Chương 48
Kiều Ngọc Liên
24/09/2023
Khuôn mặt Tần Kỳ lạnh lùng u ám như ác ma, anh ấy nhìn chằm chằm vào đống đồ chơi, chẳng nói năng gì. Mãi một lúc sau anh ấy mới gọi ông quản gia, phân phó người làm vứt hết sạch đống đồ chơi đó đi.
Mấy ngày nay đột nhiên công ty 108 có rất nhiều việc, mặc dù Tần Kỳ đã sớm giao công ty cho tôi quản lý, nhưng tôi sắp đến ngày sinh rồi, công việc lại để cho anh ấy giải quyết. Những lúc như vậy anh ấy lại đi sang phòng khác làm việc, sợ tôi ở trong phòng một mình buồn chán, nên để mẹ tôi qua trò chuyện với tôi.
Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, luôn miệng động viên tôi đừng nghĩ ngợi những chuyện đã qua, tránh ảnh hưởng đến đứa bé. Có lẽ bà nghĩ tôi vẫn còn giận cha mẹ, vì sao đã biết tôi có mệnh sát phu, mà vẫn nhất quyết gả tôi cho Tần Kỳ, hại anh ấy gặp biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm.
"Tiểu Đình à, thật ra cha mẹ và bà nội con không phải vì ham tiền mà cố tình gả con cho con rể đâu..."
Mẹ tôi có vẻ đã đắn đo cân nhắc mãi mới lựa chọn nhắc đến chuyện này với tôi. Thật ra tôi cũng đã quên chuyện này lâu rồi, nhưng đột nhiên mẹ tôi lại nhắc đến, tôi bèn im lặng lắng nghe, xem có uẩn khúc gì không.
"Mẹ đã kể với con, thật ra con sinh vào ngày 15 tháng Bảy Âm lịch..."
"Con biết." - Tôi thở dài đáp.
"Kể từ khi con sinh ra, mỗi năm vào đêm 15 tháng Bảy Âm lịch, cả mẹ, cả cha con, và cả bà nội con, đều cùng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ..."
Nghe đến đây, sống lưng tôi cứng đờ, tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Chúng ta đều mơ thấy, có một người đàn ông đến cầu hôn con."
"Người đó rất anh tuấn, thái độ nói chuyện với chúng ta cũng rất kính trọng."
"Cái đèn lồng bà con treo trước cửa nhà, thật ra dưới đáy cái đèn còn một dòng chữ nữa mà con không nhìn ra. Cũng nhờ bà nội con quan sát kĩ, hơ qua nến mới nhìn thấy được..."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
"Dòng chữ đó là..."
Mẹ tôi liếc nhìn bức ảnh cưới của tôi và Tần Kỳ treo trên tường:
"Dòng chữ đó là: 'Sáu năm sau tôi sẽ cưới Nhan Tiểu Đình.' "
Tôi giật mình, năm đó tôi mười tám tuổi, cưới Tần Kỳ năm hai mươi tư tuổi, đúng là sáu năm thật.
"Cha mẹ và bà nội con vốn cũng chẳng trông mong gì con có thể lấy được chồng với cái mệnh sát phu đó, nhưng cậu trai kia rất ngoan ngoãn, rất chân thành...."
"Chúng ta cứ nghĩ đó chỉ là những giấc mơ thôi, cho đến khi con dẫn con rể về ra mắt cha mẹ, nhìn thấy khuôn mặt của nó, chúng ta mới không thể tin được!"
"Nó giống y đúc với người mà cha mẹ và bà nội con gặp trong những giấc mơ!"
"Tiểu Đình, con nói xem, một người tốt như thế, chúng ta có nên gả con cho nó không?"
Tôi không biết nên vui hay nên buồn, rầu rĩ nói:
"Nhưng sự thật là anh ấy đã gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm, con sợ cái mệnh sát phu đó thật sự ứng lên người anh ấy...."
Tôi dứt lời, mẹ tôi cũng im lặng không biết phải nói gì. Mấy ngày nay Tần Kỳ đột nhiên bình tĩnh một cách bất thường, hầu như lúc nào rảnh anh ấy cũng túc trực cạnh tôi, đã vậy còn hay ẩn ý nói đến những chuyện tương lai nữa.
Dặn tôi quản lý công ty nên chú ý điểm này điểm kia, dặn tôi những người làm nào có thể tin tưởng, và còn rất nhiều chuyện khác nữa. Tất cả những chuyện anh ấy nói, đều là dặn dò tôi tự lo toan tự gánh vác mọi thứ....
