Người Yêu Cũ Là Hàng Xóm Sát Vách
Chương 17: Suýt Bị Cưỡng Bức
Huyền Yizi
07/10/2022
Trần Thiển sợ hãi lùi lại, hai tay run run bám chặt lấy ga giường kéo lê hai chân nhích về phía sau. Ánh mắt và nụ cười của Đàm Mặc dành cho cô không còn trìu mến như trước đây, thay vào đó cô cảm thấy bản thân mình sắp bị anh ta "ăn thịt" tới nơi rồi.
"Anh đừng có qua đây, sao anh lại làm thế với tôi chứ?"
Những giọt nước mắt lấp lánh chảy xuống gò má của Trần Thiển, cô đã dành sự tin tưởng cho người này vậy mà cuối cùng anh ta lại lừa dối cô. Đàm Mặc nhìn thấy cô khóc bèn thở dài, anh ta nói:
"Sao đã khóc rồi? Anh còn chưa làm gì mà, cục cưng… mau lại đây với anh."
"Không… anh đừng có động vào tôi, tôi không muốn."
Đàm Mặc càng tiến lại gần thì Trần Thiển càng hoảng sợ. Cô biết bản thân đã rơi vào đường cùng ngõ cụt nhưng cô không muốn bị bọn người này làm nhục một chút nào hết. Dù không có chút hi vọng gì thì cô vẫn muốn thoát, nếu có thể ai đó tới cứu cô cũng được.
Bất thình lình, Đàm Mặc liền tóm lấy cổ chân của Trần Thiển. Cô kinh hoàng đạp thẳng vào người hắn sau đó vùng lên chạy xuống giường, nhưng vừa thấy cô định chạy trốn hai người bạn của Đàm Mặc đã lập tức tóm lấy cô.
"Định chạy đi đâu hả cô em, có chạy đằng trời."
Trần Thiển cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bọn chúng nhưng sức của cô sao đấu lại với hai tên này. Đàm Mặc vừa bị cô đạp một cái vào bụng đau tới nhăn mặt lại, anh ta chống tay đứng dậy sau đó chỉ tay về phía của Trần Thiển.
"Mau đem nó lại đây, bịt miệng nó vào."
Hai người bạn của Đàm Mặc làm theo lệnh của anh ta bịt chặt miệng của Trần Thiển lại để cô không được phép hét lên. Sau đó, Đàm Mặc đi đến trước mặt Trần Thiển, anh ta liếc nhìn cơ thể của cô rồi nhếch miệng cười:
"Không uổng phí công sức nhịn đói mấy ngày qua, cuối cùng cũng được thưởng thức cơ thể xinh đẹp này rồi."
"Ư… ư…"
Trần Thiển mở to hai mắt nhìn Đàm Mặc đang chạm vào người mình, cô sợ hãi giãy giụa nhưng không thể làm gì được chúng. Nước mắt cô chảy xuống cũng chẳng thể lau được, Trần Thiển phải giương mắt nhìn mình bị đám người này làm nhục thế này sao?
Không, cô không muốn điều đó xảy ra!
Roạc!
Đàm Mặc đưa hai tay xé toang chiếc áo trên người của Trần Thiển, cúc áo thi nhau rơi lộp cộp xuống sàn nhà.
"Ư… ư… ư…"
Trần Thiển đang bị bịt chặt miệng nên không thể hét được, ai đó làm ơn hãy cứu cô với.
Đàm Mặc đưa tay chạm vào ngực của Trần Thiển, anh ta chưa vội cởi áo lót của cô ngay mà chỉ trêu đùa cô. Sau đó, hắn ôm lấy cô ném xuống giường và nhanh chóng nằm đè lên người cô.
"Buông tôi ra! Có ai không? Cứu tôi với!"
Đàm Mặc giữ chặt lấy tay của Trần Thiển, anh ta giống như một con thú dữ gầm gừ đe dọa cô:
"Cứ hét thoải mái đi cưng, không ai tới cứu em đâu."
