Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Chương 18: Cơn ác mộng
Quân Tử Hữu Ước
11/11/2013
Thời điểm khi Hoàng Phu Tuyệt trở lại phòng của Thủy Băng Nhu, cô đã tắm xong mặc đồ ngủ đang ngồi ở trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng da. Bởi vì là mới vừa tắm sạch xong, da ướt có vẻ non mềm phấn nộn, tràn đầy hấp dẫn. Mặc dù đã từng rất nhiều lần thấy Thủy Băng Nhu như vậy, nhưng vẫn là không thể đủ miễn dịch, Hoàng Phu Tuyệt hô hấp hơi chậm lại, đi tới từ phía sau ôm cô thật chặt, đầu tựa vào trên cổ của cô hôn nhẹ nỉ non nói: "Bảo bối, em thật là thơm."
"Ý tứ này của Tuyệt chính là bình thường em rất thúi sao?" Thủy Băng Nhu quệt mồm xoi mói nói.
"Bảo bối của anh vẫn luôn thơm ngào ngạt." Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ.
"Sao mà nghe anh nói em cứ như là một loại món ăn vậy." Thủy Băng Nhu sẳng giọng.
"Ha ha ha. . . . . Bảo bối Nhu nhi của anh chính là món ăn của anh nha, đi, nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt nói xong cũng ôm eo bế Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng đặt lên giường, săn sóc đắp kín mền cho cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên miệng cô.
"Bảo bối, ngủ ngon, anh yêu em." Hoàng Phu Tuyệt rù rì nói.
Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã say ngủ, toàn bộ thế giới một mảnh yên tĩnh, đột nhiên Hoàng Phu Tuyệt bị một hồi tiếng sấm đánh thức, đáng chết, chỉ thấy anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ngay cả y phục cũng không kịp mặc liền lập tức xuống giường chạy về hướng phòng của Thủy Băng Nhu.
Ở bên ngoài phòng của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt liền nghe thấy tiếng kêu gào hoảng sợ của cô:
"Tuyệt, anh đang ở đâu?"
"Tuyệt mau cứu em, a, chớ tới gần ta."
. . . . . . . . . . .
Tâm Hoàng Phu Tuyệt trong nhất thời tiếng kêu của cô mà rất đau lòng, không nghĩ ngợi thêm, lập tức đẩy cửa đi vào mở đèn, quả nhiên Nhu gặp phải ác mộng, tay của cô quơ múa lung tung trên không trung một cách vô thức. Tay Hoàng Phu Tuyệt bắt lấy được tay của cô, sau đó ôm lấy cô thật chặt.
"Nhu nhi, mau tỉnh lại, ngoan, không có chuyện gì, Tuyệt đang ở bên cạnh em, sẽ không đi đâu cả, đừng sợ, thật xin lỗi. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt dỗ dành nói.
Chỉ thấy Thủy Băng Nhu từ từ bình tĩnh lại, đôi tay vòng chắc thật chặt quanh hông của Hoàng Phu Tuyệt, đầu tựa vào trên lồng ngực của anh, nhưng không có dấu hiệu thức tỉnh. Thấy tâm tình cô tương đối ổn định một chút, Hoàng Phu Tuyệt mới yên lòng.
Đều do anh không tốt, biết rất rõ ràng bảo bối Nhu nhi mỗi khi có sấm sét sẽ gặp ác mộng, anh đã tìm rất nhiều chuyên gia tâm lý nhưng cũng không tìm được biện pháp loại bỏ dứt điểm được hiện tượng này cho cô, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là ngày ngày chú ý tình huống thời tiết, sau đó vào những buổi tối có sấm sét sẽ canh giữ ở bên cạnh cô, nhờ vậy, tình trạng gặp ác mộng của cô đã có chuyển biến tương đối khá hơn. Là tại anh hôm nay chỉ lo tìm hiểu những chuyện xảy ra với cô ở trường học, mới có thể quên chuyện tối nay có thể có sấm sét, lại để cho bảo bối của anh bị sợ hãi, đều là anh đáng chết.
Trong lúc Hoàng Phu Tuyệt đang ăn năn hối hận, anh cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, chỉ thấy một cái chân của Thủy Băng Nhu chẳng biết từ lúc nào gác ngang sang, đặt ở trên người của anh, lúc này Thủy Băng Nhu hoàn toàn giống như bạch tuộc, cả người treo trên người của Hoàng Phu Tuyệt, hơn nữa chân của cô còn không ngừng ma sát chân của anh, lúc này anh thế nhưng đáng chết có phản ứng.
