Chương 31
Littlebunny
28/07/2020
Đến buổi chiều Thẩm Di Hòa mới có thể thoát khỏi Trạch Dương để kiểm tra điện thoại. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hạo Kiện. Thẩm Di Hòa liếc nhìn về phía Trạch Dương, hắn đang bận rộn bàn chuyện gì đó qua điện thoại. Cậu ra khỏi tầm mắt Trạch Dương, nhấn nút gọi điện thoại cho Hạo Kiện.
Đầu bên kia Hạo Kiện ngay lập tức bắt máy, âm thanh như hét lên
- Anh đang ở đâu?
Thẩm Di Hòa giơ máy ra khỏi tai, nếu không nghĩ đến chứng lo lắng của Hạo Kiện cậu đã không gọi điện. Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời
- Ở khách sạn.
- Với Trạch Dương?
- Phải… Anh muốn hỏi em một chuyện.
- Anh về nhà rồi chúng ta nói chuyện.
Thẩm Di Hòa nhìn về phía Trạch Dương, hắn có vẻ vẫn chưa xong chuyện.
- Hiện tại thì không được…. Chuyện tên MB có phải em làm không?
- Anh có ý gì?
- Tối qua khi anh đến phòng của Lý Tịnh, người của Trạch Dương phát hiện ra có định vị trong đồng hồ mà anh mang. Đồng hồ đó là em tặng anh.
Một khoảng im lặng kéo dài. Thẩm Di Hòa biết Hạo Kiện lo lắng cho mình nên mới cài định vị, nhưng không ngờ tối qua nó được dùng cho chuyện tồi tệ này. Hạo Kiện bình thản thừa nhận
- Phải. Em làm.
Thẩm Di Hòa cảm thấy đau đầu
- Đưa MB cho Trạch Dương thì có ích lợi gì? Nếu hắn biết được do em làm, hắn sẽ không để yên cho em.
- Trước sau gì thì Trạch gia cũng phải trả món nợ bọn họ đã làm. Đến sớm hay đến muộn cũng như nhau.
- Trạch Dương không liên quan đến chuyện này.
- Bây giờ hắn là chủ của Trạch gia.
Thẩm Di Hòa tức giận
- Hạo Kiện
Thẩm Di Hòa nghe tiếng đi lại một cách khó chịu của Hạo Kiện thông qua điện thoại. Hạo Kiện có vẻ đã bình tĩnh hơn khi nghe thấy tiếng nói đầy tức giận của Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa tiếp tục
- Tìm ra tên đứng sau tất cả mọi chuyện. Rồi kết thúc nó. Được chứ?
Hạo Kiện im lặng một khoảng dài. Thẩm Di Hòa cứ tưởng hắn đã tắt máy thì Hạo Kiện lại lên tiếng
- Anh sẽ giúp em chứ?
Thẩm Di Hòa khẳng định
- Anh không giúp ai ngoài em.
Hạo Kiện mỉm cười, tinh thần ổn định dần
- Chắc chắn rồi.
Trạch Dương quay lại từ lúc nào, thản nhiên lấy điện thoại từ trong tay của Thẩm Di Hòa và tắt máy. Thẩm Di Hòa trừng mắt nhìn Trạch Dương
- Trả đây.
Trạch Dương không muốn đưa điện thoại lại cho Thẩm Di Hòa, đang lưỡng lự thì điện thoại lại vang lên một lần nữa. Người gọi đến là Hạo Kiện. Thẩm Di Hòa nhanh chóng bắt lấy điện thoại nhưng bị Trạch Dương ôm cả người vào lòng.
- Buông ra.
- Không cho nói chuyện với hắn.
- Đó là em trai em.
- Em đừng tưởng anh không biết ngày hôm qua hắn đã làm gì.
Thẩm Di Hòa thôi không chống đối, nhẹ giọng nói
- Em ấy không phải cố tình làm vậy? Chắc do có hiểu lầm gì trong này.
- Anh chẳng quan tâm cố tình hay vô ý gì trong này. Nếu hắn làm thì hắn phải biết hậu quả.
Thẩm Di Hòa lo lắng Trạch Dương đối phó với Hạo Kiện liền vội vàng nói
- Tối qua anh có thiệt hại gì đâu…
Trạch Dương nghĩ đến những việc xảy ra tối qua liền vui vẻ buông tha cho Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa chạy vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại để nghe điện thoại.
————
Trạch Dương đã dọn dẹp xong đồ của mình. Thấy Thẩm Di Hòa đi ra liền nói
- Đi thôi.
Thẩm Di Hòa chỉnh lại trang phục, lấy đồ của mình rồi cũng Trạch Dương ra khỏi khách sạn. Tài xế đã chờ hai người ở bên dưới.
