Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách
Chương 53: Hư Thì Phải Phạt (H+)
Huyền Yizi
07/10/2022
Sau khi bữa tiệc chia tay kết thúc, mọi người ai về nhà người nấy, Tống Hàm và Trần Thiển cũng trở về hai căn nhà sát vách của mình.
Có lẽ trong hai năm tới, Trần Thiển sẽ không được gặp "người hàng xóm sát vách Tống Hàm" nữa, thay vào đó cô có thể chào đón một người hàng xóm mới hoặc là chỉ còn có một mình cô.
Tối hôm đó Tống Hàm đang cẩn trọng kiểm tra lại đồ đạc cần thiết cho chuyến bay ngày mai thì bất ngờ Trần Thiển từ bên ngoài bước vào. Lúc nhìn thấy cô, Tống Hàm đã đứng đơ người trong giây lát vì trông cô thực sự rất quyến rũ với bộ váy ngủ xuyên thấu mỏng manh trên người.
Trần Thiển bẽn lẽn bước đến trước mặt anh, cô xấu hổ cúi mặt xuống rồi nói:
"Tống Hàm, mai anh đi rồi, đêm nay... có thể cho em ngủ cùng anh được không?"
Bộ dạng e thẹn ngại ngùng của Trần Thiển thật đáng yêu, Tống Hàm chỉ nhìn thôi đã thấy trái tim đập mạnh liên hồi. Anh chỉ không ngờ rằng tối hôm nay Trần Thiển lại trở nên táo bạo như vậy.
"Vào trong đi Trần Thiển, đêm nay chúng ta sẽ cùng tâm sự cả đêm."
"Tâm sự cả đêm?"
"Em vào phòng đợi anh, anh dọn xong đồ rồi sẽ vào với em."
Trần Thiển ngoan ngoãn nghe lời Tống Hàm, cô lon ton bước vào trong phòng ngủ của Tống Hàm rồi ở yên trong đó đợi anh.
Lúc bước vào phòng của anh, trái tim Trần Thiển cũng đập mạnh liên hồi. Cảm giác như cô đang rất hồi hộp và lo lắng.
Trần Thiển đứng trước gương hít một hơi thật sâu, hôm nay cô cố tình mặc thế này là để có một đêm thật đẹp với Tống Hàm trước khi anh đi. Trong vòng hai năm tới không được gặp anh nữa chắc chắn cô sẽ rất cô đơn nhưng dù sao thì không thể ngăn cản Tống Hàm đến với ước mơ của mình, Trần Thiển không phải người nhỏ nhen, cô có thể đợi được mà. Đến lúc anh trở về thì cô cũng đã tốt nghiệp đại học, cô sẽ trở thành một người phụ nữ thực thụ có nghề nghiệp và biết chăm chút cho tương lai.
Sau khi dọn đồ xong, Tống Hàm mồ hôi nhễ nhại bước vào trong phòng ngủ. Anh vô tư cởi áo trước mặt Trần Thiển sau đó nói:
"Đợi anh chút nhé!"
"Vâng."
Trần Thiển gật nhẹ một cái trông vô cùng ngoan ngoãn.
Nói thật thì nhìn cô ăn mặc thiếu vải như vậy Tống Hàm đã không nhịn được rồi nhưng vẫn phải cố vì cần phải làm sạch cơ thể trước đã.
Tống Hàm cố gắng tắm rửa một cách nhanh nhất có thể sau đó bước ra ngoài. Lúc đó anh thấy cô đang xem mấy quyển sách ở trong phòng ngủ, chăm chú tới mức không để ý bạn trai đã tắm xong. Tống Hàm ngồi xuống mặt giường, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm ngang hông, anh cất tiếng gọi Trần Thiển:
"Thiển Thiển."
Trần Thiển giật mình quay lại, cô ngơ ngác nhìn anh, hai má đỏ lên trông thật đáng yêu.
Tống Hàm vỗ tay xuống đùi mình rồi mỉm cười:
"Mau lại đây với anh."
