Chương 21
Kim Đại
11/07/2015
Vương An An thấy Mạnh Triết có vẻ rất sốt ruột vội đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, quả thật không còn sớm, đã gần sáu giờ rồi.
Cô nhanh chóng lấy đồ ăn còn thừa từ hôm qua làm bữa tối đơn giản cho hai người, sau đó vào phòng bếp tìm thuốc, quả thật tìm thấy ba chiếc lọ khác nhau.
Cô lần lượt lấy từng lọ.
Nhưng cô không cho Uông Uông uống ngay lập tức. Cô vẫn rất để ý đến tác dụng phụ của những loại thuốc này bèn thử đọc mấy dòng giới thiệu trên thân lọ.
Nhưng trên lọ cũng không có hướng dẫn cụ thể, tất cả đều chỉ là những thuật ngữ chuyên ngành không thể chuyên ngành hơn, khiến cô hoa hết cả mắt, đọc mà không hiểu nổi.
Vương An An lưỡng lự không muốn cho Uông Uông uống. Cô vốn dĩ đã có chút áy náy với Cố Ngôn Chi, nên nhân dịp này thương lượng với Uông Uông luôn: “Uông Uông, chẳng lẽ anh muốn làm thế này mãi sao. Chuyện này sẽ khiến cả hai tổn thương, tại sao hai người không thương lượng …”
Hơn nữa dù Cố Ngôn Chi không tốt nhưng những thứ Cố Ngôn Chi có được đều do bản thân anh ta tự mình cố gắng. Mặc dù Uông Uông đáng thương, nhưng những năm qua đa phần áp lực đều do Cố Ngôn Chi gánh vác.
Huống chi ngay cả tội phạm còn có quyền bào chữa cơ mà.
Uông Uông vội vàng lắc đầu nói: "Không được đâu, An An, một khi anh ta xuất hiện sẽ lập tức áp chế anh… Anh không thể cho anh ta cơ hội này. Có một vài lần vì không thích những chuyện anh làm anh ta đã kìm chế anh rất mạnh, hiện giờ anh không thể mềm lòng được.”
Vương An An cũng biết để Uông Uông làm như vậy là quá nguy hiểm. Cô thở dài nói: "Hai người có thể trao đổi được với nhau thì tốt… Làm như thế này là bất lợi cho cả đôi bên….”
Cô buồn bực đổ thuốc ra lòng bàn tay. Thực ra trong lòng cô vẫn rất bất an, chứ không đơn giản chỉ vì áy náy với Cố Ngôn Chi mà thôi.
Ngày hôm qua cô đã nghĩ vẩn vơ rất nhiều, luôn cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Cố Ngôn Chi không phải người đơn giản, anh ta có gia thế và sự nghiệp, Mạnh Triết cũng đã nói, nếu hủy hôn ước sẽ ảnh hưởng đến lợi ích hai bên, vậy chuyện lần này…. Liệu có ảnh hưởng đến những lợi ích khác không?
Mặc dù cô đã đi làm được một thời gian nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá ít, Uông Uông lại đơn thuần như tờ giấy trắng, cô luôn cảm thấy ngộ nhỡ mọi chuyện vỡ lở, bọn họ sẽ bị người ta bán đứng không biết chừng.
Vương An An lo lắng lí nhí nói: "Uông Uông, hay chúng ta bỏ trốn đi, đến nơi Cố Ngôn Chi không tìm được…. Mặc dù có lỗi với cô Lưu và Mạnh Triết, nhưng nếu như Cố Ngôn Chi bỏ đi thì hôn sự cũng sẽ được hủy bỏ mà...."
Hơn bắt chước Cố Ngôn Chi đâu có dễ...
Uông Uông nghe xong liền nghiêm túc suy nghĩ, nhưng có lẽ anh nghĩ tới điều gì đó không hợp lý, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “An An, anh thật sự không nghĩ tới việc bỏ trốn…”
Anh chớp mắt: "Anh có thể làm được, lần này anh nhất định có thể. Sau đó anh có thể ở bên em, chỉ hai chúng ta.”
Vương An An thấy anh kiên quyết như vậy đành lấy thuốc cho anh uống.
