Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
Chương 22: Viêm dạ dày
Quân Tử Hữu Ước
11/11/2013
Sáng sớm hôm nay, nhân viên "Tập đoàn Thánh hoàng" nhìn thấy tổng giám đốc đều giống như thấy quái vật, bởi vì vị tổng giám đốc nổi danh lạnh lùng anh tuấn nhiều tiền, người đàn ông hoàng kim còn độc thân, ở trong công ty chưa từng có ai thấy qua biểu tình nào khác của anh trừ sự lạnh lùng, thế nhưng hôm nay anh lại mặt cười hạnh phúc đi vào công ty, hơn nữa đồng nghiệp chào hỏi còn nhận được sự đáp lại từ anh ta, đây thật đúng là trời sắp đổ mưa máu rồi.
Hoàng Phu Tuyệt vẫn đắm chìm trong tình cảnh bữa sáng yêu dấu sáng sớm hôm nay, nhớ tới Nhu nhi của anh tự mình chuẩn bị bữa sáng ưa thích cho anh, trong lòng liền một hồi ngọt ngào, sao mà may mắn, trời cao để cho anh gặp được bảo bối Nhu nhi. Cả buổi sáng tâm tình Hoàng Phu Tuyệt đều vô cùng vui vẻ, nếu không phải là bởi vì ngày hôm qua không có đến công ty, hôm nay nhất định là có rất nhiều tài liệu cần xử lý, thì anh đã nhất định ở nhà cùng bảo bối Nhu nhi rồi.
Hoàng Phu Tuyệt dùng thang máy riêng lên lầu cao tới phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký trong nháy mắt nhìn thấy anh, vui mừng trong đôi mắt chợt lóe lên, nhanh đến không ai kịp nhận thấy, ngay sau đó cô theo sau Hoàng Phu Tuyệt đi vào phòng làm việc.
Hoàng Phu Tuyệt vừa ngồi vào ghế ngồi xong liền lấy ra điện thoại di động đặt ở dưới bàn gửi một tin nhắn cho Thủy Băng Nhu "Thân ái, em đang làm gì?" Lập tức nhận được hồi đáp "Em đang nhớ anh" Hoàng Phu Tuyệt đọc tin xong lộ ra nụ cười mê người, tiếp tục cùng Thủy Băng Nhu nói chuyện phiếm.
"Tổng giám đốc, mười giờ sáng hôm nay ngài có một hội nghị cao cấp, hai giờ chiều cùng Chủ tịch của Hoàng thị ăn cơm bàn kế hoạch hợp tác lần này, . . . . . . Tám giờ tối có một bữa tiệc. . . . . ." Thư ký thấy Hoàng Phu Tuyệt ngồi xong liền bắt đầu mở miệng nói, đến khi cô thấy nụ cười của Hoàng Phu Tuyệt thì ngưng nói, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô đi theo bên người tổng giám đốc năm năm tới nay nhìn thấy anh cười, anh là vì sự tình gì mà cười? Bởi vì ai mà cười? Cô sẽ không tự luyến (tự kỷ) đến mức cho rằng anh là bởi vì cô mà tản mát ra mỉm cười mê người, trong lòng thư ký nghi vấn từ từ lan ra, hôm qua cả một ngày không thấy anh, hôm nay lại tới trễ trọn một canh giờ, hơn nữa còn lộ ra mỉm cười mê người xưa nay chưa từng thấy, tổng giám đốc nổi danh điên cuồng vì công việc. Chẳng lẽ là vì phụ nữ? Càng nghĩ lòng của Âu Dương Tĩnh lại càng chua.
Nghe thư ký đang báo cáo công việc chợt dừng lại, Hoàng Phu Tuyệt không vui cau mày nói: "Tôi không phải đã nói xã giao sau sáu giờ chiều liền hủy bỏ sao?"
"Nhưng đó là tiệc sinh nhật thiên kim của Chủ tịch Giản, chủ tịch Giản tự mình mời, hi vọng tổng giám đốc có thể vui lòng, hơn nữa trước mắt công ty chúng ta đang cùng tập đoàn Giản thị hợp tác một dự án lớn." Thư ký uất ức nói, rất khó tưởng tượng lão bản công việc điên cuồng mỗi ngày đều sẽ đúng sáu giờ tan sở, gió mặc gió, chẳng lẽ là trong nhà có phụ nữ đợi anh, nhưng không thể nào, tổng giám đốc còn là một người đàn ông độc thân, thư ký không ngừng suy đoán.