Dứt lời, Đàm Mặc liền cúi xuống hôn lên cổ của Trần Thiển. Cô hoảng sợ đấm tay vào người hắn nhưng tuyệt nhiên Đàm Mặc chẳng có phản ứng gì cả. Trần Thiển sợ hãi la hét thất thanh khắp căn phòng nhưng chẳng có ai nghe được lời cầu cứu của cô.
"Cứu tôi với, cứu tôi… ưm."
Vì miệng cô quá ồn ào nên Đàm Mặc đã lập tức khóa môi của cô bằng một nụ hôn đầy điên loạn. Trần Thiển kinh tởm điều đó nên đã cắn thật mạnh vào môi của Đàm Mặc.
"Aaaaa… con khốn!"
Chát!
Đàm Mặc đau đớn thẳng tay tát vào mặt của Trần Thiển.
Cái tát ấy khiến khóe môi của cô bị thương đến chảy cả máu.
Trong lúc Trần Thiển vẫn còn đang choáng váng vì cái tát ban nãy, Đàm Mặc lại tiếp tục cúi xuống hôn lên người cô. Nhìn thấy bạn của mình được thỏa mãn, hai thanh niên đứng bên cạnh bắt đầu giục:
"Đàm Mặc, nhanh lên còn tới lượt chúng tôi nữa chứ."
"Chúng mày cứ bình tĩnh, đồ của tao thì tao phải thử trước đã."
Trần Thiển nhân lúc Đàm Mặc không để ý liền giơ tay cào vào mặt của tên đó.
"Aaa, mau gỡ tay nó ra khỏi mặt tao nhanh lên hai thằng kia."
Đàm Mặc la hét thất thanh vì đau, nghe vậy hai tên kia liền chạy tới giúp Đàm Mặc. Bọn chúng không chỉ mạnh tay với cô mà còn đánh cô một cách tàn bạo.
Chát!
"Á!"
"Con khốn chiết tiệt, dám cào vào mặt tao."
Trần Thiển đau đớn ôm lấy bên má bị tát, mỗi lần bàn tay to lớn của Đàm Mặc giáng thẳng vào mặt cô đều khiến cô có cảm giác như muốn ngất đi.
Rầm!
Đột nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng đạp cửa. Trần Thiển nghĩ mình sẽ được cứu vì thế liền hét lên:
"Cứu tôi với, mau cứu tôi với… ưm."
Đàm Mặc vội vã bịt chặt miệng Trần Thiển lại, sau đó ra hiệu để hai đứa bạn của mình ra xem.
"Chúng mày ra xem là đứa nào đạp cửa đi."
Hai tên đó run run đến gần chỗ cửa ra vào, một tên đang định ngó nhòm qua lỗ cửa thì một tiếng động lớn bất chợt vang lên.
Rầm!
Cánh cửa đổ nhào vào người hai tên đó, người phía sau cánh cửa cũng xuất hiện.
Tống Hàm xông thẳng vào trong kéo Đàm Mặc ra khỏi người của Trần Thiển hất hắn ngã văng xuống đất. Đàm Mặc đang định đứng dậy đánh trả thì bị Tống Hàm bẻ ngược tay lại, sau đó gương mặt của hắn đã phải ăn liên tiếp những cú đấm đầy đau đớn.
Vì Tống Hàm là cao thủ Karate nên đấu với đám nhặng xị này chẳng cần tốn công tốn sức. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ dùng đến khả năng Karate để đánh nhau như thế này.
Trần Thiển được cứu trong gang tấc, cô sợ hãi ngồi nép vào trong góc tường vẫn chưa hết hoảng loạn. Trong khi đó, Tống Hàm đã thay cô dạy dỗ đám người đang định cưỡng bức cô một trận no đòn. Anh vừa đấm bọn chúng vừa muốn trút giận dữ vì chúng dám động tới cả người phụ nữ của anh.