Nhưng lúc lấy thuốc, Vương An An chợt phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Có một lọ thuốc màu trắng bị lẫn một vài viên màu vàng.
Vương An An vội lấy viên thuốc ra, lẩm bẩm: "Mạnh Triết đựng thuốc kiểu gì thế, sao lại bất cẩn như vậy…”
Cô còn cẩn thận đếm lại số lượng thuốc, thấy không còn vấn đề gì mới đưa cho Uông Uông uống.
Nhìn Uông Uông ngoan ngoãn uống thuốc, Vương An An cảm thấy đau lòng muốn chết, loại thuốc này rõ ràng có hại cho sức khoẻ mà.
Uông Uông thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.
Vương An An nhân lúc anh thay quần áo thì chuẩn bị giường đệm cho anh.
Sau khi anh lên giường, Vương An An vừa đắp chăn cho anh, vừa nắm tay anh.
Uông Uông chợt cười nói: "Em giống như đang chăm trẻ con vậy.”
Vương An An ngạc nhiên hả một tiếng.
Uông Uông giả vờ nhắm mắt lại, nói: “Anh nói dáng vẻ của em giống như đang dỗ anh ngủ.”
Vương An An vuốt tóc anh, “Ừ, vậy anh là trẻ lớn rồi.”
Tuy nói đùa nhưng trong lòng lại nặng nề, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần mất….
Không phải uống thuốc một hai ngày mà cả đời sẽ phải phụ thuộc vào thuốc…
Cô quả thật không dám nghĩ tiếp.
Uông Uông lại chẳng hề để ý, làm nũng : "An An, em hát ru anh đi.”
"Ừm." Vương An An vuốt tóc anh, khẽ hắng giọng một cái. Cô hát không được hay cho lắm, nhưng vẫn khe khẽ ngân nga. Uông Uông cũng hát theo cô, đáng ngạc nhiên là giọng hát của anh không tệ chút nào.
Chỉ được một lúc đã thấy Uông Uông nằm im.
Vương An An cúi đầu nhìn thì Uông Uông đã ngủ rồi, cô vội đắp chăn cho anh.
Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, cũng không biết đến khi nào mới tạnh. Cô đứng trước cửa sổ phòng Uông Uông nhìn một lúc mới trở về phòng của mình.
Lúc tối ăn ít quá nên chẳng bao lâu Vương An An đã cảm thấy có chút đói bụng. Trời vẫn mưa không ngừng, cô liền thở dài, lăn qua lộn lại trên giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương An An nghe thấy phòng bên có tiếng thuỷ tinh vỡ. Cô lập tức bật dậy, chạy vào phòng ngủ của Uông Uông liền cảm thấy gió lạnh tràn vào.
Trời ạ, sao lại xui xẻo thế này, có một cành cây gãy đập vỡ cửa kính.
Giường Uông Uông rất gần cửa sổ, may là những mảnh thủy tinh rơi vãi dưới đất không trúng người. Nhưng mưa gió lạnh lại thổi thẳng vào giường của Uông Uông.
Ban đầu Vương An An định chuyển giường ra chỗ khác, cố gắng không để Uông Uông ở quá gần cửa sổ, nhưng sức của cô chỉ có hạn.
Cuối cùng cô quyết định kéo Uông Uông đến phòng khác, nhưng ôm anh trong tình trạng ngủ mê mệt cũng đủ khiến cô kiệt sức rồi.
Thể hình chênh lệch quá nhiều, cô dốc hết sức cũng chỉ mệt đứt cả hơi chứ không nâng được anh.
Cô nghĩ mãi, cuối cùng đi tìm một cái ô để che.
Cô dựng cả hai chiếc gối lên, ít ra nước mưa cũng không tạt đến chỗ Uông Uông.
Nhưng ngoài trời mưa gió quá lớn, hai chiếc gối và một chiếc ô này không chống đỡ nổi, chỉ được một lúc liền đổ xuống làm giường ẩm nước.
Lần này Vương An An đã hoàn toàn bó tay, không thể làm gì khác hơn là lấy người thay ô.
Vương An An một tay cầm ô, còn mình thì ngồi co ro bên cạnh Uông Uông.
Bởi vì chân quá lạnh, cô quyết định cho chân vào trong chăn của Uông Uông.