Tôi tự nhận mình ngốc nghếch, cái gì người ta đọc một lần là hiểu, tôi phải đọc đến ba bốn lần mới hiểu. Nhưng những biểu hiện của Tần Kỳ ngày càng bất thường, tôi suy nghĩ mãi cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, là anh ấy sắp rời bỏ tôi mãi mãi....
Tôi ôm cái bụng bầu, nặng nề đi sang phòng làm việc của Tần Kỳ. Anh ấy mở cửa, trông thấy tôi, lông mày nhăn tít lại.
"Sao em lại sang đây? Về phòng nghỉ ngơi đi!"
Tôi cười cười, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói:
"Em muốn ngắm anh nhiều một chút, nếu không sẽ lãng phí thời gian ở cạnh anh..."
Nghe câu này của tôi, khuôn mặt Tần Kỳ cứng đờ, anh ấy cười gượng gạo, để tôi vào phòng.
Tôi ngồi một bên nhìn anh ấy làm việc, miệng luyên thuyên nói:
"Sau này con mình lớn anh sẽ dạy nó tiếp quản công ty nhé, em ngốc nghếch lắm, sợ là không dạy nó được..."
Dứt lời, tôi thấy động tác gõ phím của Tần Kỳ ngừng lại, bàn tay bóp chặt. Anh ấy cúi đầu nói:
"Em tập dần cho quen đi. Cái gì cũng đến tay anh là sao? Nhỡ anh không có mặt cạnh nó thì sao?"
Nghe đến đây, tôi đang ngồi, kích động đứng phắt dậy:
"Tần Kỳ! Anh đừng giấu giếm nữa! Rốt cuộc anh đang bị gì chứ? Anh hứa sống cùng em đến đầu bạc răng long mà!"
"Mau lên, bây giờ ly hôn vẫn còn kịp! Anh hiểu không? Mệnh của em là mệnh sát phu đó!"
Tần Kỳ tức giận đập bàn, hất tung hết mọi thứ trên bàn xuống:
"Anh nói từ rất lâu rồi, không ly hôn! Đừng làm loạn nữa, về phòng nghỉ ngơi đi! Em sắp sinh rồi đấy!"
Mấy ngày nay đột nhiên công ty 108 có rất nhiều việc, mặc dù Tần Kỳ đã sớm giao công ty cho tôi quản lý, nhưng tôi sắp đến ngày sinh rồi, công việc lại để cho anh ấy giải quyết. Những lúc như vậy anh ấy lại đi sang phòng khác làm việc, sợ tôi ở trong phòng một mình buồn chán, nên để mẹ tôi qua trò chuyện với tôi.
Mẹ tôi nắm chặt tay tôi, luôn miệng động viên tôi đừng nghĩ ngợi những chuyện đã qua, tránh ảnh hưởng đến đứa bé. Có lẽ bà nghĩ tôi vẫn còn giận cha mẹ, vì sao đã biết tôi có mệnh sát phu, mà vẫn nhất quyết gả tôi cho Tần Kỳ, hại anh ấy gặp biết bao nhiêu chuyện nguy hiểm.
"Tiểu Đình à, thật ra cha mẹ và bà nội con không phải vì ham tiền mà cố tình gả con cho con rể đâu..."
Mẹ tôi có vẻ đã đắn đo cân nhắc mãi mới lựa chọn nhắc đến chuyện này với tôi. Thật ra tôi cũng đã quên chuyện này lâu rồi, nhưng đột nhiên mẹ tôi lại nhắc đến, tôi bèn im lặng lắng nghe, xem có uẩn khúc gì không.
"Mẹ đã kể với con, thật ra con sinh vào ngày 15 tháng Bảy Âm lịch..."
"Con biết." - Tôi thở dài đáp.
"Kể từ khi con sinh ra, mỗi năm vào đêm 15 tháng Bảy Âm lịch, cả mẹ, cả cha con, và cả bà nội con, đều cùng mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ..."
Nghe đến đây, sống lưng tôi cứng đờ, tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Chúng ta đều mơ thấy, có một người đàn ông đến cầu hôn con."
"Người đó rất anh tuấn, thái độ nói chuyện với chúng ta cũng rất kính trọng."