"Cút, mau cút hết đi, trước khi tao lôi chúng mày tới đồn cảnh sát!"
Sau khi bị đánh bầm dập, đám người Đàm Mặc phải bò dậy mà chạy ra ngoài. Lý do Tống Hàm không báo cảnh sát vì anh sợ chuyện Trần Thiển suýt bị cưỡng bức sẽ bị truyền ra ngoài, tới lúc đó danh dự của cô sẽ bị tổn hại.
Thoáng chốc, trong căn phòng khách sạn chứa đựng đầy sự khủng khiếp ấy chỉ còn mỗi Tống Hàm và Trần Thiển.
Tiếng khóc của Trần Thiển khiến Tống Hàm đau lòng, anh quay lại thì thấy cô đang ngồi co ro một góc với vết thương trên khóe miệng và chiếc áo đã bị xé rách.
Tống Hàm lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra sau đó bước đến che cho cô. Trần Thiển vẫn chưa hết sợ hãi bỗng ôm chầm lấy Tống Hàm, vùi mặt vào lòng anh khóc tức tưởi.
"Tôi đã rất sợ, tôi sợ lắm… huhu…"
Tống Hàm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh ôm lấy cô rồi an ủi:
"Mọi chuyện không sao nữa rồi, em không cần phải sợ nữa."
Dù biết bản thân đã được cứu nhưng Trần Thiển vẫn không ngừng khóc vì chỉ chút nữa thôi là cô đã bị bọn chúng cưỡng bức tập thể. Tới lúc đó chắc chắn Trần Thiển sẽ chết mất chứ cô không thể chịu đựng được sự nhục nhã đó.
Tống Hàm vừa an ủi Trần Thiển vừa suy nghĩ nếu anh không xuất hiện thì ai sẽ là người cứu Trần Thiển? Chuyện này mà xảy ra thật thì Tống Hàm cũng không dám tưởng tượng đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một lúc sau.
Trần Thiển đã ôm Tống Hàm và ngồi khóc trong căn phòng này đã hơn nửa tiếng rồi, dù sao thì giờ cũng đã muộn hai người họ cần phải trở về nhà.
Tống Hàm buông tay khỏi người Trần Thiển, anh cúi xuống giúp Trần Thiển lau nước mắt rồi nói:
"Em bình tĩnh lại chưa? Nếu bình tĩnh rồi thì chúng ta về nhé?"
Trần Thiển nín khóc nhìn Tống Hàm rồi gật đầu.
Hai người họ lập tức rời khỏi khách sạn nơi đã đem đến những chuyện kinh khủng ám ảnh thần trí Trần Thiển. Ngồi trên taxi, Trần Thiển vẫn còn thẫn thờ, Tống Hàm ngồi bên cạnh cũng chỉ biết nắm chặt lấy tay của cô.
Có lẽ Trần Thiển đã rất sợ khi suýt nữa thì bị cưỡng bức. Đây là chuyện tồi tệ nhất đối với một người con gái khi trinh tiết bị cướp mất bởi những kẻ xấu xa.
Trở về chung cư, Tống Hàm dìu Trần Thiển về nhà của mình. Anh để Trần Thiển ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi cô:
"Hộp cứu thương em để ở đâu?"
Trần Thiển chỉ tay về phía chiếc tủ ở phía trước sau đó Tống Hàm liền đi tới lục tìm hộp cứu thương mini. Anh giúp Trần Thiển bôi thuốc lên vết thương trên khóe miệng để vết thương nhanh khỏi và không để lại sẹo.
Trong lúc Tống Hàm giúp cô bôi thuốc, Trần Thiển liên tục nhìn chằm chằm vào anh không chớp. Trong đầu cô hiện tại có rất nhiều câu hỏi vì thế liền hỏi anh:
"Tống Hàm, tại sao anh lại biết tôi ở đó mà tới?"
