Chương 19
Tần Tam Kiến
07/03/2022
Thời điểm Jeffrey biết tin Liêu Thần Hi gặp tai nạn thì cả người đều tăm tối, nghe bên kia thờ ơ rằng không sao, chỉ đau mỗi ngón tay thôi, bảo cậu ta nhanh chóng chạy qua, trong lòng lại vừa bực vừa lo…
Lúc này cuối cùng cũng trông thấy người, vội vàng túm lấy Liêu Thần Hi hỏi “Thật sự không sao?”
“Không sao thật mà!” Liêu Thần Hi thấy người vây xem ngày càng nhiều, lấy mũ từ ghế sau đội lên, sau đó ngồi vào xe Jeffrey.
Jeffrey ở ngoài xử lý sự cố, Liêu Thần Hi an vị ở ghế phụ cạnh tài xế lướt weibo.
Không lâu sau, cửa xe bị người gõ, cậu tưởng là Jeffrey nhưng khi ngẩng lên lại phát hiện là người đàn ông đã tông xe mình.
Cậu rất khó chịu với thanh niên này, lái xe đang ngon lành, cậu vừa không phóng nhanh cũng không vượt ẩu, thậm chí xe trên đường cũng không nhiều, thế mà “ầm” một cái đã bị tông trúng đít xe, may mắn là không làm sao, ngón út cậu cứ phải dựng lên, không dám động đậy, đợi Jeffrey xử lý xong sẽ dẫn cậu đi viện.
Dù khó chịu trong lòng nhưng thân là người của công chúng, Liêu Thần Hi vẫn có thể vờ vịt chút đỉnh.
Cậu hạ kính xuống, cười với người bên ngoài.
“Ngại quá, xin lỗi cậu.” Vu Tiêu cười đưa tay ra, nhìn chằm chằm Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi thấy người ta cũng lịch sự xin lỗi đến thế rồi thì cũng bắt tay một cái, bảo “Không sao, ai mà chẳng có lúc phân tâm!”
“Đúng vậy, phân tâm.” Vu Tiêu nói “Vừa nhìn thấy vị trí ghế lái là cậu tôi liền phân tâm.”
“Hả?” Liêu Thần Hi nhăn mặt, nghi hoặc nhìn đối phương.
“Tôi là Vu Tiêu, có tiện để lại thông tin liên lạc không?”
Liêu Thần Hi thu tay về, nghiêm mặt: “Xin lỗi.”
Cậu kéo kính lên, dựa vào ghế lườm một cái, lòng nghĩ, quả nhiên ai cũng muốn tạo quan hệ với người nổi tiếng, cậu thấy cái người tên Vu Tiêu kia rõ ràng cố ý tông vào cậu, thêm nữa, cậu chợt thấy cái tên này có hơi quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Jeffrey xử lý xong xuôi mọi chuyện thì đưa Liêu Thần Hi tới bệnh viện kiểm tra kĩ càng một lần, ngoài ngón út thì những chỗ khác đều không có vấn đề.
“Người kia có liên lạc lại với em không?” Cao Duy nhìn ngón út Liêu Thần Hi, cau mày hỏi.
“Không.” Liêu Thần Hi bĩu môi “Hình như em từng nghe ai nhắc đến người đó rồi, nhưng mà nhớ không ra.”
Cao Duy quay đầu lại nhìn Ngô Dục Lâm, bảo với Liêu Thần Hi “Đừng nghĩ nhiều, lần sau phải chú ý một chút, cảm thấy không ổn nhớ phải tìm Jeffrey ngay, sắp bắt đầu rồi, em chuẩn bị đi.”
Anh đứng lên, vỗ vai Liêu Thần Hi, sau đó đi tìm Ngô Dục Lâm.
Liêu Thần Hi cảm giác anh có hơi lạ, cúi đầu gãi cổ Husky bảo “Cha mày bị sao thế?”
Husky làm nũng cọ đầu vào cậu, cậu ghét bỏ đẩy nó ra, bảo “Tao là ba ba mày, không phải cha mày, mày đi kiếm cha mày mà làm nũng!”
Tập ba dự kiến sẽ để hai người đi bơi, nhưng ngón tay Liêu Thần Hi bị thương, nói gì Jeffrey cũng không chịu để dính nước, Liêu Thần Hi nói không sao thế nào cũng không lay chuyển.