Áo ngủ Thủy Băng Nhu mặc cổ áo tương đối rộng, bởi vì động tác của cô khiến cho vai lộ ra một mảng lớn, từ tầm mắt của anh nhìn qua, đúng lúc có thể thấy cô trổ mã rất tròn đẹp đẽ, nhất thời Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Phải tỉnh táo, Hoàng Phu Tuyệt nhất quyết tự nói với mình, không thể ở tình huống bảo bối không hiểu chuyện đại phát thú tính.
Vì vậy Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng lấy chân của Thủy Băng Nhu đang đặt ở trên người anh ra, chuẩn bị xông vào phòng tắm tắm nước lạnh cho bình tĩnh một chút, nhưng mới vừa lấy chân của cô ra, cô lại lập tức gác lên, lấy mấy lần đều là như vậy, Hoàng Phu Tuyệt đành phải thôi.
"Tiểu yêu tinh mê người, em xem ra rất tốt, ở trên người anh điểm một phen hỏa lớn như vậy, bản thân lại ngủ ngon lành." Hoàng Phu Tuyệt lấy tay cưng chiều điểm một cái lên mũi Thủy Băng Nhu rù rì nói.
Cứ như vậy, Hoàng Phu Tuyệt một đêm không ngủ, trong đầu vẫn hiện lên cảnh đẹp đáng kinh ngạc mới vừa rồi mình lơ đãng nhìn thấy, ngửi mùi thơm cơ thể trên người Thủy Băng Nhu phát ra, càng ngày càng miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa cũng càng lớn, tư vị chỉ có thể nhìn không thể ăn thật rất khó chịu, nhưng là vì bảo bối, tất cả đều là đáng giá. Hoàng Phu Tuyệt vẫn hi vọng đợi đến thời điểm kết hôn chân chính chiếm lấy Thủy Băng Nhu mới đúng là thật sự tôn trọng cùng yêu thương cô.
Thủy Băng Nhu còn không biết người đàn ông cô yêu thương cả đêm đều ở đây vì cô gian nan chịu nhịn lửa dục, trong mộng cô tựa hồ có cảm giác khóe miệng chậm rãi giơ lên, trong chớp nhoáng đó ngay cả trời đất đều biến sắc ở trong nụ cười của cô.
********
Đó đó! Nhìn mà không thể ăn mới đáng sợ nha. Há há ta nhớ là vì vội anh nam chính còn chưa có mặc y phục *đỏ mặt*. Hai! không biết lúc đi ngủ anh ấy có thói quen "không cần y phục" không nữa? ….*tưởng tượng…lại đỏ mặt*.
"Ý tứ này của Tuyệt chính là bình thường em rất thúi sao?" Thủy Băng Nhu quệt mồm xoi mói nói.
"Bảo bối của anh vẫn luôn thơm ngào ngạt." Hoàng Phu Tuyệt dụ dỗ.
"Sao mà nghe anh nói em cứ như là một loại món ăn vậy." Thủy Băng Nhu sẳng giọng.
"Ha ha ha. . . . . Bảo bối Nhu nhi của anh chính là món ăn của anh nha, đi, nên đi ngủ rồi." Hoàng Phu Tuyệt nói xong cũng ôm eo bế Thủy Băng Nhu nhẹ nhàng đặt lên giường, săn sóc đắp kín mền cho cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên miệng cô.
"Bảo bối, ngủ ngon, anh yêu em." Hoàng Phu Tuyệt rù rì nói.
Đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi người đều đã say ngủ, toàn bộ thế giới một mảnh yên tĩnh, đột nhiên Hoàng Phu Tuyệt bị một hồi tiếng sấm đánh thức, đáng chết, chỉ thấy anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ngay cả y phục cũng không kịp mặc liền lập tức xuống giường chạy về hướng phòng của Thủy Băng Nhu.
Ở bên ngoài phòng của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt liền nghe thấy tiếng kêu gào hoảng sợ của cô:
"Tuyệt, anh đang ở đâu?"
"Tuyệt mau cứu em, a, chớ tới gần ta."
. . . . . . . . . . .
Tâm Hoàng Phu Tuyệt trong nhất thời tiếng kêu của cô mà rất đau lòng, không nghĩ ngợi thêm, lập tức đẩy cửa đi vào mở đèn, quả nhiên Nhu gặp phải ác mộng, tay của cô quơ múa lung tung trên không trung một cách vô thức. Tay Hoàng Phu Tuyệt bắt lấy được tay của cô, sau đó ôm lấy cô thật chặt.
"Nhu nhi, mau tỉnh lại, ngoan, không có chuyện gì, Tuyệt đang ở bên cạnh em, sẽ không đi đâu cả, đừng sợ, thật xin lỗi. . . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt dỗ dành nói.
