Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 19: Tác động lẫn nhau(1)

Triêu Tiểu Thành

19/03/2014

Hôm sau chính là ngày chủ nhật.

Đường Thần Duệ luôn có thói quen vào buổi sáng, sau khi rời giường sẽ ra phòng khách bật nhạc nhẹ, sau đó vào phòng bếp không nhanh không chậm chuẩn bị điểm tâm. Thói quen sinh hoạt như thế khiến người nhìn vào luôn cho rằng anh giống như cô bé khăn quàng đỏ, ngây thơ và thiện lương, kỳ thật ban ngày và buổi tối là hai kẻ khác nhau hoàn toàn.

Mà bên kia, bình thường thì Hướng Vãn cũng có thói quen vào lúc sáng sớm, sau khi rời giường sẽ đi chạy bộ một giờ, mỗi lần mồ hôi đầm đìa trở về nhà thì Đường Thần Duệ đều mới chỉ làm xong phân nửa bữa sáng mà thôi.

Không thể không thừa nhận, bất cứ thành phẩm nào được Đường Thần Duệ tự tay làm ra đều không hề kém cỏi, đây chính là con người Đường Thần Duệ, một khi đã quyết định chuyện gì đều nhất định sẽ đi tới tận cùng. Dựa vào điều đó, muốn ăn được bữa sáng do chính tay Đường Thần Duệ làm cũng là một chuyện thách thức tính kiên trì không nhỏ. Gần đây Trình Lượng luôn cảm thán tính kiên trì của Tịch Hướng Vãn càng ngày càng tốt, thật ra anh ta không hề biết được trong lòng Hướng Vãn có nỗi khổ không nói nên lời, cùng một người đàn ông như Đường Thần Duệ sống chung, không kiên trì thì tuyệt đối sẽ bị anh bức cho điên luôn.

Nhưng đứng từ góc độ nào đó mà nói thì hai người này, một tĩnh một động cũng phối hợp khá là ăn ý.

Tối hôm qua Hướng Vãn vô cùng mệt mỏi nên sáng sớm ngủ khá sâu, Đường Thần Duệ không đánh thức cô dậy, vì thế lúc Hướng Vãn tỉnh lại đã thấy Đường Thần Duệ nhẹ nhàng thư thái đi ra từ nhà bếp, tay phải cầm một cốc sữa, tay trái cầm theo di động, đang trả lời điện thoại: “Nghe đây, đứng ở lập trường của Đường Thịnh, những gì tôi nói phải làm…”

Trong lúc nói chuyện, anh lơ đãng quét mắt nhìn qua đây, thấy bộ dáng cô mặc áo ngủ đang đứng ở cửa phòng gãi đầu, Đường Thần Duệ liền chuyển lời, nói với người bên kia điện thoại: “Tạm dừng mười phút”, sau đó ấn nút tắt cuộc gọi, tiện tay ném điện thoại xuống sô pha bên cạnh, buông cốc sữa ra rồi đi tới chỗ Hướng Vãn.

Anh vươn tay khẽ gạt những sợi tóc tán loạn trên trán cô, cất giọng rất dịu dàng: “Tỉnh sớm thế?”

“Ừm, quen rồi, nằm mãi cũng không ngủ được nữa nên liền dậy.”

Vừa nghĩ tới những chuyện đã làm cùng anh đêm qua, lúc ban ngày nhìn thấy anh cô liền có chút lo lắng. Tố chất tâm lý của Đường Thần Duệ luôn luôn tốt, tình cảm giữa hai người trưởng thành khi đến một độ sâu nào đó có thể hoan ái với nhau là chuyện hết sức bình thường, khi anh nhìn thấy hai người ngủ cùng với nhau mà chuyện gì cũng không làm mới gọi là quỷ dị.

Nhưng Hướng Vãn không thể tự nhiên như vậy được.

“Hình như hôm nay anh có rất nhiều việc thì phải?” Thuần túy là kiếm chuyện để nói mà thôi ~~~~

“Tạm thời có chút việc thôi.”

“A, vậy thì anh mau đi làm việc đi.” Đi đi, anh đi làm rồi em mới có thể an tâm chơi game ~~~

“Không phải em đang nghĩ muốn cùng hai người đồng nghiệp kia của mình một ngày một đêm chơi game đấy chứ?!”

