Chương 34
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
"Tiểu Đình... là em sao..."
Tần Kỳ cởi trói cho tôi, tôi mừng quá không nói nổi lên lời, vòng tay ôm chặt anh ấy, mặt áp vào ngực anh ấy. Một thứ chất lỏng mùi tanh tanh, lại nhơm nhớp, dính trên mặt tôi. Tôi hốt hoảng vội đẩy Tần Kỳ ra, nhìn chằm chằm vào vị trí ngực trái của anh ấy.
Không gian chỗ này rất tối, không thể nhìn rõ, nhưng tôi vẫn ngờ ngợ suy đoán, có phải Tần Kỳ lại rạch ngực lấy máu tim để nộp cho yêu nữ không?
Tần Kỳ bế tôi lên, loạng choạng đi đâu đó. Tôi chợt nhận ra anh ấy rất gầy, so với lúc trước như thể hai người khác nhau vậy! Anh ấy bây giờ da bọc xương, đi còn không vững, được vài bước lại thở hổn hển.
"Phụt" một tiếng, ánh sáng chói lóa rọi vào mắt khiến tôi phải díu mắt lại. Đến khi định thần lại, mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang ở bên một đống lửa, nằm trong lòng Tần Kỳ, còn đối diện chúng tôi là khuôn mặt vô hồn quỷ dị của con yêu nữ!
Bắt gặp ánh mắt của tôi, nó nhếch miệng cười đắc ý, hất cằm nói:
"Hôm nay là ngày trăng tròn rồi, máu của ta đã có chưa?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cơ thể Tần Kỳ cứng ngắc. Một tay anh ấy bịt kín vết thương trên ngực, tay còn lại che mắt tôi. Anh ấy thở dốc, một lúc sau mới thều thào nói:
"Mới được nửa lọ."
Con yêu nữ lại cất giọng cười the thé chói tai, nó gằn từng tiếng nói với Tần Kỳ:
"Ta cho ngươi một canh giờ nữa! Chưa đầy lọ thì ta sẽ lấy máu tim của Nhan Tiểu Đình bù vào đó!"
"Đây là kết cục của ngươi khi dám tự ý tha chết cho Nhan Tiểu Đình, phá hỏng kế hoạch của ta!"
Nó nói xong, một luồng gió lạnh từ đâu ập đến, hình như nó đi rồi.
Tôi hoảng hốt vội nhỏm người dậy, gạt tay Tần Kỳ đang che mắt mình ra. Anh ấy không mặc áo, tôi nhìn chằm chằm vào vết thương nứt toác trên ngực anh ấy. Có lẽ vì mỗi tháng phải lấy máu một lần, vết thương cũ chưa lành đã phải rạch thêm vết mới, nên ngực trái của anh ấy chi chít những vết thương, máu thịt lẫn lộn, một mảng máu đỏ tươi đập vào mắt tôi, có chỗ máu còn đông thành cục thâm đen trông mà dựng tóc gáy!
Tôi không nhịn được giơ tay che miệng nôn ọe, Tần Kỳ thấy vậy vội vuốt ngực cho tôi, nhìn xuống bụng tôi, nghi hoặc hỏi:
"Có phải em có..."
Tôi gật đầu, không biết nên vui hay nên buồn.
Tần Kỳ vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo, nhưng chưa được bao lâu anh ấy lại nở nụ cười cay đắng:
"Có lẽ anh không được nhìn mặt con rồi..."
Tôi sợ hãi gắt ầm lên:
"Ăn nói hàm hồ!"
Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi cũng thừa hiểu, Tần Kỳ nói không sai, anh ấy không sống được bao lâu nữa, chỉ là tôi không muốn thừa nhận điều đó thôi.....
Tôi vẫn luôn ôm ấp hi vọng mình có thể giết được yêu nữ, phá bỏ lời nguyền, như vậy nó không thể làm hại ai nữa, và Tần Kỳ có thể sống tiếp!
Tần Kỳ xoa xoa bụng tôi, cười khổ:
"Đồ ngốc, em không giết được yêu nữ đâu."
"Anh đã sai vì lừa dối em và 107 cô gái kia, anh chết là đáng, chẳng việc gì phải thương xót cho anh cả..."
Nghe đến đây đột nhiên tôi thấy bàn chân mình truyền đến cảm giác nhầy nhụa dinh dính. Tôi đứng hình, khi nãy bị trói tôi đã từng trải qua cảm giác này! Tôi cứng ngắc nhìn xuống bàn chân mình, toàn bộ lông tơ trên người tôi đều dựng đứng cả lên!
