Người Yêu Của Naraku Nham Hiểm
Chương 58
Lạc Thần Nguyệt
20/11/2020
Edit: Vi chiêu nghi
Thương thế vừa tốt hơn một chút, Inuyasha đã cậy mạnh, giãy dụa bò dậy, dùng đao đỡ thân thể, đôi con người màu váng óng lóe lên sự phẫn nộ như muốn tóe ra ánh lửa, nhìn chằm chằm Kagura.
“Tên khốn Naraku, gây phiền phức cho ta không biết bao lần, Ngọc Tứ Hồn trên tay hắn chắc chắn ta sẽ đòi lại!!! Nhưng trước đó, kẻ có hơi thở giống hắn, vu oan cho ta giết đám yêu sói kia, còn ép ta giao đấu với con sói xấu xí kia, dù là lệnh của Naraku, hay do ngươi tự quyết định, ta cũng không tha thứ cho ngươi!!!” Inuyasha tức giận gằn từng chữ, hai con ngươi màu vàng óng lộ ra ánh nhìn sắc bén, vì đau đớn nên hắn không thể kí xông tới múa đao chém giết ngay được. Vì vậy mà sự tức giận càng dồn ép, tạo ra hiệu quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, sẽ không tự chủ được mà thấy lạnh lẽo run rẩy.
Naraku? Koga đang không thể động đậy, bấy giờ trong lòng mới nghi ngờ nghĩ tới cái tên xa lạ này.
Thấy Inuyasha vẫn chưa chết, sinh mệnh ngoan cường đến khó tin, Kagura khá ngạc nhiên. Cô ta thấy rõ đòn cuối cùng của Koga, uy lực từ nắm đấm đó mạnh đến mức làm mặt đất xuất hiện một cái hố to, Inuyasha trực tiếp nhận cú đấm này, vậy mà không chỉ không chết, mà giờ đã có thể nhúc nhích. Con ngươi màu đỏ của Kagura khẽ động, nhìn sang Hoa Hiểu Quỳ, tao nhã dùng quạt giấy che nửa mặt, trong mắt lộ vẻ sáng tỏ. Nhờ người phụ nữ kia sao, vừa nãy người phụ nữa kia cố ý đến gần Inuyasha để kiểm tra thương thế của hắn, Kagura tưởng cô không tin Inuyasha đã chết nên muốn tự mình xem xét, bây giờ ngẫm lại, hóa ra không phải vậy.
“Sói onii-san, xem ra ngươi không thể giết chết Inuyasha, ta đã đánh giá cao năng lực của ngươi rồi!” Sóng mắt khẽ chuyển, không để lộ tâm tư, Kagura vờ buông lời trêu chọc.
“Inuyasha…” Koga cũng giật mình, không ngờ hắn ta vẫn chưa chết.
“Ngươi hẳn phải biết rõ hiện giờ Naraku đang ở đâu, nói cho ta địa điểm.!” Hoa Hiểu Quỳ không phải người thích quanh co lòng vòng, cô hỏi thẳng Kagura.
“Cô là Quỳ, là vu nữ mà Naraku nhớ mãi không quên?” Kagura nhìn Hoa Hiểu Quỳ, ánh mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa, lộ ra ý cười như có như không. Nhẹ nhàng lắc lư quạt giấy trong tay, dáng vẻ ung dung, nhưng không đưa ra câu trả lời.
“Muốn tám chuyện thì đi về hang ổ của mình tán gẫu với những kẻ cùng chung chí hướng với cô đi, còn giờ thì trả lời ta, thành Hitomi ở đâu, nói cách khác, Naraku di chuyển thành Hitomi tới nơi nào rồi?”
Hoa Hiểu Quỳ quên vị trí của thành Hitomi, nhưng cô có thể hỏi người khác, dù sao thành Hitomi nguyên là một thành trì của con người, người ở gần đó hẳn là có biết tới nó. Nhưng dựa theo chỉ dẫn của người khác, cô vẫn không tìm được gì, đến nơi chỉ thấy một mảnh đất trống không, một nhà nông gần đó nói với cô rằng thành Hitomi bỗng dưng biến mất, chẳng có chút dấu hiệu nào, cũng chẳng để lại vết tích gì.
“Ta không dám tự ý tiết lộ chuyện này, Naraku ẩn giấu thành trì vì không muốn cô tìm thấy, nếu ta nói ra thì chẳng phải sẽ nguy to sao!” Kagura không cho cô đáp án, chỉ dùng giọng điệu chậm rãi trả lời cô. Từ Naraku, cô ta biết thực lực của đối phương không yếu, nếu giao đấu, thắng thua còn chưa biết được, nhưng chắc chắn rất phiền, vậy nên kẻ nào gây họa thì kẻ đó tự giải quyết, để Naraku tự ứng phó với Hoa Hiểu Quỳ là được rồi. “Nếu muốn biết, con rối của Naraku ở trong đó, cô có thể tự đi hỏi.” Kagura khép quạt giấy lại, chỉ về một hướng.