Cuối cùng, bơi dời lại tập sau, nội dung phía sau thì đẩy lên trước.
Liêu Thần Hi đến một trường đại học ở Bắc Kinh, thời điểm họ ghi hình, các sinh viên đều đang nghỉ hè nên ê- kíp chương trình sắp xếp để hai người quay về trường cũ của Liêu Thần Hi trải nghiệm “tình yêu học đường” một lần nữa.
Nhắc đến “tình yêu học đường” Liêu Thần Hi lại nhớ đến đàn anh, sau khi bọn cậu chia tay, đàn anh nhanh chóng có bạn trai mới, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua vẫn luôn bên nhau, tình cảm thật sự vô cùng tốt.
Hồi đó Liêu Thần Hi cực kì không phục, nhưng tới khi người yêu đàn anh giành giải nhất cuộc thi chạy ở trường, cậu mới không còn cảm thấy người ta không bằng mình nữa.
Ê-kíp chương trình chuẩn bị cho hai người hai bộ đồng phục học sinh, tất nhiên không phải quần áo thể thao hai màu xanh trắng hay sơ mi quần tây, cà vạt đồng màu như đồng phục trung học, sau khi hai người thay đồ, Cao Duy có hơi không ổn, gương mặt anh nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh, còn Liêu Thần Hi, bất kể là vóc dáng hay ngoại hình, thậm chí dáng dấp khi cậu cười rộ lên đều cực kì giống một cậu học trò ngây ngô chưa trải sự đời.
Cao Duy cảm thấy Liêu Thần Hi thật sự rất ưa nhìn, mặc kệ bên trong như nào, anh thật sự không thể ghét nổi cái vẻ ngoài này.
Anh luôn thích cậu thanh niên trong sáng như vậy, tốt nhất nên xán lạn một chút, nhưng không được nhu nhược yếu đuối, Liêu Thần Hi quả thực phù hợp yêu cầu của anh.
“Anh mặc cái này trông đẹp trai ghê!” Liêu Thần Hi giúp Cao Duy chỉnh lại cà vạt, giơ điện thoại lên chụp cho anh một tấm.
“Em cũng đẹp.” Cao Duy vỗ đầu Liêu Thần Hi một cái “Đi thôi, hôm nay chúng ta cùng trở về năm mười bảy tuổi.”
“…” Liêu Thần Hi nhìn anh, khoé môi giật giật, bảo “Người anh em, tớ mười bảy tuổi còn chưa lên đại học.”
Cao Duy cười haha, gật đầu đồng ý.
Bởi hai người sẽ tới trường cũ Liêu Thần Hi, không tiện mang theo Husky nên dứt khoát quẳng cho Jeffrey đang chuẩn bị về công ty.
Jeffrey bất mãn “Dựa vào đâu mà hai người đi yêu đương còn anh phải trông con cho cả hai chứ!”
Liêu Thần Hi trợn trắng mắt, không kiềm được phun “Ai thèm cùng anh ta yêu đương, là yêu cầu của chương trình, em đang yêu nghề kính nghiệp!”
Jeffrey phớt lờ cậu, mang Husky đi.
Cao Duy lái xe, đưa Liêu Thần Hi tới cổng trường.
Đỗ xe ở bãi đậu xe, hai người sóng vai tiến vào khuôn viên đại học vắng vẻ.
“Trường em rất tốt, năm đó anh muốn thi mà không được.” Cao Duy nói thật, hồi đó anh rất muốn học trường này, nhưng người trong nhà phản đối, không muốn để anh theo nghiệp hát, cảm thấy không đứng đắn nên ép anh đăng kí chuyên ngành thương mại quốc tế.
“Trường rất tốt, nhưng giờ em nghĩ hồi đó đã lãng phí bao thời gian.” Vừa trở lại trường, Liêu Thần Hi chợt thấy hơi xúc động.
Thật ra cậu ra trường mới được mấy năm, mà thời điểm lần thứ hai đặt chân lên con đường nhỏ này lại cảm giác như đã cách cả một thể hệ, dường như cảnh ôm đàn ghi ta ngồi hát trên sân cỏ đã là chuyện từ đời trước.
Bây giờ mà muốn để cậu cất lời hát lên là phải tốn không ít tiền đâu.