Vương An An có cảm giác Uông Uông hình như hơi động đậy. Nhưng đang ngủ say cũng có phản ứng bản năng à?
Vương An An giữ được một lát liền mệt nhoài. Cả ngày bất an thấp thỏm, ngủ không ngon, giờ còn phải cầm ô cản mưa gió.
Cô ngủ gà ngủ gật, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã người xuống giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm thấy lạnh nên dịch về chỗ ấm, cuối cùng cũng áp sát được vào thứ cực kỳ ấm áp bên cạnh.
Cô tiếp tục dịch vào như bị hút, tay sờ soạng theo bản năng vén quần áo của đối phương, cho tay vào.
Cảm giác bàn tay chạm vào da thịt rất thích, Vương An An hài lòng ngủ tiếp.
Ngủ tới nửa đêm, Vương An An mới giật mình phát hiện mình đang sờ cơ ngực của Uông Uông như nữ lưu manh.
Cô ngượng chín mặt.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ: Uông Uông đang ngủ say, có sờ một hai cái thì anh cũng không biết đâu.
Nhưng cô lại rất hiếu kỳ, bình thường nhìn Uông Uông có vẻ gầy nhưng sáng nay anh mặc quần áo lại rất đẹp, quả thật giống như chiếc mắc treo quần áo vậy.
Biết đâu dáng người anh thật sự rất đẹp thì sao?
Dù sao cũng chỉ vén áo lên xem một chút thôi, đâu có nhìn ‘vị trí quan trọng’.
Cô liền đánh bạo nhìn một cái, quả nhiên là vô cùng đáng xem. Màu da rất đẹp, xúc cảm không tồi, hoàn toàn không có chút mỡ thừa nào, cơ bụng cơ ngực rắn chắc, có thể làm người mẫu nội y được rồi.
Hẳn phải khen Cố Ngôn Chi một câu, rõ ràng sống trong nhung lụa nhưng lại có thể rèn luyện thân thể tốt như vậy.
Sau này cô cũng muốn Uông Uông tiếp tục giữ được dáng người đẹp thế này.
Vương An An hài lòng kéo áo ngủ xuống, đắp lại chăn cho Uông Uông, vô cùng đắc chí, còn vui vẻ nói thầm: “Oa, mình đúng là lời to….”
Biết Uông Uông sẽ không tỉnh, cô yên tâm ôm eo Uông Uông, thân mật áp vào má Uông Uông, giống như con mèo nhỏ ăn vụng, khe khẽ nói ra suy nghĩ vẩn vơ của mình: “Uông Uông này, sau khi mọi chuyện kết thúc thì hãy xử lý mấy vấn đề của Cố Ngôn Chi luôn nhé. Công ty lớn như vậy thể nào chẳng có phó tổng, không thì bỏ tiền ra thuê một CEO cũng được.... Tiền của Cố Ngôn Chi chúng ta cũng đừng lấy, tôi cứ thấy áy náy sao ý. Chúng ta cầm tiền đi quyên góp hoặc xây trường học, sau đó anh hãy theo tôi, chỉ hai chúng ta thôi…. Cuộc sống của chúng ta chắc cũng không đến nỗi nào đâu… Tôi đi làm có tiền lương, còn anh…. Cũng không biết anh giỏi chuyện gì nhỉ? Đúng rồi, gần nhà mình có trường trung học, cùng lắm thì anh đi bán đồ ăn vặt, như thịt xiên nướng chẳng hạn, nghe nói một tháng kiếm cũng không ít đâu…..Nếu không thì anh có thể mở shop trên taobao, tôi có bạn bè làm cái đó, đến lúc đó tôi sẽ bảo bạn tôi dạy anh….”
Vương An An vuốt tóc Uông Uông theo thói quen, không nhịn được hôn lên mặt anh một cái, thủ thỉ những suy ngổn ngang trong lòng mình.
Cô còn rất nhiều ý tưởng, nhưng cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường đơn giản lại có chút tầm thường giống cuộc sống của cha mẹ cô, đó cũng là cách sống cô quen thuộc nhất. Cô không hiểu lãng mạn giữa nam nữ phải như thế nào, nhưng cô cảm thấy cuộc sống bình dị chẳng có gì không tốt, Uông Uông cũng cần một cuộc sống gia đình yên ổn như thế.
