Chương 22
Sara Zarr
26/04/2022
Mẹ về nhà với những món mà các bà mẹ bận bịu hay sử dụng: gà nướng mua ở cửa hàng rau quả, khoai tây nghiền mua ở cửa hàng bán thức an ngon, sa lát trộn và bí nướng vỏ chanh.
- Hôm nay là một tối đặc biệt. – Bà nói khi thắp những cây nến thường chỉ được dùng trong những ngày lễ. – Là ngày đoàn tụ của Jenna và Cameron.
Dượng Alan trông có vẻ ngờ vực. Tôi tự hỏi không biết có bao giờ mẹ thực sự lắng nghe những ý kiến của dượng.
- Thằng bé đâu rồi?
- Cậu ta chạy ra ngoài khi em đi chợ. – Mẹ nói. – Chắc là đi kiểm tra xem có thư không. Mẹ vẫn chưa ước lượng được chiều cao của Cameron. Jenna, con yêu, lấy ẹ ly nước uống nào.
Tôi lấy ra vài chiếc ly nước bình thường và đặt lên bàn.
- Ồ, không phải những chiếc ly này. – Mẹ nói. – Mấy cái kia cơ, ở tầng trên cùng ấy.
Hàng thế kỷ nay chúng tôi chưa bày biện bàn tiệc. Thậm chí cả trong các ngày lễ. Tôi định nói ra điều này nhưng ngay lập tức nín lại được. Tôi và dượng Alan cứ đứng im đó quan sát trong khi mẹ tôi miêu tả về những ý tưởng của buổi tối ngày hôm nay. Rồi chúng tôi cũng giúp mẹ bày thức ăn và bộ đồ bằng bạc. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng Cameron vẫn chưa về.
- Để mẹ xuống phố tìm. – Mẹ vừa nói vừa lau tay vào chiếc khăn làm bếp. – Chắc thằng bé đang đi lên đây thôi.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không quay lại. Dượng Alan lấy một miếng bí nướng và cho vào miệng bằng năm đầu ngón tay. Mẹ lườm dượng một cái.
- Anh xin lỗi. Nhưng mà anh đang chết đói đây này. Mọi thứ trông ngon quá. Thôi cứ ăn tự nhiên đi trong khi nó còn đang nóng. Mình sẽ để phần cho Cameron một đĩa.
- Vâng, đúng đấy mẹ ạ, con cũng chết đói rồi.
- Ừ. – Bà lại liếc về phía cửa. – Thôi được rồi.
Chúng tôi bắt đầu ăn. Dượng Alan kể vế ngày làm việc hôm nay nhưng rõ ràng là mẹ không hề chú ý, mặc dù thỉnh thoảng vẫn “à” với “ừ”. Cuối cùng bà nói:
- Mẹ bắt đầu thấy lo rồi đấy. Thằng bé đi đâu nhỉ. Kiểm tra thư thì chỉ đi khoảng ba khối nhà là đến. Con gọi điện cho cậu ấy đi.
Tôi đứng dậy lấy điện thoại, cho dù biết chắc rằng cậu sẽ không nhấc máy.
- Có lẽ mình nên lấy xe đi tìm. – Mẹ nói khi tôi quay về bàn.
- Hiển nhiên là cậu ta có thể tự trông nom bản thân được. – Dượng Alan nói. – Có thể là cậu ấy không định ở lại đây nữa nhưng cũng chẳng thèm quay lại đây để nói chuyện trực tiếp với chúng ta.
- Cậu ấy làm thế đấy. – Tôi nói.
Mẹ đặt ly rượu xuống.
- Làm gì?
- Biến mất. Không liên lạc. Lúc đến lúc đi.
- Hãy nhớ lại thời thơ ấu của Cameron đi. – Bà nói. – Điều đó có thể hiểu được. Đó có thể là một cách để sinh tồn. Chúng ta cũng nên cho thằng bé biết rằng chúng ta đang quan tâm đến nó. Có lẽ là không có ai quan tâm đến cậu ta bao giờ cả. Cậu ta chỉ cần điều đó thôi mà.
