Chương 51: Phu quân, em đẹp không?
Tần Tam Kiến
09/03/2022
Đoàn người đến cửa khách sạn, như kế hoạch đã lên từ trước, tập này sẽ bắt đầu ghi từ lúc họ mới đặt chân vào khách sạn.
Đầu tiên Liêu Thần Hi ngủ một mạch suốt chuyến bay, sau đó bị doạ hết hồn hết vía nên giờ đang trong tình trạng rất không tốt, ủ rũ bơ phờ, nhưng khi thấy camera vẫn vỗ vỗ mặt nhanh chóng vào trạng thái.
Có nhân viên phục vụ tới giúp họ đẩy hành lý, Liêu Thần Hi theo sau Cao Duy làm thủ tục nhận phòng.
“Em đến đây chơi bao giờ chưa?” Cao Duy hỏi cậu.
Liêu Thần Hi đang cầm trong tay “Hành trình khám phá Tam Á” trên bàn tiếp tân, nhìn đồ ăn ngon chảy nước miếng “Lúc đi làm có tới mấy lần, nhưng lần nào cũng vội đến vội đi, lát nữa chúng ta đi ăn gì?”
Nhìn Liêu Thần Hi bị Husky nhập xác, Cao Duy cười đầy yêu chiều, làm xong thủ tục, hai người sóng vai đi vào trong, chụm đầu xem hành trình.
Nơi hai người ở là một ngôi nhà độc lập view biển, có ba tầng, còn có một bể bơi riêng.
Liêu Thần Hi phấn khích lắm, thầm nghĩ, đây đích thị là nghỉ dưỡng rồi!
Nhưng tâm trạng vui mừng nhảy nhót của cậu không duy trì được bao lâu ê-kíp chương trình đã đưa tới một bao lì xì.
“Cho chúng ta tiền cơm à?” Liêu Thần Hi mở bao lì xì ra, thấy chỉ có một trăm năm mươi tệ, “…Đừng đùa chứ.”
Cậu nhét bao lì xì xuống dưới gối, nằm sấp bất động.
Cao Duy bước ra từ phòng tắm nhìn thấy cậu, hỏi cậu “Làm gì đấy?”
“Nhận lì xì, nhưng mà không muốn lắm.” Liêu Thần Hi thò tay lấy lì xì dưới gối đưa Cao Duy, “Anh xem đi.”
Cao Duy mở ra xem, một tờ hồng nhạt một tờ xanh lá, còn có một tấm thẻ.
“Dùng một trăm năm mươi tệ mua hai bộ quần áo thích hợp tại địa điểm du lịch.” Cao Duy đọc xong bật cười, ngã xuống người Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi nói với ống kính “Quần áo bọn em tự mang theo nên không làm phiền ê-kíp chương trình đâu ạ!”
Cậu vừa nói vừa xua tay, sau đó vỗ Cao Duy “Nào, anh Duy, cho mọi người triển lãm vali của anh, những thứ thiết yếu cho một người đàn ông thời thượng!”
Nhưng hai người kháng cự vô hiệu, không còn cách nào, bị bắt ra ngoài.
“Em thật sự không muốn rời khỏi chiếc giường êm ái và căn phòng mát mẻ đâu, với em được nghỉ hay gì đó thì chỉ cần cho em một căn phòng, mỗi ngày em mở mắt ra biết mình được nghỉ là được rồi, không cần ra ngoài chơi bời gì sất.” Suốt cả quãng đường Liêu Thần Hi đều lầu bầu “Đương nhiên, nếu ngày nào cũng có người đúng giờ mang đồ ngon đến cho em ăn thì quá tốt.”
“Em mơ đẹp lắm!” Cao Duy nhéo mũi cậu, “Anh vừa hỏi lễ tân khách sạn, phía bắc chúng ta có một con phố nhỏ, có bán quần áo phụ kiện, giá cả cũng phải chăng.”
Hai người đi về phía trước, trên đầu là mặt trời chói chang, Liêu Thần Hi bị nóng là muốn ngủ nhưng đang ghi chương trình nên không thể biểu hiện ra.
Đi ngang một sạp hoa quả, Cao Duy mua một hộp dưa hấu bổ sẵn, dùng tăm đút cho Liêu Thần Hi.
