Chương 16
Kim Đại
11/07/2015
Vương An An nghe vậy ngẩn cả người.
Cô lớn lên trong một gia đình bình thường nhất, cũng không hẳn là luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng so với Uông Uông, cuộc sống của cô quả thật giống như thiên đường vậy.
Cô chần chừ mãi vẫn không tìm lại được giọng nói của mình.
Một lúc sau, cô mới rụt rè nói: "Tôi là con một, cha mẹ chỉ là công nhân viên bình thường, cha mẹ để tôi ở nhà bà nội, vì bà nội đã lớn tuổi nên cha mẹ dặn tôi phải ngoan ngoãn, không gây thêm phiền phức cho bà nội…. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần, lúc bà nội ngủ trưa, tôi tỉnh dậy liền nằm im.... Sau lên tiểu học thì tôi có bạn, lúc tan học, cha mẹ họ đưa họ về nhà, còn mẹ tôi làm ca đêm, cha tôi lại tan ca muộn, tôi ở trong lớp làm bài một mình…. Thật ra cũng rất buồn…. May là thần kinh tôi thô, lúc ấy không để ý, giờ nhớ lại mới phát hiện, à, hoá ra mình cũng đã từng cô đơn như vậy…”
Cô cố gắng cười một cái: "Nếu phòng học yên tĩnh quá, tôi sẽ hát, hát chán rồi, tôi lại nghịch đồ xung quanh, lấy giấy ra gấp. Nếu không có giấy chơi, thì tôi nghịch mấy ngón tay… Lúc nào cũng có cách khiến mình vui vẻ…”
Cô mơ hồ nhớ lại, gặp phải những chuyện không vui liền lập tức bỏ qua.
Cô cũng không biết mình nói bậy bạ cái gì, thật ra những lời này cô muốn nói cho Uông Uông nghe, nhưng đáng tiếc Uông Uông không có ở đây. . . . . .
Cô chỉ có thể nói cho Cố Ngôn Chi nghe, nhưng vẻ mặt của Cố Ngôn Chi vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cô không muốn nói chuyện với Cố Ngôn Chi nữa, nói với anh ta chẳng có ý nghĩa gì, Uông Uông cũng sẽ không vì những lời đơn giản như vậy mà xuất hiện. Cô khịt mũi, tự nói với mình, không sao cả, rồi Uông Uông sẽ xuất hiện lại thôi.
Cô im lặng không nói gì, chỉ là sau khi ra khỏi căn phòng, cô có chút bất an nên không để ý thùng giấy chưa đóng hẳn.
Nhưng số cô cũng quá đen, đúng lúc ấy có một cơn gió thổi qua tuy không lớn lắm. Dù sao trời mùa hè có gió cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng có thể vì sơ xuất, cuống vé xem phim trong hộp giấy bị gió thổi bay ra ngoài.
Đây chính là bảo bối mà Uông Uông rất quý trọng!
Vương An An hốt hoảng, vội vàng chạy theo. Cũng may là gió không lớn lắm, cho nên cuống vé nhanh chóng rơi xuống, chỉ có điều nó rơi vào một chỗ không được ổn cho lắm.
Rơi vào đúng cái lồng chó kia.
Cái lồng đó rất lớn, thanh sắt bao quanh cũng phải to bằng ngón tay cái.
Vương An An bực mình vô cùng. Cô không phải là người sợ chó, nhưng hai con trong sân nhà Cố Ngôn Chi lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhất là ánh mắt dữ tợn của nó.
Thật may lúc này hai con chó đều đang ăn, vừa ăn vừa gầm gừ, rất đáng sợ.
Cô sợ thì có sợ, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng. Chỉ cần thò tay một cái là có thể lấy được cái cuống vé kia rồi, hơn nữa còn có song sắt cơ mà, không phải chỉ là con chó to hơn bình thường một chút thôi sao.