Tôi lật lật miếng gà trên đĩa.
- Con không bao giờ làm thế. – Tôi lẩm bẩm.
- Cái gì?
- Con nói rằng con không bao giờ làm thế. Con là người đáng tin cậy. Con luôn công khai mọi chuyện. Con ở đâu thì con nói là con ở đấy.
- Đúng thế. – Dượng Alan gật đầu trong khi lấy thêm miếng khoai tây nữa.
- Con yêu, đó là một đức tính tuyệt vời. Nhưng con có cơ hội để làm điều đó còn Cameron thì không.
Tôi đặt chiếc đĩa xuống bàn.
- Con có cơ hội để làm điều đó? Con làm thế nào vậy? Con cứ phải ngồi chờ mẹ đi làm về? Phải tự giặt quần áo để những đứa bạn cùng lớp không nói rằng con khó ngửi.
Bà ngồi im kinh ngạc.
- Sao mẹ lại có thể quyết định đi làm ở trường y tá khi con còn nhỏ như thế? Tại sao mẹ không chờ cho đến khi con lớn hơn.
- Có chuyện gì vậy? Sao con lại có ý nghĩ như thế?
- Em yêu. – Dượng Alan vào cuộc, nhưng sau đó lại hẫng đà và tiếp tục im lặng.
- Con chỉ tự hỏi, ý con là mẹ lo lắng cho Cameron và thông cảm với những gì cậu ấy phải trải qua suốt thời thơ ấu, thế còn con?
- Jenna, - bà nói, giọng ngạc nhiên khi chuyện này lại thành vấn đề lớn, rằng dù thế nào thì tôi vẫn chưa quên được điều đó. – Mẹ biết. Mẹ xin lỗi. Con nói đúng. Lẽ ra mẹ phải ở nhà nhiều hơn nữa. Mẹ vẫn nghĩ rằng mẹ càng sớm có những kỹ năng nghề nghiệp thực tế thì càng có cơ hội để giành ình một công việc với giờ giấc ổn định, với phúc lợi và bảo hiểm. Và con hãy xem mọi chuyện đã diễn ra thế nào. Con đã có nhiều bạn bè và cả bạn trai. Con có một người cha dượng tuyệt vời yêu thương con hết mực. Con hạnh phúc. Chẳng có chuyện gì kinh khủng xảy ra và chúng ta đã vượt qua tất cả.
Mô hình cuộc sống của chúng tôi, mô hình của mẹ vô cùng quan trọng đối với bà. Tôi biết thế. Đó là câu chuyện bà luôn kể cho bạn bè nghe, những người bạn mà bà đã giới thiệu với dượng Alan ngay từ khi cả hai còn đang hẹn hò. Câu chuyện mà tôi đã nghe và nghe đến hàng triệu lần.
“Tôi là một người mẹ trẻ, chẳng biết gì nhiều về thế giới xung quanh và chồng tôi đã rời bỏ tôi, không gửi bất kỳ một trợ cấp nào để nuôi con, chẳng có gì cả. Nhưng tôi đã quyết định sẽ không lãng phí suốt quãng đời còn lại và với toàn bộ sức lực mà tôi có để đi tìm và thay đổi ông ấy, trong khi điều duy nhất mà tôi có thể kiểm soát được chính là tôi. Tôi đã nắm lấy vận mệnh trong bàn tay mình. Phục vụ bàn, lăn lộn ở trường y tá, làm tất cả để tự nuôi nấng con gái tôi. Nhưng con bé là một đứa trẻ đáng tin cậy, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả. Giờ hãy thử nhìn chúng tôi xem. Tôi rất mừng vì mọi việc đi đúng quỹ đạo của nó. Mọi thứ đều diễn ra theo một chiều hướng tốt.”
Dù sao thì đó cũng là sự thực. Không có gì là sai cả. Chỉ có điều đấy thôi không phải là toàn bộ câu chuyện.