Cô nhanh chóng lấy đồ ăn còn thừa từ hôm qua làm bữa tối đơn giản cho hai người, sau đó vào phòng bếp tìm thuốc, quả thật tìm thấy ba chiếc lọ khác nhau.
Cô lần lượt lấy từng lọ.
Nhưng cô không cho Uông Uông uống ngay lập tức. Cô vẫn rất để ý đến tác dụng phụ của những loại thuốc này bèn thử đọc mấy dòng giới thiệu trên thân lọ.
Nhưng trên lọ cũng không có hướng dẫn cụ thể, tất cả đều chỉ là những thuật ngữ chuyên ngành không thể chuyên ngành hơn, khiến cô hoa hết cả mắt, đọc mà không hiểu nổi.
Vương An An lưỡng lự không muốn cho Uông Uông uống. Cô vốn dĩ đã có chút áy náy với Cố Ngôn Chi, nên nhân dịp này thương lượng với Uông Uông luôn: “Uông Uông, chẳng lẽ anh muốn làm thế này mãi sao. Chuyện này sẽ khiến cả hai tổn thương, tại sao hai người không thương lượng …”
Hơn nữa dù Cố Ngôn Chi không tốt nhưng những thứ Cố Ngôn Chi có được đều do bản thân anh ta tự mình cố gắng. Mặc dù Uông Uông đáng thương, nhưng những năm qua đa phần áp lực đều do Cố Ngôn Chi gánh vác.
Huống chi ngay cả tội phạm còn có quyền bào chữa cơ mà.
Uông Uông vội vàng lắc đầu nói: "Không được đâu, An An, một khi anh ta xuất hiện sẽ lập tức áp chế anh… Anh không thể cho anh ta cơ hội này. Có một vài lần vì không thích những chuyện anh làm anh ta đã kìm chế anh rất mạnh, hiện giờ anh không thể mềm lòng được.”
Vương An An cũng biết để Uông Uông làm như vậy là quá nguy hiểm. Cô thở dài nói: "Hai người có thể trao đổi được với nhau thì tốt… Làm như thế này là bất lợi cho cả đôi bên….”
Cô buồn bực đổ thuốc ra lòng bàn tay. Thực ra trong lòng cô vẫn rất bất an, chứ không đơn giản chỉ vì áy náy với Cố Ngôn Chi mà thôi.
Ngày hôm qua cô đã nghĩ vẩn vơ rất nhiều, luôn cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ. Cố Ngôn Chi không phải người đơn giản, anh ta có gia thế và sự nghiệp, Mạnh Triết cũng đã nói, nếu hủy hôn ước sẽ ảnh hưởng đến lợi ích hai bên, vậy chuyện lần này…. Liệu có ảnh hưởng đến những lợi ích khác không?
Mặc dù cô đã đi làm được một thời gian nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá ít, Uông Uông lại đơn thuần như tờ giấy trắng, cô luôn cảm thấy ngộ nhỡ mọi chuyện vỡ lở, bọn họ sẽ bị người ta bán đứng không biết chừng.
Vương An An lo lắng lí nhí nói: "Uông Uông, hay chúng ta bỏ trốn đi, đến nơi Cố Ngôn Chi không tìm được…. Mặc dù có lỗi với cô Lưu và Mạnh Triết, nhưng nếu như Cố Ngôn Chi bỏ đi thì hôn sự cũng sẽ được hủy bỏ mà...."
Hơn bắt chước Cố Ngôn Chi đâu có dễ...
Uông Uông nghe xong liền nghiêm túc suy nghĩ, nhưng có lẽ anh nghĩ tới điều gì đó không hợp lý, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “An An, anh thật sự không nghĩ tới việc bỏ trốn…”
Anh chớp mắt: "Anh có thể làm được, lần này anh nhất định có thể. Sau đó anh có thể ở bên em, chỉ hai chúng ta.”
Vương An An thấy anh kiên quyết như vậy đành lấy thuốc cho anh uống.
Nhưng lúc lấy thuốc, Vương An An chợt phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.
Có một lọ thuốc màu trắng bị lẫn một vài viên màu vàng.