"Bất kể là bữa tiệc của người nào, tìm đại biểu đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là được rồi, hơn nữa làm ăn để ý là thực lực, lấy thực lực "Tập đoàn Thánh hoàng" khắp nơi đều có thể tìm được đối tác cùng hợp tác, tôi không hy vọng về sau xảy ra tình huống tương tự nữa, không có việc gì nữa có thể lui ra! Cho người đi mua một ít thuốc dạ dày lên đây." Hoàng Phu Tuyệt nói. Cái lão gia đó, đừng tưởng rằng anh không biết hắn đang tính toán cái gì, nghĩ tác hợp anh cùng con gái của hắn, mượn danh tiếng "Tập đoàn Thánh hoàng" cho hắn khai hỏa công ty, quả thực là nằm mơ. Con gái điêu ngoa nhà hắn đem cho người ta cũng chẳng muốn, chưa kể anh đã có người anh thích.
"Dạ dày của tổng giám đốc không thoải mái sao? Hay là để tôi gọi bác sĩ đến đây." Âu Dương Tĩnh lo lắng nói.
"Không cần, chỉ là dạ dày bị viêm một chút mà thôi, đi ra ngoài đi!"
Thư ký lĩnh mệnh đi ra ngoài, nhưng lòng vẫn còn rất không yên, thân thể tổng giám đốc luôn luôn rất tốt, chẳng lẽ là lỗi do đồ ăn, không nghĩ nhiều, cô quyết định tự mình đi mua thuốc.
Đợi sau khi thư ký rời khỏi, Hoàng Phu Tuyệt lập tức vào bên trong phòng nhỏ vừa móc vừa nôn, hồi lâu sau, anh với mặt mệt mỏi ngồi ở trên ghế, may nhờ sáng sớm hôm nay anh ăn hết tất cả bữa sáng yêu dấu do Nhu nhi làm, nếu không hiện tại người bị đau dạ dày sẽ là bảo bối Nhu nhi của anh, không thể nào tưởng tượng cô mảnh mai như vậy làm sao chịu được loại khổ sở này. Chỉ là như đã nói qua, bữa sáng yêu dấu Nhu nhi làm thật sự là bị mặn, tuy rằng là như thế, nhưng anh lại cảm thấy mĩ vị tựa như đang ăn thịt người vậy ha ha. . . . . . Thật đúng là trong mắt người tình là Tây Thi.
Thư ký mua thuốc quay về nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phu Tuyệt tái xanh, vô cùng lo lắng, muốn lén gọi điện thoại cho bác sĩ riêng (bác sĩ gia đình) của anh tới đây, nhưng là Hoàng Phu Tuyệt giống như biết đọc suy nghĩ của người khác mở miệng nói: "Không cần gọi bác sĩ đến, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Thư ký đành phải thôi.
Hoàng Phu Tuyệt vẫn đắm chìm trong tình cảnh bữa sáng yêu dấu sáng sớm hôm nay, nhớ tới Nhu nhi của anh tự mình chuẩn bị bữa sáng ưa thích cho anh, trong lòng liền một hồi ngọt ngào, sao mà may mắn, trời cao để cho anh gặp được bảo bối Nhu nhi. Cả buổi sáng tâm tình Hoàng Phu Tuyệt đều vô cùng vui vẻ, nếu không phải là bởi vì ngày hôm qua không có đến công ty, hôm nay nhất định là có rất nhiều tài liệu cần xử lý, thì anh đã nhất định ở nhà cùng bảo bối Nhu nhi rồi.
Hoàng Phu Tuyệt dùng thang máy riêng lên lầu cao tới phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký trong nháy mắt nhìn thấy anh, vui mừng trong đôi mắt chợt lóe lên, nhanh đến không ai kịp nhận thấy, ngay sau đó cô theo sau Hoàng Phu Tuyệt đi vào phòng làm việc.
Hoàng Phu Tuyệt vừa ngồi vào ghế ngồi xong liền lấy ra điện thoại di động đặt ở dưới bàn gửi một tin nhắn cho Thủy Băng Nhu "Thân ái, em đang làm gì?" Lập tức nhận được hồi đáp "Em đang nhớ anh" Hoàng Phu Tuyệt đọc tin xong lộ ra nụ cười mê người, tiếp tục cùng Thủy Băng Nhu nói chuyện phiếm.
