Chương 21
Littlebunny
28/07/2020
Trạch Dương thay đồ chỉnh tề đi ra cửa. Thẩm Di Hòa theo sau nhưng lại bị hai người đàn ông lạ mặt chặn lại. Trạch Dương như nhớ đến điều gì, quay đầu lại nói với Thẩm Di Hòa
- Em không cần đi làm nữa.
Thẩm Di Hòa đoán được phần nào ý nghĩ trong đầu hắn, không khỏi có chút tức giận, lạnh nhạt hỏi
- Ý Trạch Tổng là gì?
Trạch Dương đi đến gần, chỉnh lại tóc cho Thẩm Di Hòa vừa vui vẻ nói
- Hết tuần này chúng ta về tổng công ty, bữa tiệc cuối tuần này em cũng không cần phải đi. Ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết cho tốt. Hai người này sẽ giúp em dọn chút đồ cá nhân.
Thẩm Di Hòa hất mạnh tay Trạch Dương ra khỏi tóc mình, lạnh giọng
- Tôi không muốn. Anh đừng có mà quá đáng.
- Những thứ em muốn, anh sẽ đưa nó cho em. Ngoan ngoãn ở nhà.
Trạch Dương phớt lờ ý muốn của cậu, muốn hôn lên má thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa tức giận né tránh. Trạch Dương không làm khó, dịu dàng nói
- Em ở nhà. Không nên không nghe lời.
Trạch Dương ra khỏi phòng, Thẩm Di Hòa bước một bước lên, đưa tay bắt lấy tay Trạch Dương nhưng lại bị hai người đàn ông chắn ngang. Thẩm Di Hòa tức giận nghẹn không nói nên lời, quay lưng bỏ vào phòng. Cậu đóng mạnh cửa ngăn cách với hai người đàn ông kia.
Cửa phòng một lát sau bị gõ, Thẩm Di Hòa phớt lờ. Cậu đang nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Buổi tiệc tối hai ngày nữa phải tham dự, chỉ cần xác nhận Lí Tịnh còn sống, cậu nhất định làm mọi cách giúp cô ấy thoát khỏi thành phố này.
Cửa mở ra, một người đàn ông bước vào, nhàn nhạt nói
- Trạch tổng yêu cầu chúng tôi giám sát cậu ăn sáng.
Thẩm Di Hòa rất muốn bảo hắn cút. Nhưng sau đó cậu suy nghĩ một chút liền ra khỏi phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng. Thẩm Di Hòa biết nếu muốn trốn khỏi nơi này chỉ có cách làm cho họ nới lỏng phòng bị. Hai người canh giữ cậu thở phào nhẹ nhõm, họ đã dự tính sẽ đưa ra vài lời đe dọa. Mọi chuyện diễn ra êm ấm làm ai cũng vui vẻ. Trạch Dương nhìn vào màn hình, thấy Thẩm Di Hòa không làm loạn, bình thản ăn sáng làm hắn bất giác mỉm cười.
- ------------
Ly Phong mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh. Cậu nhúc nhích cánh tay nhưng chỉ có thể điều khiển được ngón tay. Người nằm bên cạnh đang ngủ gục ở cạnh giường, cảm nhận thấy ngón tay của Ly Phong di chuyển liền choàng tỉnh. Hắn nhìn thấy ánh mắt có chút rời rạc của Ly Phong liền nhấn nút gọi bác sĩ.
Ly Phong nhìn vào gương mặt Hào Kiện có chút ngỡ ngàng, cậu cố giơ tay lên chạm vào anh. Tuy Hào Kiện vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt nhưng vẫn nắm lấy tay cậu, nhỏ nhẹ an ủi
- Mọi chuyện đã ổn rồi, đừng lo lắng.
Bác sĩ nhanh chóng đi vào kiểm tra cho Ly Phong. Cậu không quan tâm đến những người ở đây, cậu chỉ chú ý đến Hào Kiện, người mà đã rất lâu rồi cậu không gặp. Dù bác sĩ nói như thế nào Ly Phong cũng không buông tay Hào Kiện ra, kéo hắn lại thầm thì
- Em không cố ý. Thật sự không cố ý. Anh đừng bỏ đi.
Ly Phong cảm thấy may mắn vì bản thân bị tai nạn lần này. Nếu không phải cậu bị tai nạn nghiêm trọng chắc chắn Hào Kiện sẽ không quay về. Nếu anh quay về, phải chăng đã thật sự tha thứ cho cậu?
Hào Kiện không mấy hiểu lời Ly Phong nói. Hôm qua Ly Phong uống say ngã cầu thang, sau đó bất tỉnh đến hôm nay mới tỉnh. Hào Kiện cả tuần nay bị Ly Phong quấn lấy không thể về nhà hay gặp mặt anh trai mình. Cậu ta còn muốn hắn đừng đi, hắn đâu phải làm bảo mẫu toàn thời gian chứ. Hào Kiện cảm thấy tốt nhất đừng quan tâm đến lời người bệnh nói chuyện.
