Chương 27
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Lời nói vừa dứt miệng, không gian xung quanh bỗng im lặng một cách quỷ dị. Tần Kỳ cũng ngừng co giật, mắt cũng không còn trợn ngược nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Khuôn mặt anh ấy lộ rõ vẻ hốt hoảng, như thể đang làm chuyện gì xấu bị bắt quả tang vậy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đã lên tiếng, giọng nói vẫn như trước nghe quỷ dị dựng tóc gáy:
"Sao em lại tìm đến tận đây? Em đến đây làm gì? Em muốn ly hôn với anh đến mức đó sao?"
Tần Kỳ vừa nói vừa ho sù sụ, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, mỗi lần ho là một lần khuôn mặt anh ấy nổi đầy gân xanh.
Tôi hoảng sợ vội nhào qua vuốt ngực cho anh ấy, thì bất ngờ bị anh ấy lạnh lùng hất ra! Tần Kỳ trừng mắt nhìn tôi, nói mà như quát:
"Anh nói rồi, anh không ly hôn! Em mau về đi!"
Dứt lời, lại là một tràng ho sù sụ.
Trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an, tôi cố kìm nén cảm giác sợ hãi, run giọng hỏi:
"Tần Kỳ, có phải anh bị... cảm cúm...."
"Không phải! Không bị gì hết!"
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị Tần Kỳ ngắt lời, nghi hoặc trong lòng tôi càng sâu, tôi đang định hỏi cho ra lẽ, thì bên tai chợt vang lên những âm thanh quen thuộc. Là tiếng chó sủa, mới đầu nghe còn không rõ lắm, nhưng càng về sau tiếng càng lớn dần. Tôi mừng rỡ nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Tiểu Bạch! Ơn trời, cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi! Tôi vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, hình như vì đào bới đất mà trên người nó có một vài vết bẩn.
Tôi chợt để ý thấy một vật kỳ lạ mà Tiểu Bạch ngậm trong miệng. Là một thứ gì đó, giống như một mảnh giấy nhỏ, màu trắng bạc, ánh lửa hắt vào làm nó càng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nó ngoan ngoãn nhả vật đó vào tay tôi.
Tôi đưa vật đó đến gần nhìn cho kĩ, nó là một mảnh giấy, một mặt màu trắng bạc, còn mặt kia thì dính một thứ bột gì đó màu trắng. Tôi còn đang đoán già đoán non thì mảnh giấy trên tay đã bị Tần Kỳ lao đến cướp mất.
Anh ấy vo viên mẩu giấy đó lại, ném ra xa, khuôn mặt hốt hoảng như thể đang cố giấu giếm tôi điều gì. Tôi nhìn khuôn mặt của Tần Kỳ, ngũ quan đường nét khuôn mặt vẫn hoàn hảo như thế, nhưng làn da lại trắng bệch như một xác chết, môi thâm tím, hai con mắt lồi ra, thâm sì như mắt gấu trúc.
Một ý nghĩ tồi tệ lướt qua trong đầu tôi.
Bộ dạng như quỷ đói này, cộng với biểu hiện co giật chân tay, còn có mẩu giấy dính một chút bột trắng kia nữa, không lẽ chính là thứ đó....
Ma túy....
Tôi mếu máo lao đến túm áo Tần Kỳ, kích động gào lên:
"Tần Kỳ! Anh nói rõ ràng đi! Có phải anh đã dùng ma túy?"
Hai mắt anh ấy đỏ ngầu, làn da xanh xao tái nhợt, hốc mắt thâm quầng, hai con mắt trợn trừng nhìn tôi. Anh ấy cứ im lặng nhìn tôi một lúc như vậy, chẳng nói gì, mãi sau mới bật ra một câu:
"Anh xin lỗi."
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì sau gáy đã truyền đến cảm giác đau nhói, tôi ngã vật xuống, mí mắt từ từ khép lại. Tần Kỳ bước đến cõng tôi lên lưng, đưa tôi đi đâu đó. Trước khi lịm đi tôi vẫn còn nghe được giọng nói của Tần Kỳ, giọng khản đặc, liên tục nói một câu duy nhất:
"Tiểu Đình... anh xin lỗi... anh xin lỗi...."
