Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi!
Chương 8: SAO CHỔI VẪN HOÀN SAO CHỔI
Congchuayeutruyentranh
26/06/2013
~~ Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không???~~
Một tháng qua đi, dây chuyền của tôi bị hắn giam lỏng hẳn hoi. Bất đắc dĩ, tôi phải nhờ cậy tới Đặng Yến Yến-Bạn gái cũ của hắn tới nói đỡ giùm. Tất nhiên, tôi còn không rành nó ư? Phải có gì làm phần thưởng nó mới làm. Vậy là, tôi lại hẹn nó ra một nơi khác.
Reng reng…Điện thoại vang lên inh ỏi…
- Hi?
[Hello, người đẹp đó hả???]
- Ô~ Lại thằng điên lúc trước ư?-Tôi đùa dai.
[Người đẹp ơi!!! Ba mẹ em đang ở sân bay chờ em đó nha!!!!]
- Anh nói nhảm cái gì chứ? Ba mẹ tôi về nước không gọi tôi mà gọi anh là sao???
[Ô~Em đã có baby của anh rồi còn gì. Anh cũng đã thông báo cho ba mẹ em rồi!]
- Anh đang nói khùng nói điên gì hả??? Tôi…tôi…tôi có…có…có con với anh khi nào?! Sao tôi chẳng biết gì hết?!-Tôi ngỡ ngàng, lắp bắp hoài không nói nên lời.
[Haha…Honey ơi! Ba mẹ em tin là thật đấy! Em mà liệu giải thích đi nhé!!!! Bye bye ^___^]
- Yaaaaaaa!!!!!!! Lương Gia Vũ!!!!!!!!!!!! Anh kiếm việc cho tôi làm thêm đó hả???????????? ĐỒ TỒI!!!!!!!!!!-Tôi liên tục la lên. Kiểu này tôi chết rồi. Oaoao…
Nhưng không sao, ít ra ba mẹ cũng còn chủ động về hỏi han tôi.
Kinh kong…
- Chắc là ba mẹ…
Cửa mở, ba mẹ tôi mặt mũi đen lại tiến vào. Ặc, thằng ông nội chết tiệt, tôi nhất định tính sổ với anh.
- Ba mẹ~
- Con có gì để giải thích không hả???-Ba tôi nghiêm khắc ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm. Bỗng nhiên, bao nhiêu uất ức trong lòng tôi bao nhiêu năm nay trỗi dậy mãnh liệt. Tôi ung dung:
- Thì có sao đâu…Con đúng là có con với Vũ mà.
- Diên Diên Lãng!!!!!!!-Mẹ tôi đứng phắt dậy, tức giận vô cùng.
- Mẹ à! Bao nhiêu năm nay mẹ với ba chỉ biết công việc và công việc, chưa từng để ý xem con nghĩ cái gì, cần cái gì, chỉ biết gởi tiền và gởi tiền. Con thiếu tiền lắm sao??? Rất may, Lương Gia Vũ có nụ cười ấm áp, biết quan tâm người khác (Có mới là lạ!!!) lại còn biết đem bánh sinh nhật tới chúc mừng con nên con thích anh ta cũng không có gì là lạ!-Tôi bình tĩnh giải thích. Nhưng, quả thật là hắn…cũng có quan tâm tôi đôi chút a! Không phải hoàn toàn bắt nạt tôi.
- Nhưng con cũng phải biết cái gì là liêm sỉ chứ!-Mẹ tiếp tục giải thích.
- Con…
- Từ nhỏ con vốn như vậy rồi, thèm liêm sỉ làm gì…
Ba tôi không nói gì, lặng lẽ kéo tay mẹ tôi đi ra ngoài. Bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa. Hai tay tôi khi nãy còn ngang bướng vòng tay trước ngực mà bây giờ vô lực buông thõng xuống, tôi im lặng ngồi trên sofa, nhìn cánh cửa chằm chằm. Rốt cuộc ba mẹ tôi làm sao vậy???
Tôi đến chỗ hẹn, ưhm, sớm 10’ ư??? Tôi tháo kính mắt đen xuống, từ trên cao nhìn xuống, cảnh vật dường như là một thế giới thu nhỏ. Còn bản thân lắng nghe tiếng gió reo bên tai, giống như là đang bay vậy. Bất thình lình, một bàn tay to lớn đặt sau vai tôi làm tôi giật mình hét lên một tiếng:
- A!!!!!
- Cô làm gì đó hả??? Không phải định tự tử chứ???-Hắn ghé sát bộ mặt tuấn tú vào mặt tôi, chóp mũi tình cờ chạm vào nhau, mặt tôi liền nóng bừng lên. Kỳ lạ! Lần trước chủ động hôn hắn mà sao không cảm thấy gì mà bây giờ…lại…
- Khùng! Ai thèm tự tử chứ?!-Tôi đẩy hắn ra. Trí nhớ lóe lên, tôi sực nhớ hắn đã hại mình thê thảm thế nào liền hai mắt long lên sòng sọc (Giống Lão Hạc quá nhỉ???)
