Chương 3
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Chả nhẽ đêm Trung thu lại cắp sách đến thư viện học thì quá mất mặt, tôi chợt nảy ra ý định, đi bar quẩy một lần, ở đó có nhiều người, nhạc nhẽo sôi động, không sợ gặp ma!
Đêm Trung thu, tôi do dự đứng trước quán bar, đắn đo suy nghĩ có nên vào hay không.
Ông bảo vệ khó hiểu nhìn tôi, miệng phì phèo điếu thuốc, cất tiếng hỏi:
"Này nhóc, rốt cuộc có vào hay không?"
Tôi quay ra nhìn ông ta, ít ra tôi cũng hai mươi tuổi đầu rồi, bị gọi là "nhóc" thật không thoải mái chút nào. Ông ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó phá lên cười:
"Này nhóc, chỗ này không hợp với cháu đâu! Mau về nhà đi rước đèn thôi!"
Tôi tức giận mặt đỏ bừng bừng, nhưng ngẫm lại thấy ông ta nói cũng đúng. Nãy giờ những người đi vào trong hầu như toàn mặc áo hai dây quần soóc ngắn tận mông, mông ngực nhấp nhô ngồn ngộn. Tôi nhìn lại bộ váy công chúa order trên Taobao của mình, thở dài chán nản. Tốt nhất vẫn là nên đi về thôi! Dăm ba cái giấc mơ vớ vẩn, đêm nay tôi sẽ để tỏi và dao ở đầu giường, thách thức ba vạn sáu nghìn lần những thứ nào tên là ma quỷ!
Nghĩ trong đầu thì như vậy, nhưng trên đường về khi đi ngang qua một quán cà phê, tôi lại bị thu hút bởi cách bài trí của nó.
Không gian trong quán có vẻ gì đó rất hoài niệm, đang dịp Trung thu nên trong quán treo đầy những chiếc đèn lồng đủ màu đủ loại. Quán không quá vắng nhưng cũng không quá đông, nói chung là rất hợp ý tôi lúc này. Vào quán đông quá thì kiểu gì chẳng có mấy đôi yêu nhau rải cẩu lương, còn vào quán vắng quá ư, trời ơi, tôi thật sự rất sợ ma, không vào được không vào được!
Nhân viên phục vụ đưa menu, tôi gọi đại một ly cà phê sữa, mục đích chỉ muốn ngồi đây đến hết buổi tối thì về. Thật sự là quá chán, tôi lôi điện thoại ra, lên mạng search "Làm sao để đuổi ma?".....
"Đồ uống của quý khách đây."
Đúng lúc phục vụ mang cà phê ra, tôi giật nảy người vội tắt điện thoại, gượng gạo đáp:
"Cảm ơn!"
Người đưa menu cho tôi khi nãy là một cô gái, khuôn mặt trông khá non nớt, đoán chừng là sinh viên đi làm thêm. Còn người bây giờ đứng trước mặt tôi là một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, quan trọng là giọng nói của anh ta, phải nói là quá sức ôn nhu dịu dàng!
Tật mê trai của tôi lại trỗi dậy rồi!
Tôi còn đang ngơ ngác thì anh ta đã bất ngờ lên tiếng:
"Đồ của cô rơi kìa!"
Anh ta cúi xuống nhặt lên một vật gì đó, đưa cho tôi. Tôi cười cười xấu hổ, đó là cái thẻ sinh viên của tôi.
"Cảm ơn anh."
Anh ta vẫn chưa có ý định muốn đi, lại lên tiếng hỏi:
"Đại học Thanh Hoa sao? Ồ, chúng ta học cùng ngành đó!"
Tôi cũng ngạc nhiên, vô tình gặp trai đẹp rồi còn học cùng trường cùng ngành nữa, trời, không phải tôi đang mơ đấy chứ!
Anh ta vẫn tiếp tục hỏi han tôi:
"Em đi một mình sao? Không ngại có thể cho anh ngồi đây nói chuyện?"
Tôi ngu gì mà từ chối, nhìn xung quanh ai cũng có đôi có cặp, chỉ có mỗi mình là không.
