Chương 90: Tết - kỉ yếu - hội trại và bố mẹ
Quỳnh Mai Anh - AT
08/02/2018
Sắp tết rồi nhỉ ? Đến trường vẫn diễn ra rất bình thường , đặc biệt như
ngày mai thì tôi ko mong nó xảy ra . Có mẹ nào sợ toán như tôi ko ? Đến
độ ko dám nhắc tới chữ " toán " viết ra giấy thì càng ko . Thế mà trước
khi nghỉ tết phải học nốt ngày mai tức là phải vượt qua hai tiết toán
cuối cùng trong năm thì tôi mới tự do , ăn tết vui vẻ . Qua tết thì chụp ảnh kỷ yếu với chẳng kỷ mạnh , tụi nó đang bàn nhau chụp hai ngày một
đêm ở Mai Châu kia kìa . Cái gì muốn chụp ảnh đẹp thì phải chịu khó đầu
tư , đi chụp xa . Riêng khoản make up , đầu tóc các kiểu đã gần hai
triệu . Vô lý nhất ở chỗ studio nói gì cũng nghe răm rắp song bạn lớp
trưởng đáng mến chốt cmn một câu : " Mỗi đứa chuẩn bị năm triệu nhé " .
Nghe xong mà suýt ngất . Chưa kể gần nửa lớp ko đi bì các bậc phụ huynh
có cho đi đâu , toàn những đứa được bố mẹ chiều chuộng tự bàn bạc với
nhau đấy chứ . Tôi sợ quá đi mất . Mùa kỷ yếu kết thúc thì mùa trại lại
tràn về , đến lúc đó thì ma nào tập trung vào học hành được thì siêu quá nhất là khi lớp tôi lại chọn được chỗ đẹp cơ . Có mấy mống nhà làm gỗ , xưởng to lắm , ẹ e kiểu này mà ko đầu tư thì phí phạm lắm .
Nhắc mới nhớ hôm nọ tự dưng cổng nhà tôi xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thắm , nhìn mê ly lắm . Tôi thề là ko phải của tôi nhe , con gái gì mà mặt chi chít mụn , da đen , béo hơn và ngày càng ngu nên chắc chắn ko phải tặng tôi . Chưa điều tra kĩ càng thế mà bố rắp tâm nghe lời cô hàng xóm nhiều chuyện , bố tin là mẹ được ông chú ở cơ quan tặng hoa vì cô hàng xóm từng thấy hai người đi chung . Hậu quả là chiến tranh lạnh đang xảy ra ở chính nơi đây . Bố cũng quá đáng lắm cơ như người ta thì cho vợ đi ăn liên hoan với lớp , đi chơi bạn bè chỉ ? Đằng này bố ko bao giờ cho mẹ tôi đi ăn liên hoan và đi chơi với bạn bè . Năm trước cô chủ nhiệm của mẹ bị bệnh , ước mơ của cô là tổ chức một bữa ăn cuối cùng tại nhà cô và chính bố là người từ chối lời mời của cô chủ nhiệm . Tối về tôi thấy mẹ khóc trong nhà vệ sinh . Hỏi bố tại sao ko cho mẹ đi , bố chỉ trả lời : " Sợ mẹ mày đi theo trai " . Ích kỷ lắm bố ơi . Nếu sợ mẹ theo trai thì mẹ cũng sợ bố theo gái ? Bởi vì bố luôn luôn đi ăn liên hoan , luôn luôn đi chơi với bạn bè mà trong số đó có vài cô ngày xưa tán bố . Thế là quyền bình đẳng giữa vợ và chồng ? Bố có bao giờ nghĩ tới cảm giác mẹ chưa ?
Nhắc mới nhớ hôm nọ tự dưng cổng nhà tôi xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thắm , nhìn mê ly lắm . Tôi thề là ko phải của tôi nhe , con gái gì mà mặt chi chít mụn , da đen , béo hơn và ngày càng ngu nên chắc chắn ko phải tặng tôi . Chưa điều tra kĩ càng thế mà bố rắp tâm nghe lời cô hàng xóm nhiều chuyện , bố tin là mẹ được ông chú ở cơ quan tặng hoa vì cô hàng xóm từng thấy hai người đi chung . Hậu quả là chiến tranh lạnh đang xảy ra ở chính nơi đây . Bố cũng quá đáng lắm cơ như người ta thì cho vợ đi ăn liên hoan với lớp , đi chơi bạn bè chỉ ? Đằng này bố ko bao giờ cho mẹ tôi đi ăn liên hoan và đi chơi với bạn bè . Năm trước cô chủ nhiệm của mẹ bị bệnh , ước mơ của cô là tổ chức một bữa ăn cuối cùng tại nhà cô và chính bố là người từ chối lời mời của cô chủ nhiệm . Tối về tôi thấy mẹ khóc trong nhà vệ sinh . Hỏi bố tại sao ko cho mẹ đi , bố chỉ trả lời : " Sợ mẹ mày đi theo trai " . Ích kỷ lắm bố ơi . Nếu sợ mẹ theo trai thì mẹ cũng sợ bố theo gái ? Bởi vì bố luôn luôn đi ăn liên hoan , luôn luôn đi chơi với bạn bè mà trong số đó có vài cô ngày xưa tán bố . Thế là quyền bình đẳng giữa vợ và chồng ? Bố có bao giờ nghĩ tới cảm giác mẹ chưa ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.