"Cái đèn lồng bà con treo trước cửa nhà, thật ra dưới đáy cái đèn còn một dòng chữ nữa mà con không nhìn ra. Cũng nhờ bà nội con quan sát kĩ, hơ qua nến mới nhìn thấy được..."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
"Dòng chữ đó là..."
Mẹ tôi liếc nhìn bức ảnh cưới của tôi và Tần Kỳ treo trên tường:
"Dòng chữ đó là: 'Sáu năm sau tôi sẽ cưới Nhan Tiểu Đình.' "
Tôi giật mình, năm đó tôi mười tám tuổi, cưới Tần Kỳ năm hai mươi tư tuổi, đúng là sáu năm thật.
"Cha mẹ và bà nội con vốn cũng chẳng trông mong gì con có thể lấy được chồng với cái mệnh sát phu đó, nhưng cậu trai kia rất ngoan ngoãn, rất chân thành...."
"Chúng ta cứ nghĩ đó chỉ là những giấc mơ thôi, cho đến khi con dẫn con rể về ra mắt cha mẹ, nhìn thấy khuôn mặt của nó, chúng ta mới không thể tin được!"
"Nó giống y đúc với người mà cha mẹ và bà nội con gặp trong những giấc mơ!"
"Tiểu Đình, con nói xem, một người tốt như thế, chúng ta có nên gả con cho nó không?"
Tôi không biết nên vui hay nên buồn, rầu rĩ nói:
"Nhưng sự thật là anh ấy đã gặp rất nhiều chuyện nguy hiểm, con sợ cái mệnh sát phu đó thật sự ứng lên người anh ấy...."
Tôi dứt lời, mẹ tôi cũng im lặng không biết phải nói gì. Mấy ngày nay Tần Kỳ đột nhiên bình tĩnh một cách bất thường, hầu như lúc nào rảnh anh ấy cũng túc trực cạnh tôi, đã vậy còn hay ẩn ý nói đến những chuyện tương lai nữa.
Dặn tôi quản lý công ty nên chú ý điểm này điểm kia, dặn tôi những người làm nào có thể tin tưởng, và còn rất nhiều chuyện khác nữa. Tất cả những chuyện anh ấy nói, đều là dặn dò tôi tự lo toan tự gánh vác mọi thứ....
Tôi tự nhận mình ngốc nghếch, cái gì người ta đọc một lần là hiểu, tôi phải đọc đến ba bốn lần mới hiểu. Nhưng những biểu hiện của Tần Kỳ ngày càng bất thường, tôi suy nghĩ mãi cũng chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, là anh ấy sắp rời bỏ tôi mãi mãi....
Tôi ôm cái bụng bầu, nặng nề đi sang phòng làm việc của Tần Kỳ. Anh ấy mở cửa, trông thấy tôi, lông mày nhăn tít lại.
"Sao em lại sang đây? Về phòng nghỉ ngơi đi!"
Tôi cười cười, nhìn thẳng vào mắt anh ấy nói:
"Em muốn ngắm anh nhiều một chút, nếu không sẽ lãng phí thời gian ở cạnh anh..."
Nghe câu này của tôi, khuôn mặt Tần Kỳ cứng đờ, anh ấy cười gượng gạo, để tôi vào phòng.
Tôi ngồi một bên nhìn anh ấy làm việc, miệng luyên thuyên nói:
"Sau này con mình lớn anh sẽ dạy nó tiếp quản công ty nhé, em ngốc nghếch lắm, sợ là không dạy nó được..."
Dứt lời, tôi thấy động tác gõ phím của Tần Kỳ ngừng lại, bàn tay bóp chặt. Anh ấy cúi đầu nói:
"Em tập dần cho quen đi. Cái gì cũng đến tay anh là sao? Nhỡ anh không có mặt cạnh nó thì sao?"
Nghe đến đây, tôi đang ngồi, kích động đứng phắt dậy:
"Tần Kỳ! Anh đừng giấu giếm nữa! Rốt cuộc anh đang bị gì chứ? Anh hứa sống cùng em đến đầu bạc răng long mà!"
"Mau lên, bây giờ ly hôn vẫn còn kịp! Anh hiểu không? Mệnh của em là mệnh sát phu đó!"
Tần Kỳ tức giận đập bàn, hất tung hết mọi thứ trên bàn xuống:
"Anh nói từ rất lâu rồi, không ly hôn! Đừng làm loạn nữa, về phòng nghỉ ngơi đi! Em sắp sinh rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.