Trần Thiển cất quyển sách vào chỗ cũ sau đó bẽn lẽn đi tới bên cạnh Tống Hàm. Cô mở hai chân ngồi xuống đùi anh, hai tay ôm lấy vai của anh, tư thế khiến người ta phải đỏ mặt.
"Tống Hàm, em nghe nói ở bên Mỹ có nhiều cô gái đẹp và sexy lắm, anh... sẽ không bị họ hớp mất hồn đó chứ?"
Đây chính là điều mà Trần Thiển cảm thấy bất an nhất khi yêu xa. Cô sợ Tống Hàm sẽ bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp khác và bỏ rơi cô lần nữa.
Tống Hàm nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, bàn tay anh to lớn, ngón tay lại dài nên có cảm giác có thể ôm trọn được cái eo nhỏ của Trần Thiển.
"Liệu có cô gái nào có thể quyến rũ được anh ngoài em đây Trần Thiển? Em có biết trông em bây giờ ngon đến thế nào không? Anh sắp phát điên vì em rồi đấy."
Trần Thiển đỏ mặt quay đi, cô phồng má lên biểu cảm xấu hổ và giận dỗi.
"Gì chứ? Anh lại bắt đầu nịnh nọt đó."
"Anh nói thật, không phải nịnh đâu. Trần Thiển, cho anh hôn em có được không?"
Trần Thiển tròn mắt nhìn Tống Hàm, bình thường anh có bao giờ xin phép cô trước khi hôn đâu mà sao hôm nay anh lại giở chứng thế chứ?
Trần Thiển nhắm hai mắt lại đồng thời đưa môi về phía trước. Nụ hôn của Tống Hàm ban đầu rất nhẹ nhàng nhưng về sau càng lúc càng táo bạo. Anh đẩy lưỡi của mình vào trong miệng cô, cùng lưỡi của cô quấn quýt không rời.
"Ưm..."
Cảm giác ngồi bên trên Tống Hàm thật lạ, Trần Thiển cứ cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng đang cọ cọ vào mông của mình.
Tống Hàm say sưa hôn Trần Thiển đến nghiện, anh một tay ôm lấy gáy của cô giúp nụ hôn được sâu hơn, tay còn lại thì mò mẫm vào trong lớp váy rồi sờ soạng đủ thứ. Tay của Tống Hàm dừng lại ở ngực của Trần Thiển, anh phát hiện cô không mặc áo ngực, điều đó khiến anh thực sự hưng phấn.
"Thiển Thiển, em đang cố tình dụ dỗ anh đúng không?"
Trần Thiển ngơ ngác không hiểu những gì Tống Hàm nói.
"Dụ dỗ?"
"Em cố tình không mặc áo ngực lại còn mặc bộ váy ngủ mỏng như thế này là đang dụ dỗ anh còn gì? Trần Thiển, em hư lắm nhé, mà hư thì sẽ phải chịu phạt."
Trần Thiển còn chưa kịp phản ứng gì thì hai bên dây váy đã bị Tống Hàm kéo tuột xuống. Chiếc váy làm lộ hoàn toàn bộ ngực trắng thơm lại đầy đặn của Trần Thiển, chỉ cần nhìn thôi đã khiến Tống Hàm phải nuốt nước bọt. Anh đưa tay ra phía trước bóp chặt lấy hai bên ngực của cô sau đó há miệng ngậm lấy đỉnh nhọn phiếm hồng đầy sức hút. Mùi thơm trên người Trần Thiển mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu, nhất là ở chỗ ngực này, nó khiến Tống Hàm mê mệt đến phát điên. Anh luân phiên mút hai đầu ngực của Trần Thiển đến ướt đẫm nước bọt, làm Trần Thiển cảm thấy phấn khích, cô liên tục rên rỉ:
"Ha... Ưm... Tống Hàm, em... em khó chịu... Aaa."
Tống Hàm gian xảo đưa tay xoa xoa đầu ngực của Trần Thiển, hỏi:
"Khó chịu ở đâu?"
"Ưm... đừng làm thế mà... ư..."