“Ngọt ghê.” Trong miệng Liêu Thần Hi nhai dưa, cũng cầm tăm đút Cao Duy một miếng.
“Trời nóng, em không uống nhiều nước thì ăn thêm đi.” Cao Duy đưa hộp nhựa cho Liêu Thần Hi, Liêu Thần Hi ăn một miếng lại đút Cao Duy một miếng.
Hai người thong thả bước tới con phố nhỏ kia, quả nhiên thấy bày bán quần áo hết dãy này tới dãy khác.
Nhìn quanh thì thấy tất cả đều là những chiếc áo sơ mi và quần đùi rộng rãi mang đặc trưng riêng của Hải Nam, Liêu Thần Hi tỉnh táo tinh thần, tiến vào một cửa hàng lật xem.
Cậu cầm một chiếc sơ mi lớn màu xanh nhạt, bên trên toàn hình cây dừa “Cao Duy!”
Cao Duy vứt rác xong quay lại tìm cậu, vừa thấy đồ trong tay cậu thì bật cười.
Liêu Thần Hi giơ áo trên ướm thử trên người Cao Duy “Lấy cái này đi! Chúng ta mỗi người một cái!”
Cao Duy rất muốn nói, thật ra chỗ này có bán áo phông bình thường, không cần phải mua loại ấy nhưng thấy Liêu Thần Hi vui như thế nên anh không nói gì, cười cười nhận áo.
“Để em xem nào, mua quần nào bây giờ?” Liêu Thần Hi nghiêm túc quan sát, nhìn một vòng đến chỗ bán đồ nữ.
Cậu trông thấy từng hàng váy, ngẩng đầu cười xấu xa với Cao Duy.
Cao Duy chẳng hiểu gì cả, nhìn cậu.
Liêu Thần Hi lấy một chiếc váy dài màu hồng thắt eo, chui đầu vào khoảng trống sau móc váy, chiếc váy treo trước người cậu, sau đó hai tay cậu nhấc tà váy hai bên lên, giả vờ thẹn ngùng hỏi Cao Duy.
“Phu quân, em đẹp không?”
Cao Duy bị cậu chọc đến mức phải dựa vào cái giá đỡ bên cạnh ôm bụng cười, vẫy tay gọi cậu lại “Hay là mua một cái.”
“Tạ ơn phu quân!” Liêu Thần Hi ngạo kiều đẩy anh ra, sau đó trả váy lại vị trí cũ.
Cuối cùng, ngoài hai chiếc áo sơ mi thì họ còn mua thêm hai cái quần đùi trắng, trông cũng hợp nhau.
Đến lúc tính tiền mới phát hiện bội chi, tiền mua quần áo của họ chỉ có một trăm năm mươi tệ nhưng mấy món này đã hơn một trăn bảy mươi.
Người bán quần áo là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vừa thấy hai người thì kích động không thôi, nhất định phải tặng đồ cho họ, hai người ra sức từ chối, gửi lại một trăm năm mươi tệ cho cô.
Cô gái xấu hổ không chịu được, quay người chọn cho họ hai chiếc mũ rơm, còn nhỏ giọng hỏi “Em có thể chụp ảnh chung với hai anh không?”
Hai người cậu đương nhiên đồng ý, để cô gái đứng giữa, hai người mỗi người một bên, sau đó còn kí tên lên phần trắng dưới ảnh polaroid.
Mua quần áo xong, mỗi người có thêm một chiếc mũ trên đầu, trên đường gặp được một tổ khách mời khác cũng tới mua quần áo.
Cao Duy và Liêu Thần Hi lịch sự chào hỏi hai người kia nhưng thực tế họ chẳng quen biết nhau được bao nhiêu.
Sau khi chào hỏi, mấy người nhà bên kia rời đi, Cao Duy bảo “Nghe nói hai ngày này ba nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc.”
Liêu Thần Hi kinh ngạc “Gì? Sao em không biết?”
“Em thì biết cái gì!” Cao Duy lười phê phán cậu, lịch trình chung đã viết hết trong email mà ê-kíp chương trình gửi tới, Liêu Thần Hi chỉ biết đến nơi nào còn những phần khác cậu đều không xem.