Nghĩ vậy, Vương An An liền rón rén lại gần, ngồi xổm xuống, vừa cúi người chuẩn bị nhặt cái cuống vé cô đã cảm thấy có một cái bóng màu xám xông đến trước mặt mình.
Cô phản ứng rất nhanh, vội vàng rụt tay về.
Nhưng dù may mắn rụt tay về kịp thì cô vẫn bị con chó bên trong cắn cho một phát.
Cô không dám nhìn cánh tay mình, chỉ cảm thấy đau muốn chết, hơn nữa máu trên tay cô đã bắt đầu chảy ròng ròng xuống đất.
Vương An An sợ đến ngây người, đến khi bảo vệ nhìn thấy tình hình của cô liền vội vàng đi gọi người tới giúp.
Vương An An đờ đẫn bị người ta nhét vào trong xe, chỉ mơ hồ biết người đưa cô đi là Thời Cẩn.
Thời Cẩn làm việc rất chu đáo, đưa cô tới thẳng bệnh viện băng bó vết thương, còn tiêm để phòng ngừa.
Lúc chờ băng bó, Vương An An vô tình nhìn lướt qua vết thương của mình, suýt chút nữa thì cô ngất xỉu. Cô biết mình bị cắn rất sâu, cô vẫn cố chịu đựng không khóc, nhưng vết thương kia thật quá kinh khủng. Nhìn cánh tay mình be bét máu, quả thật rất giống thịt heo nướng ….
Vương An An liền cảm thấy buồn nôn.
Cô không ngờ con chó kia lại hung hãn cắn đứt một miếng thịt của cô.
Sau khi y tá đi, Thời Cẩn mới sợ hãi nói với cô: "Cô Vương, cô doạ chết bọn tôi, hai con sói đài nguyên này bình thường chúng tôi cũng không dám lại gần. Cô quả thật không muốn sống nữa rồi, tôi còn tưởng cô bị cắn cổ cơ.”
"Mẹ nó!" Vương An An trợn tròn mắt, "Sói? Bọn nó là sói à?”
Thời Cẩn thản nhiên nói: “Cái này đã là gì, nếu không phải hải quan can thiệp, Cố tổng còn muốn mang luôn cả con báo đốm ở Hồng Diệp sơn trang về nuôi.”
Miệng Vương An An không khép lại được, sao lại có những người có sở thích quái dị như vậy, không dưng lại nuôi sói trong sân.
Cái tên Cố Ngôn Chi này có thể biến thái hơn nữa được không?
Nếu sớm biết mấy con chó đó là sói, có cho cô mười lá gan cô cũng không dám chạy đến lồng sói nhặt đồ!
Quả thật cô vô cùng bực mình!
Thời Cẩn vừa dứt lời, lập tức có một cuộc điện thoại gọi tới. Lúc anh ta nhận điện thoại, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Do dự một chút, cuối cùng Thời Cẩn mới cẩn thận mở ví, lấy ra khoảng hai ngàn tiền mặt, đưa đến trước mặt Vương An An: “Cô Vương, thật ngại quá, đây là Cố tổng của chúng tôi…. Bảo tôi đưa cho cô, coi như bồi thường.”
Mặc dù Vương An An vô duyên vô cớ bị cắn mất miếng thịt, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng cô cũng biết là lỗi do mình ngu ngốc, nếu không phải thò tay vào lồng, thì con sói đó cũng sẽ không cắn cô. Hơn nữa người ta còn vội vàng đưa cô đến bệnh viện, tiền thuốc thang cũng đã thanh toán, cô không hề nghĩ đến chuyện được bồi thường.
Hành động này của Thời Cẩn khiến cô kinh ngạc. Hai ngàn tệ đối với cô nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng cô lại cảm khó chịu. Nếu là người bình thường không phải sẽ nói xin lỗi, sau đó giải thích mấy câu kiểu như ‘không ngờ sói nhà tôi lại cắn cô’ sao.