Bộ dạng bị kích thích đến sung sướng của Trần Thiển trông thật quyến rũ. Nhìn cô cứ như đang cố tình mời gọi anh vậy, mời gọi anh hãy tới thưởng thức cơ thể xinh đẹp này.
Thằng nhỏ bên dưới đã sưng to tới mức ngóc thẳng đầu dậy, nói thực thì nhịn nãy giờ Tống Hàm có chút khó chịu, nếu không làm thịt Trần Thiển thì anh cảm thấy có lỗi với "người anh em" của mình lắm.
Tống Hàm nhấc mông của Trần Thiển lên rồi kéo chiếc khăn tắm ra khỏi người mình. Lúc này vật thô to kia hiện rõ trước mắt Trần Thiển, nhìn nó đang dựng đứng lên cô lại cảm thấy sợ.
"Thiển Thiển, mau chạm tay của em vào nó đi."
Trần Thiển run sợ lắc đầu, trông nó gớm ghiếc như vậy sao cô dám động vào đây.
"Không đâu... A!"
Tống Hàm nắm chặt lấy tay Trần Thiển ép cô chạm vào thằng nhỏ của mình. Cái đó của anh lớn đến mức một nắm tay của Trần Thiển cũng không nắm được hết.
"Ư... Tống Hàm, em... em buông tay ra có được không?"
Trần Thiển nhắm chặt mắt lại, bàn tay nhỏ bé đang cầm thứ đó không dám nhúc nhích. Cô có thể sờ được đường gân nổi lên, cảm nhận được sức nóng của nó và quan trọng là nó to tới mức nào.
"Được rồi, em có thể buông ra nếu em muốn."
Tống Hàm để Trần Thiển đứng chổng mông về phía sau rồi đưa ngón tay vén chiếc quần lót ren của cô sang một bên. Khi nơi nữ tính lộ ra, Tống Hàm liền đẩy ngón tay vào sâu bên trong cô.
"Haangggg..."
Trần Thiển há miệng la lên, cô có thể cảm nhận được ngón tay Tống Hàm đang ngoáy ngoáy bên trong cơ thể mình.
"Tống Hàm chỗ đó... Aaaa..."
Tống Hàm được đà cho thêm một ngón vào để làm ướt cửa hang. Chỉ sau một lúc, mật dịch đã chảy ra đầy tay của anh rồi.
"Trần Thiển, của em ướt hết rồi."
Trần Thiển xấu hổ gục mặt xuống vai Tống Hàm, cô đấm nhẹ vào ngực anh:
"Hưm... Đồ lưu manh!"
Tống Hàm mỉm cười một cách hài lòng, anh lập tức ôm lấy hông của Trần Thiển ép cô ngồi xuống khiến thứ to lớn đó một phát đâm thẳng vào bên trong.
Phập!
"Á...HAAAAAA!"
Trần Thiển kinh hoàng la hét dữ dội, đau... thực sự rất đau.
"Tống Hàm...ư... Nó lớn quá! Em đau... Haaa..."
Mỗi lần làm chuyện này Tống Hàm cứ như bị điếc. Anh ngó lơ những lời rên rỉ của cô mà chỉ chăm chú ra vào cơ thể cô một cách khiến anh thoải mái nhất. Tống Hàm siết chặt lấy eo Trần Thiển nhấp lên nhấp xuống khiến cơ thể cô xóc nảy liên tục. Hai bầu ngực lớn đung đưa dữ dội trước mặt Tống Hàm.
"Haanggg... Chậm thôi... Á! Em chết mất! Ưm... Đau chết mất!"
Chẳng biết từ khi nào Trần Thiển đã nước mắt giàn giụa. Cô thực sự rất đau, cảm giác cái thứ đó sắp nghiền nát bên trong cô rồi. Mỗi lần Tống Hàm đâm sâu vào thì cơ thể cô càng ra nhiều nước. Âm thanh "nhóp nhép" do sự va chạm xác thịt vang lên mỗi lúc một to, vì Trần Thiển ra khá nhiều nước nên dẫn đến âm thanh kích tình ấy mới vang to đến vậy.
"Trần Thiển, hai năm không gặp em, chắc anh sẽ chết vì phải nhịn đói mất."