Tôi cảm thấy dượng Alan đang nhìn mình.
- Jenna, - ông gợi ý – hình như con đang muốn nói gì đó.
Tôi liếc nhìn ông, và cảm thấy khó khăn khi phải đối diện với mẹ.
- Có vài chuyện đã từng xảy ra, đối với con, và cả Cameron. Một câu chuyện rất kinh khủng.
Mẹ có vẻ bị tác động mạnh bởi tiết lộ của tôi, nhưng bà không nói gì, như thể bà sợ phải hỏi cụ thể rằng đó là cái gì. Vì thế tôi vẫn tiếp tục.
* * *
Những ngọn nến đã cháy gần hết. Tôi nghịch những cục sáp khi nó tràn ra ngoài bàn. Lúc đầu thì mẹ khóc, tôi đã biết trước như vậy, nhưng sau đó bà giận điên lên.
- Lạy Chúa tôi, Jenna. Ôi lạy Chúa. Tại sao con không kể gì ẹ?
- Con không biết.
- Mẹ sẽ đi tìm lão ấy và xé lão ra thành từng mảnh. – Bàn tay bà nắm chặt lại.
- Con không nghĩ thế. – Tôi nhớ lại bố của Cameron đã to cao và đáng sợ đến thế nào. - Bây giờ thì con đã kể hết chuyện ẹ nghe chưa? Con không giấu mẹ điều gì nữa chứ? Còn chuyện gì không? Lão ấy không… - Bà không nói nốt được nữa cho dù tôi biết bà đang nghĩ gì.
- Không, có thế thôi. Bọn con đã thoát được. À, con đã thoát được.
- Thật không thể tin được. – Dượng Alan lên tiếng. – Con đã nghĩ ra cách để thoát khỏi đó nhanh chóng. Một cô gái khôn khéo. Một cô gái dũng cảm.
- Như thế đã đủ tồi tệ rồi. – Mẹ nói. – Những ảnh hưởng tâm lý đã phát sinh đấy thôi. Mẹ cứ tưởng tượng ra cảnh Cameron phải chung sống với những điều đó hàng ngày, ngày này qua ngày khác.
Rồi bà nhìn đồng hồ.
- Mình nên lấy xe đi tìm thằng bé ngay bây giờ. Tất cả cùng đi.
Dượng Alan lên tiếng đầu tiên.
- Tuyệt đối không nên.
Mẹ kinh ngạc.
- Tại sao không?
- Bởi vì vấn đề bây giờ không phải là cậu bé ấy. - Dượng nói, giọng cương quyết. – Hãy thử nghĩ về những gì con gái chúng ta vừa kể lại. Em không phải đi đâu cả. Nếu những gì Cameron nói là thật thì chúng ta không phải chịu trách nhiệm gì đối với cậu ta. Còn nếu thằng bé nói dối, chúng ta càng không có trách nhiệm gì hết và nên tránh xa chuyện này ra cho đến khi nào ta biết nhiều sự thật hơn nữa. Tuy nhiên, chúng ta rất cần có trách nhiệm với Jenna. Nó đang ngồi ngay đây. Và thậm chí mình còn chưa hỏi nó xem liệu nó có muốn đưa Cameron về đây hay không. Và, em yêu, em không thể quay ngược thời gian để làm lại mọi thứ, cho dù em có mong muốn điều đó bao nhiêu đi chăng nữa.
Mẹ chùi bớt những giọt nước mắt lại tiếp tục chảy ra.
- Anh nói đúng, em biết. Em đúng là… em cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ nhất trên thế gian này. Và nếu lỡ Cameron có xảy ra chuyện gì thì em lại lặp lại sai lầm lần nữa sao?
- Không. – Tôi nói.
- Nó mười bảy tuổi rồi. – Dượng Alan nhắc nhở trước khi quay sang tôi. – Con nghĩ thế nào? Con muốn làm gì với Cameron?