- Hử? Cô bị gì đấy???
- Đồ bỉ ổi, đê tiện, hạ lưu, không biết liêm sỉ!!!
Tôi tức giận cầm túi xách đánh hắn túi bụi. Chết đi, chết đi, chết, chết đi!!!!!!!!!!!!
- Đánh đã chưa? Diên Lãng…-Lương Gia Vũ cất giọng hỏi lại, có chút chế nhạo.
- Đồ bệnh hoạn!!! Ai, ai cho phép anh nói nhảm với ba mẹ tôi hả??? Tôi là có con với anh hồi nào chứ?!!! ĐỒ NHÀ NGHÈO!!!-Tôi mặt đỏ gay hét lên.
- Thì sao?-Gia Vũ vẫn dửng dưng như không có chuyện gì to lớn cả. Mặt dày như da trâu!!!
- Anh! Anh làm vậy là xúc phạm danh dự người khác. Tôi có thể kiện anh đó!!! Ngu si!!!
- Vậy thì cô kiện thử cho tôi xem!
- Anh! Anh là người không trung thực, là người không có nhân tính, là người…
ÔI~ A. Trời ơi!!! Tôi lên máu mất!!!! Hix~ Sao chóng mặt thế này??? Đặng Yến Yến!!! Nhanh tới đây cứu tôi đi!!!!!!
- Á!!!.. -Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của bọn tôi. Ai vậy??? Yến Yến?
- Cô đã nghe những gì rồi hả?-Kẻ thù thì vẫn là kẻ thù, để ý tốt hơn một chút!
- Ơ…Nghe được cái gì? ỦA? Gia Vũ, anh cũng ở đây hả???-Nó lắc đầu như giã tỏi. Hắn đứng bên cạnh tôi cười đểu cáng, ánh mắt Yến Yến lóe lên tia ngạc nhiên nhìn Vũ chằm chằm.
- Lương Gia Vũ! Anh chờ đó, nợ này nhất định tôi sẽ tính với anh!!! Còn bây giờ anh mau cút xéo cho tôi!!!
- Bye nha, honey!!!-Lương Gia Vũ còn tranh thủ nháy mắt với tôi.
- Anh cút đi!!!!!!!!!!-Tôi gào lên. Trời ơi! Đau tim quá!!!
- Haha…
Sau khi hắn rời đi, tôi cố gắng dùng hai tấm vé đến Thụy Sĩ du lịch để nhờ cậy Yến Yến lấy dây chuyền giúp tôi. Huhu…Anh được lắm nha Vũ!!! Huhu…
Buổi tối, đang ngồi xem phim “Ngọa hổ tàng long” thì điện thoại lại quấy rối lần nữa. Lại là quỷ sứ!!!!
…
Buổi sáng, tôi mặc váy màu xanh lam, váy khá là đơn giản, tóc cột cao lên, kẹp cây kẹp hình con bướm. Hình tượng, quan trọng nhất là hình tượng a!!!
Tôi đi sớm đến 10’, đến trước cửa phòng hắn, tôi định gõ cửa thì nghe tiếng nói vọng ra:
- Yến Yến! Sao hôm nay em lại rảnh rỗi đến đây vậy???-Hắn giọng nhẹ nhàng
- Hihi...Chẳng qua không có chuyện gì làm nên đến đây chơi thôi mà!!! Không phiền anh chứ?
- Không! Nhưng lát nữa Diên Lãng đến, cô ta chắc chắn không thích cảnh này!
Tất nhiên là không rồi đồ đần…
- Anh...thích Diên Lãng hả???-Nó tò mò.
- Thì sao? Em có quyền đi tìm tình yêu khác, tôi cũng vậy! Em cho rằng tôi sẽ ngu ngờ bám theo em suốt đời như thằng ngốc hả??? Cũng phải. Diên Lãng có cái gì không tốt, cô ta thông minh, cô ta xinh đẹp, cô ta giàu có!!! Hơn em là cái chắc!!! Nếu em đến đây để lấy lại sợi dây chuyền thì em đi về đi!!!-Hắn lạnh lùng phán một tràn.
Sao…sao???? Là là…
“Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không???”
Hóa ra…hắn là…là…hắn không có thích tôi????
Bỗng dưng tôi cảm thấy khó chịu. Cả người run rẩy không ngừng. Hắn chúc mừng sinh nhật là giả, hắn che mưa cho tôi là giả, hắn chơi xích đu cùng tôi là giả, hắn…
Tôi quay người bước đi. Trong lòng rất nhiều cảm xúc đan xen không nói thành lời. Tại sao không ai ở bên tôi vào lúc này ?