"Haa... Tống Hàm, anh... Ưm... Anh sẽ không làm chuyện này với cô gái... Aa... Với cô gái khác chứ?"
Cơ thể Trần Thiển nhấp nhô liên tục nên không thể nói ra một cách lưu loát và rõ lời. Tâm trí cô lúc này như bị anh thao túng, quả thực vô cùng mông lung và mơ hồ, cơ thể bị xâm chiếm điên cuồng tới mức không còn làm chủ được bản thân nữa.
Tống Hàm vừa húc mạnh vào trong cơ thể của Trần Thiển vừa trả lời:
"Hai năm nhịn đói chắc anh có thể làm được."
"Ha... Anh... Nếu anh mà dám lên giường với người khác, em... em sẽ... Aaaaa..."
Trần Thiển chưa kịp nói hết lời đã bị Tống Hàm đẩy xuống giường ép cô nằm ngửa ra rồi tăng lực nhấp mạnh hơn trước. Trần Thiển la hét vì đau, tư thế này khiến sự va chạm trở nên dễ dàng hơn, có cảm giác nguyên con dã thú ấy đang nằm trọn trong cơ thể cô vậy.
"Haaanggg! Đau... ưm... Đau quá!"
Mặt giường bất ngờ rung lắc một cách dữ dội, cơ thể Trần Thiển cũng rung lắc điên cuồng theo từng cú thúc của Tống Hàm. Anh nghĩ rằng đêm nay mình không thể dừng lại, anh muốn "yêu" cái cơ thể yêu nghiệt này suốt đêm.
"Thiển Thiển, em làm anh điên mất! Thực sự điên mất!"
Tống Hàm muốn cho thằng nhỏ một bữa no nê trước khi phải ăn chay hai năm liền. Cấm dục trong hai năm chắc không ảnh hưởng mấy đến sinh lực đâu nhỉ?
Nhưng chết tiệt nằm ở chỗ là trong vòng hai năm Tống Hàm phải nhịn đói và không được động vào cơ thể của Trần Thiển. Anh làm sao có thể chịu được chứ? Anh có thể sẽ phát điên phát rồ lên mất!
Có lẽ trong hai năm tới, Trần Thiển sẽ không được gặp "người hàng xóm sát vách Tống Hàm" nữa, thay vào đó cô có thể chào đón một người hàng xóm mới hoặc là chỉ còn có một mình cô.
Tối hôm đó Tống Hàm đang cẩn trọng kiểm tra lại đồ đạc cần thiết cho chuyến bay ngày mai thì bất ngờ Trần Thiển từ bên ngoài bước vào. Lúc nhìn thấy cô, Tống Hàm đã đứng đơ người trong giây lát vì trông cô thực sự rất quyến rũ với bộ váy ngủ xuyên thấu mỏng manh trên người.
Trần Thiển bẽn lẽn bước đến trước mặt anh, cô xấu hổ cúi mặt xuống rồi nói:
"Tống Hàm, mai anh đi rồi, đêm nay... có thể cho em ngủ cùng anh được không?"
Bộ dạng e thẹn ngại ngùng của Trần Thiển thật đáng yêu, Tống Hàm chỉ nhìn thôi đã thấy trái tim đập mạnh liên hồi. Anh chỉ không ngờ rằng tối hôm nay Trần Thiển lại trở nên táo bạo như vậy.
"Vào trong đi Trần Thiển, đêm nay chúng ta sẽ cùng tâm sự cả đêm."
"Tâm sự cả đêm?"
"Em vào phòng đợi anh, anh dọn xong đồ rồi sẽ vào với em."
Trần Thiển ngoan ngoãn nghe lời Tống Hàm, cô lon ton bước vào trong phòng ngủ của Tống Hàm rồi ở yên trong đó đợi anh.
Lúc bước vào phòng của anh, trái tim Trần Thiển cũng đập mạnh liên hồi. Cảm giác như cô đang rất hồi hộp và lo lắng.