Suốt cả câu chuyện, tôi không hề khóc, nhưng giờ những giọt lệ đã bắt đầu ứa ra.
- Con không biết.
- Hôm nay là một tối đặc biệt. – Bà nói khi thắp những cây nến thường chỉ được dùng trong những ngày lễ. – Là ngày đoàn tụ của Jenna và Cameron.
Dượng Alan trông có vẻ ngờ vực. Tôi tự hỏi không biết có bao giờ mẹ thực sự lắng nghe những ý kiến của dượng.
- Thằng bé đâu rồi?
- Cậu ta chạy ra ngoài khi em đi chợ. – Mẹ nói. – Chắc là đi kiểm tra xem có thư không. Mẹ vẫn chưa ước lượng được chiều cao của Cameron. Jenna, con yêu, lấy ẹ ly nước uống nào.
Tôi lấy ra vài chiếc ly nước bình thường và đặt lên bàn.
- Ồ, không phải những chiếc ly này. – Mẹ nói. – Mấy cái kia cơ, ở tầng trên cùng ấy.
Hàng thế kỷ nay chúng tôi chưa bày biện bàn tiệc. Thậm chí cả trong các ngày lễ. Tôi định nói ra điều này nhưng ngay lập tức nín lại được. Tôi và dượng Alan cứ đứng im đó quan sát trong khi mẹ tôi miêu tả về những ý tưởng của buổi tối ngày hôm nay. Rồi chúng tôi cũng giúp mẹ bày thức ăn và bộ đồ bằng bạc. Mọi thứ đã sẵn sàng, nhưng Cameron vẫn chưa về.
- Để mẹ xuống phố tìm. – Mẹ vừa nói vừa lau tay vào chiếc khăn làm bếp. – Chắc thằng bé đang đi lên đây thôi.
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không quay lại. Dượng Alan lấy một miếng bí nướng và cho vào miệng bằng năm đầu ngón tay. Mẹ lườm dượng một cái.
- Anh xin lỗi. Nhưng mà anh đang chết đói đây này. Mọi thứ trông ngon quá. Thôi cứ ăn tự nhiên đi trong khi nó còn đang nóng. Mình sẽ để phần cho Cameron một đĩa.
- Vâng, đúng đấy mẹ ạ, con cũng chết đói rồi.
- Ừ. – Bà lại liếc về phía cửa. – Thôi được rồi.
Chúng tôi bắt đầu ăn. Dượng Alan kể vế ngày làm việc hôm nay nhưng rõ ràng là mẹ không hề chú ý, mặc dù thỉnh thoảng vẫn “à” với “ừ”. Cuối cùng bà nói:
- Mẹ bắt đầu thấy lo rồi đấy. Thằng bé đi đâu nhỉ. Kiểm tra thư thì chỉ đi khoảng ba khối nhà là đến. Con gọi điện cho cậu ấy đi.
Tôi đứng dậy lấy điện thoại, cho dù biết chắc rằng cậu sẽ không nhấc máy.
- Có lẽ mình nên lấy xe đi tìm. – Mẹ nói khi tôi quay về bàn.
- Hiển nhiên là cậu ta có thể tự trông nom bản thân được. – Dượng Alan nói. – Có thể là cậu ấy không định ở lại đây nữa nhưng cũng chẳng thèm quay lại đây để nói chuyện trực tiếp với chúng ta.
- Cậu ấy làm thế đấy. – Tôi nói.
Mẹ đặt ly rượu xuống.
- Làm gì?
- Biến mất. Không liên lạc. Lúc đến lúc đi.
- Hãy nhớ lại thời thơ ấu của Cameron đi. – Bà nói. – Điều đó có thể hiểu được. Đó có thể là một cách để sinh tồn. Chúng ta cũng nên cho thằng bé biết rằng chúng ta đang quan tâm đến nó. Có lẽ là không có ai quan tâm đến cậu ta bao giờ cả. Cậu ta chỉ cần điều đó thôi mà.
Tôi lật lật miếng gà trên đĩa.