Một con rắn to cỡ cổ tay tôi, đang bò trườn trên chân của tôi! Toàn thân nó màu đỏ trông mà nổi da gà, đỏ như màu áo của con yêu nữ kia vậy! Tần Kỳ nhanh tay túm lấy con rắn ném vào đống lửa, lập tức nó co quắp người lại, nổ "bụp bụp bụp" mấy tiếng, tan biến thành một làn khói.
Thấy tôi sợ mặt tái xanh tái xám, anh ấy cố bày trò cho tôi cười:
"Xem phim là biết rồi đó, yêu quái luôn có thuộc hạ để sai bảo, những con rắn màu đỏ này đều là thuộc hạ của yêu nữ..."
Tôi rùng mình ớn lạnh, "những con rắn" nghĩa là không chỉ có một con rắn vừa nãy, mà còn có nhiều con rắn như vậy nữa hay sao?
Tôi vội kéo tay Tần Kỳ, sợ hãi quá nên nói năng cũng lộn xộn:
"Nơi này... quá đáng sợ, chúng ta... phải rời khỏi đây thôi!"
"Em định rời khỏi đây bằng cách nào?"
Nghe câu hỏi của Tần Kỳ, tôi mới ngớ người, không biết phải trả lời làm sao.
Tần Kỳ kéo tôi ngồi xuống ngồi ngay ngắn trước mặt anh ấy:
"Anh không sống được bao lâu nữa, đừng cố gắng cứu anh."
"Trước khi kết hôn, lời nguyền vẫn còn tác dụng, anh chẳng khác gì ma cà rồng, rạch ngực lấy máu thoải mái mà không đau đớn gì."
"Em là người thứ 108, sau khi kết hôn em không còn là trinh nữ nữa, lời nguyền không còn tác dụng, anh không còn khả năng tự chữa lành vết thương nữa."
"Mỗi tháng phải đều đặn nộp máu cho yêu nữ, anh buộc phải dùng ma túy, nếu không anh sẽ không chịu nổi đau đớn..."
"Anh xin lỗi vì sau khi kết hôn đã lạnh nhạt với em..."
Tần Kỳ cởi trói cho tôi, tôi mừng quá không nói nổi lên lời, vòng tay ôm chặt anh ấy, mặt áp vào ngực anh ấy. Một thứ chất lỏng mùi tanh tanh, lại nhơm nhớp, dính trên mặt tôi. Tôi hốt hoảng vội đẩy Tần Kỳ ra, nhìn chằm chằm vào vị trí ngực trái của anh ấy.
Không gian chỗ này rất tối, không thể nhìn rõ, nhưng tôi vẫn ngờ ngợ suy đoán, có phải Tần Kỳ lại rạch ngực lấy máu tim để nộp cho yêu nữ không?
Tần Kỳ bế tôi lên, loạng choạng đi đâu đó. Tôi chợt nhận ra anh ấy rất gầy, so với lúc trước như thể hai người khác nhau vậy! Anh ấy bây giờ da bọc xương, đi còn không vững, được vài bước lại thở hổn hển.
"Phụt" một tiếng, ánh sáng chói lóa rọi vào mắt khiến tôi phải díu mắt lại. Đến khi định thần lại, mở mắt ra, tôi đã thấy mình đang ở bên một đống lửa, nằm trong lòng Tần Kỳ, còn đối diện chúng tôi là khuôn mặt vô hồn quỷ dị của con yêu nữ!
Bắt gặp ánh mắt của tôi, nó nhếch miệng cười đắc ý, hất cằm nói:
"Hôm nay là ngày trăng tròn rồi, máu của ta đã có chưa?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cơ thể Tần Kỳ cứng ngắc. Một tay anh ấy bịt kín vết thương trên ngực, tay còn lại che mắt tôi. Anh ấy thở dốc, một lúc sau mới thều thào nói:
"Mới được nửa lọ."
Con yêu nữ lại cất giọng cười the thé chói tai, nó gằn từng tiếng nói với Tần Kỳ:
"Ta cho ngươi một canh giờ nữa! Chưa đầy lọ thì ta sẽ lấy máu tim của Nhan Tiểu Đình bù vào đó!"
"Đây là kết cục của ngươi khi dám tự ý tha chết cho Nhan Tiểu Đình, phá hỏng kế hoạch của ta!"