“Chúng ta tới phòng đàn đi!” Liêu Thần Hi bỗng kéo tay áo Cao Duy “Em đánh đàn cho anh!”
Cao Duy nhìn cậu, mỉm cười nắm tay Liêu Thần Hi “Đi thôi.”
Liêu Thần Hi không ngờ Cao Duy sẽ nắm tay cậu, bất giác muốn rụt lại nhưng càng bị siết chặt hơn, lo lắng máy quay phía sau nên cậu không dám có động tác lớn, lỗ tai đỏ bừng dắt Cao Duy tới phòng đàn.
Trường Liêu Thần Hi có một tầng phòng nào cũng là phòng đàn, các loại nhạc cụ đều được chia ra, bình thường khi có sinh viên, phòng đàn lúc nào cũng đúng giờ mở cửa, đến kì nghỉ sẽ đóng lại toàn bộ, ê-kíp chương trình đã liên lạc với trường học từ sớm nên khi họ tới nơi, tất cả phòng học đều đã mở sẵn.
Liêu Thần Hi dắt Cao Duy đến phòng ghita, nhìn quanh một vòng, từ mười mấy cây đàn lấy ra một cây màu đỏ sậm.
“Cái này là của em.” Liêu Thần Hi vừa chỉnh dây đàn vừa kể “Em tặng nó cho trường lúc tốt nghiệp, tốn nhiều tiền lắm đấy!”
Cao Duy cười nhìn cậu, không nói gì.
Liêu Thần Hi cúi đầu chỉnh dây đàn và Liêu Thần Hi ngày thường có hơi không giống nhau, Cao Duy không biết có phải là do cậu mặc đồng phục học sinh không mà nhìn cậu hệt một cậu học trò vô hại, dáng vẻ nhếch chân lên, đặt ghi ta trên đùi quả thực khiến người ta yêu thích.
“Muốn nghe gì?” Liêu Thần Hi chợt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Cao Duy.
Trong lòng hai người đều run lên, Cao Duy hồi hồn trước, bảo “Lúc đi học em thích hát gì nhất?”
“ ‘Bông sen xanh’(1) đi, hồi đó còn chưa biết bông sen trắng (bạch liên hoa) là gì.” Liêu Thần Hi nở nụ cười, ngón tay gảy nhẹ dây đàn, sau đó, giai điệu vang lên, Liêu Thần Hi cất tiếng hát.
“Không gì có thể ngăn cản
Bạn khao khát tự do
Cuộc đời không gò bó*
Trái tim bạn chẳng gì vướng bận**
Trải qua tháng năm tăm tối
Cũng từng cảm thấy do dự
Chớp mắt khi bạn cúi đầu
Mới nhận ra con đường dưới chân
Thế giới tự do trong lòng
Thanh khiết cao xa tới vậy
Nở rộ mãi chẳng lụi tàn
Bông sen xanh”
*Gốc là “Thiên mã hành không”: ngựa trời lướt gió tung mây, chỉ sự tự do.
**Gốc là “Liễu vô khiên quải” nghĩa là không có gì vướng bận.
Khi Liêu Thần Hi hát vẫn luôn cúi đầu nhìn dây đàn, còn Cao Duy đứng cách đó không xa bình tĩnh nhìn cậu.
Nắng hè tràn qua kẽ lá ngoài cửa sổ, bóng lá thấp thoáng đọng trên sơ mi trắng của Liêu Thần Hi, một cơn gió bất chợt thổi qua, cuốn theo lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng tung bay.
Đôi môi cậu mở ra khép lại, miệng cong cong, dường như thời gian thật sự trở lại mấy năm về trước, Liêu Thần Hi chưa phải là ngôi sao lớn bị người người vây quanh, chỉ là một chàng trai vai vác ghi ta rong chơi nơi sân trường.
Thời gian bị bỏ quên chợt ùa về trước mắt, Cao Duy có chút không dám tin, anh vậy mà cảm thấy Liêu Thần Hi rất tốt.
Chỗ nào tốt?
Giọng nói trong trẻo sạch sẽ?
Ngón tay lướt qua dây đàn?
Đôi khi run rẩy yết hầu?