Thẩm Di Hòa vừa ngồi lên xe liền nhắm mắt. Trạch Dương điều chỉnh đầu của cậu dựa vào vai mình. Hắn đoán Thẩm Di Hòa đang giả vờ ngủ, chỉ là không muốn vạch trần.
Thẩm Di Hòa đang tìm cách làm sao thoát khỏi Trạch Dương để đi gặp Hạo Kiện. Trạch Dương hiện tại đang không tính toán với Hạo Kiện nên cậu không muốn gây sự chú ý. Nhưng Hạo Kiện muốn cho cậu biết thông tin về kẻ đứng sau và chỉ khi gặp cậu mới có thể bàn chuyện.
———–
Hạo Kiện ngồi ở trong chiếc xe màu đen, đậu ở trên đường. Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe ở phía trước đang dừng lại. Hai người trong xe bước xuống. Hạo Kiện nhíu mày khi Trạch Dương quàng vai Thẩm Di Hòa để bước vào chung cư. Hai người đi khuất tầm mắt của Hạo Kiện.
Hạo Kiện chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy thời gian chờ đợi thật dài. Đến khi Hạo Kiện không còn đủ kiên nhẫn thì màn hình điện thoại sáng lên. Thẩm Di Hòa nói Hạo Kiện đến đón. Hạo Kện lập tức lái xe đến chỗ hẹn.
Thẩm Di Hòa mặc bộ đồ đen ẩn trong góc khuất, nếu không chú ý khó mà nhận ra có người đứng đó. Hạo Kiện vậy mà chỉ nhìn sơ qua là có thể nhìn thấy, đỗ xe ngay bên cạnh Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa nhanh chóng lên xe, cởi bỏ áo khoát đen ra khỏi người. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Hạo Kiện đưa Thẩm Di Hòa đến một căn hộ vắng vẻ nằm ngoài ngoại ô. Chắn chắn rằng không có ai theo dõi, cả hai mới ra khỏi xe và bước vào nhà. Thẩm Di Hòa vui vẻ nằm lên sô pha.
- Lâu rồi mới đến đây.
Hạo Kiện ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng hỏi
- Sao anh thoát khỏi hắn?
Thẩm Di Hòa chợt cười, thản nhiên trả lời
- Ai có thể làm khó được anh của em chứ?
Hạo Kiện nghiêm mặt
- Đừng trở lại đó nữa. Em đã điều tra xong rồi.
Thẩm Di Hòa im lặng, ngồi dậy với ánh mắt lạnh
- Là ai?
- Trạch Dương.
Đầu bên kia Hạo Kiện ngay lập tức bắt máy, âm thanh như hét lên
- Anh đang ở đâu?
Thẩm Di Hòa giơ máy ra khỏi tai, nếu không nghĩ đến chứng lo lắng của Hạo Kiện cậu đã không gọi điện. Cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời
- Ở khách sạn.
- Với Trạch Dương?
- Phải… Anh muốn hỏi em một chuyện.
- Anh về nhà rồi chúng ta nói chuyện.
Thẩm Di Hòa nhìn về phía Trạch Dương, hắn có vẻ vẫn chưa xong chuyện.
- Hiện tại thì không được…. Chuyện tên MB có phải em làm không?
- Anh có ý gì?
- Tối qua khi anh đến phòng của Lý Tịnh, người của Trạch Dương phát hiện ra có định vị trong đồng hồ mà anh mang. Đồng hồ đó là em tặng anh.
Một khoảng im lặng kéo dài. Thẩm Di Hòa biết Hạo Kiện lo lắng cho mình nên mới cài định vị, nhưng không ngờ tối qua nó được dùng cho chuyện tồi tệ này. Hạo Kiện bình thản thừa nhận
- Phải. Em làm.
Thẩm Di Hòa cảm thấy đau đầu
- Đưa MB cho Trạch Dương thì có ích lợi gì? Nếu hắn biết được do em làm, hắn sẽ không để yên cho em.
- Trước sau gì thì Trạch gia cũng phải trả món nợ bọn họ đã làm. Đến sớm hay đến muộn cũng như nhau.
- Trạch Dương không liên quan đến chuyện này.
- Bây giờ hắn là chủ của Trạch gia.
Thẩm Di Hòa tức giận
- Hạo Kiện
Thẩm Di Hòa nghe tiếng đi lại một cách khó chịu của Hạo Kiện thông qua điện thoại. Hạo Kiện có vẻ đã bình tĩnh hơn khi nghe thấy tiếng nói đầy tức giận của Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa tiếp tục
- Tìm ra tên đứng sau tất cả mọi chuyện. Rồi kết thúc nó. Được chứ?
