Chương 40
Littlebunny
28/07/2020
Thẩm Di Hòa mệt mỏi mở mắt khi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào bên giường. Tối qua cậu ngủ không ngon. Mà hình như không phải chỉ tối hôm qua, đã rất nhiều đêm cậu không ngủ được. Mỗi ngày Thẩm Di Hòa đều mơ thấy ngày hôm đó, lúc Trạch Dương buông tay, cậu liền nhận ra bản thân đã mất đi thứ quan trọng nhất của bản thân mình.
Một năm trôi qua, Thẩm Di Hòa vẫn như cũ không có một chút thông tin của Trạch Dương. Cậu tự an ủi mình rằng điều đó có nghĩa Trạch Dương vẫn còn sống. Anh chỉ dường như biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Thẩm Di Hòa chuyển đến sống ở gần công ty tổng của Trạch gia. Tìm một căn phòng nhỏ và mở một quán cà phê nhỏ để sống qua ngày. Thẩm Di Hòa dùng toàn bộ thời gian ban ngày của mình ở quán cà phê đối diện công ty Trạch gia. Thẩm Di Hòa chờ đợi, hi vọng một ngày không xa Trạch Dương xuất hiện giống như anh đã làm một năm trước. Có điều, khi cậu không chú ý thì đã một năm trôi qua. Việc chờ đợi càng ngày càng làm Thẩm Di Hòa đau đớn.
Trong một năm nay, Lập Thành quản lý công ty. Đôi khi Thẩm Di Hòa thấy Lập Thành liền chặn người lại. Có điều, Lập Thành không nói chuyện với cậu. Hắn coi cậu như một người xa lạ không hơn không kém. Ngay cả việc đến gần hắn cũng không cho cậu thực hiện.
Thẩm Di Hòa đi đến nơi làm việc. Chuẩn bị mọi việc như thường ngày vẫn vậy. Ánh mắt không ngừng nhìn về phía đối diện. Ngay cả khi có người bước vào cậu cũng không quá chú ý.
Hạo Kiện mở cửa bước vào. Quán cà phê đơn giản và bình thường quá mức so với cái mặt bằng đắt đỏ ở nơi này. Vậy nhưng khi hắn bước vào, lại đưa đến cảm giác bình yên rất lạ. Hắn nhìn về một góc của quán, nơi Thẩm Di Hòa đang ngồi, đã một thời gian rồi hắn không được anh.
Hạo Kiện bước đến bên cạnh Thẩm Di Hòa, lên tiếng
- Anh…
Thẩm Di Hòa giật mình quay đầu lại. Hạo Kiện với vẻ ngoài mệt mỏi đứng bên cạnh. Khi nhìn dáng vẻ này của Hạo Kiện, Thẩm Di Hòa có chút ngạc nhiên. Hạo Kiện có điều gì bận tâm nữa chứ? Hắn đã trả được thù, công ty Lý gia bây giờ cũng nằm trong tay hắn. Hắn đáng ra không phải bộ dạng này.
Thẩm Di Hòa không bận tâm đến Hạo Kiện. Từ thời điểm hắn lợi dụng cậu để thực hiện kế hoạch trả thù của mình, cậu đã không còn nợ gì Hạo Kiện nữa.
Hạo Kiện đến gần Thẩm Di Hòa, ôm lấy người cậu.
- Anh. Về nhà được không?
Ngay thời điểm Thẩm Di Hòa nhìn thấy video quay cậu bị bắt cóc, cậu đã hiểu được cảm giác bị phản bội mà Trạch Dương chịu đựng. Và Trạch Dương nhận nó không chỉ một lần.
Thẩm Di Hòa vẫn nhìn về phía đối diện.
- Em bây giờ không cần người khác bảo vệ. Anh không còn tác dụng gì nữa đâu.
Hạo Kiện siết chặc lấy Thẩm Di Hòa
- Em chỉ còn anh là người thân duy nhất.
Thẩm Di Hòa muốn nói lời tàn nhẫn nhưng tình cảm mười mấy năm không phải muốn bỏ là bỏ. Cậu đã quá nuông chiều Hạo Kiện, khiến hắn trở nên không biết lý lẽ như bây giờ. Hạo Kiện buông tay, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đặt lên bàn
- Nếu điều này có thể giúp anh tha thứ cho em
Thẩm Di Hòa vẫn không mấy bận tâm. Hạo Kiện lại tiếp tục
- Em sai rồi. Anh tha lỗi cho em được không?