Trần Thiển đứng trước gương hít một hơi thật sâu, hôm nay cô cố tình mặc thế này là để có một đêm thật đẹp với Tống Hàm trước khi anh đi. Trong vòng hai năm tới không được gặp anh nữa chắc chắn cô sẽ rất cô đơn nhưng dù sao thì không thể ngăn cản Tống Hàm đến với ước mơ của mình, Trần Thiển không phải người nhỏ nhen, cô có thể đợi được mà. Đến lúc anh trở về thì cô cũng đã tốt nghiệp đại học, cô sẽ trở thành một người phụ nữ thực thụ có nghề nghiệp và biết chăm chút cho tương lai.
Sau khi dọn đồ xong, Tống Hàm mồ hôi nhễ nhại bước vào trong phòng ngủ. Anh vô tư cởi áo trước mặt Trần Thiển sau đó nói:
"Đợi anh chút nhé!"
"Vâng."
Trần Thiển gật nhẹ một cái trông vô cùng ngoan ngoãn.
Nói thật thì nhìn cô ăn mặc thiếu vải như vậy Tống Hàm đã không nhịn được rồi nhưng vẫn phải cố vì cần phải làm sạch cơ thể trước đã.
Tống Hàm cố gắng tắm rửa một cách nhanh nhất có thể sau đó bước ra ngoài. Lúc đó anh thấy cô đang xem mấy quyển sách ở trong phòng ngủ, chăm chú tới mức không để ý bạn trai đã tắm xong. Tống Hàm ngồi xuống mặt giường, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm ngang hông, anh cất tiếng gọi Trần Thiển:
"Thiển Thiển."
Trần Thiển giật mình quay lại, cô ngơ ngác nhìn anh, hai má đỏ lên trông thật đáng yêu.
Tống Hàm vỗ tay xuống đùi mình rồi mỉm cười:
"Mau lại đây với anh."
Trần Thiển cất quyển sách vào chỗ cũ sau đó bẽn lẽn đi tới bên cạnh Tống Hàm. Cô mở hai chân ngồi xuống đùi anh, hai tay ôm lấy vai của anh, tư thế khiến người ta phải đỏ mặt.
"Tống Hàm, em nghe nói ở bên Mỹ có nhiều cô gái đẹp và sexy lắm, anh... sẽ không bị họ hớp mất hồn đó chứ?"
Đây chính là điều mà Trần Thiển cảm thấy bất an nhất khi yêu xa. Cô sợ Tống Hàm sẽ bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp khác và bỏ rơi cô lần nữa.
Tống Hàm nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, bàn tay anh to lớn, ngón tay lại dài nên có cảm giác có thể ôm trọn được cái eo nhỏ của Trần Thiển.
"Liệu có cô gái nào có thể quyến rũ được anh ngoài em đây Trần Thiển? Em có biết trông em bây giờ ngon đến thế nào không? Anh sắp phát điên vì em rồi đấy."
Trần Thiển đỏ mặt quay đi, cô phồng má lên biểu cảm xấu hổ và giận dỗi.
"Gì chứ? Anh lại bắt đầu nịnh nọt đó."
"Anh nói thật, không phải nịnh đâu. Trần Thiển, cho anh hôn em có được không?"
Trần Thiển tròn mắt nhìn Tống Hàm, bình thường anh có bao giờ xin phép cô trước khi hôn đâu mà sao hôm nay anh lại giở chứng thế chứ?
Trần Thiển nhắm hai mắt lại đồng thời đưa môi về phía trước. Nụ hôn của Tống Hàm ban đầu rất nhẹ nhàng nhưng về sau càng lúc càng táo bạo. Anh đẩy lưỡi của mình vào trong miệng cô, cùng lưỡi của cô quấn quýt không rời.
"Ưm..."
Cảm giác ngồi bên trên Tống Hàm thật lạ, Trần Thiển cứ cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng đang cọ cọ vào mông của mình.
Tống Hàm say sưa hôn Trần Thiển đến nghiện, anh một tay ôm lấy gáy của cô giúp nụ hôn được sâu hơn, tay còn lại thì mò mẫm vào trong lớp váy rồi sờ soạng đủ thứ. Tay của Tống Hàm dừng lại ở ngực của Trần Thiển, anh phát hiện cô không mặc áo ngực, điều đó khiến anh thực sự hưng phấn.