“Con rối?” Hoa Hiểu Quỳ chớp chớp mắt, tuy cô từng nghĩ tới chuyện tra hỏi con rối kia, nhưng tình huống ở đây không thích hợp để cô làm việc đó, Koga không thể động đậy, Inuyasha thì bị thương, sức mạnh giảm nhiều, sức chiến đấu của Kagome thì lúc tốt lúc kém, Shippo và Kirara gần như không thể trợ giúp được gì. Nếu cô bỏ lại đám Inuyasha trong tình trạng hiện giờ, có vẻ không ổn lắm.
Do dự một lúc, Hoa Hiểu Quỳ cầm cây kéo làm vườn, suy nghĩ xem có nên đi vào trong không.
“Đối thủ của ngươi là ta, không cần để ý những chuyện dư thừa không quan trọng! Nghe cho rõ đây, ta sẽ không nương tay đâu!” Inuyasha đang bất mãn với thái độ hờ hững của Kagura, nên ngay lập tức quy kết nghi vấn của Hoa Hiểu Quỳ thành “chuyện dư thừa không quan trọng”, so với việc hỏi tung tích của Naraku, hiện giờ việc hắn muốn làm nhất là dùng Thiết Toái Nha chém chết cô ả Kagura kia.
“Chuyện dư thừa không quan trọng? Inuyasha, ngươi có ý gì? Ta có chuyện rất quan trọng mới hỏi! Hơn nữa, thân thể của ngươi còn chiến đấu được sao, đừng có cậy mạnh!” Hoa Hiểu Quỳ tức giận hét lên với Inuyasha, cũng không xem xem cô tìm Naraku vì ai.
“Nói đúng lắm, với dáng vẻ đứng còn không vững của ngươi, còn muốn đấu với ta ư? Tuy không bị Koga đánh chết, nhưng cũng bị hắn ta đánh hỏng não rồi, mắt ngươi chỉ dùng để trang trí ư, không nhìn rõ tình hình hiện giờ sao?” Kagura không ngần ngại châm chọc Inuyasha không biết lượng sức mình, dáng vẻ thong dong nhàn nhã, chẳng thèm để Inuyasha vào mắt.
Đáp lại thái độ của Kagura, Inuyasha không nói gì, chỉ nắm chặt Thiết Toái Nha, nhảy lên vung đao về phía trước. Kagura tùy ý vung quạt giấy, làn sóng từ cánh quạt vẽ thành những lưỡi đao hình trăng khuyết, theo áp lực của gió đánh về phía Thiết Toái Nha. Trong trận chiến vừa rồi với Kagura, tay phải của Inuyasha bị đánh gãy xương, hiện giờ hắn chỉ có thể cầm đao bằng tay trái, bởi vậy mà cũng không thể tạo ra uy lực như bình thường. Thiết Toái Nha bị hất tung, Inuyasa không cam lòng trợn mắt nghiến răng.
Vốn dĩ với thương thế của hắn, không nên vận động mạnh, nhưng Inuyasha chẳng thèm quan tâm thương thế của mình, vẫn kiên quyết muốn khai chiến với Kagura, Hoa Hiểu Quỳ ngẩn ra, nắm chặt kéo làm vườn trong tay, quyết đoán định dùng vũ lực trấn áp hắn. Muốn Inuyasha dừng tay đã khó, lại thêm Kagura, không biết cô ta có ý đồ gì mà không ngừng khiêu khích Inuyasha, càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Hoa Hiểu Quỳ vừa bày ra tư thế muốn tham chiến thì bỗng nhiên, một đám trùng độc không biết từ đâu bay tới, một đám lúc nha lúc nhúc, tạo ra tiếng vo ve vo ve, những con mắt của chúng còn nhìn Hoa Hiểu Quỳ chăm chú.
Bị một đám “ong” nhìn chằm chằm như vậy, lông tóc trên người Hoa Hiểu Quỳ không khỏi dựng lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, cô chỉ thấy da đầu tê dại, sau gáy lạnh lẽo, cả người cứng đờ, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với đám “ong” trước mặt. Trùng độc chỉ bay giữa không trung nhìn Hoa Hiểu Quỳ, không có ác ý hay sát khí.
“Trùng độc?” Số lượng lớn trùng độc khiến Inuyasha giật mình, nhưng dù sao họ tới được thành trì này cũng do đuổi theo trùng độc, nên hắn không quá bất ngờ với sự xuất hiện của chúng. Hoa Hiểu Quỳ nâng cây kéo lớn lên, đứng đối diện với trùng độc, Inuyasha vốn tưởng cô chuẩn bị tham chiến, vừa định bảo cô đừng tham gia vào trận chiến của hắn. Nhưng ai ngờ tình huống lại khác xa dự đoán của mọi người, Hoa Hiểu Quỳ và trùng độc nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Hoa Hiểu Quỳ đột nhiên vùng chạy, chạy hết tốc lực, chỉ hận chân cô không thể dài thêm một chút để chạy nhanh hơn, Hoa Hiểu Quỳ vọt thật nhanh vào trong, chỉ bỏ lại một câu: “Chuyện ở đây giao cho ngươi đấy Inuyasha!” Không hề có chút chột dạ nào.