"Tổng giám đốc, mười giờ sáng hôm nay ngài có một hội nghị cao cấp, hai giờ chiều cùng Chủ tịch của Hoàng thị ăn cơm bàn kế hoạch hợp tác lần này, . . . . . . Tám giờ tối có một bữa tiệc. . . . . ." Thư ký thấy Hoàng Phu Tuyệt ngồi xong liền bắt đầu mở miệng nói, đến khi cô thấy nụ cười của Hoàng Phu Tuyệt thì ngưng nói, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô đi theo bên người tổng giám đốc năm năm tới nay nhìn thấy anh cười, anh là vì sự tình gì mà cười? Bởi vì ai mà cười? Cô sẽ không tự luyến (tự kỷ) đến mức cho rằng anh là bởi vì cô mà tản mát ra mỉm cười mê người, trong lòng thư ký nghi vấn từ từ lan ra, hôm qua cả một ngày không thấy anh, hôm nay lại tới trễ trọn một canh giờ, hơn nữa còn lộ ra mỉm cười mê người xưa nay chưa từng thấy, tổng giám đốc nổi danh điên cuồng vì công việc. Chẳng lẽ là vì phụ nữ? Càng nghĩ lòng của Âu Dương Tĩnh lại càng chua.
Nghe thư ký đang báo cáo công việc chợt dừng lại, Hoàng Phu Tuyệt không vui cau mày nói: "Tôi không phải đã nói xã giao sau sáu giờ chiều liền hủy bỏ sao?"
"Nhưng đó là tiệc sinh nhật thiên kim của Chủ tịch Giản, chủ tịch Giản tự mình mời, hi vọng tổng giám đốc có thể vui lòng, hơn nữa trước mắt công ty chúng ta đang cùng tập đoàn Giản thị hợp tác một dự án lớn." Thư ký uất ức nói, rất khó tưởng tượng lão bản công việc điên cuồng mỗi ngày đều sẽ đúng sáu giờ tan sở, gió mặc gió, chẳng lẽ là trong nhà có phụ nữ đợi anh, nhưng không thể nào, tổng giám đốc còn là một người đàn ông độc thân, thư ký không ngừng suy đoán.
"Bất kể là bữa tiệc của người nào, tìm đại biểu đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ là được rồi, hơn nữa làm ăn để ý là thực lực, lấy thực lực "Tập đoàn Thánh hoàng" khắp nơi đều có thể tìm được đối tác cùng hợp tác, tôi không hy vọng về sau xảy ra tình huống tương tự nữa, không có việc gì nữa có thể lui ra! Cho người đi mua một ít thuốc dạ dày lên đây." Hoàng Phu Tuyệt nói. Cái lão gia đó, đừng tưởng rằng anh không biết hắn đang tính toán cái gì, nghĩ tác hợp anh cùng con gái của hắn, mượn danh tiếng "Tập đoàn Thánh hoàng" cho hắn khai hỏa công ty, quả thực là nằm mơ. Con gái điêu ngoa nhà hắn đem cho người ta cũng chẳng muốn, chưa kể anh đã có người anh thích.
"Dạ dày của tổng giám đốc không thoải mái sao? Hay là để tôi gọi bác sĩ đến đây." Âu Dương Tĩnh lo lắng nói.
"Không cần, chỉ là dạ dày bị viêm một chút mà thôi, đi ra ngoài đi!"
Thư ký lĩnh mệnh đi ra ngoài, nhưng lòng vẫn còn rất không yên, thân thể tổng giám đốc luôn luôn rất tốt, chẳng lẽ là lỗi do đồ ăn, không nghĩ nhiều, cô quyết định tự mình đi mua thuốc.
Đợi sau khi thư ký rời khỏi, Hoàng Phu Tuyệt lập tức vào bên trong phòng nhỏ vừa móc vừa nôn, hồi lâu sau, anh với mặt mệt mỏi ngồi ở trên ghế, may nhờ sáng sớm hôm nay anh ăn hết tất cả bữa sáng yêu dấu do Nhu nhi làm, nếu không hiện tại người bị đau dạ dày sẽ là bảo bối Nhu nhi của anh, không thể nào tưởng tượng cô mảnh mai như vậy làm sao chịu được loại khổ sở này. Chỉ là như đã nói qua, bữa sáng yêu dấu Nhu nhi làm thật sự là bị mặn, tuy rằng là như thế, nhưng anh lại cảm thấy mĩ vị tựa như đang ăn thịt người vậy ha ha. . . . . . Thật đúng là trong mắt người tình là Tây Thi.
Thư ký mua thuốc quay về nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phu Tuyệt tái xanh, vô cùng lo lắng, muốn lén gọi điện thoại cho bác sĩ riêng (bác sĩ gia đình) của anh tới đây, nhưng là Hoàng Phu Tuyệt giống như biết đọc suy nghĩ của người khác mở miệng nói: "Không cần gọi bác sĩ đến, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao." Thư ký đành phải thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.