Chỉ thấy Thủy Băng Nhu từ từ bình tĩnh lại, đôi tay vòng chắc thật chặt quanh hông của Hoàng Phu Tuyệt, đầu tựa vào trên lồng ngực của anh, nhưng không có dấu hiệu thức tỉnh. Thấy tâm tình cô tương đối ổn định một chút, Hoàng Phu Tuyệt mới yên lòng.
Đều do anh không tốt, biết rất rõ ràng bảo bối Nhu nhi mỗi khi có sấm sét sẽ gặp ác mộng, anh đã tìm rất nhiều chuyên gia tâm lý nhưng cũng không tìm được biện pháp loại bỏ dứt điểm được hiện tượng này cho cô, vì vậy anh không thể làm gì khác hơn là ngày ngày chú ý tình huống thời tiết, sau đó vào những buổi tối có sấm sét sẽ canh giữ ở bên cạnh cô, nhờ vậy, tình trạng gặp ác mộng của cô đã có chuyển biến tương đối khá hơn. Là tại anh hôm nay chỉ lo tìm hiểu những chuyện xảy ra với cô ở trường học, mới có thể quên chuyện tối nay có thể có sấm sét, lại để cho bảo bối của anh bị sợ hãi, đều là anh đáng chết.
Trong lúc Hoàng Phu Tuyệt đang ăn năn hối hận, anh cảm giác thân thể càng ngày càng nóng, chờ đến khi anh lấy lại tinh thần, chỉ thấy một cái chân của Thủy Băng Nhu chẳng biết từ lúc nào gác ngang sang, đặt ở trên người của anh, lúc này Thủy Băng Nhu hoàn toàn giống như bạch tuộc, cả người treo trên người của Hoàng Phu Tuyệt, hơn nữa chân của cô còn không ngừng ma sát chân của anh, lúc này anh thế nhưng đáng chết có phản ứng.
Áo ngủ Thủy Băng Nhu mặc cổ áo tương đối rộng, bởi vì động tác của cô khiến cho vai lộ ra một mảng lớn, từ tầm mắt của anh nhìn qua, đúng lúc có thể thấy cô trổ mã rất tròn đẹp đẽ, nhất thời Hoàng Phu Tuyệt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Phải tỉnh táo, Hoàng Phu Tuyệt nhất quyết tự nói với mình, không thể ở tình huống bảo bối không hiểu chuyện đại phát thú tính.
Vì vậy Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng lấy chân của Thủy Băng Nhu đang đặt ở trên người anh ra, chuẩn bị xông vào phòng tắm tắm nước lạnh cho bình tĩnh một chút, nhưng mới vừa lấy chân của cô ra, cô lại lập tức gác lên, lấy mấy lần đều là như vậy, Hoàng Phu Tuyệt đành phải thôi.
"Tiểu yêu tinh mê người, em xem ra rất tốt, ở trên người anh điểm một phen hỏa lớn như vậy, bản thân lại ngủ ngon lành." Hoàng Phu Tuyệt lấy tay cưng chiều điểm một cái lên mũi Thủy Băng Nhu rù rì nói.
Cứ như vậy, Hoàng Phu Tuyệt một đêm không ngủ, trong đầu vẫn hiện lên cảnh đẹp đáng kinh ngạc mới vừa rồi mình lơ đãng nhìn thấy, ngửi mùi thơm cơ thể trên người Thủy Băng Nhu phát ra, càng ngày càng miệng đắng lưỡi khô, dục hỏa cũng càng lớn, tư vị chỉ có thể nhìn không thể ăn thật rất khó chịu, nhưng là vì bảo bối, tất cả đều là đáng giá. Hoàng Phu Tuyệt vẫn hi vọng đợi đến thời điểm kết hôn chân chính chiếm lấy Thủy Băng Nhu mới đúng là thật sự tôn trọng cùng yêu thương cô.
Thủy Băng Nhu còn không biết người đàn ông cô yêu thương cả đêm đều ở đây vì cô gian nan chịu nhịn lửa dục, trong mộng cô tựa hồ có cảm giác khóe miệng chậm rãi giơ lên, trong chớp nhoáng đó ngay cả trời đất đều biến sắc ở trong nụ cười của cô.
********
Đó đó! Nhìn mà không thể ăn mới đáng sợ nha. Há há ta nhớ là vì vội anh nam chính còn chưa có mặc y phục *đỏ mặt*. Hai! không biết lúc đi ngủ anh ấy có thói quen "không cần y phục" không nữa? ….*tưởng tượng…lại đỏ mặt*.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.