Vương An An vội lấy viên thuốc ra, lẩm bẩm: "Mạnh Triết đựng thuốc kiểu gì thế, sao lại bất cẩn như vậy…”
Cô còn cẩn thận đếm lại số lượng thuốc, thấy không còn vấn đề gì mới đưa cho Uông Uông uống.
Nhìn Uông Uông ngoan ngoãn uống thuốc, Vương An An cảm thấy đau lòng muốn chết, loại thuốc này rõ ràng có hại cho sức khoẻ mà.
Uông Uông thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.
Vương An An nhân lúc anh thay quần áo thì chuẩn bị giường đệm cho anh.
Sau khi anh lên giường, Vương An An vừa đắp chăn cho anh, vừa nắm tay anh.
Uông Uông chợt cười nói: "Em giống như đang chăm trẻ con vậy.”
Vương An An ngạc nhiên hả một tiếng.
Uông Uông giả vờ nhắm mắt lại, nói: “Anh nói dáng vẻ của em giống như đang dỗ anh ngủ.”
Vương An An vuốt tóc anh, “Ừ, vậy anh là trẻ lớn rồi.”
Tuy nói đùa nhưng trong lòng lại nặng nề, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần mất….
Không phải uống thuốc một hai ngày mà cả đời sẽ phải phụ thuộc vào thuốc…
Cô quả thật không dám nghĩ tiếp.
Uông Uông lại chẳng hề để ý, làm nũng : "An An, em hát ru anh đi.”
"Ừm." Vương An An vuốt tóc anh, khẽ hắng giọng một cái. Cô hát không được hay cho lắm, nhưng vẫn khe khẽ ngân nga. Uông Uông cũng hát theo cô, đáng ngạc nhiên là giọng hát của anh không tệ chút nào.
Chỉ được một lúc đã thấy Uông Uông nằm im.
Vương An An cúi đầu nhìn thì Uông Uông đã ngủ rồi, cô vội đắp chăn cho anh.
Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, cũng không biết đến khi nào mới tạnh. Cô đứng trước cửa sổ phòng Uông Uông nhìn một lúc mới trở về phòng của mình.
Lúc tối ăn ít quá nên chẳng bao lâu Vương An An đã cảm thấy có chút đói bụng. Trời vẫn mưa không ngừng, cô liền thở dài, lăn qua lộn lại trên giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vương An An nghe thấy phòng bên có tiếng thuỷ tinh vỡ. Cô lập tức bật dậy, chạy vào phòng ngủ của Uông Uông liền cảm thấy gió lạnh tràn vào.
Trời ạ, sao lại xui xẻo thế này, có một cành cây gãy đập vỡ cửa kính.
Giường Uông Uông rất gần cửa sổ, may là những mảnh thủy tinh rơi vãi dưới đất không trúng người. Nhưng mưa gió lạnh lại thổi thẳng vào giường của Uông Uông.
Ban đầu Vương An An định chuyển giường ra chỗ khác, cố gắng không để Uông Uông ở quá gần cửa sổ, nhưng sức của cô chỉ có hạn.
Cuối cùng cô quyết định kéo Uông Uông đến phòng khác, nhưng ôm anh trong tình trạng ngủ mê mệt cũng đủ khiến cô kiệt sức rồi.
Thể hình chênh lệch quá nhiều, cô dốc hết sức cũng chỉ mệt đứt cả hơi chứ không nâng được anh.
Cô nghĩ mãi, cuối cùng đi tìm một cái ô để che.
Cô dựng cả hai chiếc gối lên, ít ra nước mưa cũng không tạt đến chỗ Uông Uông.
Nhưng ngoài trời mưa gió quá lớn, hai chiếc gối và một chiếc ô này không chống đỡ nổi, chỉ được một lúc liền đổ xuống làm giường ẩm nước.
Lần này Vương An An đã hoàn toàn bó tay, không thể làm gì khác hơn là lấy người thay ô.
Vương An An một tay cầm ô, còn mình thì ngồi co ro bên cạnh Uông Uông.
Bởi vì chân quá lạnh, cô quyết định cho chân vào trong chăn của Uông Uông.
Vương An An có cảm giác Uông Uông hình như hơi động đậy. Nhưng đang ngủ say cũng có phản ứng bản năng à?