Cô khinh, tưởng có tiền là có thể bất chấp lễ nghi cơ bản sao. Cô ngước mắt nói: “Thịt của tôi cũng không rẻ vậy đâu.”
Đúng tức không chịu nổi, cô bực dọc lẩm bẩm: "Tên Cố Ngôn Chi đó có ý gì hả. Nếu tôi cho anh ta hai ngàn, bảo anh ta để con sói kia cắn một cái, sau đó bồi thường…. Nói một câu xin lỗi thì chết sao?”
Câu sau có hơi lớn tiếng, sau khi Thời Cẩn nghe xong, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Sau khi náo loạn một hồi, Vương An An đòi về nhà. Chắc do cảm thấy áy náy nên Thời Cẩn kiên quyết muốn đưa cô về.
Vương An An cũng để anh ta đưa về, chỉ có điều sau khi về đến nhà, mẹ cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô liền trợn tròn mắt.
Cô vội vàng giải thích rằng mình bị chó cắn.
Mẹ cô đâu có tin, chó gì mà có thể cắn người ra nông nỗi này, băng bó cả nửa cánh tay chứ có ít đâu.
Vương An An giải thích cho mẹ cô đến khô cả cổ, nhưng vẫn không dám nói cho mẹ biết mình bị con sói nhà Cố Ngôn Chi cắn, đành nói dối là hai con chó rất to.
Mẹ cô càng nghe càng tức, lớn tiếng mắng: “Trong thành phố có thể nuôi loại chó to như vậy sao? Cho dù có nuôi cũng phải trông cho cẩn thận chứ. Bị cắn thế này, tay để lại sẹo thì phải làm sao, vốn dĩ đã chẳng ai thèm lấy rồi, giờ lại như vậy…. mặc váy rất xấu….”
Vương An An vừa nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện lấy chồng, lập tức chạy tót về phòng ngủ. Nhưng vừa chạy đến nơi, cô chợt giật mình, thôi xong, lúc nãy cô vội quá nên quên mang theo cái thùng rời khỏi bệnh viện rồi!
Cô lập tức chạy ra ngoài, vội vàng vẫy một chiếc taxi, tới bệnh viện.
Lúc chạy tới, ngay cả thang máy cũng không kịp chờ, Vương An An chạy thẳng lên cầu thang bộ. Chạy một mạch đến tầng năm, mệt đến mức muốn nằm vật luôn xuống đất. Chạy bộ thật mệt quá đi.
Sau khi vội vàng đẩy cửa phòng bệnh, Vương An An lại sững sờ một lần nữa.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Ngôn Chi trong bệnh viện.
Hơn nữa nơi này không phải là phòng bệnh sao?
Vì để thuận tiện cho việc băng bó vết thương và nghỉ ngơi của cô, Thời Cẩn đã cố tình dặn dò bệnh viện trước.
Sao anh ta lại ở đây?
Hơn nữa trong giây phút cô đẩy cửa, cô thấy rõ Cố Ngôn Chi đang mở cái thùng giấy kia…
Động tác kia… Vẻ mặt kia… Đều rất….
Quả thật rất giống Uông Uông, khiến cô như ngừng thở. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra... Uông Uông sẽ không bao giờ ngồi ngay ngắn như vậy.
Cố Ngôn Chi nghe thấy tiếng mở cửa, liếc mắt nhìn Vương An An đứng ở cửa.
Vương An An không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, giải thích: "À, tôi để quên cái thùng ở đây…”
Cố Ngôn Chi vẫn không nhúc nhích. Vương An An đành tự mình qua lấy lại cái thùng giấy.
Động tác của cô rất vụng về, cánh tay vừa bị thương, động nhẹ một cái là đau đến tận xương. Vậy mà Cố Ngôn Chi còn bày hết đồ trong thùng lên giường nữa chứ…
Vương An An cẩn thận dọn dẹp, để từng món từng món vào trong thùng.