Nhờ lý do học cùng ngành mà tôi có khá nhiều chuyện để nói với anh ấy. Anh ấy tên là Tần Kỳ, học năm ba, là quản lý của quán cà phê này, đây là công việc làm thêm của anh ấy. Hơn nữa tôi còn phát hiện, nếu tên là Tần Kỳ, hình như anh ấy chính là người đó.....
Một đàn anh khóa trên rất nổi ở trường tôi, nghe nói nhờ vào tài năng xuất chúng, anh ấy được các hãng thời trang săn đón rất nhiều, tiền kiếm được phải nói là ngoài sức tưởng tượng của tôi! Tôi không nhịn được hỏi có phải anh ấy chính là Tần Kỳ đó không, kết quả anh ấy gật đầu nói phải, còn đưa thẻ sinh viên với bảng điểm cao chót vót của anh ấy cho tôi xem nữa!
Tối đó trở về nhà, thật kỳ lạ, tôi không còn mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như mấy đêm trước. Cũng từ hôm đó Tần Kỳ chủ động nhắn tin cho tôi, hỏi han quan tâm tôi đủ thứ. Mới đầu chỉ là anh em khóa trên khóa dưới nói chuyện hợp cạ thôi, nhưng càng về sau tần suất tin nhắn càng dày đặc, khiến tôi có chút hoang mang. Mọi chuyện dần đi theo hướng tôi đang nghĩ, Tần Kỳ đã tỏ tình với tôi.
Thật ra ngoại hình của tôi cũng rất được, chỉ có điều tôi hơi ngốc nghếch một chút, làm gì cũng chậm chạp, thật sự không hợp với một người hoàn hảo như Tần Kỳ, hoàn hảo cả về ngoại hình và tính cách. Tôi lo lắng liệu có khi nào anh ta là một tên lừa đảo không?
Sau bao đắn đo suy nghĩ, cuối cùng tôi vẫn từ chối. Nhưng Tần Kỳ vẫn không bỏ cuộc, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, hình như anh ta định kiên trì đến khi nào tôi đồng ý thì mới thôi.
Cuối cùng thì tôi cũng động lòng. Tôi nghĩ bụng, mình cũng chẳng có cái gì để Tần Kỳ lừa đảo được đâu? Tôi có thể đi học đại học được cũng là nhờ may mắn bất ngờ ập đến, so với thu nhập hiện tại của Tần Kỳ, đúng là chỉ đáng tuổi muỗi!
Đêm Trung thu, tôi do dự đứng trước quán bar, đắn đo suy nghĩ có nên vào hay không.
Ông bảo vệ khó hiểu nhìn tôi, miệng phì phèo điếu thuốc, cất tiếng hỏi:
"Này nhóc, rốt cuộc có vào hay không?"
Tôi quay ra nhìn ông ta, ít ra tôi cũng hai mươi tuổi đầu rồi, bị gọi là "nhóc" thật không thoải mái chút nào. Ông ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó phá lên cười:
"Này nhóc, chỗ này không hợp với cháu đâu! Mau về nhà đi rước đèn thôi!"
Tôi tức giận mặt đỏ bừng bừng, nhưng ngẫm lại thấy ông ta nói cũng đúng. Nãy giờ những người đi vào trong hầu như toàn mặc áo hai dây quần soóc ngắn tận mông, mông ngực nhấp nhô ngồn ngộn. Tôi nhìn lại bộ váy công chúa order trên Taobao của mình, thở dài chán nản. Tốt nhất vẫn là nên đi về thôi! Dăm ba cái giấc mơ vớ vẩn, đêm nay tôi sẽ để tỏi và dao ở đầu giường, thách thức ba vạn sáu nghìn lần những thứ nào tên là ma quỷ!
Nghĩ trong đầu thì như vậy, nhưng trên đường về khi đi ngang qua một quán cà phê, tôi lại bị thu hút bởi cách bài trí của nó.
Không gian trong quán có vẻ gì đó rất hoài niệm, đang dịp Trung thu nên trong quán treo đầy những chiếc đèn lồng đủ màu đủ loại. Quán không quá vắng nhưng cũng không quá đông, nói chung là rất hợp ý tôi lúc này. Vào quán đông quá thì kiểu gì chẳng có mấy đôi yêu nhau rải cẩu lương, còn vào quán vắng quá ư, trời ơi, tôi thật sự rất sợ ma, không vào được không vào được!