Tống Hàm vừa bôi thuốc vừa trả lời:
"Cho dù em có ở đâu thì tôi vẫn sẽ tìm thấy em vì thế em không có thoát được đâu."1
Tống Hàm vừa dứt lời Trần Thiển đã kéo anh lại gần rồi hôn nhẹ vào má của anh. Nụ hôn bất ngờ ấy khiến Tống Hàm cũng phải trợn mắt ngạc nhiên.
"Cảm ơn anh." Trần Thiển lí nhí nói.
"Em cảm ơn tôi bằng cách này đó à? Coi bộ tôi dễ dãi quá nhỉ?"
Trần Thiển ngại ngùng quay đi, cô cũng không biết tại sao mình lại hôn anh một cách vô tư như thế nữa.
Tống Hàm cất bông và thuốc vào hộp cứu thương sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Thiển. Thấy cô đang né tránh mình, Tống Hàm liền nắn lấy cằm của cô ép cô quay lại nhìn mình. Trần Thiển ngước mắt nhìn Tống Hàm, hai người họ cứ như thế một lúc cho đến khi Tống Hàm từ từ đưa miệng về phía trước. Trần Thiển thấy vậy bỗng khép mắt lại, như đang cố tình chờ đợi nụ hôn của Tống Hàm.
Nhìn gương mặt chờ đợi của Trần Thiển, Tống Hàm đã không kiềm chế được mà bật cười. Anh gõ vào đầu cô sau đó nói:
"Em đang nghĩ gì thế hả? Mau đi ngủ đi."1
"A… sao anh lại gõ đầu tôi?" Trần Thiển ấm ức đưa tay xoa trán.
"Mau đi tắm rồi ngủ đi, giờ cũng muộn rồi đấy."
"Ò, tôi biết rồi."
Trần Thiển đứng lên đi vào phòng tắm, trong khi đó Tống Hàm lại ngồi nhìn theo dáng vẻ của cô. Thực sự thì ban nãy anh đã có ý định muốn hôn cô rồi nhưng cuối cùng lại quyết định không làm thế nữa.
"Anh đừng có qua đây, sao anh lại làm thế với tôi chứ?"
Những giọt nước mắt lấp lánh chảy xuống gò má của Trần Thiển, cô đã dành sự tin tưởng cho người này vậy mà cuối cùng anh ta lại lừa dối cô. Đàm Mặc nhìn thấy cô khóc bèn thở dài, anh ta nói:
"Sao đã khóc rồi? Anh còn chưa làm gì mà, cục cưng… mau lại đây với anh."
"Không… anh đừng có động vào tôi, tôi không muốn."
Đàm Mặc càng tiến lại gần thì Trần Thiển càng hoảng sợ. Cô biết bản thân đã rơi vào đường cùng ngõ cụt nhưng cô không muốn bị bọn người này làm nhục một chút nào hết. Dù không có chút hi vọng gì thì cô vẫn muốn thoát, nếu có thể ai đó tới cứu cô cũng được.
Bất thình lình, Đàm Mặc liền tóm lấy cổ chân của Trần Thiển. Cô kinh hoàng đạp thẳng vào người hắn sau đó vùng lên chạy xuống giường, nhưng vừa thấy cô định chạy trốn hai người bạn của Đàm Mặc đã lập tức tóm lấy cô.
"Định chạy đi đâu hả cô em, có chạy đằng trời."
Trần Thiển cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bọn chúng nhưng sức của cô sao đấu lại với hai tên này. Đàm Mặc vừa bị cô đạp một cái vào bụng đau tới nhăn mặt lại, anh ta chống tay đứng dậy sau đó chỉ tay về phía của Trần Thiển.
"Mau đem nó lại đây, bịt miệng nó vào."