Liêu Thần Hi bĩu mỗi, cậu không thích tiếp xúc với mấy nhà khác cho lắm, thời gian của cậu chỉ nên ở cùng Cao Duy thôi!
Trở về khách sạn, đã qua giờ cơm trưa, Liêu Thần Hi đói muốn chết, thay đồ xong là đi ăn ngay.
Lần này ê-kíp chương trình quả thật rất chu đáo, không để lại ai ở phòng họ, chỉ lắp mấy cái camera nhỏ ở khắp nơi, Liêu Thần Hi đã tìm được góc chết của camera, có thể thoải mái làm mấy chuyện xấu hổ ngượng ngùng ở nơi camera không quay tới.
Hai người thay quần áo mới mua, rất rõ ràng đó là đồ đôi, bởi vì quên mua giày nên Liêu Thần Hi mở vali lôi một đôi tông lào ra ngoài.
Hai người vừa ra tới cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, một số fans biết họ tới đây ghi hình nên cũng theo tới.
Cao Duy và Liêu Thần Hi đi từ khách sạn tới nhà hàng cứ như đang đi trên thảm đỏ, tiếng chụp ảnh tanh tách liên tục bên tai.
“Em đói đến mức có thể ăn nguyên một con bò!” Liêu Thần Hi cảm thấy mình nói không khoa trương chút nào, cậu thật sự rất đói.
“Ở đây cũng không có bò cho em ăn,” Cao Duy nghĩ ngợi một chút, “Nhưng mà có ốc sên*.”
*Con bò 头牛 là đầu ngưu, ốc sên 蜗牛 là oa ngưu.
Cuối cùng cũng tới nhà hàng, ê-kíp chương trình đã chuẩn bị xong món ăn cho họ, Liêu Thần Hi vừa mới ngồi xuống là bắt đầu ăn, đến đầu cũng không ngẩng lên.
Cao Duy mở điện thoại chụp ảnh cậu, hỏi “Giữa anh và đồ ăn ngon, em chọn gì?”
Liêu Thần Hi cười bảo anh “Đương nhiên chọn anh, anh có thể làm đồ ăn ngon cho em mà!”
Đầu tiên Liêu Thần Hi ngủ một mạch suốt chuyến bay, sau đó bị doạ hết hồn hết vía nên giờ đang trong tình trạng rất không tốt, ủ rũ bơ phờ, nhưng khi thấy camera vẫn vỗ vỗ mặt nhanh chóng vào trạng thái.
Có nhân viên phục vụ tới giúp họ đẩy hành lý, Liêu Thần Hi theo sau Cao Duy làm thủ tục nhận phòng.
“Em đến đây chơi bao giờ chưa?” Cao Duy hỏi cậu.
Liêu Thần Hi đang cầm trong tay “Hành trình khám phá Tam Á” trên bàn tiếp tân, nhìn đồ ăn ngon chảy nước miếng “Lúc đi làm có tới mấy lần, nhưng lần nào cũng vội đến vội đi, lát nữa chúng ta đi ăn gì?”
Nhìn Liêu Thần Hi bị Husky nhập xác, Cao Duy cười đầy yêu chiều, làm xong thủ tục, hai người sóng vai đi vào trong, chụm đầu xem hành trình.
Nơi hai người ở là một ngôi nhà độc lập view biển, có ba tầng, còn có một bể bơi riêng.
Liêu Thần Hi phấn khích lắm, thầm nghĩ, đây đích thị là nghỉ dưỡng rồi!
Nhưng tâm trạng vui mừng nhảy nhót của cậu không duy trì được bao lâu ê-kíp chương trình đã đưa tới một bao lì xì.
“Cho chúng ta tiền cơm à?” Liêu Thần Hi mở bao lì xì ra, thấy chỉ có một trăm năm mươi tệ, “…Đừng đùa chứ.”
Cậu nhét bao lì xì xuống dưới gối, nằm sấp bất động.
Cao Duy bước ra từ phòng tắm nhìn thấy cậu, hỏi cậu “Làm gì đấy?”