Còn Cố Ngôn Chi, đương nhiên, ngay cả một chút suy nghĩ ra tay giúp đỡ cũng không có.
Vương An An chợt có chút tức giận, là lỗi của cô, không dưng lại thò tay vào lồng sắt, nhưng nếu trong sân có nuôi sói thì cũng nên dán cái biển “Động vật hung dữ chớ lại gần” chứ?
Hơn nữa anh ta bày đồ ra khắp giường, giờ thấy cô không tiện dọn dẹp thì cũng phải giúp cô một tay chứ?
Huống chi cô còn bị con sói của anh ta cắn đấy.
Nghĩ như vậy, Vương An An cũng chẳng kiêng nể gì, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Cố này, sau khi tôi trở về có suy nghĩ một chút, cảm thấy anh có lỗi, bồi thường tôi cũng là chuyện đương nhiên, vì để cho anh rút kinh nghiệm, tôi thấy tôi nên nhận tiền bồi thường, hơn nữa phiền anh có lời xin lỗi tôi. Cho dù anh không cố ý, nhưng nuôi loại động vật nguy hiểm như vậy thì anh cũng nên có trách nhiệm.”
Cố Ngôn Chi vẫn ngồi trên giường bệnh, Vương An An đứng bên giường nên cao hơn anh một chút.
Cô cất đồ vào thùng giấy xong, hơi cúi người xuống nhấc cái thùng lên, cho nên khi Cố Ngôn Chi ngẩng đầu liền tạo ra tình cảnh khá là xấu hổ, hai người cách nhau một khoảng rất gần.
Quả thật giống như đang chuẩn bị hôn nhau.
Suy nghĩ này vừa loé lên, Vương An An liền kinh hãi lùi về phía sau một bước.
Vẻ mặt của Cố Ngôn Chi vẫn không thay đổi nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới chậm rãi rút từ trong túi áo ra một chiếc ví da, sau đó lấy một chiếc thẻ màu đen đưa tới trước mặt Vương An An.
"Xin lỗi, tôi không quen mang tiền mặt bên người, cô cần thì có thể giữ dùng."
Vương An An nói vậy chỉ vì muốn làm khó anh ta thôi, chứ cô đời nào lại quẹt thẻ của người ta.
Hơn nữa tên Cố Ngôn Chi này rất kỳ quái.
Cô thật sự không ngờ Cố Ngôn Chi sẽ có lúc im lặng để người ta mắng như vậy.
Cô liền hào phóng nói: "Thôi, nhận rồi lại phải tới trả, tôi không rảnh, chỉ cần anh biết sai là được rồi…”
Vương An An cho rằng nói thế xong, chuyện này cũng không cần so đo tính toán nữa.
Cô chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, khí chất của Cố Ngôn Chi rất mạnh, lúc trước cô có bao giờ nói được một câu tử tế ra hồn trước mặt Cố Ngôn Chi đâu. Nhưng bây giờ. . . . . . Cảm giác đó đã phai nhạt ít nhiều. . . . . .
Dường như Cố Ngôn Chi lúc này không còn lực sát thương lớn như xưa nữa.
Vương An An nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ những lời cô nói đã khiến anh ta xúc động sao?
Kết quả trong lúc cô đứng ngẩn người, Cố Ngôn Chi đã bình tĩnh lấy thẻ về, nhàn nhạt hỏi, “Sao cô còn chưa đi?”
Khuôn mặt từ trước tới nay không chút biểu cảm, lúc này dường như hơi thay đổi, giống như vừa bừng tỉnh vậy. Cố Ngôn Chi tỏ vẻ ‘hóa ra là thế’ khi miệt nói: "Chẳng lẽ đang đợi tôi chăm sóc cô sao?"
Vương An An coi như đã hiểu cái gì gọi là miệng chó không mọc ra được ngà voi, chính là để chỉ cái tên Cố Ngôn Chi này đó!