Bác sĩ khám xong, không thấy có vấn đề gì liền yêu cầu Ly Phòng nghỉ ngơi rồi rời khỏi. Khi chỉ còn hai người, Ly Phong ôm chằm lấy Hào Kiện
- Hắn chết không phải do em.
Hào Kiện giật mình. Trong khoảng thời gian này Ly Phong không hề thực hiện bất cứ hành động nào, cũng như hoàn toàn không liên quan đến Lí Tịnh. Hào Kiện hỏi lại
- Ai chết?
Ly Phong gần như không nghe thấy câu hỏi của Hào Kiện, vẫn lập đi lập lại câu nói
- Trạch Dương chết không tốt sao? Hắn chết rồi thì anh trai của anh được tự do. Anh không cần phải suốt ngày đối trọi với hắn. Hắn rõ ràng chết là tốt sao anh lại tức giận?
Sự thật bọn họ muốn dùng mạng của Thẩm Di Hòa để đưa Hào Kiện vào bẫy. Ly Phong biết liền bỏ mặc Thẩm Di Hòa mà dẫn Hào Kiện sang hướng tìm kiếm khác. Không ngờ Thẩm Di Hòa không chết mà thay vào đó là Trạch Dương. Dù Hào Kiện sau đó tức giận nhưng cậu không hối hận, Hào Kiện vẫn còn sống là điều quan trọng nhất.
Hào Kiện nhíu mày, không hiểu những gì Ly Phong nói
- Trạch Dương? Hắn ta chết lúc nào?
Điện thoại Hào Kiện bất chợt vang lên dồn dập, hắn nghe máy xong liền mở ti vi lên. Trên tivi đang đưa tin một vụ tai nạn nghiêm trọng, một người say rượu lái xe đâm mạnh vào một chiếc xe đối diện. Người lái xe gây tai nạn chết tại chỗ, chiếc xe bị đâm trúng có người bị thương nặng và hai người bị thương được chuyển đến bệnh viện. Quan trọng, người bị đâm trúng là Trạch Dương.
Ly Phong xem tin tức liền ngẩn ngơ. Vụ tai nạn này cậu biết rõ, vì nó mà Trạch Dương đã san bằng công ty gia tộc họ Vũ.
Nhưng, không phải chuyện này đã xảy ra hai năm trước rồi sao?
- Em không cần đi làm nữa.
Thẩm Di Hòa đoán được phần nào ý nghĩ trong đầu hắn, không khỏi có chút tức giận, lạnh nhạt hỏi
- Ý Trạch Tổng là gì?
Trạch Dương đi đến gần, chỉnh lại tóc cho Thẩm Di Hòa vừa vui vẻ nói
- Hết tuần này chúng ta về tổng công ty, bữa tiệc cuối tuần này em cũng không cần phải đi. Ở nhà chuẩn bị những thứ cần thiết cho tốt. Hai người này sẽ giúp em dọn chút đồ cá nhân.
Thẩm Di Hòa hất mạnh tay Trạch Dương ra khỏi tóc mình, lạnh giọng
- Tôi không muốn. Anh đừng có mà quá đáng.
- Những thứ em muốn, anh sẽ đưa nó cho em. Ngoan ngoãn ở nhà.
Trạch Dương phớt lờ ý muốn của cậu, muốn hôn lên má thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa tức giận né tránh. Trạch Dương không làm khó, dịu dàng nói
- Em ở nhà. Không nên không nghe lời.
Trạch Dương ra khỏi phòng, Thẩm Di Hòa bước một bước lên, đưa tay bắt lấy tay Trạch Dương nhưng lại bị hai người đàn ông chắn ngang. Thẩm Di Hòa tức giận nghẹn không nói nên lời, quay lưng bỏ vào phòng. Cậu đóng mạnh cửa ngăn cách với hai người đàn ông kia.
Cửa phòng một lát sau bị gõ, Thẩm Di Hòa phớt lờ. Cậu đang nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Buổi tiệc tối hai ngày nữa phải tham dự, chỉ cần xác nhận Lí Tịnh còn sống, cậu nhất định làm mọi cách giúp cô ấy thoát khỏi thành phố này.
Cửa mở ra, một người đàn ông bước vào, nhàn nhạt nói
- Trạch tổng yêu cầu chúng tôi giám sát cậu ăn sáng.
