Quyển 4 - Chương 6
Khiêu Dược Hỏa Diệm
31/07/2014
Tôi kéo valy, định âm thầm vòng qua hành lang trước. Trong biệt thự không có ai. Hôm nay Mộc Sâm và Mộc Tâm sáng sớm đã dẫn Dương Kiếm sang Mộc gia. Không nhìn thấy Y Đằng Triết, chỉ có mấy thợ làm vườn ngồi bên hàng rào tỷ mỷ chỉnh sửa.
“Em muốn đi đâu?”.
Tôi cả kinh xoay người. Y Đằng Triết mặc một chiếc áo len màu đen cao cổ, đứng ngay chỗ rẽ của hành lang. Anh ta hơi nhíu mày, nhìn valy trong tay tôi.
“Thời gian này đã phiền ngài chăm sóc, tôi muốn về Trung Quốc”. Gặp được cũng tốt, đỡ hơn đi mà không từ biệt.
Y Đằng Triết cau mày, từ từ đi lại chỗ tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Giữa chúng ta, phải lạnh nhạt, dùng kính ngữ như vậy sao? ‘Em gái’?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn Y Đằng Triết. Không hiểu thái độ của anh ta.
“Trên thế người này em chỉ có hai chúng ta là người thân. Đây chính là nhà của em. Về nước? Em muốn trở về đâu hả?”. Y Đằng Triết lạnh lùng cười một tiếng: “Anh đang định nhập hộ tịch của em vào nhà Y Đằng đấy, em gái”.
Mặt tôi thoắt cái trắng bệch. Tôi hiểu dụng ý khi làm vậy của Y Đằng Triết. Như thế, vĩnh viễn tôi và Dương Kiếm sẽ không còn con đường nào nữa. Tôi còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt đất lót xá xanh: “Cảm ơn ý tốt của ngài, Y Đằng tiên sinh. Tôi muốn về nước”.
“Y Đằng tiên sinh?”. Y Đằng Triết giễu cợt nhìn tôi. Anh ta từ từ tiến lên một bước, dồn tôi tới góc tường: “Đối với anh, em nhất định phải lạnh nhạt vậy sao?”.
Trước vườn truyền đến tiếng phanh xe. Tôi còn chưa kịp quay đầu, Y Đằng Triết đã ôm lấy tôi và valy kéo tới khúc quanh hành lang. Một tay anh ta bịt miệng tôi, một tay khác siết chặt hông tôi khiến tôi không thể cử động được.
“Em nhìn xem”. Y Đằng Triết cúi đầu nói bên tai tôi: “Nhìn cho rõ vào”.
Cửa sân mở ra. Một chiếc Chevrolet màu bạc chạy nhanh vào. Người lái xe là Mộc Tâm. Cô ấy kích động đi xuống xe, gọi mấy người giúp mình chuyển hành lý phía sau xe xuống. Dương Kiếm chống cằm ngồi bên ghế phụ lái, dường như đang nghĩ gì đó. Mộc Tâm chỉ đạo xong quay đầu lại, không kiềm chế được vẻ đỏ ửng trên mặt: “Kiếm, chúng ta vào thôi”.
(Chevrolet: Một mẫu xe màu bạc của hãng này, mọi người xem chơi nhé, ảnh đây).
“Ừ”. Dương Kiếm xuống xe, mặc cho Mộc Tâm khoác tay mình, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mộc Tâm: “Có mệt không?”.
“Không mệt”. Mặt Mộc Tâm càng đỏ ửng hơn. Tựa sát vào ngực Dương Kiếm. Dương Kiếm cưng chìu xoa xoa đầu cô ấy.
“Nhìn rõ chưa?”. Y Đằng Triết nói thật nhỏ bên tai tôi: “Bọn họ không hề ly hôn. Sau khi Kiếm tỉnh lại, chỉ biết rằng Mộc Tâm chính là vợ của nó. Em là cái gì? Hả?”.
Tôi nhắm chặt mắt. Tựa như làm thế sẽ có thể khép chặt tim mình, không để cho đau đớn tràn ra ngoài. Mộc Tâm và Dương Kiếm đi lên lầu. Người trong sân cũng tản đi. Y Đằng Triết vẫn ôm chặt lấy tôi: “Anh sẽ không để cho em đi, Triều Tịch. Anh muốn em ở đây, nhìn bọn họ hạnh phúc như thế nào”.
“Tại sao?”. Bàn tay che miệng tôi của Y Đằng Triết dời đi, trượt xuống cổ tôi. Ngón tay thon dài lạnh lẽo lại toát lên sự uy hiếp vuốt ve cổ tôi. Tôi khẽ quay đầu lại, mặt anh ta không chút thay đổi, con ngươi lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào tôi.
Y Đằng Triết mấp máy môi mỏng, cười: “Anh chỉ là muốn nhốt em ở bên mình. Không cho em bỏ đi, một bước cũng không được”.
“Tại sao?”. Tôi cảm thấy sợ hãi. Hơi thở tản mát từ người Y Đằng Triết khiến tôi sợ hãi. Giống như dã thú khát máu gặp được con mồi, tính toán làm sao để cho nó một kích trí mạng.
“Tại sao? Anh là anh trai của em. Đương nhiên phải bảo vệ em thật tốt”. Bàn tay Y Đằng Triết tiếp tục trượt, mập mờ như có như không ve vuốt trước ngực tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi: “Em không đi được đâu, Triều Tịch”.
