Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Chương 2: Điều kiện của hoàng tử
Quân Tử Hữu Ước
11/11/2013
Hoàng Phu Tuyệt đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, mang Thủy Băng Nhu đặt ngồi ở trên đùi của anh, tay vung lên, tất cả người giúp việc đều biến mất khỏi phòng ăn, sau đó anh một tay ôm Thủy Băng Nhu một tay gắp thức ăn cho cô, cưng chìu đút cô ăn, trên mặt tràn ngập hạnh phúc cùng hài lòng.
"Tuyệt, anh cũng ăn đi, không cần cứ nhìn em ăn như vậy, đây là món cà nhồi anh thích ăn nhất." (chỉ biết là món cà, nguyên văn-cà nồi), Thủy Băng Nhu đưa tay gắp một khối cà thả vào trong miệng anh, anh hạnh phúc nuốt xuống, liếc thấy hạt cơm ở góc môi của cô, lè lưỡi ra liếm một cái, vẻ mặt vẫn là chưa thỏa mãn, làm cho Thủy Băng Nhu xấu hổ không thôi, chỉ là nhìn bộ dáng cô xấu hổ thật đúng là làm người ta say mê, thật ra thì đó cũng là món cô thích ăn, Hoàng Phu Tuyệt yêu cô sâu sắc yêu tất cả thói quen lẫn sở thích của cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thủy Băng Nhu cùng Hoàng Phu Tuyệt dắt tay nhau tản bộ ở trong vườn hoa, ánh trăng chiếu trên người họ, giống như thần tiên hạ phàm, nhìn rất xứng đôi, rất phù hợp.
Nơi này là lâu đài Hoàng Phu Tuyệt vì Thủy Băng Nhu mà xây dựng, diện tích hơn ba mươi nghìn thước vuông, có riêng nhà kính để trồng hoa, bể bơi, vườn hoa, tất cả mọi thứ cần cái gì đều có. Đi tới một chiếc xích đu, Hoàng Phu Tuyệt sau khi ngồi xuống, liền để Thủy Băng Nhu ngồi lên trên hai chân anh, vùi đầu thật sâu vào trong tóc của cô, hít lấy hương thơm trên tóc cô.
"Nhu nhi, đồng ý với anh sau khi tới trường học phải tự bảo vệ mình thật tốt, anh sẽ phái người theo bảo vệ em, quan trọng nhất chính là không cho phép những nam sinh khác đến gần em." Hoàng Phu Tuyệt nói.
"Tuyệt, những người bảo vệ kia có thể chỉ ở trong bóng tối được không? Lúc gặp nguy hiểm em sẽ kêu họ giúp một tay, còn nữa có thể không cần nói cho người khác biết em là vị hôn thê của anh được không? Chỉ nói em vì thành tích học tập suất sắc nên vào được trường đó học." Thủy Băng Nhu thương lượng.
Hoàng Phu Tuyệt vừa nghĩ mình có nhiều đối thủ như vậy, nếu để cho người khác biết người anh quan tâm nhất chính là Nhu nhi, nhất định sẽ dùng điều này để uy hiếp anh, đến lúc đó Nhu nhi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, không được, bảo bối Nhu nhi của anh nhất định không thể bị thương, vì vậy anh gật đầu đồng ý,
Thấy Hoàng Phu Tuyệt gật gật đầu đồng ý, Thủy Băng Nhu kích động xoay người ôm cổ của anh, đem đôi môi đỏ mọng tiến gần sát tới trước mặt anh, "Em biết Tuyệt là tốt nhất mà" Thủy Băng Nhu hoan hô.
"Nhu nhi, em đang đốt lửa ở đây biết không?" Hoàng Phu Tuyệt âm thanh khàn khàn vang lên. Thủy Băng Nhu cũng cảm thấy nhiệt độ cứng rắn ở nơi cô đang ngồi lên, mặt thoáng một cái đỏ lên, mặc dù cô được anh bảo vệ rất tốt, nhưng nhận thức về điểm này thì vẫn hiểu được. Thấy cô thẹn thùng, tròng mắt Hoàng Phu Tuyệt từ từ trầm xuống.
"Đây là do em tự chuốc lấy" Hoàng Phu Tuyệt nói xong, hôn thật sâu xuống môi cô, uyển chuyển dây dưa, Thủy Băng Nhu mềm mại trống rỗng dựa vào ngực anh, môi của cô quá xinh đẹp ngọt ngào, nhưng anh phải ngừng lại, anh không muốn làm cho ông trời của anh tổn thương, anh sẽ từ từ đợi cô thích ứng với anh, cho cô một lời cầu hôn thật lãng mạn, sau đó chuẩn bị một hôn lễ long trọng, để cho cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới. Đang trong thời khắc Thủy Băng Nhu hít thở không thông Hoàng Phu Tuyệt buông môi của cô ra, nồng nàn nhìn khuôn mặt cô bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ hồng.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm đấy" Hoàng Phu Tuyệt nói, ôm ngang eo Thủy Băng Nhu hướng phòng của cô đi tới, phòng của Thủy Băng Nhu đang ở là căn phòng sát vách với phòng của Hoàng Phu Tuyệt, bên trong có một cánh cửa thông giữa hai căn phòng.
Hoàng Phu Tuyệt mang Thủy Băng Nhu đặt lên giường ngủ êm ái, sau đó dịu dàng đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, "Bảo bối, ngủ ngon, chúc cho trong giấc mơ của em có anh" , Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng quay về căn phòng của mình.