Guốc gỗ chạy trên sàn nhà bằng gỗ tạo ra âm thanh lộc cộc, dựa theo nơi truyền đến âm thanh, Hoa Hiểu Quỳ chạy về phía trước, rẽ ngoặt, nhìn thấy một gian phòng rộng rãi, trên người con rối khoác áo choàng trắng mọc ra rất nhiều xúc tu, Sango và Miroku đang đánh nhau bất phân thắng bại với nó. Tuy kia chỉ là một con rối, nhưng hai người họ cũng không thể thoát thân ngay được.
Nghe thấy tiếng động truyền đến, hai người quay đầu nhìn sang, người đến làm họ bất ngờ.
“Sao cô lại ở đây?” Sango bật thốt lên.
Hoa Hiểu Quỳ không trả lời, cầm kéo xông tới, kéo vung lên, chém đứt một xúc tu, xúc tu bị cắt đứt lại mọc ra, hùng hổ lao về phía Hoa Hiểu Quỳ, xúc tu to dài này thật khó đối phó!
Hoa Hiểu Quỳ liên tục chém đứt những xúc tu, không hề nương tay, nhưng cô có chút phiền não, mục tiêu của cô không phải giết chết con rối này, nhưng Naraku lại không chịu nói cho cô biết vị trí của hắn.
“Này Naraku, ngươi trả lời nhanh lên!” Nói một câu không đầu không đuôi, như thể cô biết Naraku chỉ đang giả ngu không chịu nói.
“A, không ngờ ngươi cũng chạy tới đây. Đã lâu chưa gặp Kikyo, không tâm sự với cô ta lâu hơn sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ tâm sự với Kikyo rất lâu, ngươi lúc nào cũng chỉ ngẫm nghĩ chuyện của Kikyo, mở miệng là Kikyo, ngậm miệng vẫn là Kikyo.” Con rối tạm thời dừng động tác, dưới áo choàng truyền ra giọng nói lạnh nhạt trầm thấp trời sinh của Naraku, nhưng nghe thế nào cũng thấy ý trào phúng trong đó, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại để lộ tâm tình không thoải mái của hắn, mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Không phải ngươi cho ta biết Kikyo ở đâu sao, sao giờ lại tỏ vẻ khó chịu như vậy?” Nắm bắt được suy nghĩ của đàn ông cũng khó như mò kim đáy biển vậy, hắn tự chạy tới, tự nói cho cô vị trí của Kikyo, rồi lại tự hắn khó chịu, chẳng lẽ vì cô quên cảm ơn hắn? Hoa Hiểu Quỳ gãi gãi cằm, “Lúc trước ta quên chưa nói, Naraku, cảm ơn ngươi rất nhiều vì đã giúp ta tìm được Kikyo.”
Hoa Hiểu Quỳ chân thành cảm ơn, nhưng đáp lại lời cảm ơn chân thành của cô lại là một xúc tu to dài quất tới, Hoa Hiểu Quỳ nhảy lên, vị trí cô vừa đứng vỡ tung thành một cái lỗ to, lộ ra bùn đất phía dưới.
“Chẳng phải ta đã nói cảm ơn rồi sao…” Theo bản năng, Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy Naraku có chút quái lạ, trong ấn tượng của cô, Naraku vẫn luôn trầm ổn, không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng vừa rồi, ngay từ câu nói đầu tiên đã có vẻ không vui, giờ lại nổi nóng. Chẳng lẽ vì tâm tình của hắn không tốt sẵn nên mới như thùng thuốc nổ như vậy? Nhưng rốt cuộc vì sao hắn ta không vui?
“Ngươi cần gì? Chẳng lẽ lặn lội đường xa đến tìm ta chỉ để nói cảm ơn thôi ư?” Có lẽ Naraku kiềm chế lại, nên trong giọng nói không lộ ra tâm tình của hắn nữa.
“Ngươi tạo ra thân thể phục chế của ta như thế nào?”
Hoa Hiểu Quỳ suy nghĩ rất đơn giản, hắn hỏi thì cô trả lời, Naraku nhanh chóng liên hệ chuyện của Kikyo với câu hỏi của Hoa Hiểu Quỳ. Từ khi tỉnh dậy đều chỉ nghĩ tới Kikyo, lần đầu tiên chủ động đi tìm hắn cũng vì Kikyo! Có một cảm xúc gọi là ghen tỵ ùn ùn kéo đến, ngày càng dâng đầy lên, chẳng thể nào ngăn được.