"Thiển Thiển, em đang cố tình dụ dỗ anh đúng không?"
Trần Thiển ngơ ngác không hiểu những gì Tống Hàm nói.
"Dụ dỗ?"
"Em cố tình không mặc áo ngực lại còn mặc bộ váy ngủ mỏng như thế này là đang dụ dỗ anh còn gì? Trần Thiển, em hư lắm nhé, mà hư thì sẽ phải chịu phạt."
Trần Thiển còn chưa kịp phản ứng gì thì hai bên dây váy đã bị Tống Hàm kéo tuột xuống. Chiếc váy làm lộ hoàn toàn bộ ngực trắng thơm lại đầy đặn của Trần Thiển, chỉ cần nhìn thôi đã khiến Tống Hàm phải nuốt nước bọt. Anh đưa tay ra phía trước bóp chặt lấy hai bên ngực của cô sau đó há miệng ngậm lấy đỉnh nhọn phiếm hồng đầy sức hút. Mùi thơm trên người Trần Thiển mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu, nhất là ở chỗ ngực này, nó khiến Tống Hàm mê mệt đến phát điên. Anh luân phiên mút hai đầu ngực của Trần Thiển đến ướt đẫm nước bọt, làm Trần Thiển cảm thấy phấn khích, cô liên tục rên rỉ:
"Ha... Ưm... Tống Hàm, em... em khó chịu... Aaa."
Tống Hàm gian xảo đưa tay xoa xoa đầu ngực của Trần Thiển, hỏi:
"Khó chịu ở đâu?"
"Ưm... đừng làm thế mà... ư..."
Bộ dạng bị kích thích đến sung sướng của Trần Thiển trông thật quyến rũ. Nhìn cô cứ như đang cố tình mời gọi anh vậy, mời gọi anh hãy tới thưởng thức cơ thể xinh đẹp này.
Thằng nhỏ bên dưới đã sưng to tới mức ngóc thẳng đầu dậy, nói thực thì nhịn nãy giờ Tống Hàm có chút khó chịu, nếu không làm thịt Trần Thiển thì anh cảm thấy có lỗi với "người anh em" của mình lắm.
Tống Hàm nhấc mông của Trần Thiển lên rồi kéo chiếc khăn tắm ra khỏi người mình. Lúc này vật thô to kia hiện rõ trước mắt Trần Thiển, nhìn nó đang dựng đứng lên cô lại cảm thấy sợ.
"Thiển Thiển, mau chạm tay của em vào nó đi."
Trần Thiển run sợ lắc đầu, trông nó gớm ghiếc như vậy sao cô dám động vào đây.
"Không đâu... A!"
Tống Hàm nắm chặt lấy tay Trần Thiển ép cô chạm vào thằng nhỏ của mình. Cái đó của anh lớn đến mức một nắm tay của Trần Thiển cũng không nắm được hết.
"Ư... Tống Hàm, em... em buông tay ra có được không?"
Trần Thiển nhắm chặt mắt lại, bàn tay nhỏ bé đang cầm thứ đó không dám nhúc nhích. Cô có thể sờ được đường gân nổi lên, cảm nhận được sức nóng của nó và quan trọng là nó to tới mức nào.
"Được rồi, em có thể buông ra nếu em muốn."
Tống Hàm để Trần Thiển đứng chổng mông về phía sau rồi đưa ngón tay vén chiếc quần lót ren của cô sang một bên. Khi nơi nữ tính lộ ra, Tống Hàm liền đẩy ngón tay vào sâu bên trong cô.
"Haangggg..."
Trần Thiển há miệng la lên, cô có thể cảm nhận được ngón tay Tống Hàm đang ngoáy ngoáy bên trong cơ thể mình.
"Tống Hàm chỗ đó... Aaaa..."
Tống Hàm được đà cho thêm một ngón vào để làm ướt cửa hang. Chỉ sau một lúc, mật dịch đã chảy ra đầy tay của anh rồi.