Cô lớn lên trong một gia đình bình thường nhất, cũng không hẳn là luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng so với Uông Uông, cuộc sống của cô quả thật giống như thiên đường vậy.
Cô chần chừ mãi vẫn không tìm lại được giọng nói của mình.
Một lúc sau, cô mới rụt rè nói: "Tôi là con một, cha mẹ chỉ là công nhân viên bình thường, cha mẹ để tôi ở nhà bà nội, vì bà nội đã lớn tuổi nên cha mẹ dặn tôi phải ngoan ngoãn, không gây thêm phiền phức cho bà nội…. Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần, lúc bà nội ngủ trưa, tôi tỉnh dậy liền nằm im.... Sau lên tiểu học thì tôi có bạn, lúc tan học, cha mẹ họ đưa họ về nhà, còn mẹ tôi làm ca đêm, cha tôi lại tan ca muộn, tôi ở trong lớp làm bài một mình…. Thật ra cũng rất buồn…. May là thần kinh tôi thô, lúc ấy không để ý, giờ nhớ lại mới phát hiện, à, hoá ra mình cũng đã từng cô đơn như vậy…”
Cô cố gắng cười một cái: "Nếu phòng học yên tĩnh quá, tôi sẽ hát, hát chán rồi, tôi lại nghịch đồ xung quanh, lấy giấy ra gấp. Nếu không có giấy chơi, thì tôi nghịch mấy ngón tay… Lúc nào cũng có cách khiến mình vui vẻ…”
Cô mơ hồ nhớ lại, gặp phải những chuyện không vui liền lập tức bỏ qua.
Cô cũng không biết mình nói bậy bạ cái gì, thật ra những lời này cô muốn nói cho Uông Uông nghe, nhưng đáng tiếc Uông Uông không có ở đây. . . . . .
Cô chỉ có thể nói cho Cố Ngôn Chi nghe, nhưng vẻ mặt của Cố Ngôn Chi vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cô không muốn nói chuyện với Cố Ngôn Chi nữa, nói với anh ta chẳng có ý nghĩa gì, Uông Uông cũng sẽ không vì những lời đơn giản như vậy mà xuất hiện. Cô khịt mũi, tự nói với mình, không sao cả, rồi Uông Uông sẽ xuất hiện lại thôi.
Cô im lặng không nói gì, chỉ là sau khi ra khỏi căn phòng, cô có chút bất an nên không để ý thùng giấy chưa đóng hẳn.
Nhưng số cô cũng quá đen, đúng lúc ấy có một cơn gió thổi qua tuy không lớn lắm. Dù sao trời mùa hè có gió cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng có thể vì sơ xuất, cuống vé xem phim trong hộp giấy bị gió thổi bay ra ngoài.
Đây chính là bảo bối mà Uông Uông rất quý trọng!
Vương An An hốt hoảng, vội vàng chạy theo. Cũng may là gió không lớn lắm, cho nên cuống vé nhanh chóng rơi xuống, chỉ có điều nó rơi vào một chỗ không được ổn cho lắm.
Rơi vào đúng cái lồng chó kia.
Cái lồng đó rất lớn, thanh sắt bao quanh cũng phải to bằng ngón tay cái.
Vương An An bực mình vô cùng. Cô không phải là người sợ chó, nhưng hai con trong sân nhà Cố Ngôn Chi lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhất là ánh mắt dữ tợn của nó.
Thật may lúc này hai con chó đều đang ăn, vừa ăn vừa gầm gừ, rất đáng sợ.
Cô sợ thì có sợ, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hy vọng. Chỉ cần thò tay một cái là có thể lấy được cái cuống vé kia rồi, hơn nữa còn có song sắt cơ mà, không phải chỉ là con chó to hơn bình thường một chút thôi sao.
Nghĩ vậy, Vương An An liền rón rén lại gần, ngồi xổm xuống, vừa cúi người chuẩn bị nhặt cái cuống vé cô đã cảm thấy có một cái bóng màu xám xông đến trước mặt mình.