Nhân viên phục vụ đưa menu, tôi gọi đại một ly cà phê sữa, mục đích chỉ muốn ngồi đây đến hết buổi tối thì về. Thật sự là quá chán, tôi lôi điện thoại ra, lên mạng search "Làm sao để đuổi ma?".....
"Đồ uống của quý khách đây."
Đúng lúc phục vụ mang cà phê ra, tôi giật nảy người vội tắt điện thoại, gượng gạo đáp:
"Cảm ơn!"
Người đưa menu cho tôi khi nãy là một cô gái, khuôn mặt trông khá non nớt, đoán chừng là sinh viên đi làm thêm. Còn người bây giờ đứng trước mặt tôi là một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, quan trọng là giọng nói của anh ta, phải nói là quá sức ôn nhu dịu dàng!
Tật mê trai của tôi lại trỗi dậy rồi!
Tôi còn đang ngơ ngác thì anh ta đã bất ngờ lên tiếng:
"Đồ của cô rơi kìa!"
Anh ta cúi xuống nhặt lên một vật gì đó, đưa cho tôi. Tôi cười cười xấu hổ, đó là cái thẻ sinh viên của tôi.
"Cảm ơn anh."
Anh ta vẫn chưa có ý định muốn đi, lại lên tiếng hỏi:
"Đại học Thanh Hoa sao? Ồ, chúng ta học cùng ngành đó!"
Tôi cũng ngạc nhiên, vô tình gặp trai đẹp rồi còn học cùng trường cùng ngành nữa, trời, không phải tôi đang mơ đấy chứ!
Anh ta vẫn tiếp tục hỏi han tôi:
"Em đi một mình sao? Không ngại có thể cho anh ngồi đây nói chuyện?"
Tôi ngu gì mà từ chối, nhìn xung quanh ai cũng có đôi có cặp, chỉ có mỗi mình là không.
Nhờ lý do học cùng ngành mà tôi có khá nhiều chuyện để nói với anh ấy. Anh ấy tên là Tần Kỳ, học năm ba, là quản lý của quán cà phê này, đây là công việc làm thêm của anh ấy. Hơn nữa tôi còn phát hiện, nếu tên là Tần Kỳ, hình như anh ấy chính là người đó.....
Một đàn anh khóa trên rất nổi ở trường tôi, nghe nói nhờ vào tài năng xuất chúng, anh ấy được các hãng thời trang săn đón rất nhiều, tiền kiếm được phải nói là ngoài sức tưởng tượng của tôi! Tôi không nhịn được hỏi có phải anh ấy chính là Tần Kỳ đó không, kết quả anh ấy gật đầu nói phải, còn đưa thẻ sinh viên với bảng điểm cao chót vót của anh ấy cho tôi xem nữa!
Tối đó trở về nhà, thật kỳ lạ, tôi không còn mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như mấy đêm trước. Cũng từ hôm đó Tần Kỳ chủ động nhắn tin cho tôi, hỏi han quan tâm tôi đủ thứ. Mới đầu chỉ là anh em khóa trên khóa dưới nói chuyện hợp cạ thôi, nhưng càng về sau tần suất tin nhắn càng dày đặc, khiến tôi có chút hoang mang. Mọi chuyện dần đi theo hướng tôi đang nghĩ, Tần Kỳ đã tỏ tình với tôi.
Thật ra ngoại hình của tôi cũng rất được, chỉ có điều tôi hơi ngốc nghếch một chút, làm gì cũng chậm chạp, thật sự không hợp với một người hoàn hảo như Tần Kỳ, hoàn hảo cả về ngoại hình và tính cách. Tôi lo lắng liệu có khi nào anh ta là một tên lừa đảo không?
Sau bao đắn đo suy nghĩ, cuối cùng tôi vẫn từ chối. Nhưng Tần Kỳ vẫn không bỏ cuộc, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, hình như anh ta định kiên trì đến khi nào tôi đồng ý thì mới thôi.
Cuối cùng thì tôi cũng động lòng. Tôi nghĩ bụng, mình cũng chẳng có cái gì để Tần Kỳ lừa đảo được đâu? Tôi có thể đi học đại học được cũng là nhờ may mắn bất ngờ ập đến, so với thu nhập hiện tại của Tần Kỳ, đúng là chỉ đáng tuổi muỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.