Quyển 2 - Chương 4
Khiêu Dược Hỏa Diệm
26/07/2014
Ngày hai ba tháng một, trận bão tuyết đầu tiên báo hiệu mùa đông đã đến ở Paris. Hoa tuyết bay lả tả đầy trời, khiến lòng tôi mông lung mờ ảo.
Tôi không ra ngoài, dựa vào cửa sổ sát đất nhìn cảnh tuyết ngoài kia. Trong phòng rất ấm áp, lò sưởi âm tường phát ra ánh sáng của màu nắng, chiếu sáng làm cả căn phòng nhuộm màu đỏ rực. Tấm thảm Ba Tư trên đất cũng rất ấm, tôi nhớ đến ngôi biệt thự giá rét trên núi. Mùa này, ở Nhật Bản cũng đang có tuyết rơi. Ngực tôi truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Tôi… Muốn trở về xem nó thế nào rồi.
Mộc Sâm đẩy cửa vào, bất ngờ khi thấy tôi đang đứng trước cửa sổ: “Hôm nay em không ra ngoài sao?”
Tôi quay đầu lại: “Ừ.”
“Hôm nay bên ngoài cảnh rất đẹp, có muốn đi xem cảnh đêm của sông Seine không?”
(Sông Seine: Ảnh đây.)
“Mộc Sâm.” Mộc Sâm dường như nhận thấy được gì đó từ giọng điệu của tôi, động tác cởi áo khoác sững lại: “Sao vậy?”
“Em muốn rời khỏi Paris.”
“Tại sao?” Mộc Sâm không quay đầu lại, tôi cắn môi dưới, không trả lời.
Mộc Sâm thở dài một cái. Quay đầu đi về phía tôi: “Triều Tịch, rốt cuộc anh cũng không giữ được em, phải không? Cho dù anh có cố gắng muốn ở bên em, em vẫn sẽ đẩy anh ra?”
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì em không nhận nổi tình cảm của anh, hay vì em không cách nào báo đáp được?” Mộc Sâm đứng trước mặt tôi: “Anh đợi em lâu như vậy. Đây chính là đáp án cuối cùng sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thằng vào Mộc Sâm. Trong mắt anh phản chiếu ánh lửa của lò sưởi, nhảy múa điên cuồng. Mộc Sâm giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, rồi trượt xuống xương quai xanh. Ngón tay anh lạnh lẽo. Anh hơi nhếch môi, tầm mắt di động theo động tác tay. Tôi không hề phản kháng, chỉ đứng yên ở đó. Mộc Sâm cởi áo khoác ngoài ra, mặc nó rơi xuống sàn nhà, đưa tay kéo dây buộc trên váy tôi. Chiếc váy tuột xuống, tôi cơ hồ thân không mảnh vải đứng trước mặt anh. Ánh lửa chiếu lên da thị, hết sức ma mị.
Mộc Sâm không nói một lời, một đường ôm tôi đi thẳng đến phòng ngủ. Cởi quần dài, lúc hai chúng tôi ôm nhau ngã xuống giường, anh chỉ còn lại một thứ trên người.
Mộc Sâm hôn từ cổ tôi xuống, hôn đến bầu ngực cao ngất, đường công hoàn mỹ này khiến anh yêu thích không muốn dời đi, đi qua vùng bụng bằng phẳng, trong mắt anh lóe lên vài tia điên cuồng, cuối cùng dừng lại ở lối vào mềm mại của tôi. Anh nhìn chằm chằm vào tơ sợi chiếc quần lót, tơ mỏng lạnh như băng, ẩn ẩn hiện hiện. Mảnh đất màu tam giác đen tuyền hơi nhô ra, Mộc Sâm thả tay, giương mắt nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn anh chăm chú, trong cả quá trình tôi đều trầm mặc. Dường như không chịu được ánh mắt của tôi, Mộc Sâm lấn người hôn xuống, đồng thời bàn tay to đưa xuống dưới, lấy đi tuyến phòng ngự cuối cùng của cả hai. Rốt cuộc đã thật sự lõa thể. Tay anh vuốt ve cơ thể tôi, loại thân cận da thịt này khiến cho lửa dục đỏ sẫm bùng lên.
Mộc Sâm lần nữa ngẩng đầu nhìn tôi. Dục vọng của anh chậm rãi ma sát ở lối vào, chuẩn bị đi vào. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm dưới anh tiếp nhận, nhắm hai mắt lại.
“Nhìn anh.” Mộc Sâm nắm cầm tôi, bắt buộc tôi mở mắt: “Anh muốn em nhìn anh.”
Tôi nghe lời nhìn anh. Phân thân của anh đã tiến vào trong: “Triều Tịch, anh muốn em nhớ, người đàn ông đang đoạt lấy em, là anh.”
Tôi cắn môi. Cố nén nỗi đau trong lòng và khoái cảm sinh lý. Mộc Sâm nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của tôi, dừng động tác lại: “Triều Tịch, em không phản kháng anh, là vì em nguyện ý tiếp nhận anh hay là vì muốn báo đáp?”