Cô phản ứng rất nhanh, vội vàng rụt tay về.
Nhưng dù may mắn rụt tay về kịp thì cô vẫn bị con chó bên trong cắn cho một phát.
Cô không dám nhìn cánh tay mình, chỉ cảm thấy đau muốn chết, hơn nữa máu trên tay cô đã bắt đầu chảy ròng ròng xuống đất.
Vương An An sợ đến ngây người, đến khi bảo vệ nhìn thấy tình hình của cô liền vội vàng đi gọi người tới giúp.
Vương An An đờ đẫn bị người ta nhét vào trong xe, chỉ mơ hồ biết người đưa cô đi là Thời Cẩn.
Thời Cẩn làm việc rất chu đáo, đưa cô tới thẳng bệnh viện băng bó vết thương, còn tiêm để phòng ngừa.
Lúc chờ băng bó, Vương An An vô tình nhìn lướt qua vết thương của mình, suýt chút nữa thì cô ngất xỉu. Cô biết mình bị cắn rất sâu, cô vẫn cố chịu đựng không khóc, nhưng vết thương kia thật quá kinh khủng. Nhìn cánh tay mình be bét máu, quả thật rất giống thịt heo nướng ….
Vương An An liền cảm thấy buồn nôn.
Cô không ngờ con chó kia lại hung hãn cắn đứt một miếng thịt của cô.
Sau khi y tá đi, Thời Cẩn mới sợ hãi nói với cô: "Cô Vương, cô doạ chết bọn tôi, hai con sói đài nguyên này bình thường chúng tôi cũng không dám lại gần. Cô quả thật không muốn sống nữa rồi, tôi còn tưởng cô bị cắn cổ cơ.”
"Mẹ nó!" Vương An An trợn tròn mắt, "Sói? Bọn nó là sói à?”
Thời Cẩn thản nhiên nói: “Cái này đã là gì, nếu không phải hải quan can thiệp, Cố tổng còn muốn mang luôn cả con báo đốm ở Hồng Diệp sơn trang về nuôi.”
Miệng Vương An An không khép lại được, sao lại có những người có sở thích quái dị như vậy, không dưng lại nuôi sói trong sân.
Cái tên Cố Ngôn Chi này có thể biến thái hơn nữa được không?
Nếu sớm biết mấy con chó đó là sói, có cho cô mười lá gan cô cũng không dám chạy đến lồng sói nhặt đồ!
Quả thật cô vô cùng bực mình!
Thời Cẩn vừa dứt lời, lập tức có một cuộc điện thoại gọi tới. Lúc anh ta nhận điện thoại, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Do dự một chút, cuối cùng Thời Cẩn mới cẩn thận mở ví, lấy ra khoảng hai ngàn tiền mặt, đưa đến trước mặt Vương An An: “Cô Vương, thật ngại quá, đây là Cố tổng của chúng tôi…. Bảo tôi đưa cho cô, coi như bồi thường.”
Mặc dù Vương An An vô duyên vô cớ bị cắn mất miếng thịt, trong lòng vô cùng uất ức, nhưng cô cũng biết là lỗi do mình ngu ngốc, nếu không phải thò tay vào lồng, thì con sói đó cũng sẽ không cắn cô. Hơn nữa người ta còn vội vàng đưa cô đến bệnh viện, tiền thuốc thang cũng đã thanh toán, cô không hề nghĩ đến chuyện được bồi thường.
Hành động này của Thời Cẩn khiến cô kinh ngạc. Hai ngàn tệ đối với cô nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng cô lại cảm khó chịu. Nếu là người bình thường không phải sẽ nói xin lỗi, sau đó giải thích mấy câu kiểu như ‘không ngờ sói nhà tôi lại cắn cô’ sao.