Hai người bạn của Đàm Mặc làm theo lệnh của anh ta bịt chặt miệng của Trần Thiển lại để cô không được phép hét lên. Sau đó, Đàm Mặc đi đến trước mặt Trần Thiển, anh ta liếc nhìn cơ thể của cô rồi nhếch miệng cười:
"Không uổng phí công sức nhịn đói mấy ngày qua, cuối cùng cũng được thưởng thức cơ thể xinh đẹp này rồi."
"Ư… ư…"
Trần Thiển mở to hai mắt nhìn Đàm Mặc đang chạm vào người mình, cô sợ hãi giãy giụa nhưng không thể làm gì được chúng. Nước mắt cô chảy xuống cũng chẳng thể lau được, Trần Thiển phải giương mắt nhìn mình bị đám người này làm nhục thế này sao?
Không, cô không muốn điều đó xảy ra!
Roạc!
Đàm Mặc đưa hai tay xé toang chiếc áo trên người của Trần Thiển, cúc áo thi nhau rơi lộp cộp xuống sàn nhà.
"Ư… ư… ư…"
Trần Thiển đang bị bịt chặt miệng nên không thể hét được, ai đó làm ơn hãy cứu cô với.
Đàm Mặc đưa tay chạm vào ngực của Trần Thiển, anh ta chưa vội cởi áo lót của cô ngay mà chỉ trêu đùa cô. Sau đó, hắn ôm lấy cô ném xuống giường và nhanh chóng nằm đè lên người cô.
"Buông tôi ra! Có ai không? Cứu tôi với!"
Đàm Mặc giữ chặt lấy tay của Trần Thiển, anh ta giống như một con thú dữ gầm gừ đe dọa cô:
"Cứ hét thoải mái đi cưng, không ai tới cứu em đâu."
Dứt lời, Đàm Mặc liền cúi xuống hôn lên cổ của Trần Thiển. Cô hoảng sợ đấm tay vào người hắn nhưng tuyệt nhiên Đàm Mặc chẳng có phản ứng gì cả. Trần Thiển sợ hãi la hét thất thanh khắp căn phòng nhưng chẳng có ai nghe được lời cầu cứu của cô.
"Cứu tôi với, cứu tôi… ưm."
Vì miệng cô quá ồn ào nên Đàm Mặc đã lập tức khóa môi của cô bằng một nụ hôn đầy điên loạn. Trần Thiển kinh tởm điều đó nên đã cắn thật mạnh vào môi của Đàm Mặc.
"Aaaaa… con khốn!"
Chát!
Đàm Mặc đau đớn thẳng tay tát vào mặt của Trần Thiển.
Cái tát ấy khiến khóe môi của cô bị thương đến chảy cả máu.
Trong lúc Trần Thiển vẫn còn đang choáng váng vì cái tát ban nãy, Đàm Mặc lại tiếp tục cúi xuống hôn lên người cô. Nhìn thấy bạn của mình được thỏa mãn, hai thanh niên đứng bên cạnh bắt đầu giục:
"Đàm Mặc, nhanh lên còn tới lượt chúng tôi nữa chứ."
"Chúng mày cứ bình tĩnh, đồ của tao thì tao phải thử trước đã."
Trần Thiển nhân lúc Đàm Mặc không để ý liền giơ tay cào vào mặt của tên đó.
"Aaa, mau gỡ tay nó ra khỏi mặt tao nhanh lên hai thằng kia."
Đàm Mặc la hét thất thanh vì đau, nghe vậy hai tên kia liền chạy tới giúp Đàm Mặc. Bọn chúng không chỉ mạnh tay với cô mà còn đánh cô một cách tàn bạo.
Chát!
"Á!"
"Con khốn chiết tiệt, dám cào vào mặt tao."
Trần Thiển đau đớn ôm lấy bên má bị tát, mỗi lần bàn tay to lớn của Đàm Mặc giáng thẳng vào mặt cô đều khiến cô có cảm giác như muốn ngất đi.