Cao Duy nghĩ không thông, đành gạt qua một bên, bình tĩnh tâm tình, thưởng thức Liêu Thần Hi biểu diễn cho mình anh, lúc này đây, hai người toàn tâm toàn ý hướng về nhau.
Lúc này cuối cùng cũng trông thấy người, vội vàng túm lấy Liêu Thần Hi hỏi “Thật sự không sao?”
“Không sao thật mà!” Liêu Thần Hi thấy người vây xem ngày càng nhiều, lấy mũ từ ghế sau đội lên, sau đó ngồi vào xe Jeffrey.
Jeffrey ở ngoài xử lý sự cố, Liêu Thần Hi an vị ở ghế phụ cạnh tài xế lướt weibo.
Không lâu sau, cửa xe bị người gõ, cậu tưởng là Jeffrey nhưng khi ngẩng lên lại phát hiện là người đàn ông đã tông xe mình.
Cậu rất khó chịu với thanh niên này, lái xe đang ngon lành, cậu vừa không phóng nhanh cũng không vượt ẩu, thậm chí xe trên đường cũng không nhiều, thế mà “ầm” một cái đã bị tông trúng đít xe, may mắn là không làm sao, ngón út cậu cứ phải dựng lên, không dám động đậy, đợi Jeffrey xử lý xong sẽ dẫn cậu đi viện.
Dù khó chịu trong lòng nhưng thân là người của công chúng, Liêu Thần Hi vẫn có thể vờ vịt chút đỉnh.
Cậu hạ kính xuống, cười với người bên ngoài.
“Ngại quá, xin lỗi cậu.” Vu Tiêu cười đưa tay ra, nhìn chằm chằm Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi thấy người ta cũng lịch sự xin lỗi đến thế rồi thì cũng bắt tay một cái, bảo “Không sao, ai mà chẳng có lúc phân tâm!”
“Đúng vậy, phân tâm.” Vu Tiêu nói “Vừa nhìn thấy vị trí ghế lái là cậu tôi liền phân tâm.”
“Hả?” Liêu Thần Hi nhăn mặt, nghi hoặc nhìn đối phương.
“Tôi là Vu Tiêu, có tiện để lại thông tin liên lạc không?”
Liêu Thần Hi thu tay về, nghiêm mặt: “Xin lỗi.”
Cậu kéo kính lên, dựa vào ghế lườm một cái, lòng nghĩ, quả nhiên ai cũng muốn tạo quan hệ với người nổi tiếng, cậu thấy cái người tên Vu Tiêu kia rõ ràng cố ý tông vào cậu, thêm nữa, cậu chợt thấy cái tên này có hơi quen quen, hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Jeffrey xử lý xong xuôi mọi chuyện thì đưa Liêu Thần Hi tới bệnh viện kiểm tra kĩ càng một lần, ngoài ngón út thì những chỗ khác đều không có vấn đề.
“Người kia có liên lạc lại với em không?” Cao Duy nhìn ngón út Liêu Thần Hi, cau mày hỏi.
“Không.” Liêu Thần Hi bĩu môi “Hình như em từng nghe ai nhắc đến người đó rồi, nhưng mà nhớ không ra.”
Cao Duy quay đầu lại nhìn Ngô Dục Lâm, bảo với Liêu Thần Hi “Đừng nghĩ nhiều, lần sau phải chú ý một chút, cảm thấy không ổn nhớ phải tìm Jeffrey ngay, sắp bắt đầu rồi, em chuẩn bị đi.”
Anh đứng lên, vỗ vai Liêu Thần Hi, sau đó đi tìm Ngô Dục Lâm.
Liêu Thần Hi cảm giác anh có hơi lạ, cúi đầu gãi cổ Husky bảo “Cha mày bị sao thế?”
Husky làm nũng cọ đầu vào cậu, cậu ghét bỏ đẩy nó ra, bảo “Tao là ba ba mày, không phải cha mày, mày đi kiếm cha mày mà làm nũng!”
Tập ba dự kiến sẽ để hai người đi bơi, nhưng ngón tay Liêu Thần Hi bị thương, nói gì Jeffrey cũng không chịu để dính nước, Liêu Thần Hi nói không sao thế nào cũng không lay chuyển.
Cuối cùng, bơi dời lại tập sau, nội dung phía sau thì đẩy lên trước.