“Nhận lì xì, nhưng mà không muốn lắm.” Liêu Thần Hi thò tay lấy lì xì dưới gối đưa Cao Duy, “Anh xem đi.”
Cao Duy mở ra xem, một tờ hồng nhạt một tờ xanh lá, còn có một tấm thẻ.
“Dùng một trăm năm mươi tệ mua hai bộ quần áo thích hợp tại địa điểm du lịch.” Cao Duy đọc xong bật cười, ngã xuống người Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi nói với ống kính “Quần áo bọn em tự mang theo nên không làm phiền ê-kíp chương trình đâu ạ!”
Cậu vừa nói vừa xua tay, sau đó vỗ Cao Duy “Nào, anh Duy, cho mọi người triển lãm vali của anh, những thứ thiết yếu cho một người đàn ông thời thượng!”
Nhưng hai người kháng cự vô hiệu, không còn cách nào, bị bắt ra ngoài.
“Em thật sự không muốn rời khỏi chiếc giường êm ái và căn phòng mát mẻ đâu, với em được nghỉ hay gì đó thì chỉ cần cho em một căn phòng, mỗi ngày em mở mắt ra biết mình được nghỉ là được rồi, không cần ra ngoài chơi bời gì sất.” Suốt cả quãng đường Liêu Thần Hi đều lầu bầu “Đương nhiên, nếu ngày nào cũng có người đúng giờ mang đồ ngon đến cho em ăn thì quá tốt.”
“Em mơ đẹp lắm!” Cao Duy nhéo mũi cậu, “Anh vừa hỏi lễ tân khách sạn, phía bắc chúng ta có một con phố nhỏ, có bán quần áo phụ kiện, giá cả cũng phải chăng.”
Hai người đi về phía trước, trên đầu là mặt trời chói chang, Liêu Thần Hi bị nóng là muốn ngủ nhưng đang ghi chương trình nên không thể biểu hiện ra.
Đi ngang một sạp hoa quả, Cao Duy mua một hộp dưa hấu bổ sẵn, dùng tăm đút cho Liêu Thần Hi.
“Ngọt ghê.” Trong miệng Liêu Thần Hi nhai dưa, cũng cầm tăm đút Cao Duy một miếng.
“Trời nóng, em không uống nhiều nước thì ăn thêm đi.” Cao Duy đưa hộp nhựa cho Liêu Thần Hi, Liêu Thần Hi ăn một miếng lại đút Cao Duy một miếng.
Hai người thong thả bước tới con phố nhỏ kia, quả nhiên thấy bày bán quần áo hết dãy này tới dãy khác.
Nhìn quanh thì thấy tất cả đều là những chiếc áo sơ mi và quần đùi rộng rãi mang đặc trưng riêng của Hải Nam, Liêu Thần Hi tỉnh táo tinh thần, tiến vào một cửa hàng lật xem.
Cậu cầm một chiếc sơ mi lớn màu xanh nhạt, bên trên toàn hình cây dừa “Cao Duy!”
Cao Duy vứt rác xong quay lại tìm cậu, vừa thấy đồ trong tay cậu thì bật cười.
Liêu Thần Hi giơ áo trên ướm thử trên người Cao Duy “Lấy cái này đi! Chúng ta mỗi người một cái!”
Cao Duy rất muốn nói, thật ra chỗ này có bán áo phông bình thường, không cần phải mua loại ấy nhưng thấy Liêu Thần Hi vui như thế nên anh không nói gì, cười cười nhận áo.
“Để em xem nào, mua quần nào bây giờ?” Liêu Thần Hi nghiêm túc quan sát, nhìn một vòng đến chỗ bán đồ nữ.
Cậu trông thấy từng hàng váy, ngẩng đầu cười xấu xa với Cao Duy.
Cao Duy chẳng hiểu gì cả, nhìn cậu.
Liêu Thần Hi lấy một chiếc váy dài màu hồng thắt eo, chui đầu vào khoảng trống sau móc váy, chiếc váy treo trước người cậu, sau đó hai tay cậu nhấc tà váy hai bên lên, giả vờ thẹn ngùng hỏi Cao Duy.
“Phu quân, em đẹp không?”