Tóc gáy toàn thân tôi dựng đứng lên. Anh ta là có ý gì? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Hận sao? Sức lực bên hông ngày một mạnh khiến tôi hít thở không nổi. Anh ta muốn làm gì? Lúc ý thức biến mất, tôi cố quay đầu, chỉ nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của Y Đằng Triết từ từ biến mất trong bóng tối.
“Em muốn đi đâu?”.
Tôi cả kinh xoay người. Y Đằng Triết mặc một chiếc áo len màu đen cao cổ, đứng ngay chỗ rẽ của hành lang. Anh ta hơi nhíu mày, nhìn valy trong tay tôi.
“Thời gian này đã phiền ngài chăm sóc, tôi muốn về Trung Quốc”. Gặp được cũng tốt, đỡ hơn đi mà không từ biệt.
Y Đằng Triết cau mày, từ từ đi lại chỗ tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Giữa chúng ta, phải lạnh nhạt, dùng kính ngữ như vậy sao? ‘Em gái’?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn Y Đằng Triết. Không hiểu thái độ của anh ta.
“Trên thế người này em chỉ có hai chúng ta là người thân. Đây chính là nhà của em. Về nước? Em muốn trở về đâu hả?”. Y Đằng Triết lạnh lùng cười một tiếng: “Anh đang định nhập hộ tịch của em vào nhà Y Đằng đấy, em gái”.
Mặt tôi thoắt cái trắng bệch. Tôi hiểu dụng ý khi làm vậy của Y Đằng Triết. Như thế, vĩnh viễn tôi và Dương Kiếm sẽ không còn con đường nào nữa. Tôi còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt đất lót xá xanh: “Cảm ơn ý tốt của ngài, Y Đằng tiên sinh. Tôi muốn về nước”.
“Y Đằng tiên sinh?”. Y Đằng Triết giễu cợt nhìn tôi. Anh ta từ từ tiến lên một bước, dồn tôi tới góc tường: “Đối với anh, em nhất định phải lạnh nhạt vậy sao?”.
Trước vườn truyền đến tiếng phanh xe. Tôi còn chưa kịp quay đầu, Y Đằng Triết đã ôm lấy tôi và valy kéo tới khúc quanh hành lang. Một tay anh ta bịt miệng tôi, một tay khác siết chặt hông tôi khiến tôi không thể cử động được.
“Em nhìn xem”. Y Đằng Triết cúi đầu nói bên tai tôi: “Nhìn cho rõ vào”.
Cửa sân mở ra. Một chiếc Chevrolet màu bạc chạy nhanh vào. Người lái xe là Mộc Tâm. Cô ấy kích động đi xuống xe, gọi mấy người giúp mình chuyển hành lý phía sau xe xuống. Dương Kiếm chống cằm ngồi bên ghế phụ lái, dường như đang nghĩ gì đó. Mộc Tâm chỉ đạo xong quay đầu lại, không kiềm chế được vẻ đỏ ửng trên mặt: “Kiếm, chúng ta vào thôi”.
(Chevrolet: Một mẫu xe màu bạc của hãng này, mọi người xem chơi nhé, ảnh đây).
“Ừ”. Dương Kiếm xuống xe, mặc cho Mộc Tâm khoác tay mình, anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán Mộc Tâm: “Có mệt không?”.
“Không mệt”. Mặt Mộc Tâm càng đỏ ửng hơn. Tựa sát vào ngực Dương Kiếm. Dương Kiếm cưng chìu xoa xoa đầu cô ấy.
“Nhìn rõ chưa?”. Y Đằng Triết nói thật nhỏ bên tai tôi: “Bọn họ không hề ly hôn. Sau khi Kiếm tỉnh lại, chỉ biết rằng Mộc Tâm chính là vợ của nó. Em là cái gì? Hả?”.
Tôi nhắm chặt mắt. Tựa như làm thế sẽ có thể khép chặt tim mình, không để cho đau đớn tràn ra ngoài. Mộc Tâm và Dương Kiếm đi lên lầu. Người trong sân cũng tản đi. Y Đằng Triết vẫn ôm chặt lấy tôi: “Anh sẽ không để cho em đi, Triều Tịch. Anh muốn em ở đây, nhìn bọn họ hạnh phúc như thế nào”.
“Tại sao?”. Bàn tay che miệng tôi của Y Đằng Triết dời đi, trượt xuống cổ tôi. Ngón tay thon dài lạnh lẽo lại toát lên sự uy hiếp vuốt ve cổ tôi. Tôi khẽ quay đầu lại, mặt anh ta không chút thay đổi, con ngươi lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào tôi.
Y Đằng Triết mấp máy môi mỏng, cười: “Anh chỉ là muốn nhốt em ở bên mình. Không cho em bỏ đi, một bước cũng không được”.
“Tại sao?”. Tôi cảm thấy sợ hãi. Hơi thở tản mát từ người Y Đằng Triết khiến tôi sợ hãi. Giống như dã thú khát máu gặp được con mồi, tính toán làm sao để cho nó một kích trí mạng.
“Tại sao? Anh là anh trai của em. Đương nhiên phải bảo vệ em thật tốt”. Bàn tay Y Đằng Triết tiếp tục trượt, mập mờ như có như không ve vuốt trước ngực tôi. Anh ta vòng tay ôm lấy tôi, tựa đầu lên vai tôi: “Em không đi được đâu, Triều Tịch”.
Tóc gáy toàn thân tôi dựng đứng lên. Anh ta là có ý gì? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Hận sao? Sức lực bên hông ngày một mạnh khiến tôi hít thở không nổi. Anh ta muốn làm gì? Lúc ý thức biến mất, tôi cố quay đầu, chỉ nhìn thấy con ngươi lạnh lùng của Y Đằng Triết từ từ biến mất trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.