Cô khinh, tưởng có tiền là có thể bất chấp lễ nghi cơ bản sao. Cô ngước mắt nói: “Thịt của tôi cũng không rẻ vậy đâu.”
Đúng tức không chịu nổi, cô bực dọc lẩm bẩm: "Tên Cố Ngôn Chi đó có ý gì hả. Nếu tôi cho anh ta hai ngàn, bảo anh ta để con sói kia cắn một cái, sau đó bồi thường…. Nói một câu xin lỗi thì chết sao?”
Câu sau có hơi lớn tiếng, sau khi Thời Cẩn nghe xong, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Sau khi náo loạn một hồi, Vương An An đòi về nhà. Chắc do cảm thấy áy náy nên Thời Cẩn kiên quyết muốn đưa cô về.
Vương An An cũng để anh ta đưa về, chỉ có điều sau khi về đến nhà, mẹ cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô liền trợn tròn mắt.
Cô vội vàng giải thích rằng mình bị chó cắn.
Mẹ cô đâu có tin, chó gì mà có thể cắn người ra nông nỗi này, băng bó cả nửa cánh tay chứ có ít đâu.
Vương An An giải thích cho mẹ cô đến khô cả cổ, nhưng vẫn không dám nói cho mẹ biết mình bị con sói nhà Cố Ngôn Chi cắn, đành nói dối là hai con chó rất to.
Mẹ cô càng nghe càng tức, lớn tiếng mắng: “Trong thành phố có thể nuôi loại chó to như vậy sao? Cho dù có nuôi cũng phải trông cho cẩn thận chứ. Bị cắn thế này, tay để lại sẹo thì phải làm sao, vốn dĩ đã chẳng ai thèm lấy rồi, giờ lại như vậy…. mặc váy rất xấu….”
Vương An An vừa nghe thấy mẹ nhắc đến chuyện lấy chồng, lập tức chạy tót về phòng ngủ. Nhưng vừa chạy đến nơi, cô chợt giật mình, thôi xong, lúc nãy cô vội quá nên quên mang theo cái thùng rời khỏi bệnh viện rồi!
Cô lập tức chạy ra ngoài, vội vàng vẫy một chiếc taxi, tới bệnh viện.
Lúc chạy tới, ngay cả thang máy cũng không kịp chờ, Vương An An chạy thẳng lên cầu thang bộ. Chạy một mạch đến tầng năm, mệt đến mức muốn nằm vật luôn xuống đất. Chạy bộ thật mệt quá đi.
Sau khi vội vàng đẩy cửa phòng bệnh, Vương An An lại sững sờ một lần nữa.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Ngôn Chi trong bệnh viện.
Hơn nữa nơi này không phải là phòng bệnh sao?
Vì để thuận tiện cho việc băng bó vết thương và nghỉ ngơi của cô, Thời Cẩn đã cố tình dặn dò bệnh viện trước.
Sao anh ta lại ở đây?
Hơn nữa trong giây phút cô đẩy cửa, cô thấy rõ Cố Ngôn Chi đang mở cái thùng giấy kia…
Động tác kia… Vẻ mặt kia… Đều rất….
Quả thật rất giống Uông Uông, khiến cô như ngừng thở. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra... Uông Uông sẽ không bao giờ ngồi ngay ngắn như vậy.
Cố Ngôn Chi nghe thấy tiếng mở cửa, liếc mắt nhìn Vương An An đứng ở cửa.
Vương An An không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi vào, giải thích: "À, tôi để quên cái thùng ở đây…”
Cố Ngôn Chi vẫn không nhúc nhích. Vương An An đành tự mình qua lấy lại cái thùng giấy.
Động tác của cô rất vụng về, cánh tay vừa bị thương, động nhẹ một cái là đau đến tận xương. Vậy mà Cố Ngôn Chi còn bày hết đồ trong thùng lên giường nữa chứ…
Vương An An cẩn thận dọn dẹp, để từng món từng món vào trong thùng.