Nó nói xong, một luồng gió lạnh từ đâu ập đến, hình như nó đi rồi.
Tôi hoảng hốt vội nhỏm người dậy, gạt tay Tần Kỳ đang che mắt mình ra. Anh ấy không mặc áo, tôi nhìn chằm chằm vào vết thương nứt toác trên ngực anh ấy. Có lẽ vì mỗi tháng phải lấy máu một lần, vết thương cũ chưa lành đã phải rạch thêm vết mới, nên ngực trái của anh ấy chi chít những vết thương, máu thịt lẫn lộn, một mảng máu đỏ tươi đập vào mắt tôi, có chỗ máu còn đông thành cục thâm đen trông mà dựng tóc gáy!
Tôi không nhịn được giơ tay che miệng nôn ọe, Tần Kỳ thấy vậy vội vuốt ngực cho tôi, nhìn xuống bụng tôi, nghi hoặc hỏi:
"Có phải em có..."
Tôi gật đầu, không biết nên vui hay nên buồn.
Tần Kỳ vui mừng như một đứa trẻ được cho kẹo, nhưng chưa được bao lâu anh ấy lại nở nụ cười cay đắng:
"Có lẽ anh không được nhìn mặt con rồi..."
Tôi sợ hãi gắt ầm lên:
"Ăn nói hàm hồ!"
Miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi cũng thừa hiểu, Tần Kỳ nói không sai, anh ấy không sống được bao lâu nữa, chỉ là tôi không muốn thừa nhận điều đó thôi.....
Tôi vẫn luôn ôm ấp hi vọng mình có thể giết được yêu nữ, phá bỏ lời nguyền, như vậy nó không thể làm hại ai nữa, và Tần Kỳ có thể sống tiếp!
Tần Kỳ xoa xoa bụng tôi, cười khổ:
"Đồ ngốc, em không giết được yêu nữ đâu."
"Anh đã sai vì lừa dối em và 107 cô gái kia, anh chết là đáng, chẳng việc gì phải thương xót cho anh cả..."
Nghe đến đây đột nhiên tôi thấy bàn chân mình truyền đến cảm giác nhầy nhụa dinh dính. Tôi đứng hình, khi nãy bị trói tôi đã từng trải qua cảm giác này! Tôi cứng ngắc nhìn xuống bàn chân mình, toàn bộ lông tơ trên người tôi đều dựng đứng cả lên!
Một con rắn to cỡ cổ tay tôi, đang bò trườn trên chân của tôi! Toàn thân nó màu đỏ trông mà nổi da gà, đỏ như màu áo của con yêu nữ kia vậy! Tần Kỳ nhanh tay túm lấy con rắn ném vào đống lửa, lập tức nó co quắp người lại, nổ "bụp bụp bụp" mấy tiếng, tan biến thành một làn khói.
Thấy tôi sợ mặt tái xanh tái xám, anh ấy cố bày trò cho tôi cười:
"Xem phim là biết rồi đó, yêu quái luôn có thuộc hạ để sai bảo, những con rắn màu đỏ này đều là thuộc hạ của yêu nữ..."
Tôi rùng mình ớn lạnh, "những con rắn" nghĩa là không chỉ có một con rắn vừa nãy, mà còn có nhiều con rắn như vậy nữa hay sao?
Tôi vội kéo tay Tần Kỳ, sợ hãi quá nên nói năng cũng lộn xộn:
"Nơi này... quá đáng sợ, chúng ta... phải rời khỏi đây thôi!"
"Em định rời khỏi đây bằng cách nào?"
Nghe câu hỏi của Tần Kỳ, tôi mới ngớ người, không biết phải trả lời làm sao.
Tần Kỳ kéo tôi ngồi xuống ngồi ngay ngắn trước mặt anh ấy:
"Anh không sống được bao lâu nữa, đừng cố gắng cứu anh."
"Trước khi kết hôn, lời nguyền vẫn còn tác dụng, anh chẳng khác gì ma cà rồng, rạch ngực lấy máu thoải mái mà không đau đớn gì."
"Em là người thứ 108, sau khi kết hôn em không còn là trinh nữ nữa, lời nguyền không còn tác dụng, anh không còn khả năng tự chữa lành vết thương nữa."
"Mỗi tháng phải đều đặn nộp máu cho yêu nữ, anh buộc phải dùng ma túy, nếu không anh sẽ không chịu nổi đau đớn..."
"Anh xin lỗi vì sau khi kết hôn đã lạnh nhạt với em..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.