Hạo Kiện gần như van nài. Thẩm Di Hòa không thể phớt lờ Hạo Kiện nữa. Hạo Kiện tiếp tục
- Em biết anh luôn tìm kiếm thông tin về hắn. Em đã tìm giúp anh.
Thẩm Di Hòa nhìn thấy một địa chỉ, có chút nghi hoặc. Hạo Kiện khẳng định
- Hắn vẫn còn đang điều trị ở đó.
Thẩm Di Hòa cầm lấy địa chỉ, nghẹn ngào
- Hắn không việc gì chứ?
- Hiện tại đã không vấn đề gì.
Thẩm Di Hòa ôm lấy Hạo Kiện
- Cám ơn em.
Nói xong, cậu nhanh chóng rời khỏi.
Thẩm Di Hòa bắt một chiếc xe đến địa chỉ mà Hạo Kiện đưa. Đó là một căn biệt thự nhỏ gần biển, khí hậu ấm áp. Thẩm Di Hòa nhấn chuông, rất lâu vẫn không ai ra mở cửa.
Người làm trong căn biệt thự có hai điều dưỡng, một bác sĩ, một đầu bếp và một người giúp việc. Tất cả đều không ở lại qua đêm. Mọi người đều thực hiện nghiêm ngặc một qui định, không mở cửa cho bất cứ người không có trong danh sách Lập Thành đưa. Do đó khi nhìn vào màn hình, người giúp việc xác định Thẩm Di Hòa không phải người cần mở cửa liền tắt tiếng chuông báo.
Thẩm Di Hòa cứ nhấn chuông liên tục nhưng những người bên trong dường như không một ai phản ứng. Vì vậy, Thẩm Di Hòa đành đứng chờ bên ngoài có đến khi trời dần tối.
Lập Thành lái xe dừng trước cổng, có chút không ngờ khi nhìn thấy Thẩm Di Hòa. Hắn suy nghĩ một chút, rồi nhấn nút mở cổng lái xe vào. Thẩm Di Hòa chỉ chờ đến đó, nhanh chóng lẻn vào.
Một năm trôi qua, Thẩm Di Hòa vẫn như cũ không có một chút thông tin của Trạch Dương. Cậu tự an ủi mình rằng điều đó có nghĩa Trạch Dương vẫn còn sống. Anh chỉ dường như biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Thẩm Di Hòa chuyển đến sống ở gần công ty tổng của Trạch gia. Tìm một căn phòng nhỏ và mở một quán cà phê nhỏ để sống qua ngày. Thẩm Di Hòa dùng toàn bộ thời gian ban ngày của mình ở quán cà phê đối diện công ty Trạch gia. Thẩm Di Hòa chờ đợi, hi vọng một ngày không xa Trạch Dương xuất hiện giống như anh đã làm một năm trước. Có điều, khi cậu không chú ý thì đã một năm trôi qua. Việc chờ đợi càng ngày càng làm Thẩm Di Hòa đau đớn.
Trong một năm nay, Lập Thành quản lý công ty. Đôi khi Thẩm Di Hòa thấy Lập Thành liền chặn người lại. Có điều, Lập Thành không nói chuyện với cậu. Hắn coi cậu như một người xa lạ không hơn không kém. Ngay cả việc đến gần hắn cũng không cho cậu thực hiện.
Thẩm Di Hòa đi đến nơi làm việc. Chuẩn bị mọi việc như thường ngày vẫn vậy. Ánh mắt không ngừng nhìn về phía đối diện. Ngay cả khi có người bước vào cậu cũng không quá chú ý.
Hạo Kiện mở cửa bước vào. Quán cà phê đơn giản và bình thường quá mức so với cái mặt bằng đắt đỏ ở nơi này. Vậy nhưng khi hắn bước vào, lại đưa đến cảm giác bình yên rất lạ. Hắn nhìn về một góc của quán, nơi Thẩm Di Hòa đang ngồi, đã một thời gian rồi hắn không được anh.