- Con không bao giờ làm thế. – Tôi lẩm bẩm.
- Cái gì?
- Con nói rằng con không bao giờ làm thế. Con là người đáng tin cậy. Con luôn công khai mọi chuyện. Con ở đâu thì con nói là con ở đấy.
- Đúng thế. – Dượng Alan gật đầu trong khi lấy thêm miếng khoai tây nữa.
- Con yêu, đó là một đức tính tuyệt vời. Nhưng con có cơ hội để làm điều đó còn Cameron thì không.
Tôi đặt chiếc đĩa xuống bàn.
- Con có cơ hội để làm điều đó? Con làm thế nào vậy? Con cứ phải ngồi chờ mẹ đi làm về? Phải tự giặt quần áo để những đứa bạn cùng lớp không nói rằng con khó ngửi.
Bà ngồi im kinh ngạc.
- Sao mẹ lại có thể quyết định đi làm ở trường y tá khi con còn nhỏ như thế? Tại sao mẹ không chờ cho đến khi con lớn hơn.
- Có chuyện gì vậy? Sao con lại có ý nghĩ như thế?
- Em yêu. – Dượng Alan vào cuộc, nhưng sau đó lại hẫng đà và tiếp tục im lặng.
- Con chỉ tự hỏi, ý con là mẹ lo lắng cho Cameron và thông cảm với những gì cậu ấy phải trải qua suốt thời thơ ấu, thế còn con?
- Jenna, - bà nói, giọng ngạc nhiên khi chuyện này lại thành vấn đề lớn, rằng dù thế nào thì tôi vẫn chưa quên được điều đó. – Mẹ biết. Mẹ xin lỗi. Con nói đúng. Lẽ ra mẹ phải ở nhà nhiều hơn nữa. Mẹ vẫn nghĩ rằng mẹ càng sớm có những kỹ năng nghề nghiệp thực tế thì càng có cơ hội để giành ình một công việc với giờ giấc ổn định, với phúc lợi và bảo hiểm. Và con hãy xem mọi chuyện đã diễn ra thế nào. Con đã có nhiều bạn bè và cả bạn trai. Con có một người cha dượng tuyệt vời yêu thương con hết mực. Con hạnh phúc. Chẳng có chuyện gì kinh khủng xảy ra và chúng ta đã vượt qua tất cả.
Mô hình cuộc sống của chúng tôi, mô hình của mẹ vô cùng quan trọng đối với bà. Tôi biết thế. Đó là câu chuyện bà luôn kể cho bạn bè nghe, những người bạn mà bà đã giới thiệu với dượng Alan ngay từ khi cả hai còn đang hẹn hò. Câu chuyện mà tôi đã nghe và nghe đến hàng triệu lần.
“Tôi là một người mẹ trẻ, chẳng biết gì nhiều về thế giới xung quanh và chồng tôi đã rời bỏ tôi, không gửi bất kỳ một trợ cấp nào để nuôi con, chẳng có gì cả. Nhưng tôi đã quyết định sẽ không lãng phí suốt quãng đời còn lại và với toàn bộ sức lực mà tôi có để đi tìm và thay đổi ông ấy, trong khi điều duy nhất mà tôi có thể kiểm soát được chính là tôi. Tôi đã nắm lấy vận mệnh trong bàn tay mình. Phục vụ bàn, lăn lộn ở trường y tá, làm tất cả để tự nuôi nấng con gái tôi. Nhưng con bé là một đứa trẻ đáng tin cậy, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua tất cả. Giờ hãy thử nhìn chúng tôi xem. Tôi rất mừng vì mọi việc đi đúng quỹ đạo của nó. Mọi thứ đều diễn ra theo một chiều hướng tốt.”
Dù sao thì đó cũng là sự thực. Không có gì là sai cả. Chỉ có điều đấy thôi không phải là toàn bộ câu chuyện.
Tôi cảm thấy dượng Alan đang nhìn mình.
- Jenna, - ông gợi ý – hình như con đang muốn nói gì đó.