Tôi không trả lời, giằng co hồi lâu, Mộc Sâm thất bại ôm lấy tôi: “Được rồi, nếu thật sự em muốn đi, vậy anh sẽ thả em đi. Chỉ là em phải nhớ, người kia, em tuyệt đối không thể yêu…”
Tôi không ra ngoài, dựa vào cửa sổ sát đất nhìn cảnh tuyết ngoài kia. Trong phòng rất ấm áp, lò sưởi âm tường phát ra ánh sáng của màu nắng, chiếu sáng làm cả căn phòng nhuộm màu đỏ rực. Tấm thảm Ba Tư trên đất cũng rất ấm, tôi nhớ đến ngôi biệt thự giá rét trên núi. Mùa này, ở Nhật Bản cũng đang có tuyết rơi. Ngực tôi truyền đến cảm giác đau đớn nhè nhẹ.
Tôi… Muốn trở về xem nó thế nào rồi.
Mộc Sâm đẩy cửa vào, bất ngờ khi thấy tôi đang đứng trước cửa sổ: “Hôm nay em không ra ngoài sao?”
Tôi quay đầu lại: “Ừ.”
“Hôm nay bên ngoài cảnh rất đẹp, có muốn đi xem cảnh đêm của sông Seine không?”
(Sông Seine: Ảnh đây.)
“Mộc Sâm.” Mộc Sâm dường như nhận thấy được gì đó từ giọng điệu của tôi, động tác cởi áo khoác sững lại: “Sao vậy?”
“Em muốn rời khỏi Paris.”
“Tại sao?” Mộc Sâm không quay đầu lại, tôi cắn môi dưới, không trả lời.
Mộc Sâm thở dài một cái. Quay đầu đi về phía tôi: “Triều Tịch, rốt cuộc anh cũng không giữ được em, phải không? Cho dù anh có cố gắng muốn ở bên em, em vẫn sẽ đẩy anh ra?”
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì? Xin lỗi vì em không nhận nổi tình cảm của anh, hay vì em không cách nào báo đáp được?” Mộc Sâm đứng trước mặt tôi: “Anh đợi em lâu như vậy. Đây chính là đáp án cuối cùng sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thằng vào Mộc Sâm. Trong mắt anh phản chiếu ánh lửa của lò sưởi, nhảy múa điên cuồng. Mộc Sâm giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, rồi trượt xuống xương quai xanh. Ngón tay anh lạnh lẽo. Anh hơi nhếch môi, tầm mắt di động theo động tác tay. Tôi không hề phản kháng, chỉ đứng yên ở đó. Mộc Sâm cởi áo khoác ngoài ra, mặc nó rơi xuống sàn nhà, đưa tay kéo dây buộc trên váy tôi. Chiếc váy tuột xuống, tôi cơ hồ thân không mảnh vải đứng trước mặt anh. Ánh lửa chiếu lên da thị, hết sức ma mị.
Mộc Sâm không nói một lời, một đường ôm tôi đi thẳng đến phòng ngủ. Cởi quần dài, lúc hai chúng tôi ôm nhau ngã xuống giường, anh chỉ còn lại một thứ trên người.
Mộc Sâm hôn từ cổ tôi xuống, hôn đến bầu ngực cao ngất, đường công hoàn mỹ này khiến anh yêu thích không muốn dời đi, đi qua vùng bụng bằng phẳng, trong mắt anh lóe lên vài tia điên cuồng, cuối cùng dừng lại ở lối vào mềm mại của tôi. Anh nhìn chằm chằm vào tơ sợi chiếc quần lót, tơ mỏng lạnh như băng, ẩn ẩn hiện hiện. Mảnh đất màu tam giác đen tuyền hơi nhô ra, Mộc Sâm thả tay, giương mắt nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn anh chăm chú, trong cả quá trình tôi đều trầm mặc. Dường như không chịu được ánh mắt của tôi, Mộc Sâm lấn người hôn xuống, đồng thời bàn tay to đưa xuống dưới, lấy đi tuyến phòng ngự cuối cùng của cả hai. Rốt cuộc đã thật sự lõa thể. Tay anh vuốt ve cơ thể tôi, loại thân cận da thịt này khiến cho lửa dục đỏ sẫm bùng lên.
Mộc Sâm lần nữa ngẩng đầu nhìn tôi. Dục vọng của anh chậm rãi ma sát ở lối vào, chuẩn bị đi vào. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngoan ngoãn nằm dưới anh tiếp nhận, nhắm hai mắt lại.
“Nhìn anh.” Mộc Sâm nắm cầm tôi, bắt buộc tôi mở mắt: “Anh muốn em nhìn anh.”
Tôi nghe lời nhìn anh. Phân thân của anh đã tiến vào trong: “Triều Tịch, anh muốn em nhớ, người đàn ông đang đoạt lấy em, là anh.”
Tôi cắn môi. Cố nén nỗi đau trong lòng và khoái cảm sinh lý. Mộc Sâm nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của tôi, dừng động tác lại: “Triều Tịch, em không phản kháng anh, là vì em nguyện ý tiếp nhận anh hay là vì muốn báo đáp?”
Tôi không trả lời, giằng co hồi lâu, Mộc Sâm thất bại ôm lấy tôi: “Được rồi, nếu thật sự em muốn đi, vậy anh sẽ thả em đi. Chỉ là em phải nhớ, người kia, em tuyệt đối không thể yêu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.