Cao Duy bị cậu chọc đến mức phải dựa vào cái giá đỡ bên cạnh ôm bụng cười, vẫy tay gọi cậu lại “Hay là mua một cái.”
“Tạ ơn phu quân!” Liêu Thần Hi ngạo kiều đẩy anh ra, sau đó trả váy lại vị trí cũ.
Cuối cùng, ngoài hai chiếc áo sơ mi thì họ còn mua thêm hai cái quần đùi trắng, trông cũng hợp nhau.
Đến lúc tính tiền mới phát hiện bội chi, tiền mua quần áo của họ chỉ có một trăm năm mươi tệ nhưng mấy món này đã hơn một trăn bảy mươi.
Người bán quần áo là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vừa thấy hai người thì kích động không thôi, nhất định phải tặng đồ cho họ, hai người ra sức từ chối, gửi lại một trăm năm mươi tệ cho cô.
Cô gái xấu hổ không chịu được, quay người chọn cho họ hai chiếc mũ rơm, còn nhỏ giọng hỏi “Em có thể chụp ảnh chung với hai anh không?”
Hai người cậu đương nhiên đồng ý, để cô gái đứng giữa, hai người mỗi người một bên, sau đó còn kí tên lên phần trắng dưới ảnh polaroid.
Mua quần áo xong, mỗi người có thêm một chiếc mũ trên đầu, trên đường gặp được một tổ khách mời khác cũng tới mua quần áo.
Cao Duy và Liêu Thần Hi lịch sự chào hỏi hai người kia nhưng thực tế họ chẳng quen biết nhau được bao nhiêu.
Sau khi chào hỏi, mấy người nhà bên kia rời đi, Cao Duy bảo “Nghe nói hai ngày này ba nhà sẽ tổ chức một bữa tiệc.”
Liêu Thần Hi kinh ngạc “Gì? Sao em không biết?”
“Em thì biết cái gì!” Cao Duy lười phê phán cậu, lịch trình chung đã viết hết trong email mà ê-kíp chương trình gửi tới, Liêu Thần Hi chỉ biết đến nơi nào còn những phần khác cậu đều không xem.
Liêu Thần Hi bĩu mỗi, cậu không thích tiếp xúc với mấy nhà khác cho lắm, thời gian của cậu chỉ nên ở cùng Cao Duy thôi!
Trở về khách sạn, đã qua giờ cơm trưa, Liêu Thần Hi đói muốn chết, thay đồ xong là đi ăn ngay.
Lần này ê-kíp chương trình quả thật rất chu đáo, không để lại ai ở phòng họ, chỉ lắp mấy cái camera nhỏ ở khắp nơi, Liêu Thần Hi đã tìm được góc chết của camera, có thể thoải mái làm mấy chuyện xấu hổ ngượng ngùng ở nơi camera không quay tới.
Hai người thay quần áo mới mua, rất rõ ràng đó là đồ đôi, bởi vì quên mua giày nên Liêu Thần Hi mở vali lôi một đôi tông lào ra ngoài.
Hai người vừa ra tới cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, một số fans biết họ tới đây ghi hình nên cũng theo tới.
Cao Duy và Liêu Thần Hi đi từ khách sạn tới nhà hàng cứ như đang đi trên thảm đỏ, tiếng chụp ảnh tanh tách liên tục bên tai.
“Em đói đến mức có thể ăn nguyên một con bò!” Liêu Thần Hi cảm thấy mình nói không khoa trương chút nào, cậu thật sự rất đói.
“Ở đây cũng không có bò cho em ăn,” Cao Duy nghĩ ngợi một chút, “Nhưng mà có ốc sên*.”
*Con bò 头牛 là đầu ngưu, ốc sên 蜗牛 là oa ngưu.
Cuối cùng cũng tới nhà hàng, ê-kíp chương trình đã chuẩn bị xong món ăn cho họ, Liêu Thần Hi vừa mới ngồi xuống là bắt đầu ăn, đến đầu cũng không ngẩng lên.
Cao Duy mở điện thoại chụp ảnh cậu, hỏi “Giữa anh và đồ ăn ngon, em chọn gì?”
Liêu Thần Hi cười bảo anh “Đương nhiên chọn anh, anh có thể làm đồ ăn ngon cho em mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.