Rầm!
Đột nhiên ở bên ngoài truyền đến tiếng đạp cửa. Trần Thiển nghĩ mình sẽ được cứu vì thế liền hét lên:
"Cứu tôi với, mau cứu tôi với… ưm."
Đàm Mặc vội vã bịt chặt miệng Trần Thiển lại, sau đó ra hiệu để hai đứa bạn của mình ra xem.
"Chúng mày ra xem là đứa nào đạp cửa đi."
Hai tên đó run run đến gần chỗ cửa ra vào, một tên đang định ngó nhòm qua lỗ cửa thì một tiếng động lớn bất chợt vang lên.
Rầm!
Cánh cửa đổ nhào vào người hai tên đó, người phía sau cánh cửa cũng xuất hiện.
Tống Hàm xông thẳng vào trong kéo Đàm Mặc ra khỏi người của Trần Thiển hất hắn ngã văng xuống đất. Đàm Mặc đang định đứng dậy đánh trả thì bị Tống Hàm bẻ ngược tay lại, sau đó gương mặt của hắn đã phải ăn liên tiếp những cú đấm đầy đau đớn.
Vì Tống Hàm là cao thủ Karate nên đấu với đám nhặng xị này chẳng cần tốn công tốn sức. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ dùng đến khả năng Karate để đánh nhau như thế này.
Trần Thiển được cứu trong gang tấc, cô sợ hãi ngồi nép vào trong góc tường vẫn chưa hết hoảng loạn. Trong khi đó, Tống Hàm đã thay cô dạy dỗ đám người đang định cưỡng bức cô một trận no đòn. Anh vừa đấm bọn chúng vừa muốn trút giận dữ vì chúng dám động tới cả người phụ nữ của anh.
"Cút, mau cút hết đi, trước khi tao lôi chúng mày tới đồn cảnh sát!"
Sau khi bị đánh bầm dập, đám người Đàm Mặc phải bò dậy mà chạy ra ngoài. Lý do Tống Hàm không báo cảnh sát vì anh sợ chuyện Trần Thiển suýt bị cưỡng bức sẽ bị truyền ra ngoài, tới lúc đó danh dự của cô sẽ bị tổn hại.
Thoáng chốc, trong căn phòng khách sạn chứa đựng đầy sự khủng khiếp ấy chỉ còn mỗi Tống Hàm và Trần Thiển.
Tiếng khóc của Trần Thiển khiến Tống Hàm đau lòng, anh quay lại thì thấy cô đang ngồi co ro một góc với vết thương trên khóe miệng và chiếc áo đã bị xé rách.
Tống Hàm lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài ra sau đó bước đến che cho cô. Trần Thiển vẫn chưa hết sợ hãi bỗng ôm chầm lấy Tống Hàm, vùi mặt vào lòng anh khóc tức tưởi.
"Tôi đã rất sợ, tôi sợ lắm… huhu…"
Tống Hàm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh ôm lấy cô rồi an ủi:
"Mọi chuyện không sao nữa rồi, em không cần phải sợ nữa."
Dù biết bản thân đã được cứu nhưng Trần Thiển vẫn không ngừng khóc vì chỉ chút nữa thôi là cô đã bị bọn chúng cưỡng bức tập thể. Tới lúc đó chắc chắn Trần Thiển sẽ chết mất chứ cô không thể chịu đựng được sự nhục nhã đó.
Tống Hàm vừa an ủi Trần Thiển vừa suy nghĩ nếu anh không xuất hiện thì ai sẽ là người cứu Trần Thiển? Chuyện này mà xảy ra thật thì Tống Hàm cũng không dám tưởng tượng đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Một lúc sau.
Trần Thiển đã ôm Tống Hàm và ngồi khóc trong căn phòng này đã hơn nửa tiếng rồi, dù sao thì giờ cũng đã muộn hai người họ cần phải trở về nhà.