[...]
Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm co quắp ở một chỗ nào đó, xung quanh tối om, yên tĩnh không có một tiếng động. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, tôi xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà của mình, trong lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi.
"Soạt soạt soạt..."
Không gian yên lặng khiến âm thanh nào đó truyền vào tai tôi nghe rõ mồn một. Tôi co rúm người lại theo bản năng, chợt cảm giác bàn tay mình có gì đó ươn ướt, cái gì đó đang liếm vào tay tôi....
Tiểu Bạch! Tôi mừng rỡ ôm chặt nó, nó vẫy đuôi nhặng xị, thả vào tay tôi vật gì đó, sủa vài tiếng. Tôi ngớ người nhận ra đó là cái điện thoại của mình, tôi đã làm rơi khi bị ngã, không ngờ Tiểu Bạch lại tìm được, nhặt về giúp tôi!
Thật may điện thoại vẫn còn dùng tốt, tôi mở lên, đã hơn ba giờ sáng. Nhìn ngày tháng trên điện thoại, có vẻ tôi được đưa đến chỗ này vài tiếng đồng hồ trước. Nhưng đây là chỗ nào chứ? Còn Tần Kỳ, anh ấy đâu rồi?
Tôi bật đèn flash điện thoại lên, chợt nhận ra trên cổ của Tiểu Bạch có cái gì đó, hình như là một mẩu giấy. Tôi vội vã mở ra xem.
"Tiểu Đình, em mau rời khỏi đây ngay lập tức, và đừng nghĩ đến chuyện quay lại nữa! Đó không phải chỗ tốt lành gì đâu! Mau về nhà, tiếp quản công ty của anh, và đừng tìm anh nữa!"
Đó là nét chữ của Tần Kỳ, tôi sững người, anh ấy quyết định sẽ rời xa tôi sao?
Tôi gắng gượng đứng dậy, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh. Chỗ này khá quen, hình như là mặt sau cửa hàng đó thì phải. Có thể Tần Kỳ đã đưa tôi ra ngoài, nhưng vì một lý do nào đó, anh ấy không thể đưa tôi về nhà được, chỉ có thể để tôi ở chỗ này.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì anh ấy đã lên tiếng, giọng nói vẫn như trước nghe quỷ dị dựng tóc gáy:
"Sao em lại tìm đến tận đây? Em đến đây làm gì? Em muốn ly hôn với anh đến mức đó sao?"
Tần Kỳ vừa nói vừa ho sù sụ, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, mỗi lần ho là một lần khuôn mặt anh ấy nổi đầy gân xanh.
Tôi hoảng sợ vội nhào qua vuốt ngực cho anh ấy, thì bất ngờ bị anh ấy lạnh lùng hất ra! Tần Kỳ trừng mắt nhìn tôi, nói mà như quát:
"Anh nói rồi, anh không ly hôn! Em mau về đi!"
Dứt lời, lại là một tràng ho sù sụ.
Trong lòng tôi nổi lên cảm giác bất an, tôi cố kìm nén cảm giác sợ hãi, run giọng hỏi:
"Tần Kỳ, có phải anh bị... cảm cúm...."
"Không phải! Không bị gì hết!"
Tôi còn chưa nói hết câu đã bị Tần Kỳ ngắt lời, nghi hoặc trong lòng tôi càng sâu, tôi đang định hỏi cho ra lẽ, thì bên tai chợt vang lên những âm thanh quen thuộc. Là tiếng chó sủa, mới đầu nghe còn không rõ lắm, nhưng càng về sau tiếng càng lớn dần. Tôi mừng rỡ nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Tiểu Bạch! Ơn trời, cuối cùng cũng tìm thấy nó rồi! Tôi vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, hình như vì đào bới đất mà trên người nó có một vài vết bẩn.
Tôi chợt để ý thấy một vật kỳ lạ mà Tiểu Bạch ngậm trong miệng. Là một thứ gì đó, giống như một mảnh giấy nhỏ, màu trắng bạc, ánh lửa hắt vào làm nó càng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi xoa xoa đầu Tiểu Bạch, nó ngoan ngoãn nhả vật đó vào tay tôi.