Trong phòng âm u, không có lấy một tia sáng, Naraku tao nhã ngồi trên sàn, trên bệ cửa sổ đặt một con rối, trên đó buộc một sợi tóc của hắn. Dáng vẻ tùy ý như thường ngày, con người màu đỏ sậm lóe ra tia sáng quỷ quyệt, đáy mắt âm u như có thể hút đi cả linh hồn kẻ dám nhìn thẳng vào, cả ngươi tỏa ra hơi thở hỗn loạn. Ánh sáng tinh khiết đến hoàn mỹ của Ngọc Tứ Hồn hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí quỷ dị trong căn phòng, tựa như không bị bất cứ thứ gì làm ô nhiễm, đối lập hoàn toàn với con mắt trên gò má Naraku, màu đỏ tươi đến đáng sợ, đến cả lòng trắng của mắt cũng chẳng còn nhìn rõ, cả con mắt màu đỏ tươi như máu, tựa như sắp trào ra khỏi viền mắt.
Sự ghen tị khiến vẻ mặt của hắn rất âm trầm, tâm trạng của hắn không phải tự nhiên mà nổi sóng, dường như lý trí của hắn bị thứ gì làm suy yếu đi, khiến tâm trạng hắn điên cuồng như dã thú bị giam cầm muốn trở lại sơn lâm, tự do vùng vẫy. Trạng thái hiện giờ của hắn không ổn định, cảm xúc không nghe theo sự điều khiển của lý trí.
Dường như Naraku cũng hiểu rõ điều này, hắn phản ứng lại rất nhanh, mạnh mẽ kìm nén sự ghen tị đang xô tới mãnh liệt như thủy triều, ép bản thân bình tĩnh lại. “Cảm xúc tiêu cực kéo tới liên tục, phẫn nộ, ghen tị, tàn bạo…. ngập tràn trong tâm trí, cắn nuốt lý trí, suýt chút nữa ta đã bị lòng ghen tị nuốt chửng.”
Ngọc Tứ Hồn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Naraku, ánh sáng tinh khiết không nhiễm bụi trần, dường như ánh sáng của nó còn lấp lánh hơn vừa nãy một chút.
“Tuy nguy hiểm, một khi thua, thì chắc chắn không thể quay đầu lại được nữa, Naraku ta sẽ trở thành miếng mồi trong miệng kẻ khác, nhưng, mạo hiểm, có cái giá của nó!” Thấp giọng lẩm bẩm, đôi con ngươi tối tăm lạnh lẽo lại trở về như bình thường, con mắt đỏ sậm lộ ra sự cố chấp chẳng thể diễn tả bằng lời. “Chẳng phải ngươi cũng đánh cược như ta sao, Quỳ hùng hổ như vậy, cuối cùng cũng khiến ngươi tức nước vỡ bờ, Ngọc Tứ Hồn.”
Dường như Naraku không hứng thú với việc dùng con rối đối phó với mấy kẻ kia nữa, hắn thông qua con rối, bỏ lại một câu cuối cùng, sau đó không nói gì nữa, con rối cũng tự động vỡ tan.
“Muốn biết? Tự đến tìm ta!”
“Này Naraku, Naraku!” Mặc cho Hoa Hiểu Quỳ gọi thế nào cũng không có hồi đáp. Cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một câu như vậy, làm cô có chút mờ mịt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tự dưng tỏ vẻ thần bí làm gì! Hoa Hiểu Quỳ tức giận bĩu môi, trước giờ cô không hề nghĩ rằng Naraku sẽ từ chối trả lời câu hỏi của mình, nhưng thực tại lại là như vậy, điều đó khiến cô khá buồn bực.
Cũng chỉ có thể nén cảm xúc kỳ quái này lại, dù sao chắc chắn phải tìm được Naraku, hắn không nói thì tới một lúc nào đó cô cũng biết! Hoa Hiểu Quỳ âm thầm gật gù, hạ quyết tâm tìm được Naraku bằng mọi giá.
“Vì muốn có được thân thể tự do hoạt động nên định cắn nuốt ta sao, trùng hợp làm sao, ta cũng muốn cắn nuốt ngươi để có được năng lực mạnh mẽ hơn nữa, những kẻ có bản chất giống nhau như ta và ngươi, suy nghĩ cũng giống nhau đến vậy!” Naraku nở nụ cười trầm thấp, nếu Ngọc Tứ Hồn đã ra tay trước, hắn không ngại tương kế tựu kế.
Chỉ là vừa nãy, do ảnh hưởng của ngọc mà tâm tình của hắn không ổn định, dễ bị lay động, nếu không thể tự kiềm chế, tâm trí sẽ lạc lối, sa vào con đường không thể cứu vãn, bản thân hắn cũng bị nó cắn nuốt. Vừa rồi hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng suýt chút nữa hắn đã thua trên tay Ngọc Tứ Hồn.
Naraku vốn dự liệu từ trước việc Ngọc Tứ Hồn sẽ ra tay với hắn, hắn muốn làm ô nhiễm Ngọc Tứ Hồn đã bị phong ấn vốn để thăm dò ý thức của viên ngọc, không ai có thể trở thành vật dẫn thích hợp hơn hắn cho linh hồn ngọc bẩn thỉu này.
Trận chiến này không có tiếng động, nhưng lại kịch liệt hơn bất cứ trận chiến nào, chỉ cần đi sai một nước cờ sẽ trở thành thức ăn cho đối phương!