“…!” Khiếp sợ!

Cô vội vàng phủ nhận: “Ha ha, làm sao có thể được ~~ em biết tiết chế mà ~~”

“Hôm nay có lẽ anh không có thời gian ở cùng em.”

“Được ~~ “

“Ở nhà một mình, buổi trưa không cho phép ăn đồ cho cả gia đình nữa, không có chút dinh dưỡng nào.”

“Vâng vâng ~~ em với thỏ cùng nhau ăn củ cải ~~”

“Có việc thì gọi điện thoại cho anh.”

“Vậy đi vậy đi ~~”

“Được rồi, anh đi.”

—— con mẹ nó, rốt cuộc cũng nghe được cái chữ “Đi” này!

CÔ vội vàng lên tiếng đáp lại: “Ừm, đi đi.” Ngẫm lại, hình như không đủ thành ý lắm thì phải, mặc dù xác thực cô cũng chẳng có chút thành ý gì nhưng bộ mặt sĩ diện vẫn cần phải được xây nên, thế là bồi thêm một câu nữa: “Anh đi mạnh khỏe ~~~”

Không thêm mấy chữ này thì thôi, thêm vào ngược lại càng khiến cho người ta cảm thấy không có thành ý….

“…”

Cần dặn dò đã dặn dò xong, nhưng vẫn cảm thấy chưa được thỏa mãn, Đường Thần Duệ liền chăm chú nhìn cô.

“…Em không có gì muốn nói cùng với anh sao?”

Hướng Vãn nhức đầu, lại gãi gãi đầu, “Có mà.”

Đường Thần Duệ nhướn mày, “Nói”. Không thể phủ nhận trong lòng anh có chút mừng rỡ thoáng qua ~~

“Sao anh còn chưa đi đi? Buổi tối không cần trở về sớm đâu ~~~”

“…”

Nghe được câu trả lời của cô, Đường Thần Duệ đút tay vào túi quần, tròng mắt hơi trầm xuống, sâu xa thâm thúy nhìn cô từ trên cao.

Rất rõ ràng, vị hôn thê bé nhỏ này của anh hoàn toàn không hề có chút tính tự giác nào của một người vợ sắp cưới cả, đối với quan hệ giữa anh và cô cũng không có những hiểu biết cần thiết, có khi một phần ba cũng không nhập nổi vào đầu. Dễ dàng thấy được, muốn từ miệng cô nói ra những lời làm nũng đại loại như ‘Anh đừng đi, em muốn anh ở bên cạnh em cơ…’ có lẽ chỉ ở trong vọng tưởng của anh mà thôi ~~~

Đường Thần Duệ bất âm bất dương nhìn cô, trong lòng nảy sinh những suy nghĩ ác độc: đáng đánh đòn, vì sao mình không cầm thú với cô ấy thêm một chút nữa…

Bên này, Tịch Hướng Vãn vẫn hoàn toàn không có nửa điểm ý thức được nguy cơ, nghĩ rằng điều gì cần nói đã nói hết, thế là một chút lưu luyến cũng không có, dù sao mỗi ngày đều nhìn thấy anh, anh cũng chẳng có cánh dài mà bay đi đâu được cả, nếu như có cánh để bay đi thật mới là chuyện tốt ấy.

Hướng Vãn xoa xoa mắt, xoay người: “Vậy thì, em đi đánh răng rửa mặt…”

Đường Thần Duệ đột nhiên nắm lấy tay phải của cô.

Trước mắt Hướng Vãn bỗng tối sầm đi, người này sẽ không cẩu huyết tới mức muốn một nụ hôn tạm biệt gì gì đó chứ?!

“Em còn chưa đánh răng.” Không phải anh mắc bệnh ưa sạch sẽ nặng hay sao?

Cánh tay dài của anh khẽ kéo một cái đã có thể dễ dàng ôm cô vào lòng: “Em là ngoại lệ.”

Lời còn chưa dứt, anh đã cúi đầu chiếm lấy môi cô.