Liêu Thần Hi đến một trường đại học ở Bắc Kinh, thời điểm họ ghi hình, các sinh viên đều đang nghỉ hè nên ê- kíp chương trình sắp xếp để hai người quay về trường cũ của Liêu Thần Hi trải nghiệm “tình yêu học đường” một lần nữa.
Nhắc đến “tình yêu học đường” Liêu Thần Hi lại nhớ đến đàn anh, sau khi bọn cậu chia tay, đàn anh nhanh chóng có bạn trai mới, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua vẫn luôn bên nhau, tình cảm thật sự vô cùng tốt.
Hồi đó Liêu Thần Hi cực kì không phục, nhưng tới khi người yêu đàn anh giành giải nhất cuộc thi chạy ở trường, cậu mới không còn cảm thấy người ta không bằng mình nữa.
Ê-kíp chương trình chuẩn bị cho hai người hai bộ đồng phục học sinh, tất nhiên không phải quần áo thể thao hai màu xanh trắng hay sơ mi quần tây, cà vạt đồng màu như đồng phục trung học, sau khi hai người thay đồ, Cao Duy có hơi không ổn, gương mặt anh nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh, còn Liêu Thần Hi, bất kể là vóc dáng hay ngoại hình, thậm chí dáng dấp khi cậu cười rộ lên đều cực kì giống một cậu học trò ngây ngô chưa trải sự đời.
Cao Duy cảm thấy Liêu Thần Hi thật sự rất ưa nhìn, mặc kệ bên trong như nào, anh thật sự không thể ghét nổi cái vẻ ngoài này.
Anh luôn thích cậu thanh niên trong sáng như vậy, tốt nhất nên xán lạn một chút, nhưng không được nhu nhược yếu đuối, Liêu Thần Hi quả thực phù hợp yêu cầu của anh.
“Anh mặc cái này trông đẹp trai ghê!” Liêu Thần Hi giúp Cao Duy chỉnh lại cà vạt, giơ điện thoại lên chụp cho anh một tấm.
“Em cũng đẹp.” Cao Duy vỗ đầu Liêu Thần Hi một cái “Đi thôi, hôm nay chúng ta cùng trở về năm mười bảy tuổi.”
“…” Liêu Thần Hi nhìn anh, khoé môi giật giật, bảo “Người anh em, tớ mười bảy tuổi còn chưa lên đại học.”
Cao Duy cười haha, gật đầu đồng ý.
Bởi hai người sẽ tới trường cũ Liêu Thần Hi, không tiện mang theo Husky nên dứt khoát quẳng cho Jeffrey đang chuẩn bị về công ty.
Jeffrey bất mãn “Dựa vào đâu mà hai người đi yêu đương còn anh phải trông con cho cả hai chứ!”
Liêu Thần Hi trợn trắng mắt, không kiềm được phun “Ai thèm cùng anh ta yêu đương, là yêu cầu của chương trình, em đang yêu nghề kính nghiệp!”
Jeffrey phớt lờ cậu, mang Husky đi.
Cao Duy lái xe, đưa Liêu Thần Hi tới cổng trường.
Đỗ xe ở bãi đậu xe, hai người sóng vai tiến vào khuôn viên đại học vắng vẻ.
“Trường em rất tốt, năm đó anh muốn thi mà không được.” Cao Duy nói thật, hồi đó anh rất muốn học trường này, nhưng người trong nhà phản đối, không muốn để anh theo nghiệp hát, cảm thấy không đứng đắn nên ép anh đăng kí chuyên ngành thương mại quốc tế.
“Trường rất tốt, nhưng giờ em nghĩ hồi đó đã lãng phí bao thời gian.” Vừa trở lại trường, Liêu Thần Hi chợt thấy hơi xúc động.
Thật ra cậu ra trường mới được mấy năm, mà thời điểm lần thứ hai đặt chân lên con đường nhỏ này lại cảm giác như đã cách cả một thể hệ, dường như cảnh ôm đàn ghi ta ngồi hát trên sân cỏ đã là chuyện từ đời trước.
Bây giờ mà muốn để cậu cất lời hát lên là phải tốn không ít tiền đâu.
“Chúng ta tới phòng đàn đi!” Liêu Thần Hi bỗng kéo tay áo Cao Duy “Em đánh đàn cho anh!”