Một tháng qua đi, dây chuyền của tôi bị hắn giam lỏng hẳn hoi. Bất đắc dĩ, tôi phải nhờ cậy tới Đặng Yến Yến-Bạn gái cũ của hắn tới nói đỡ giùm. Tất nhiên, tôi còn không rành nó ư? Phải có gì làm phần thưởng nó mới làm. Vậy là, tôi lại hẹn nó ra một nơi khác.
Reng reng…Điện thoại vang lên inh ỏi…
- Hi?
[Hello, người đẹp đó hả???]
- Ô~ Lại thằng điên lúc trước ư?-Tôi đùa dai.
[Người đẹp ơi!!! Ba mẹ em đang ở sân bay chờ em đó nha!!!!]
- Anh nói nhảm cái gì chứ? Ba mẹ tôi về nước không gọi tôi mà gọi anh là sao???
[Ô~Em đã có baby của anh rồi còn gì. Anh cũng đã thông báo cho ba mẹ em rồi!]
- Anh đang nói khùng nói điên gì hả??? Tôi…tôi…tôi có…có…có con với anh khi nào?! Sao tôi chẳng biết gì hết?!-Tôi ngỡ ngàng, lắp bắp hoài không nói nên lời.
[Haha…Honey ơi! Ba mẹ em tin là thật đấy! Em mà liệu giải thích đi nhé!!!! Bye bye ^___^]
- Yaaaaaaa!!!!!!! Lương Gia Vũ!!!!!!!!!!!! Anh kiếm việc cho tôi làm thêm đó hả???????????? ĐỒ TỒI!!!!!!!!!!-Tôi liên tục la lên. Kiểu này tôi chết rồi. Oaoao…
Nhưng không sao, ít ra ba mẹ cũng còn chủ động về hỏi han tôi.
Kinh kong…
- Chắc là ba mẹ…
Cửa mở, ba mẹ tôi mặt mũi đen lại tiến vào. Ặc, thằng ông nội chết tiệt, tôi nhất định tính sổ với anh.
- Ba mẹ~
- Con có gì để giải thích không hả???-Ba tôi nghiêm khắc ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm. Bỗng nhiên, bao nhiêu uất ức trong lòng tôi bao nhiêu năm nay trỗi dậy mãnh liệt. Tôi ung dung:
- Thì có sao đâu…Con đúng là có con với Vũ mà.
- Diên Diên Lãng!!!!!!!-Mẹ tôi đứng phắt dậy, tức giận vô cùng.
- Mẹ à! Bao nhiêu năm nay mẹ với ba chỉ biết công việc và công việc, chưa từng để ý xem con nghĩ cái gì, cần cái gì, chỉ biết gởi tiền và gởi tiền. Con thiếu tiền lắm sao??? Rất may, Lương Gia Vũ có nụ cười ấm áp, biết quan tâm người khác (Có mới là lạ!!!) lại còn biết đem bánh sinh nhật tới chúc mừng con nên con thích anh ta cũng không có gì là lạ!-Tôi bình tĩnh giải thích. Nhưng, quả thật là hắn…cũng có quan tâm tôi đôi chút a! Không phải hoàn toàn bắt nạt tôi.
- Nhưng con cũng phải biết cái gì là liêm sỉ chứ!-Mẹ tiếp tục giải thích.
- Con…
- Từ nhỏ con vốn như vậy rồi, thèm liêm sỉ làm gì…
Ba tôi không nói gì, lặng lẽ kéo tay mẹ tôi đi ra ngoài. Bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa. Hai tay tôi khi nãy còn ngang bướng vòng tay trước ngực mà bây giờ vô lực buông thõng xuống, tôi im lặng ngồi trên sofa, nhìn cánh cửa chằm chằm. Rốt cuộc ba mẹ tôi làm sao vậy???
Tôi đến chỗ hẹn, ưhm, sớm 10’ ư??? Tôi tháo kính mắt đen xuống, từ trên cao nhìn xuống, cảnh vật dường như là một thế giới thu nhỏ. Còn bản thân lắng nghe tiếng gió reo bên tai, giống như là đang bay vậy. Bất thình lình, một bàn tay to lớn đặt sau vai tôi làm tôi giật mình hét lên một tiếng:
- A!!!!!
- Cô làm gì đó hả??? Không phải định tự tử chứ???-Hắn ghé sát bộ mặt tuấn tú vào mặt tôi, chóp mũi tình cờ chạm vào nhau, mặt tôi liền nóng bừng lên. Kỳ lạ! Lần trước chủ động hôn hắn mà sao không cảm thấy gì mà bây giờ…lại…
- Khùng! Ai thèm tự tử chứ?!-Tôi đẩy hắn ra. Trí nhớ lóe lên, tôi sực nhớ hắn đã hại mình thê thảm thế nào liền hai mắt long lên sòng sọc (Giống Lão Hạc quá nhỉ???)