Thẩm Di Hòa rất muốn bảo hắn cút. Nhưng sau đó cậu suy nghĩ một chút liền ra khỏi phòng, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn sáng. Thẩm Di Hòa biết nếu muốn trốn khỏi nơi này chỉ có cách làm cho họ nới lỏng phòng bị. Hai người canh giữ cậu thở phào nhẹ nhõm, họ đã dự tính sẽ đưa ra vài lời đe dọa. Mọi chuyện diễn ra êm ấm làm ai cũng vui vẻ. Trạch Dương nhìn vào màn hình, thấy Thẩm Di Hòa không làm loạn, bình thản ăn sáng làm hắn bất giác mỉm cười.
- ------------
Ly Phong mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh. Cậu nhúc nhích cánh tay nhưng chỉ có thể điều khiển được ngón tay. Người nằm bên cạnh đang ngủ gục ở cạnh giường, cảm nhận thấy ngón tay của Ly Phong di chuyển liền choàng tỉnh. Hắn nhìn thấy ánh mắt có chút rời rạc của Ly Phong liền nhấn nút gọi bác sĩ.
Ly Phong nhìn vào gương mặt Hào Kiện có chút ngỡ ngàng, cậu cố giơ tay lên chạm vào anh. Tuy Hào Kiện vẫn giữ gương mặt lạnh nhạt nhưng vẫn nắm lấy tay cậu, nhỏ nhẹ an ủi
- Mọi chuyện đã ổn rồi, đừng lo lắng.
Bác sĩ nhanh chóng đi vào kiểm tra cho Ly Phong. Cậu không quan tâm đến những người ở đây, cậu chỉ chú ý đến Hào Kiện, người mà đã rất lâu rồi cậu không gặp. Dù bác sĩ nói như thế nào Ly Phong cũng không buông tay Hào Kiện ra, kéo hắn lại thầm thì
- Em không cố ý. Thật sự không cố ý. Anh đừng bỏ đi.
Ly Phong cảm thấy may mắn vì bản thân bị tai nạn lần này. Nếu không phải cậu bị tai nạn nghiêm trọng chắc chắn Hào Kiện sẽ không quay về. Nếu anh quay về, phải chăng đã thật sự tha thứ cho cậu?
Hào Kiện không mấy hiểu lời Ly Phong nói. Hôm qua Ly Phong uống say ngã cầu thang, sau đó bất tỉnh đến hôm nay mới tỉnh. Hào Kiện cả tuần nay bị Ly Phong quấn lấy không thể về nhà hay gặp mặt anh trai mình. Cậu ta còn muốn hắn đừng đi, hắn đâu phải làm bảo mẫu toàn thời gian chứ. Hào Kiện cảm thấy tốt nhất đừng quan tâm đến lời người bệnh nói chuyện.
Bác sĩ khám xong, không thấy có vấn đề gì liền yêu cầu Ly Phòng nghỉ ngơi rồi rời khỏi. Khi chỉ còn hai người, Ly Phong ôm chằm lấy Hào Kiện
- Hắn chết không phải do em.
Hào Kiện giật mình. Trong khoảng thời gian này Ly Phong không hề thực hiện bất cứ hành động nào, cũng như hoàn toàn không liên quan đến Lí Tịnh. Hào Kiện hỏi lại
- Ai chết?
Ly Phong gần như không nghe thấy câu hỏi của Hào Kiện, vẫn lập đi lập lại câu nói
- Trạch Dương chết không tốt sao? Hắn chết rồi thì anh trai của anh được tự do. Anh không cần phải suốt ngày đối trọi với hắn. Hắn rõ ràng chết là tốt sao anh lại tức giận?
Sự thật bọn họ muốn dùng mạng của Thẩm Di Hòa để đưa Hào Kiện vào bẫy. Ly Phong biết liền bỏ mặc Thẩm Di Hòa mà dẫn Hào Kiện sang hướng tìm kiếm khác. Không ngờ Thẩm Di Hòa không chết mà thay vào đó là Trạch Dương. Dù Hào Kiện sau đó tức giận nhưng cậu không hối hận, Hào Kiện vẫn còn sống là điều quan trọng nhất.
Hào Kiện nhíu mày, không hiểu những gì Ly Phong nói
- Trạch Dương? Hắn ta chết lúc nào?
Điện thoại Hào Kiện bất chợt vang lên dồn dập, hắn nghe máy xong liền mở ti vi lên. Trên tivi đang đưa tin một vụ tai nạn nghiêm trọng, một người say rượu lái xe đâm mạnh vào một chiếc xe đối diện. Người lái xe gây tai nạn chết tại chỗ, chiếc xe bị đâm trúng có người bị thương nặng và hai người bị thương được chuyển đến bệnh viện. Quan trọng, người bị đâm trúng là Trạch Dương.
Ly Phong xem tin tức liền ngẩn ngơ. Vụ tai nạn này cậu biết rõ, vì nó mà Trạch Dương đã san bằng công ty gia tộc họ Vũ.
Nhưng, không phải chuyện này đã xảy ra hai năm trước rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.