Quyển 3 - Chương 9
Khiêu Dược Hỏa Diệm
26/07/2014
Tia nắng mặt trời đầu tiên của bình minh xuyên qua màn tơ chiếu lên da thịt tôi. Tôi từ từ mở mắt. Lưng dán vào lồng ngực anh, bị anh ôm thật chặt. Tôi cúi đầu nhìn cách tay trước ngực mình, tựa như tuyên thệ, bá đạo chiếm lấy.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào tay anh. Nghe sau lưng truyền tới tiếng thở dài nhỏ đến cơ hồ không có: “Hôm nay muốn đi đâu?”.
Tôi không trả lời. Tôi vẫn chưa kịp điều khiển được tâm tình của mình, không biết nên dùng thái độ gì để đối với anh. Nhưng anh không cho tôi thời gian suy nghĩ, lật cơ thể tôi qua để tôi đối mặt với anh: “Anh biết em nhận ra”.
Câu này giống như khẩu lệnh khiến tôi nâng mắt.
Dương Kiếm không nhịn được cười khổ: “Nếu hoan ái đến vậy mà em còn không nhận ra anh. Thật không biết anh nên vui mừng hay nên tự sát nữa”.
Dương Kiếm buông tôi ra, đi xuống giường. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, mắt của anh lại trở thành màu đen tôi quen thuộc. Giữa ngón tay anh có hai chiếc kính áp tròng mỏng tang. Tôi nhắm mắt lại, không đủ khả năng đón nhận ánh mắt của anh. Kéo chăn che đi thân thể mình. Trong lòng tôi hiểu rõ, bị anh lừa là một chuyện. Trơ mắt nhìn anh bỏ đi lớp ngụy trang bao lâu nay lại là chuyện khác.
“Triều Tịch”. Dương Kiếm đi lại buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh: “Đừng chạy trốn nữa, đối mặt với vấn đề giữa chúng ta đi”.
“Anh muốn em phải đối mặt thế nào?”. Tôi bị ép phải mở mắt nhìn anh.
“Đừng giả rằng em không yêu anh nữa”. Dương Kiếm hít sâu một hơi: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, hao biết bao tâm cơ mới có thể nghe em thẳng thắng thừa nhận tình cảm đối với “người khác”.” Khóe môi anh hơi nhếch lên: “Sau này anh không muốn nghe thấy những lời nói dối kia nữa”.
Tôi im lặng. Dương Kiếm xoa xoa tóc tôi: “Chúng ta không thể trở về. Nhật Bản, Trung Quốc, Paris, đều không thể trở về”.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
“Tại sao?”. Tôi lên tiếng: “Người đuổi theo hôm hôn lễ…”
“Y Đằng Triết”. Sắc mặt Dương Kiếm trầm xuống, nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười: “Anh ta và Mộc Sâm tra ra được chuyện anh giả mạo người khác kết hôn với em. Lập tức chạy đến ngăn cản, nên anh chỉ có thể dẫn em chạy trốn”.
Tôi không biết nên nói gì. Dương Kiếm nắm tay tôi: “Chúng ta tìm một quốc gia ở Bắc Âu định cư. Chỉ cần ở cùng em, Triều Tịch, anh có thể vì em buông bỏ tất cả. Ruồng bỏ cả thế giới. Lần này, đừng rời khỏi anh nữa, Triều Tịch. Thừa nhận tình cảm em đối với anh, vui vẻ ở bên anh. Có được không?”.
Tôi nhìn anh chăm chú. Nỗi khổ sở của anh, sự kiên trì của anh, tình yêu của anh.
Em muốn ở bên anh. Nhưng em lại một mực không ngừng rời khỏi anh. Sự thật thì sao? Hành hạ đi hành hạ lại, rốt em vẫn phải trở lại cạnh anh. Cái này có thể xem là định mệnh không?
Tôi bất đắc dĩ nhìn con ngươi đen nhánh của Dương Kiếm. Đã bao lâu rồi? Tôi không ở gần như vậy, thân mật nhìn anh chăm chú như vậy. Tôi giơ tay nhẹ nhàng sờ tóc anh, sợi tóc lưu luyến quấn quanh ngón tay tôi, mái tóc màu nâu đã lừa gạt tôi: “Màu này rất hợp với anh. Không ngờ người cổ hủ như anh cũng nhuộm tóc”.
Dương Kiếm nhếch môi cười: “Trong lòng em anh rất cổ hủ sao?”.
“Ăn nói cẩn thận, nghiêm chỉnh đạo mạo. Mặt mũi không có chút cảm xúc nào…”.
“Anh cho rằng anh đủ dịu dàng với em”. Dương Kiếm bật cười.
“Anh rất “dịu dàng”. Em đang nói lúc anh tức giận với em ấy.”
Dương Kiếm cúi người hôn tôi: “Triều Tịch, có phải em rất giận anh không?”.
Tôi lắc đầu: “Em lấy tư cách gì giận anh đây? Em thương tổn anh như vậy, nói nhiều lời tuyệt tình như vậy”.
Dương Kiếm đưa tay ôm tôi vào ngực: “Anh có cảm giác đã trút được gánh nặng. Triều Tịch của anh rốt cuộc trở lại rồi”.
Tôi từ từ giơ tay ôm lấy Dương Kiếm. Dán vào cơ thể anh, cảm nhận hơi thở của anh. Sự giao thoa cơ thể này khiến người ta bất giác cảm thấy động lòng. Trên người anh tỏa ra một sức hút khổng lồ làm tôi không cách nào kháng lại.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Nếu như đây là tội lỗi, cuối cùng rồi sẽ bị trừng phạt. Vậy trong thời gian còn lại em sẽ yêu anh thật nhiều. Tôi ôm Dương Kiếm thật chặt. Bỏ qua sự ôm ấp trước mắt, tôi bỗng có dự cảm không lành.