Tôi liếc nhìn ông, và cảm thấy khó khăn khi phải đối diện với mẹ.
- Có vài chuyện đã từng xảy ra, đối với con, và cả Cameron. Một câu chuyện rất kinh khủng.
Mẹ có vẻ bị tác động mạnh bởi tiết lộ của tôi, nhưng bà không nói gì, như thể bà sợ phải hỏi cụ thể rằng đó là cái gì. Vì thế tôi vẫn tiếp tục.
* * *
Những ngọn nến đã cháy gần hết. Tôi nghịch những cục sáp khi nó tràn ra ngoài bàn. Lúc đầu thì mẹ khóc, tôi đã biết trước như vậy, nhưng sau đó bà giận điên lên.
- Lạy Chúa tôi, Jenna. Ôi lạy Chúa. Tại sao con không kể gì ẹ?
- Con không biết.
- Mẹ sẽ đi tìm lão ấy và xé lão ra thành từng mảnh. – Bàn tay bà nắm chặt lại.
- Con không nghĩ thế. – Tôi nhớ lại bố của Cameron đã to cao và đáng sợ đến thế nào. - Bây giờ thì con đã kể hết chuyện ẹ nghe chưa? Con không giấu mẹ điều gì nữa chứ? Còn chuyện gì không? Lão ấy không… - Bà không nói nốt được nữa cho dù tôi biết bà đang nghĩ gì.
- Không, có thế thôi. Bọn con đã thoát được. À, con đã thoát được.
- Thật không thể tin được. – Dượng Alan lên tiếng. – Con đã nghĩ ra cách để thoát khỏi đó nhanh chóng. Một cô gái khôn khéo. Một cô gái dũng cảm.
- Như thế đã đủ tồi tệ rồi. – Mẹ nói. – Những ảnh hưởng tâm lý đã phát sinh đấy thôi. Mẹ cứ tưởng tượng ra cảnh Cameron phải chung sống với những điều đó hàng ngày, ngày này qua ngày khác.
Rồi bà nhìn đồng hồ.
- Mình nên lấy xe đi tìm thằng bé ngay bây giờ. Tất cả cùng đi.
Dượng Alan lên tiếng đầu tiên.
- Tuyệt đối không nên.
Mẹ kinh ngạc.
- Tại sao không?
- Bởi vì vấn đề bây giờ không phải là cậu bé ấy. - Dượng nói, giọng cương quyết. – Hãy thử nghĩ về những gì con gái chúng ta vừa kể lại. Em không phải đi đâu cả. Nếu những gì Cameron nói là thật thì chúng ta không phải chịu trách nhiệm gì đối với cậu ta. Còn nếu thằng bé nói dối, chúng ta càng không có trách nhiệm gì hết và nên tránh xa chuyện này ra cho đến khi nào ta biết nhiều sự thật hơn nữa. Tuy nhiên, chúng ta rất cần có trách nhiệm với Jenna. Nó đang ngồi ngay đây. Và thậm chí mình còn chưa hỏi nó xem liệu nó có muốn đưa Cameron về đây hay không. Và, em yêu, em không thể quay ngược thời gian để làm lại mọi thứ, cho dù em có mong muốn điều đó bao nhiêu đi chăng nữa.
Mẹ chùi bớt những giọt nước mắt lại tiếp tục chảy ra.
- Anh nói đúng, em biết. Em đúng là… em cảm thấy mình là một người mẹ tồi tệ nhất trên thế gian này. Và nếu lỡ Cameron có xảy ra chuyện gì thì em lại lặp lại sai lầm lần nữa sao?
- Không. – Tôi nói.
- Nó mười bảy tuổi rồi. – Dượng Alan nhắc nhở trước khi quay sang tôi. – Con nghĩ thế nào? Con muốn làm gì với Cameron?
Suốt cả câu chuyện, tôi không hề khóc, nhưng giờ những giọt lệ đã bắt đầu ứa ra.
- Con không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.