Hạo Kiện im lặng một khoảng dài. Thẩm Di Hòa cứ tưởng hắn đã tắt máy thì Hạo Kiện lại lên tiếng
- Anh sẽ giúp em chứ?
Thẩm Di Hòa khẳng định
- Anh không giúp ai ngoài em.
Hạo Kiện mỉm cười, tinh thần ổn định dần
- Chắc chắn rồi.
Trạch Dương quay lại từ lúc nào, thản nhiên lấy điện thoại từ trong tay của Thẩm Di Hòa và tắt máy. Thẩm Di Hòa trừng mắt nhìn Trạch Dương
- Trả đây.
Trạch Dương không muốn đưa điện thoại lại cho Thẩm Di Hòa, đang lưỡng lự thì điện thoại lại vang lên một lần nữa. Người gọi đến là Hạo Kiện. Thẩm Di Hòa nhanh chóng bắt lấy điện thoại nhưng bị Trạch Dương ôm cả người vào lòng.
- Buông ra.
- Không cho nói chuyện với hắn.
- Đó là em trai em.
- Em đừng tưởng anh không biết ngày hôm qua hắn đã làm gì.
Thẩm Di Hòa thôi không chống đối, nhẹ giọng nói
- Em ấy không phải cố tình làm vậy? Chắc do có hiểu lầm gì trong này.
- Anh chẳng quan tâm cố tình hay vô ý gì trong này. Nếu hắn làm thì hắn phải biết hậu quả.
Thẩm Di Hòa lo lắng Trạch Dương đối phó với Hạo Kiện liền vội vàng nói
- Tối qua anh có thiệt hại gì đâu…
Trạch Dương nghĩ đến những việc xảy ra tối qua liền vui vẻ buông tha cho Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa chạy vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại để nghe điện thoại.
————
Trạch Dương đã dọn dẹp xong đồ của mình. Thấy Thẩm Di Hòa đi ra liền nói
- Đi thôi.
Thẩm Di Hòa chỉnh lại trang phục, lấy đồ của mình rồi cũng Trạch Dương ra khỏi khách sạn. Tài xế đã chờ hai người ở bên dưới.
Thẩm Di Hòa vừa ngồi lên xe liền nhắm mắt. Trạch Dương điều chỉnh đầu của cậu dựa vào vai mình. Hắn đoán Thẩm Di Hòa đang giả vờ ngủ, chỉ là không muốn vạch trần.
Thẩm Di Hòa đang tìm cách làm sao thoát khỏi Trạch Dương để đi gặp Hạo Kiện. Trạch Dương hiện tại đang không tính toán với Hạo Kiện nên cậu không muốn gây sự chú ý. Nhưng Hạo Kiện muốn cho cậu biết thông tin về kẻ đứng sau và chỉ khi gặp cậu mới có thể bàn chuyện.
———–
Hạo Kiện ngồi ở trong chiếc xe màu đen, đậu ở trên đường. Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe ở phía trước đang dừng lại. Hai người trong xe bước xuống. Hạo Kiện nhíu mày khi Trạch Dương quàng vai Thẩm Di Hòa để bước vào chung cư. Hai người đi khuất tầm mắt của Hạo Kiện.
Hạo Kiện chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy thời gian chờ đợi thật dài. Đến khi Hạo Kiện không còn đủ kiên nhẫn thì màn hình điện thoại sáng lên. Thẩm Di Hòa nói Hạo Kiện đến đón. Hạo Kện lập tức lái xe đến chỗ hẹn.
Thẩm Di Hòa mặc bộ đồ đen ẩn trong góc khuất, nếu không chú ý khó mà nhận ra có người đứng đó. Hạo Kiện vậy mà chỉ nhìn sơ qua là có thể nhìn thấy, đỗ xe ngay bên cạnh Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa nhanh chóng lên xe, cởi bỏ áo khoát đen ra khỏi người. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Hạo Kiện đưa Thẩm Di Hòa đến một căn hộ vắng vẻ nằm ngoài ngoại ô. Chắn chắn rằng không có ai theo dõi, cả hai mới ra khỏi xe và bước vào nhà. Thẩm Di Hòa vui vẻ nằm lên sô pha.
- Lâu rồi mới đến đây.
Hạo Kiện ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng hỏi
- Sao anh thoát khỏi hắn?
Thẩm Di Hòa chợt cười, thản nhiên trả lời
- Ai có thể làm khó được anh của em chứ?
Hạo Kiện nghiêm mặt
- Đừng trở lại đó nữa. Em đã điều tra xong rồi.
Thẩm Di Hòa im lặng, ngồi dậy với ánh mắt lạnh
- Là ai?
- Trạch Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.