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng rời khỏi phòng cô, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, "Băng, sắp xếp năm ám vệ (người bảo vệ ngầm) âm thầm bảo vệ Nhu nhi, không cho phép có chút sơ suất nào" cúp điện thoại, sau đó đi vào trong phòng của mình.
"Tuyệt, anh cũng ăn đi, không cần cứ nhìn em ăn như vậy, đây là món cà nhồi anh thích ăn nhất." (chỉ biết là món cà, nguyên văn-cà nồi), Thủy Băng Nhu đưa tay gắp một khối cà thả vào trong miệng anh, anh hạnh phúc nuốt xuống, liếc thấy hạt cơm ở góc môi của cô, lè lưỡi ra liếm một cái, vẻ mặt vẫn là chưa thỏa mãn, làm cho Thủy Băng Nhu xấu hổ không thôi, chỉ là nhìn bộ dáng cô xấu hổ thật đúng là làm người ta say mê, thật ra thì đó cũng là món cô thích ăn, Hoàng Phu Tuyệt yêu cô sâu sắc yêu tất cả thói quen lẫn sở thích của cô.
Sau khi ăn cơm tối xong, Thủy Băng Nhu cùng Hoàng Phu Tuyệt dắt tay nhau tản bộ ở trong vườn hoa, ánh trăng chiếu trên người họ, giống như thần tiên hạ phàm, nhìn rất xứng đôi, rất phù hợp.
Nơi này là lâu đài Hoàng Phu Tuyệt vì Thủy Băng Nhu mà xây dựng, diện tích hơn ba mươi nghìn thước vuông, có riêng nhà kính để trồng hoa, bể bơi, vườn hoa, tất cả mọi thứ cần cái gì đều có. Đi tới một chiếc xích đu, Hoàng Phu Tuyệt sau khi ngồi xuống, liền để Thủy Băng Nhu ngồi lên trên hai chân anh, vùi đầu thật sâu vào trong tóc của cô, hít lấy hương thơm trên tóc cô.
"Nhu nhi, đồng ý với anh sau khi tới trường học phải tự bảo vệ mình thật tốt, anh sẽ phái người theo bảo vệ em, quan trọng nhất chính là không cho phép những nam sinh khác đến gần em." Hoàng Phu Tuyệt nói.
"Tuyệt, những người bảo vệ kia có thể chỉ ở trong bóng tối được không? Lúc gặp nguy hiểm em sẽ kêu họ giúp một tay, còn nữa có thể không cần nói cho người khác biết em là vị hôn thê của anh được không? Chỉ nói em vì thành tích học tập suất sắc nên vào được trường đó học." Thủy Băng Nhu thương lượng.
Hoàng Phu Tuyệt vừa nghĩ mình có nhiều đối thủ như vậy, nếu để cho người khác biết người anh quan tâm nhất chính là Nhu nhi, nhất định sẽ dùng điều này để uy hiếp anh, đến lúc đó Nhu nhi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, không được, bảo bối Nhu nhi của anh nhất định không thể bị thương, vì vậy anh gật đầu đồng ý,
Thấy Hoàng Phu Tuyệt gật gật đầu đồng ý, Thủy Băng Nhu kích động xoay người ôm cổ của anh, đem đôi môi đỏ mọng tiến gần sát tới trước mặt anh, "Em biết Tuyệt là tốt nhất mà" Thủy Băng Nhu hoan hô.
"Nhu nhi, em đang đốt lửa ở đây biết không?" Hoàng Phu Tuyệt âm thanh khàn khàn vang lên. Thủy Băng Nhu cũng cảm thấy nhiệt độ cứng rắn ở nơi cô đang ngồi lên, mặt thoáng một cái đỏ lên, mặc dù cô được anh bảo vệ rất tốt, nhưng nhận thức về điểm này thì vẫn hiểu được. Thấy cô thẹn thùng, tròng mắt Hoàng Phu Tuyệt từ từ trầm xuống.
"Đây là do em tự chuốc lấy" Hoàng Phu Tuyệt nói xong, hôn thật sâu xuống môi cô, uyển chuyển dây dưa, Thủy Băng Nhu mềm mại trống rỗng dựa vào ngực anh, môi của cô quá xinh đẹp ngọt ngào, nhưng anh phải ngừng lại, anh không muốn làm cho ông trời của anh tổn thương, anh sẽ từ từ đợi cô thích ứng với anh, cho cô một lời cầu hôn thật lãng mạn, sau đó chuẩn bị một hôn lễ long trọng, để cho cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới. Đang trong thời khắc Thủy Băng Nhu hít thở không thông Hoàng Phu Tuyệt buông môi của cô ra, nồng nàn nhìn khuôn mặt cô bởi vì thiếu dưỡng khí mà trở nên đỏ hồng.
"Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm đấy" Hoàng Phu Tuyệt nói, ôm ngang eo Thủy Băng Nhu hướng phòng của cô đi tới, phòng của Thủy Băng Nhu đang ở là căn phòng sát vách với phòng của Hoàng Phu Tuyệt, bên trong có một cánh cửa thông giữa hai căn phòng.
Hoàng Phu Tuyệt mang Thủy Băng Nhu đặt lên giường ngủ êm ái, sau đó dịu dàng đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, "Bảo bối, ngủ ngon, chúc cho trong giấc mơ của em có anh" , Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng quay về căn phòng của mình.
Hoàng Phu Tuyệt nhẹ nhàng rời khỏi phòng cô, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, "Băng, sắp xếp năm ám vệ (người bảo vệ ngầm) âm thầm bảo vệ Nhu nhi, không cho phép có chút sơ suất nào" cúp điện thoại, sau đó đi vào trong phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.