- Hử? Cô bị gì đấy???
- Đồ bỉ ổi, đê tiện, hạ lưu, không biết liêm sỉ!!!
Tôi tức giận cầm túi xách đánh hắn túi bụi. Chết đi, chết đi, chết, chết đi!!!!!!!!!!!!
- Đánh đã chưa? Diên Lãng…-Lương Gia Vũ cất giọng hỏi lại, có chút chế nhạo.
- Đồ bệnh hoạn!!! Ai, ai cho phép anh nói nhảm với ba mẹ tôi hả??? Tôi là có con với anh hồi nào chứ?!!! ĐỒ NHÀ NGHÈO!!!-Tôi mặt đỏ gay hét lên.
- Thì sao?-Gia Vũ vẫn dửng dưng như không có chuyện gì to lớn cả. Mặt dày như da trâu!!!
- Anh! Anh làm vậy là xúc phạm danh dự người khác. Tôi có thể kiện anh đó!!! Ngu si!!!
- Vậy thì cô kiện thử cho tôi xem!
- Anh! Anh là người không trung thực, là người không có nhân tính, là người…
ÔI~ A. Trời ơi!!! Tôi lên máu mất!!!! Hix~ Sao chóng mặt thế này??? Đặng Yến Yến!!! Nhanh tới đây cứu tôi đi!!!!!!
- Á!!!.. -Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của bọn tôi. Ai vậy??? Yến Yến?
- Cô đã nghe những gì rồi hả?-Kẻ thù thì vẫn là kẻ thù, để ý tốt hơn một chút!
- Ơ…Nghe được cái gì? ỦA? Gia Vũ, anh cũng ở đây hả???-Nó lắc đầu như giã tỏi. Hắn đứng bên cạnh tôi cười đểu cáng, ánh mắt Yến Yến lóe lên tia ngạc nhiên nhìn Vũ chằm chằm.
- Lương Gia Vũ! Anh chờ đó, nợ này nhất định tôi sẽ tính với anh!!! Còn bây giờ anh mau cút xéo cho tôi!!!
- Bye nha, honey!!!-Lương Gia Vũ còn tranh thủ nháy mắt với tôi.
- Anh cút đi!!!!!!!!!!-Tôi gào lên. Trời ơi! Đau tim quá!!!
- Haha…
Sau khi hắn rời đi, tôi cố gắng dùng hai tấm vé đến Thụy Sĩ du lịch để nhờ cậy Yến Yến lấy dây chuyền giúp tôi. Huhu…Anh được lắm nha Vũ!!! Huhu…
Buổi tối, đang ngồi xem phim “Ngọa hổ tàng long” thì điện thoại lại quấy rối lần nữa. Lại là quỷ sứ!!!!
…
Buổi sáng, tôi mặc váy màu xanh lam, váy khá là đơn giản, tóc cột cao lên, kẹp cây kẹp hình con bướm. Hình tượng, quan trọng nhất là hình tượng a!!!
Tôi đi sớm đến 10’, đến trước cửa phòng hắn, tôi định gõ cửa thì nghe tiếng nói vọng ra:
- Yến Yến! Sao hôm nay em lại rảnh rỗi đến đây vậy???-Hắn giọng nhẹ nhàng
- Hihi...Chẳng qua không có chuyện gì làm nên đến đây chơi thôi mà!!! Không phiền anh chứ?
- Không! Nhưng lát nữa Diên Lãng đến, cô ta chắc chắn không thích cảnh này!
Tất nhiên là không rồi đồ đần…
- Anh...thích Diên Lãng hả???-Nó tò mò.
- Thì sao? Em có quyền đi tìm tình yêu khác, tôi cũng vậy! Em cho rằng tôi sẽ ngu ngờ bám theo em suốt đời như thằng ngốc hả??? Cũng phải. Diên Lãng có cái gì không tốt, cô ta thông minh, cô ta xinh đẹp, cô ta giàu có!!! Hơn em là cái chắc!!! Nếu em đến đây để lấy lại sợi dây chuyền thì em đi về đi!!!-Hắn lạnh lùng phán một tràn.
Sao…sao???? Là là…
“Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không???”
Hóa ra…hắn là…là…hắn không có thích tôi????
Bỗng dưng tôi cảm thấy khó chịu. Cả người run rẩy không ngừng. Hắn chúc mừng sinh nhật là giả, hắn che mưa cho tôi là giả, hắn chơi xích đu cùng tôi là giả, hắn…
Tôi quay người bước đi. Trong lòng rất nhiều cảm xúc đan xen không nói thành lời. Tại sao không ai ở bên tôi vào lúc này ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.