Tôi đưa vật đó đến gần nhìn cho kĩ, nó là một mảnh giấy, một mặt màu trắng bạc, còn mặt kia thì dính một thứ bột gì đó màu trắng. Tôi còn đang đoán già đoán non thì mảnh giấy trên tay đã bị Tần Kỳ lao đến cướp mất.
Anh ấy vo viên mẩu giấy đó lại, ném ra xa, khuôn mặt hốt hoảng như thể đang cố giấu giếm tôi điều gì. Tôi nhìn khuôn mặt của Tần Kỳ, ngũ quan đường nét khuôn mặt vẫn hoàn hảo như thế, nhưng làn da lại trắng bệch như một xác chết, môi thâm tím, hai con mắt lồi ra, thâm sì như mắt gấu trúc.
Một ý nghĩ tồi tệ lướt qua trong đầu tôi.
Bộ dạng như quỷ đói này, cộng với biểu hiện co giật chân tay, còn có mẩu giấy dính một chút bột trắng kia nữa, không lẽ chính là thứ đó....
Ma túy....
Tôi mếu máo lao đến túm áo Tần Kỳ, kích động gào lên:
"Tần Kỳ! Anh nói rõ ràng đi! Có phải anh đã dùng ma túy?"
Hai mắt anh ấy đỏ ngầu, làn da xanh xao tái nhợt, hốc mắt thâm quầng, hai con mắt trợn trừng nhìn tôi. Anh ấy cứ im lặng nhìn tôi một lúc như vậy, chẳng nói gì, mãi sau mới bật ra một câu:
"Anh xin lỗi."
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì sau gáy đã truyền đến cảm giác đau nhói, tôi ngã vật xuống, mí mắt từ từ khép lại. Tần Kỳ bước đến cõng tôi lên lưng, đưa tôi đi đâu đó. Trước khi lịm đi tôi vẫn còn nghe được giọng nói của Tần Kỳ, giọng khản đặc, liên tục nói một câu duy nhất:
"Tiểu Đình... anh xin lỗi... anh xin lỗi...."
[...]
Khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm co quắp ở một chỗ nào đó, xung quanh tối om, yên tĩnh không có một tiếng động. Cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, tôi xoa xoa hai cánh tay đang nổi da gà của mình, trong lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi.
"Soạt soạt soạt..."
Không gian yên lặng khiến âm thanh nào đó truyền vào tai tôi nghe rõ mồn một. Tôi co rúm người lại theo bản năng, chợt cảm giác bàn tay mình có gì đó ươn ướt, cái gì đó đang liếm vào tay tôi....
Tiểu Bạch! Tôi mừng rỡ ôm chặt nó, nó vẫy đuôi nhặng xị, thả vào tay tôi vật gì đó, sủa vài tiếng. Tôi ngớ người nhận ra đó là cái điện thoại của mình, tôi đã làm rơi khi bị ngã, không ngờ Tiểu Bạch lại tìm được, nhặt về giúp tôi!
Thật may điện thoại vẫn còn dùng tốt, tôi mở lên, đã hơn ba giờ sáng. Nhìn ngày tháng trên điện thoại, có vẻ tôi được đưa đến chỗ này vài tiếng đồng hồ trước. Nhưng đây là chỗ nào chứ? Còn Tần Kỳ, anh ấy đâu rồi?
Tôi bật đèn flash điện thoại lên, chợt nhận ra trên cổ của Tiểu Bạch có cái gì đó, hình như là một mẩu giấy. Tôi vội vã mở ra xem.
"Tiểu Đình, em mau rời khỏi đây ngay lập tức, và đừng nghĩ đến chuyện quay lại nữa! Đó không phải chỗ tốt lành gì đâu! Mau về nhà, tiếp quản công ty của anh, và đừng tìm anh nữa!"
Đó là nét chữ của Tần Kỳ, tôi sững người, anh ấy quyết định sẽ rời xa tôi sao?
Tôi gắng gượng đứng dậy, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh. Chỗ này khá quen, hình như là mặt sau cửa hàng đó thì phải. Có thể Tần Kỳ đã đưa tôi ra ngoài, nhưng vì một lý do nào đó, anh ấy không thể đưa tôi về nhà được, chỉ có thể để tôi ở chỗ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.