Em sẽ dùng hết khả năng để yêu anh. Chỉ một lần, là cả đời này.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào tay anh. Nghe sau lưng truyền tới tiếng thở dài nhỏ đến cơ hồ không có: “Hôm nay muốn đi đâu?”.
Tôi không trả lời. Tôi vẫn chưa kịp điều khiển được tâm tình của mình, không biết nên dùng thái độ gì để đối với anh. Nhưng anh không cho tôi thời gian suy nghĩ, lật cơ thể tôi qua để tôi đối mặt với anh: “Anh biết em nhận ra”.
Câu này giống như khẩu lệnh khiến tôi nâng mắt.
Dương Kiếm không nhịn được cười khổ: “Nếu hoan ái đến vậy mà em còn không nhận ra anh. Thật không biết anh nên vui mừng hay nên tự sát nữa”.
Dương Kiếm buông tôi ra, đi xuống giường. Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, mắt của anh lại trở thành màu đen tôi quen thuộc. Giữa ngón tay anh có hai chiếc kính áp tròng mỏng tang. Tôi nhắm mắt lại, không đủ khả năng đón nhận ánh mắt của anh. Kéo chăn che đi thân thể mình. Trong lòng tôi hiểu rõ, bị anh lừa là một chuyện. Trơ mắt nhìn anh bỏ đi lớp ngụy trang bao lâu nay lại là chuyện khác.
“Triều Tịch”. Dương Kiếm đi lại buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh: “Đừng chạy trốn nữa, đối mặt với vấn đề giữa chúng ta đi”.
“Anh muốn em phải đối mặt thế nào?”. Tôi bị ép phải mở mắt nhìn anh.
“Đừng giả rằng em không yêu anh nữa”. Dương Kiếm hít sâu một hơi: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, hao biết bao tâm cơ mới có thể nghe em thẳng thắng thừa nhận tình cảm đối với “người khác”.” Khóe môi anh hơi nhếch lên: “Sau này anh không muốn nghe thấy những lời nói dối kia nữa”.
Tôi im lặng. Dương Kiếm xoa xoa tóc tôi: “Chúng ta không thể trở về. Nhật Bản, Trung Quốc, Paris, đều không thể trở về”.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
“Tại sao?”. Tôi lên tiếng: “Người đuổi theo hôm hôn lễ…”
“Y Đằng Triết”. Sắc mặt Dương Kiếm trầm xuống, nhưng rất nhanh lại dịu dàng cười: “Anh ta và Mộc Sâm tra ra được chuyện anh giả mạo người khác kết hôn với em. Lập tức chạy đến ngăn cản, nên anh chỉ có thể dẫn em chạy trốn”.
Tôi không biết nên nói gì. Dương Kiếm nắm tay tôi: “Chúng ta tìm một quốc gia ở Bắc Âu định cư. Chỉ cần ở cùng em, Triều Tịch, anh có thể vì em buông bỏ tất cả. Ruồng bỏ cả thế giới. Lần này, đừng rời khỏi anh nữa, Triều Tịch. Thừa nhận tình cảm em đối với anh, vui vẻ ở bên anh. Có được không?”.
Tôi nhìn anh chăm chú. Nỗi khổ sở của anh, sự kiên trì của anh, tình yêu của anh.
Em muốn ở bên anh. Nhưng em lại một mực không ngừng rời khỏi anh. Sự thật thì sao? Hành hạ đi hành hạ lại, rốt em vẫn phải trở lại cạnh anh. Cái này có thể xem là định mệnh không?
Tôi bất đắc dĩ nhìn con ngươi đen nhánh của Dương Kiếm. Đã bao lâu rồi? Tôi không ở gần như vậy, thân mật nhìn anh chăm chú như vậy. Tôi giơ tay nhẹ nhàng sờ tóc anh, sợi tóc lưu luyến quấn quanh ngón tay tôi, mái tóc màu nâu đã lừa gạt tôi: “Màu này rất hợp với anh. Không ngờ người cổ hủ như anh cũng nhuộm tóc”.
Dương Kiếm nhếch môi cười: “Trong lòng em anh rất cổ hủ sao?”.
“Ăn nói cẩn thận, nghiêm chỉnh đạo mạo. Mặt mũi không có chút cảm xúc nào…”.
“Anh cho rằng anh đủ dịu dàng với em”. Dương Kiếm bật cười.
“Anh rất “dịu dàng”. Em đang nói lúc anh tức giận với em ấy.”
Dương Kiếm cúi người hôn tôi: “Triều Tịch, có phải em rất giận anh không?”.
Tôi lắc đầu: “Em lấy tư cách gì giận anh đây? Em thương tổn anh như vậy, nói nhiều lời tuyệt tình như vậy”.
Dương Kiếm đưa tay ôm tôi vào ngực: “Anh có cảm giác đã trút được gánh nặng. Triều Tịch của anh rốt cuộc trở lại rồi”.
Tôi từ từ giơ tay ôm lấy Dương Kiếm. Dán vào cơ thể anh, cảm nhận hơi thở của anh. Sự giao thoa cơ thể này khiến người ta bất giác cảm thấy động lòng. Trên người anh tỏa ra một sức hút khổng lồ làm tôi không cách nào kháng lại.
Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
Nếu như đây là tội lỗi, cuối cùng rồi sẽ bị trừng phạt. Vậy trong thời gian còn lại em sẽ yêu anh thật nhiều. Tôi ôm Dương Kiếm thật chặt. Bỏ qua sự ôm ấp trước mắt, tôi bỗng có dự cảm không lành.
Em sẽ dùng hết khả năng để yêu anh. Chỉ một lần, là cả đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.