"Trần Thiển, của em ướt hết rồi."
Trần Thiển xấu hổ gục mặt xuống vai Tống Hàm, cô đấm nhẹ vào ngực anh:
"Hưm... Đồ lưu manh!"
Tống Hàm mỉm cười một cách hài lòng, anh lập tức ôm lấy hông của Trần Thiển ép cô ngồi xuống khiến thứ to lớn đó một phát đâm thẳng vào bên trong.
Phập!
"Á...HAAAAAA!"
Trần Thiển kinh hoàng la hét dữ dội, đau... thực sự rất đau.
"Tống Hàm...ư... Nó lớn quá! Em đau... Haaa..."
Mỗi lần làm chuyện này Tống Hàm cứ như bị điếc. Anh ngó lơ những lời rên rỉ của cô mà chỉ chăm chú ra vào cơ thể cô một cách khiến anh thoải mái nhất. Tống Hàm siết chặt lấy eo Trần Thiển nhấp lên nhấp xuống khiến cơ thể cô xóc nảy liên tục. Hai bầu ngực lớn đung đưa dữ dội trước mặt Tống Hàm.
"Haanggg... Chậm thôi... Á! Em chết mất! Ưm... Đau chết mất!"
Chẳng biết từ khi nào Trần Thiển đã nước mắt giàn giụa. Cô thực sự rất đau, cảm giác cái thứ đó sắp nghiền nát bên trong cô rồi. Mỗi lần Tống Hàm đâm sâu vào thì cơ thể cô càng ra nhiều nước. Âm thanh "nhóp nhép" do sự va chạm xác thịt vang lên mỗi lúc một to, vì Trần Thiển ra khá nhiều nước nên dẫn đến âm thanh kích tình ấy mới vang to đến vậy.
"Trần Thiển, hai năm không gặp em, chắc anh sẽ chết vì phải nhịn đói mất."
"Haa... Tống Hàm, anh... Ưm... Anh sẽ không làm chuyện này với cô gái... Aa... Với cô gái khác chứ?"
Cơ thể Trần Thiển nhấp nhô liên tục nên không thể nói ra một cách lưu loát và rõ lời. Tâm trí cô lúc này như bị anh thao túng, quả thực vô cùng mông lung và mơ hồ, cơ thể bị xâm chiếm điên cuồng tới mức không còn làm chủ được bản thân nữa.
Tống Hàm vừa húc mạnh vào trong cơ thể của Trần Thiển vừa trả lời:
"Hai năm nhịn đói chắc anh có thể làm được."
"Ha... Anh... Nếu anh mà dám lên giường với người khác, em... em sẽ... Aaaaa..."
Trần Thiển chưa kịp nói hết lời đã bị Tống Hàm đẩy xuống giường ép cô nằm ngửa ra rồi tăng lực nhấp mạnh hơn trước. Trần Thiển la hét vì đau, tư thế này khiến sự va chạm trở nên dễ dàng hơn, có cảm giác nguyên con dã thú ấy đang nằm trọn trong cơ thể cô vậy.
"Haaanggg! Đau... ưm... Đau quá!"
Mặt giường bất ngờ rung lắc một cách dữ dội, cơ thể Trần Thiển cũng rung lắc điên cuồng theo từng cú thúc của Tống Hàm. Anh nghĩ rằng đêm nay mình không thể dừng lại, anh muốn "yêu" cái cơ thể yêu nghiệt này suốt đêm.
"Thiển Thiển, em làm anh điên mất! Thực sự điên mất!"
Tống Hàm muốn cho thằng nhỏ một bữa no nê trước khi phải ăn chay hai năm liền. Cấm dục trong hai năm chắc không ảnh hưởng mấy đến sinh lực đâu nhỉ?
Nhưng chết tiệt nằm ở chỗ là trong vòng hai năm Tống Hàm phải nhịn đói và không được động vào cơ thể của Trần Thiển. Anh làm sao có thể chịu được chứ? Anh có thể sẽ phát điên phát rồ lên mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.