Tống Hàm buông tay khỏi người Trần Thiển, anh cúi xuống giúp Trần Thiển lau nước mắt rồi nói:
"Em bình tĩnh lại chưa? Nếu bình tĩnh rồi thì chúng ta về nhé?"
Trần Thiển nín khóc nhìn Tống Hàm rồi gật đầu.
Hai người họ lập tức rời khỏi khách sạn nơi đã đem đến những chuyện kinh khủng ám ảnh thần trí Trần Thiển. Ngồi trên taxi, Trần Thiển vẫn còn thẫn thờ, Tống Hàm ngồi bên cạnh cũng chỉ biết nắm chặt lấy tay của cô.
Có lẽ Trần Thiển đã rất sợ khi suýt nữa thì bị cưỡng bức. Đây là chuyện tồi tệ nhất đối với một người con gái khi trinh tiết bị cướp mất bởi những kẻ xấu xa.
Trở về chung cư, Tống Hàm dìu Trần Thiển về nhà của mình. Anh để Trần Thiển ngồi xuống ghế sofa rồi hỏi cô:
"Hộp cứu thương em để ở đâu?"
Trần Thiển chỉ tay về phía chiếc tủ ở phía trước sau đó Tống Hàm liền đi tới lục tìm hộp cứu thương mini. Anh giúp Trần Thiển bôi thuốc lên vết thương trên khóe miệng để vết thương nhanh khỏi và không để lại sẹo.
Trong lúc Tống Hàm giúp cô bôi thuốc, Trần Thiển liên tục nhìn chằm chằm vào anh không chớp. Trong đầu cô hiện tại có rất nhiều câu hỏi vì thế liền hỏi anh:
"Tống Hàm, tại sao anh lại biết tôi ở đó mà tới?"
Tống Hàm vừa bôi thuốc vừa trả lời:
"Cho dù em có ở đâu thì tôi vẫn sẽ tìm thấy em vì thế em không có thoát được đâu."1
Tống Hàm vừa dứt lời Trần Thiển đã kéo anh lại gần rồi hôn nhẹ vào má của anh. Nụ hôn bất ngờ ấy khiến Tống Hàm cũng phải trợn mắt ngạc nhiên.
"Cảm ơn anh." Trần Thiển lí nhí nói.
"Em cảm ơn tôi bằng cách này đó à? Coi bộ tôi dễ dãi quá nhỉ?"
Trần Thiển ngại ngùng quay đi, cô cũng không biết tại sao mình lại hôn anh một cách vô tư như thế nữa.
Tống Hàm cất bông và thuốc vào hộp cứu thương sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Thiển. Thấy cô đang né tránh mình, Tống Hàm liền nắn lấy cằm của cô ép cô quay lại nhìn mình. Trần Thiển ngước mắt nhìn Tống Hàm, hai người họ cứ như thế một lúc cho đến khi Tống Hàm từ từ đưa miệng về phía trước. Trần Thiển thấy vậy bỗng khép mắt lại, như đang cố tình chờ đợi nụ hôn của Tống Hàm.
Nhìn gương mặt chờ đợi của Trần Thiển, Tống Hàm đã không kiềm chế được mà bật cười. Anh gõ vào đầu cô sau đó nói:
"Em đang nghĩ gì thế hả? Mau đi ngủ đi."1
"A… sao anh lại gõ đầu tôi?" Trần Thiển ấm ức đưa tay xoa trán.
"Mau đi tắm rồi ngủ đi, giờ cũng muộn rồi đấy."
"Ò, tôi biết rồi."
Trần Thiển đứng lên đi vào phòng tắm, trong khi đó Tống Hàm lại ngồi nhìn theo dáng vẻ của cô. Thực sự thì ban nãy anh đã có ý định muốn hôn cô rồi nhưng cuối cùng lại quyết định không làm thế nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.