Thương thế vừa tốt hơn một chút, Inuyasha đã cậy mạnh, giãy dụa bò dậy, dùng đao đỡ thân thể, đôi con người màu váng óng lóe lên sự phẫn nộ như muốn tóe ra ánh lửa, nhìn chằm chằm Kagura.
“Tên khốn Naraku, gây phiền phức cho ta không biết bao lần, Ngọc Tứ Hồn trên tay hắn chắc chắn ta sẽ đòi lại!!! Nhưng trước đó, kẻ có hơi thở giống hắn, vu oan cho ta giết đám yêu sói kia, còn ép ta giao đấu với con sói xấu xí kia, dù là lệnh của Naraku, hay do ngươi tự quyết định, ta cũng không tha thứ cho ngươi!!!” Inuyasha tức giận gằn từng chữ, hai con ngươi màu vàng óng lộ ra ánh nhìn sắc bén, vì đau đớn nên hắn không thể kí xông tới múa đao chém giết ngay được. Vì vậy mà sự tức giận càng dồn ép, tạo ra hiệu quả vượt ngoài dự đoán của mọi người, chỉ cần nhìn vào mắt hắn, sẽ không tự chủ được mà thấy lạnh lẽo run rẩy.
Naraku? Koga đang không thể động đậy, bấy giờ trong lòng mới nghi ngờ nghĩ tới cái tên xa lạ này.
Thấy Inuyasha vẫn chưa chết, sinh mệnh ngoan cường đến khó tin, Kagura khá ngạc nhiên. Cô ta thấy rõ đòn cuối cùng của Koga, uy lực từ nắm đấm đó mạnh đến mức làm mặt đất xuất hiện một cái hố to, Inuyasha trực tiếp nhận cú đấm này, vậy mà không chỉ không chết, mà giờ đã có thể nhúc nhích. Con ngươi màu đỏ của Kagura khẽ động, nhìn sang Hoa Hiểu Quỳ, tao nhã dùng quạt giấy che nửa mặt, trong mắt lộ vẻ sáng tỏ. Nhờ người phụ nữ kia sao, vừa nãy người phụ nữa kia cố ý đến gần Inuyasha để kiểm tra thương thế của hắn, Kagura tưởng cô không tin Inuyasha đã chết nên muốn tự mình xem xét, bây giờ ngẫm lại, hóa ra không phải vậy.
“Sói onii-san, xem ra ngươi không thể giết chết Inuyasha, ta đã đánh giá cao năng lực của ngươi rồi!” Sóng mắt khẽ chuyển, không để lộ tâm tư, Kagura vờ buông lời trêu chọc.
“Inuyasha…” Koga cũng giật mình, không ngờ hắn ta vẫn chưa chết.
“Ngươi hẳn phải biết rõ hiện giờ Naraku đang ở đâu, nói cho ta địa điểm.!” Hoa Hiểu Quỳ không phải người thích quanh co lòng vòng, cô hỏi thẳng Kagura.
“Cô là Quỳ, là vu nữ mà Naraku nhớ mãi không quên?” Kagura nhìn Hoa Hiểu Quỳ, ánh mắt ẩn chứa hàm ý sâu xa, lộ ra ý cười như có như không. Nhẹ nhàng lắc lư quạt giấy trong tay, dáng vẻ ung dung, nhưng không đưa ra câu trả lời.
“Muốn tám chuyện thì đi về hang ổ của mình tán gẫu với những kẻ cùng chung chí hướng với cô đi, còn giờ thì trả lời ta, thành Hitomi ở đâu, nói cách khác, Naraku di chuyển thành Hitomi tới nơi nào rồi?”
Hoa Hiểu Quỳ quên vị trí của thành Hitomi, nhưng cô có thể hỏi người khác, dù sao thành Hitomi nguyên là một thành trì của con người, người ở gần đó hẳn là có biết tới nó. Nhưng dựa theo chỉ dẫn của người khác, cô vẫn không tìm được gì, đến nơi chỉ thấy một mảnh đất trống không, một nhà nông gần đó nói với cô rằng thành Hitomi bỗng dưng biến mất, chẳng có chút dấu hiệu nào, cũng chẳng để lại vết tích gì.
“Ta không dám tự ý tiết lộ chuyện này, Naraku ẩn giấu thành trì vì không muốn cô tìm thấy, nếu ta nói ra thì chẳng phải sẽ nguy to sao!” Kagura không cho cô đáp án, chỉ dùng giọng điệu chậm rãi trả lời cô. Từ Naraku, cô ta biết thực lực của đối phương không yếu, nếu giao đấu, thắng thua còn chưa biết được, nhưng chắc chắn rất phiền, vậy nên kẻ nào gây họa thì kẻ đó tự giải quyết, để Naraku tự ứng phó với Hoa Hiểu Quỳ là được rồi. “Nếu muốn biết, con rối của Naraku ở trong đó, cô có thể tự đi hỏi.” Kagura khép quạt giấy lại, chỉ về một hướng.