Hạo Kiện bước đến bên cạnh Thẩm Di Hòa, lên tiếng
- Anh…
Thẩm Di Hòa giật mình quay đầu lại. Hạo Kiện với vẻ ngoài mệt mỏi đứng bên cạnh. Khi nhìn dáng vẻ này của Hạo Kiện, Thẩm Di Hòa có chút ngạc nhiên. Hạo Kiện có điều gì bận tâm nữa chứ? Hắn đã trả được thù, công ty Lý gia bây giờ cũng nằm trong tay hắn. Hắn đáng ra không phải bộ dạng này.
Thẩm Di Hòa không bận tâm đến Hạo Kiện. Từ thời điểm hắn lợi dụng cậu để thực hiện kế hoạch trả thù của mình, cậu đã không còn nợ gì Hạo Kiện nữa.
Hạo Kiện đến gần Thẩm Di Hòa, ôm lấy người cậu.
- Anh. Về nhà được không?
Ngay thời điểm Thẩm Di Hòa nhìn thấy video quay cậu bị bắt cóc, cậu đã hiểu được cảm giác bị phản bội mà Trạch Dương chịu đựng. Và Trạch Dương nhận nó không chỉ một lần.
Thẩm Di Hòa vẫn nhìn về phía đối diện.
- Em bây giờ không cần người khác bảo vệ. Anh không còn tác dụng gì nữa đâu.
Hạo Kiện siết chặc lấy Thẩm Di Hòa
- Em chỉ còn anh là người thân duy nhất.
Thẩm Di Hòa muốn nói lời tàn nhẫn nhưng tình cảm mười mấy năm không phải muốn bỏ là bỏ. Cậu đã quá nuông chiều Hạo Kiện, khiến hắn trở nên không biết lý lẽ như bây giờ. Hạo Kiện buông tay, lấy từ trong túi ra một tờ giấy đặt lên bàn
- Nếu điều này có thể giúp anh tha thứ cho em
Thẩm Di Hòa vẫn không mấy bận tâm. Hạo Kiện lại tiếp tục
- Em sai rồi. Anh tha lỗi cho em được không?
Hạo Kiện gần như van nài. Thẩm Di Hòa không thể phớt lờ Hạo Kiện nữa. Hạo Kiện tiếp tục
- Em biết anh luôn tìm kiếm thông tin về hắn. Em đã tìm giúp anh.
Thẩm Di Hòa nhìn thấy một địa chỉ, có chút nghi hoặc. Hạo Kiện khẳng định
- Hắn vẫn còn đang điều trị ở đó.
Thẩm Di Hòa cầm lấy địa chỉ, nghẹn ngào
- Hắn không việc gì chứ?
- Hiện tại đã không vấn đề gì.
Thẩm Di Hòa ôm lấy Hạo Kiện
- Cám ơn em.
Nói xong, cậu nhanh chóng rời khỏi.
Thẩm Di Hòa bắt một chiếc xe đến địa chỉ mà Hạo Kiện đưa. Đó là một căn biệt thự nhỏ gần biển, khí hậu ấm áp. Thẩm Di Hòa nhấn chuông, rất lâu vẫn không ai ra mở cửa.
Người làm trong căn biệt thự có hai điều dưỡng, một bác sĩ, một đầu bếp và một người giúp việc. Tất cả đều không ở lại qua đêm. Mọi người đều thực hiện nghiêm ngặc một qui định, không mở cửa cho bất cứ người không có trong danh sách Lập Thành đưa. Do đó khi nhìn vào màn hình, người giúp việc xác định Thẩm Di Hòa không phải người cần mở cửa liền tắt tiếng chuông báo.
Thẩm Di Hòa cứ nhấn chuông liên tục nhưng những người bên trong dường như không một ai phản ứng. Vì vậy, Thẩm Di Hòa đành đứng chờ bên ngoài có đến khi trời dần tối.
Lập Thành lái xe dừng trước cổng, có chút không ngờ khi nhìn thấy Thẩm Di Hòa. Hắn suy nghĩ một chút, rồi nhấn nút mở cổng lái xe vào. Thẩm Di Hòa chỉ chờ đến đó, nhanh chóng lẻn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.