Vương An An giữ được một lát liền mệt nhoài. Cả ngày bất an thấp thỏm, ngủ không ngon, giờ còn phải cầm ô cản mưa gió.
Cô ngủ gà ngủ gật, cuối cùng không chịu nổi nữa ngã người xuống giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng cô cảm thấy lạnh nên dịch về chỗ ấm, cuối cùng cũng áp sát được vào thứ cực kỳ ấm áp bên cạnh.
Cô tiếp tục dịch vào như bị hút, tay sờ soạng theo bản năng vén quần áo của đối phương, cho tay vào.
Cảm giác bàn tay chạm vào da thịt rất thích, Vương An An hài lòng ngủ tiếp.
Ngủ tới nửa đêm, Vương An An mới giật mình phát hiện mình đang sờ cơ ngực của Uông Uông như nữ lưu manh.
Cô ngượng chín mặt.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ: Uông Uông đang ngủ say, có sờ một hai cái thì anh cũng không biết đâu.
Nhưng cô lại rất hiếu kỳ, bình thường nhìn Uông Uông có vẻ gầy nhưng sáng nay anh mặc quần áo lại rất đẹp, quả thật giống như chiếc mắc treo quần áo vậy.
Biết đâu dáng người anh thật sự rất đẹp thì sao?
Dù sao cũng chỉ vén áo lên xem một chút thôi, đâu có nhìn ‘vị trí quan trọng’.
Cô liền đánh bạo nhìn một cái, quả nhiên là vô cùng đáng xem. Màu da rất đẹp, xúc cảm không tồi, hoàn toàn không có chút mỡ thừa nào, cơ bụng cơ ngực rắn chắc, có thể làm người mẫu nội y được rồi.
Hẳn phải khen Cố Ngôn Chi một câu, rõ ràng sống trong nhung lụa nhưng lại có thể rèn luyện thân thể tốt như vậy.
Sau này cô cũng muốn Uông Uông tiếp tục giữ được dáng người đẹp thế này.
Vương An An hài lòng kéo áo ngủ xuống, đắp lại chăn cho Uông Uông, vô cùng đắc chí, còn vui vẻ nói thầm: “Oa, mình đúng là lời to….”
Biết Uông Uông sẽ không tỉnh, cô yên tâm ôm eo Uông Uông, thân mật áp vào má Uông Uông, giống như con mèo nhỏ ăn vụng, khe khẽ nói ra suy nghĩ vẩn vơ của mình: “Uông Uông này, sau khi mọi chuyện kết thúc thì hãy xử lý mấy vấn đề của Cố Ngôn Chi luôn nhé. Công ty lớn như vậy thể nào chẳng có phó tổng, không thì bỏ tiền ra thuê một CEO cũng được.... Tiền của Cố Ngôn Chi chúng ta cũng đừng lấy, tôi cứ thấy áy náy sao ý. Chúng ta cầm tiền đi quyên góp hoặc xây trường học, sau đó anh hãy theo tôi, chỉ hai chúng ta thôi…. Cuộc sống của chúng ta chắc cũng không đến nỗi nào đâu… Tôi đi làm có tiền lương, còn anh…. Cũng không biết anh giỏi chuyện gì nhỉ? Đúng rồi, gần nhà mình có trường trung học, cùng lắm thì anh đi bán đồ ăn vặt, như thịt xiên nướng chẳng hạn, nghe nói một tháng kiếm cũng không ít đâu…..Nếu không thì anh có thể mở shop trên taobao, tôi có bạn bè làm cái đó, đến lúc đó tôi sẽ bảo bạn tôi dạy anh….”
Vương An An vuốt tóc Uông Uông theo thói quen, không nhịn được hôn lên mặt anh một cái, thủ thỉ những suy ngổn ngang trong lòng mình.
Cô còn rất nhiều ý tưởng, nhưng cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường đơn giản lại có chút tầm thường giống cuộc sống của cha mẹ cô, đó cũng là cách sống cô quen thuộc nhất. Cô không hiểu lãng mạn giữa nam nữ phải như thế nào, nhưng cô cảm thấy cuộc sống bình dị chẳng có gì không tốt, Uông Uông cũng cần một cuộc sống gia đình yên ổn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.