“Con rối?” Hoa Hiểu Quỳ chớp chớp mắt, tuy cô từng nghĩ tới chuyện tra hỏi con rối kia, nhưng tình huống ở đây không thích hợp để cô làm việc đó, Koga không thể động đậy, Inuyasha thì bị thương, sức mạnh giảm nhiều, sức chiến đấu của Kagome thì lúc tốt lúc kém, Shippo và Kirara gần như không thể trợ giúp được gì. Nếu cô bỏ lại đám Inuyasha trong tình trạng hiện giờ, có vẻ không ổn lắm.
Do dự một lúc, Hoa Hiểu Quỳ cầm cây kéo làm vườn, suy nghĩ xem có nên đi vào trong không.
“Đối thủ của ngươi là ta, không cần để ý những chuyện dư thừa không quan trọng! Nghe cho rõ đây, ta sẽ không nương tay đâu!” Inuyasha đang bất mãn với thái độ hờ hững của Kagura, nên ngay lập tức quy kết nghi vấn của Hoa Hiểu Quỳ thành “chuyện dư thừa không quan trọng”, so với việc hỏi tung tích của Naraku, hiện giờ việc hắn muốn làm nhất là dùng Thiết Toái Nha chém chết cô ả Kagura kia.
“Chuyện dư thừa không quan trọng? Inuyasha, ngươi có ý gì? Ta có chuyện rất quan trọng mới hỏi! Hơn nữa, thân thể của ngươi còn chiến đấu được sao, đừng có cậy mạnh!” Hoa Hiểu Quỳ tức giận hét lên với Inuyasha, cũng không xem xem cô tìm Naraku vì ai.
“Nói đúng lắm, với dáng vẻ đứng còn không vững của ngươi, còn muốn đấu với ta ư? Tuy không bị Koga đánh chết, nhưng cũng bị hắn ta đánh hỏng não rồi, mắt ngươi chỉ dùng để trang trí ư, không nhìn rõ tình hình hiện giờ sao?” Kagura không ngần ngại châm chọc Inuyasha không biết lượng sức mình, dáng vẻ thong dong nhàn nhã, chẳng thèm để Inuyasha vào mắt.
Đáp lại thái độ của Kagura, Inuyasha không nói gì, chỉ nắm chặt Thiết Toái Nha, nhảy lên vung đao về phía trước. Kagura tùy ý vung quạt giấy, làn sóng từ cánh quạt vẽ thành những lưỡi đao hình trăng khuyết, theo áp lực của gió đánh về phía Thiết Toái Nha. Trong trận chiến vừa rồi với Kagura, tay phải của Inuyasha bị đánh gãy xương, hiện giờ hắn chỉ có thể cầm đao bằng tay trái, bởi vậy mà cũng không thể tạo ra uy lực như bình thường. Thiết Toái Nha bị hất tung, Inuyasa không cam lòng trợn mắt nghiến răng.
Vốn dĩ với thương thế của hắn, không nên vận động mạnh, nhưng Inuyasha chẳng thèm quan tâm thương thế của mình, vẫn kiên quyết muốn khai chiến với Kagura, Hoa Hiểu Quỳ ngẩn ra, nắm chặt kéo làm vườn trong tay, quyết đoán định dùng vũ lực trấn áp hắn. Muốn Inuyasha dừng tay đã khó, lại thêm Kagura, không biết cô ta có ý đồ gì mà không ngừng khiêu khích Inuyasha, càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Hoa Hiểu Quỳ vừa bày ra tư thế muốn tham chiến thì bỗng nhiên, một đám trùng độc không biết từ đâu bay tới, một đám lúc nha lúc nhúc, tạo ra tiếng vo ve vo ve, những con mắt của chúng còn nhìn Hoa Hiểu Quỳ chăm chú.
Bị một đám “ong” nhìn chằm chằm như vậy, lông tóc trên người Hoa Hiểu Quỳ không khỏi dựng lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh, cô chỉ thấy da đầu tê dại, sau gáy lạnh lẽo, cả người cứng đờ, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với đám “ong” trước mặt. Trùng độc chỉ bay giữa không trung nhìn Hoa Hiểu Quỳ, không có ác ý hay sát khí.
“Trùng độc?” Số lượng lớn trùng độc khiến Inuyasha giật mình, nhưng dù sao họ tới được thành trì này cũng do đuổi theo trùng độc, nên hắn không quá bất ngờ với sự xuất hiện của chúng. Hoa Hiểu Quỳ nâng cây kéo lớn lên, đứng đối diện với trùng độc, Inuyasha vốn tưởng cô chuẩn bị tham chiến, vừa định bảo cô đừng tham gia vào trận chiến của hắn. Nhưng ai ngờ tình huống lại khác xa dự đoán của mọi người, Hoa Hiểu Quỳ và trùng độc nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Hoa Hiểu Quỳ đột nhiên vùng chạy, chạy hết tốc lực, chỉ hận chân cô không thể dài thêm một chút để chạy nhanh hơn, Hoa Hiểu Quỳ vọt thật nhanh vào trong, chỉ bỏ lại một câu: “Chuyện ở đây giao cho ngươi đấy Inuyasha!” Không hề có chút chột dạ nào.