Còn Cố Ngôn Chi, đương nhiên, ngay cả một chút suy nghĩ ra tay giúp đỡ cũng không có.
Vương An An chợt có chút tức giận, là lỗi của cô, không dưng lại thò tay vào lồng sắt, nhưng nếu trong sân có nuôi sói thì cũng nên dán cái biển “Động vật hung dữ chớ lại gần” chứ?
Hơn nữa anh ta bày đồ ra khắp giường, giờ thấy cô không tiện dọn dẹp thì cũng phải giúp cô một tay chứ?
Huống chi cô còn bị con sói của anh ta cắn đấy.
Nghĩ như vậy, Vương An An cũng chẳng kiêng nể gì, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Cố này, sau khi tôi trở về có suy nghĩ một chút, cảm thấy anh có lỗi, bồi thường tôi cũng là chuyện đương nhiên, vì để cho anh rút kinh nghiệm, tôi thấy tôi nên nhận tiền bồi thường, hơn nữa phiền anh có lời xin lỗi tôi. Cho dù anh không cố ý, nhưng nuôi loại động vật nguy hiểm như vậy thì anh cũng nên có trách nhiệm.”
Cố Ngôn Chi vẫn ngồi trên giường bệnh, Vương An An đứng bên giường nên cao hơn anh một chút.
Cô cất đồ vào thùng giấy xong, hơi cúi người xuống nhấc cái thùng lên, cho nên khi Cố Ngôn Chi ngẩng đầu liền tạo ra tình cảnh khá là xấu hổ, hai người cách nhau một khoảng rất gần.
Quả thật giống như đang chuẩn bị hôn nhau.
Suy nghĩ này vừa loé lên, Vương An An liền kinh hãi lùi về phía sau một bước.
Vẻ mặt của Cố Ngôn Chi vẫn không thay đổi nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới chậm rãi rút từ trong túi áo ra một chiếc ví da, sau đó lấy một chiếc thẻ màu đen đưa tới trước mặt Vương An An.
"Xin lỗi, tôi không quen mang tiền mặt bên người, cô cần thì có thể giữ dùng."
Vương An An nói vậy chỉ vì muốn làm khó anh ta thôi, chứ cô đời nào lại quẹt thẻ của người ta.
Hơn nữa tên Cố Ngôn Chi này rất kỳ quái.
Cô thật sự không ngờ Cố Ngôn Chi sẽ có lúc im lặng để người ta mắng như vậy.
Cô liền hào phóng nói: "Thôi, nhận rồi lại phải tới trả, tôi không rảnh, chỉ cần anh biết sai là được rồi…”
Vương An An cho rằng nói thế xong, chuyện này cũng không cần so đo tính toán nữa.
Cô chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, khí chất của Cố Ngôn Chi rất mạnh, lúc trước cô có bao giờ nói được một câu tử tế ra hồn trước mặt Cố Ngôn Chi đâu. Nhưng bây giờ. . . . . . Cảm giác đó đã phai nhạt ít nhiều. . . . . .
Dường như Cố Ngôn Chi lúc này không còn lực sát thương lớn như xưa nữa.
Vương An An nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ những lời cô nói đã khiến anh ta xúc động sao?
Kết quả trong lúc cô đứng ngẩn người, Cố Ngôn Chi đã bình tĩnh lấy thẻ về, nhàn nhạt hỏi, “Sao cô còn chưa đi?”
Khuôn mặt từ trước tới nay không chút biểu cảm, lúc này dường như hơi thay đổi, giống như vừa bừng tỉnh vậy. Cố Ngôn Chi tỏ vẻ ‘hóa ra là thế’ khi miệt nói: "Chẳng lẽ đang đợi tôi chăm sóc cô sao?"
Vương An An coi như đã hiểu cái gì gọi là miệng chó không mọc ra được ngà voi, chính là để chỉ cái tên Cố Ngôn Chi này đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.