Cao Duy nhìn cậu, mỉm cười nắm tay Liêu Thần Hi “Đi thôi.”
Liêu Thần Hi không ngờ Cao Duy sẽ nắm tay cậu, bất giác muốn rụt lại nhưng càng bị siết chặt hơn, lo lắng máy quay phía sau nên cậu không dám có động tác lớn, lỗ tai đỏ bừng dắt Cao Duy tới phòng đàn.
Trường Liêu Thần Hi có một tầng phòng nào cũng là phòng đàn, các loại nhạc cụ đều được chia ra, bình thường khi có sinh viên, phòng đàn lúc nào cũng đúng giờ mở cửa, đến kì nghỉ sẽ đóng lại toàn bộ, ê-kíp chương trình đã liên lạc với trường học từ sớm nên khi họ tới nơi, tất cả phòng học đều đã mở sẵn.
Liêu Thần Hi dắt Cao Duy đến phòng ghita, nhìn quanh một vòng, từ mười mấy cây đàn lấy ra một cây màu đỏ sậm.
“Cái này là của em.” Liêu Thần Hi vừa chỉnh dây đàn vừa kể “Em tặng nó cho trường lúc tốt nghiệp, tốn nhiều tiền lắm đấy!”
Cao Duy cười nhìn cậu, không nói gì.
Liêu Thần Hi cúi đầu chỉnh dây đàn và Liêu Thần Hi ngày thường có hơi không giống nhau, Cao Duy không biết có phải là do cậu mặc đồng phục học sinh không mà nhìn cậu hệt một cậu học trò vô hại, dáng vẻ nhếch chân lên, đặt ghi ta trên đùi quả thực khiến người ta yêu thích.
“Muốn nghe gì?” Liêu Thần Hi chợt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Cao Duy.
Trong lòng hai người đều run lên, Cao Duy hồi hồn trước, bảo “Lúc đi học em thích hát gì nhất?”
“ ‘Bông sen xanh’(1) đi, hồi đó còn chưa biết bông sen trắng (bạch liên hoa) là gì.” Liêu Thần Hi nở nụ cười, ngón tay gảy nhẹ dây đàn, sau đó, giai điệu vang lên, Liêu Thần Hi cất tiếng hát.
“Không gì có thể ngăn cản
Bạn khao khát tự do
Cuộc đời không gò bó*
Trái tim bạn chẳng gì vướng bận**
Trải qua tháng năm tăm tối
Cũng từng cảm thấy do dự
Chớp mắt khi bạn cúi đầu
Mới nhận ra con đường dưới chân
Thế giới tự do trong lòng
Thanh khiết cao xa tới vậy
Nở rộ mãi chẳng lụi tàn
Bông sen xanh”
*Gốc là “Thiên mã hành không”: ngựa trời lướt gió tung mây, chỉ sự tự do.
**Gốc là “Liễu vô khiên quải” nghĩa là không có gì vướng bận.
Khi Liêu Thần Hi hát vẫn luôn cúi đầu nhìn dây đàn, còn Cao Duy đứng cách đó không xa bình tĩnh nhìn cậu.
Nắng hè tràn qua kẽ lá ngoài cửa sổ, bóng lá thấp thoáng đọng trên sơ mi trắng của Liêu Thần Hi, một cơn gió bất chợt thổi qua, cuốn theo lọn tóc mềm mại nhẹ nhàng tung bay.
Đôi môi cậu mở ra khép lại, miệng cong cong, dường như thời gian thật sự trở lại mấy năm về trước, Liêu Thần Hi chưa phải là ngôi sao lớn bị người người vây quanh, chỉ là một chàng trai vai vác ghi ta rong chơi nơi sân trường.
Thời gian bị bỏ quên chợt ùa về trước mắt, Cao Duy có chút không dám tin, anh vậy mà cảm thấy Liêu Thần Hi rất tốt.
Chỗ nào tốt?
Giọng nói trong trẻo sạch sẽ?
Ngón tay lướt qua dây đàn?
Đôi khi run rẩy yết hầu?
Cao Duy nghĩ không thông, đành gạt qua một bên, bình tĩnh tâm tình, thưởng thức Liêu Thần Hi biểu diễn cho mình anh, lúc này đây, hai người toàn tâm toàn ý hướng về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.