Guốc gỗ chạy trên sàn nhà bằng gỗ tạo ra âm thanh lộc cộc, dựa theo nơi truyền đến âm thanh, Hoa Hiểu Quỳ chạy về phía trước, rẽ ngoặt, nhìn thấy một gian phòng rộng rãi, trên người con rối khoác áo choàng trắng mọc ra rất nhiều xúc tu, Sango và Miroku đang đánh nhau bất phân thắng bại với nó. Tuy kia chỉ là một con rối, nhưng hai người họ cũng không thể thoát thân ngay được.
Nghe thấy tiếng động truyền đến, hai người quay đầu nhìn sang, người đến làm họ bất ngờ.
“Sao cô lại ở đây?” Sango bật thốt lên.
Hoa Hiểu Quỳ không trả lời, cầm kéo xông tới, kéo vung lên, chém đứt một xúc tu, xúc tu bị cắt đứt lại mọc ra, hùng hổ lao về phía Hoa Hiểu Quỳ, xúc tu to dài này thật khó đối phó!
Hoa Hiểu Quỳ liên tục chém đứt những xúc tu, không hề nương tay, nhưng cô có chút phiền não, mục tiêu của cô không phải giết chết con rối này, nhưng Naraku lại không chịu nói cho cô biết vị trí của hắn.
“Này Naraku, ngươi trả lời nhanh lên!” Nói một câu không đầu không đuôi, như thể cô biết Naraku chỉ đang giả ngu không chịu nói.
“A, không ngờ ngươi cũng chạy tới đây. Đã lâu chưa gặp Kikyo, không tâm sự với cô ta lâu hơn sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ tâm sự với Kikyo rất lâu, ngươi lúc nào cũng chỉ ngẫm nghĩ chuyện của Kikyo, mở miệng là Kikyo, ngậm miệng vẫn là Kikyo.” Con rối tạm thời dừng động tác, dưới áo choàng truyền ra giọng nói lạnh nhạt trầm thấp trời sinh của Naraku, nhưng nghe thế nào cũng thấy ý trào phúng trong đó, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại để lộ tâm tình không thoải mái của hắn, mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Không phải ngươi cho ta biết Kikyo ở đâu sao, sao giờ lại tỏ vẻ khó chịu như vậy?” Nắm bắt được suy nghĩ của đàn ông cũng khó như mò kim đáy biển vậy, hắn tự chạy tới, tự nói cho cô vị trí của Kikyo, rồi lại tự hắn khó chịu, chẳng lẽ vì cô quên cảm ơn hắn? Hoa Hiểu Quỳ gãi gãi cằm, “Lúc trước ta quên chưa nói, Naraku, cảm ơn ngươi rất nhiều vì đã giúp ta tìm được Kikyo.”
Hoa Hiểu Quỳ chân thành cảm ơn, nhưng đáp lại lời cảm ơn chân thành của cô lại là một xúc tu to dài quất tới, Hoa Hiểu Quỳ nhảy lên, vị trí cô vừa đứng vỡ tung thành một cái lỗ to, lộ ra bùn đất phía dưới.
“Chẳng phải ta đã nói cảm ơn rồi sao…” Theo bản năng, Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy Naraku có chút quái lạ, trong ấn tượng của cô, Naraku vẫn luôn trầm ổn, không để lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng vừa rồi, ngay từ câu nói đầu tiên đã có vẻ không vui, giờ lại nổi nóng. Chẳng lẽ vì tâm tình của hắn không tốt sẵn nên mới như thùng thuốc nổ như vậy? Nhưng rốt cuộc vì sao hắn ta không vui?
“Ngươi cần gì? Chẳng lẽ lặn lội đường xa đến tìm ta chỉ để nói cảm ơn thôi ư?” Có lẽ Naraku kiềm chế lại, nên trong giọng nói không lộ ra tâm tình của hắn nữa.
“Ngươi tạo ra thân thể phục chế của ta như thế nào?”
Hoa Hiểu Quỳ suy nghĩ rất đơn giản, hắn hỏi thì cô trả lời, Naraku nhanh chóng liên hệ chuyện của Kikyo với câu hỏi của Hoa Hiểu Quỳ. Từ khi tỉnh dậy đều chỉ nghĩ tới Kikyo, lần đầu tiên chủ động đi tìm hắn cũng vì Kikyo! Có một cảm xúc gọi là ghen tỵ ùn ùn kéo đến, ngày càng dâng đầy lên, chẳng thể nào ngăn được.
Trong phòng âm u, không có lấy một tia sáng, Naraku tao nhã ngồi trên sàn, trên bệ cửa sổ đặt một con rối, trên đó buộc một sợi tóc của hắn. Dáng vẻ tùy ý như thường ngày, con người màu đỏ sậm lóe ra tia sáng quỷ quyệt, đáy mắt âm u như có thể hút đi cả linh hồn kẻ dám nhìn thẳng vào, cả ngươi tỏa ra hơi thở hỗn loạn. Ánh sáng tinh khiết đến hoàn mỹ của Ngọc Tứ Hồn hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí quỷ dị trong căn phòng, tựa như không bị bất cứ thứ gì làm ô nhiễm, đối lập hoàn toàn với con mắt trên gò má Naraku, màu đỏ tươi đến đáng sợ, đến cả lòng trắng của mắt cũng chẳng còn nhìn rõ, cả con mắt màu đỏ tươi như máu, tựa như sắp trào ra khỏi viền mắt.
Sự ghen tị khiến vẻ mặt của hắn rất âm trầm, tâm trạng của hắn không phải tự nhiên mà nổi sóng, dường như lý trí của hắn bị thứ gì làm suy yếu đi, khiến tâm trạng hắn điên cuồng như dã thú bị giam cầm muốn trở lại sơn lâm, tự do vùng vẫy. Trạng thái hiện giờ của hắn không ổn định, cảm xúc không nghe theo sự điều khiển của lý trí.
Dường như Naraku cũng hiểu rõ điều này, hắn phản ứng lại rất nhanh, mạnh mẽ kìm nén sự ghen tị đang xô tới mãnh liệt như thủy triều, ép bản thân bình tĩnh lại. “Cảm xúc tiêu cực kéo tới liên tục, phẫn nộ, ghen tị, tàn bạo…. ngập tràn trong tâm trí, cắn nuốt lý trí, suýt chút nữa ta đã bị lòng ghen tị nuốt chửng.”
Ngọc Tứ Hồn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Naraku, ánh sáng tinh khiết không nhiễm bụi trần, dường như ánh sáng của nó còn lấp lánh hơn vừa nãy một chút.
“Tuy nguy hiểm, một khi thua, thì chắc chắn không thể quay đầu lại được nữa, Naraku ta sẽ trở thành miếng mồi trong miệng kẻ khác, nhưng, mạo hiểm, có cái giá của nó!” Thấp giọng lẩm bẩm, đôi con ngươi tối tăm lạnh lẽo lại trở về như bình thường, con mắt đỏ sậm lộ ra sự cố chấp chẳng thể diễn tả bằng lời. “Chẳng phải ngươi cũng đánh cược như ta sao, Quỳ hùng hổ như vậy, cuối cùng cũng khiến ngươi tức nước vỡ bờ, Ngọc Tứ Hồn.”
Dường như Naraku không hứng thú với việc dùng con rối đối phó với mấy kẻ kia nữa, hắn thông qua con rối, bỏ lại một câu cuối cùng, sau đó không nói gì nữa, con rối cũng tự động vỡ tan.
“Muốn biết? Tự đến tìm ta!”
“Này Naraku, Naraku!” Mặc cho Hoa Hiểu Quỳ gọi thế nào cũng không có hồi đáp. Cuối cùng hắn chỉ bỏ lại một câu như vậy, làm cô có chút mờ mịt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tự dưng tỏ vẻ thần bí làm gì! Hoa Hiểu Quỳ tức giận bĩu môi, trước giờ cô không hề nghĩ rằng Naraku sẽ từ chối trả lời câu hỏi của mình, nhưng thực tại lại là như vậy, điều đó khiến cô khá buồn bực.
Cũng chỉ có thể nén cảm xúc kỳ quái này lại, dù sao chắc chắn phải tìm được Naraku, hắn không nói thì tới một lúc nào đó cô cũng biết! Hoa Hiểu Quỳ âm thầm gật gù, hạ quyết tâm tìm được Naraku bằng mọi giá.
“Vì muốn có được thân thể tự do hoạt động nên định cắn nuốt ta sao, trùng hợp làm sao, ta cũng muốn cắn nuốt ngươi để có được năng lực mạnh mẽ hơn nữa, những kẻ có bản chất giống nhau như ta và ngươi, suy nghĩ cũng giống nhau đến vậy!” Naraku nở nụ cười trầm thấp, nếu Ngọc Tứ Hồn đã ra tay trước, hắn không ngại tương kế tựu kế.
Chỉ là vừa nãy, do ảnh hưởng của ngọc mà tâm tình của hắn không ổn định, dễ bị lay động, nếu không thể tự kiềm chế, tâm trí sẽ lạc lối, sa vào con đường không thể cứu vãn, bản thân hắn cũng bị nó cắn nuốt. Vừa rồi hữu kinh vô hiểm, nhưng cũng suýt chút nữa hắn đã thua trên tay Ngọc Tứ Hồn.
Naraku vốn dự liệu từ trước việc Ngọc Tứ Hồn sẽ ra tay với hắn, hắn muốn làm ô nhiễm Ngọc Tứ Hồn đã bị phong ấn vốn để thăm dò ý thức của viên ngọc, không ai có thể trở thành vật dẫn thích hợp hơn hắn cho linh hồn ngọc bẩn thỉu này.
Trận chiến này không có tiếng động, nhưng lại kịch liệt hơn bất cứ trận chiến nào, chỉ cần đi sai một nước cờ sẽ trở thành thức ăn cho đối phương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.