Nhớ năm đó, mỗi khi Đường Thần Duệ thấy Đường Dịch hễ có cơ hội là kéo Kĩ Dĩ Ninh vào một góc triền miên dây dưa, anh luôn đứng ở một bên thổn thức không ngừng: người này mới vừa sải bước vào xã hội bậc trung, anh cũng hiểu được, nhưng có cần phải đói khát đến thế hay không chứ, không biết bẽ mặt là cái gì…

Thời gian trôi đi đến hiện tại, bây giờ Đường Thần Duệ đang cấp tốc sửa chữa những quan niệm sai lầm trước đây của mình, không hề có nguyên tắc chạy sang đứng cùng chiến tuyến với Đường Dịch. Không mất mặt, tuyệt đối không mất mặt ! Nói đùa sao, giờ anh đang độ tuổi thanh xuân, là lúc huyết khí tràn đầy, rất có nhu cầu đấy.

Anh nắm chặt hông cô, đem cả người cô đặt trong góc tường, hơi thở triền miên tối qua dường như vẫn còn phảng phất trên cơ thể, câu dẫn lòng người. Nâng cằm cô lên, đầu lưỡi anh không nhịn được thăm dò tiến vào, không ngừng quấn lấy cái lưỡi đang muốn chạy trốn, ngậm nhẹ rồi mút chặt, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, trong lúc nhất thời không thể phân rõ ai là ai được.

Triền miên sâu sắc, dây dưa không ngừng, một lúc sau, Đường Thần Duệ buông cô ra, sờ sờ đám tóc luôn vểnh lên hướng về phía trước trên đỉnh đầu cô, đám tóc ngốc này đã đủ để nói lên bản chất tự nhiên ngốc nghếch của chủ nhân nó rồi. Tâm tình Đường Thần Duệ rất tốt, đem một cái thẻ nhét vào trong túi áo ngủ của cô.

“Một món quà nhỏ.”

Anh vỗ vỗ đầu của cô: “Đi thôi. Bữa sáng ở trên bàn, nhớ phải ăn đấy.”

Nói xong, anh xoay người chậm rãi bước đi, tiện tay cầm lấy chiếc điện thoại vừa mới bị ném trên sô pha, nhấn nút gọi, tiếp tục cuộc trò chuyện khi nãy. Hướng Vãn chỉ nghe được một âm thanh rất nhỏ truyền tới từ đầu bên kia: ‘Tổng giám đốc?”, sau đó liền nhìn thấy Đường Thần Duệ một tay cầm điện thoại, tay kia thuận tiện nắm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa lên tiếng trả lời: “Trong vòng mười phút nữa tôi sẽ đến phòng họp, đưa tư liệu cho tôi, anh nói tiếp.”



Đường Thần Duệ đi rồi, Hướng Vãn đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, nửa ngày mới hoàn hồn, chậm chạp đi vào nhà vệ sinh, nhìn gương soi, gãi gãi đầu, mặt có chút đỏ ửng lên, mãi không kịp phản ứng lại.

Nếu như nói nụ hôn sâu của anh khiến cho chân cô mềm nhũn, thì động tác cuối cùng của anh chính là thứ khiến cho cô mềm lòng.

Lúc cuối bị anh vỗ đầu thì phải, coi cô là thỏ sao? Thật đúng là…

Đường Thần Duệ lớn hơn cô bốn tuổi, người ta đều nói năm năm một luân hồi, cô cùng anh cũng coi như đang đứng cùng trong một vòng luân hồi như vậy, thế nhưng, giữa anh và cô, một người đàn ông và một cô gái đã trưởng thành vẫn cách biệt bởi một giới tuyến rất rõ ràng.

Sự thật thì, anh quả thực cũng được coi là một người tình hoàn mỹ. Không nhanh không chậm, không vội vàng thúc giục, từng chút từng chút dạy cho cô cách làm thế nào để dung nhập được với cuộc sống của anh. Người ta vẫn thường nói, một người tình tốt luôn khiến cho cô gái của anh cảm thấy được anh không chỉ là một người bạn trai, mà còn là một bậc cha chú, một người anh, một người thầy của mình, cho cô ấy tình yêu thương ấm nồng, đưa cô ấy đến với một thế giới chưa từng được biết đến trong quá khứ.

Trước đây lúc Tịch Hướng Vãn nghe được lời thoại này trong một vở kịch, chỉ cảm thấy vô cùng chua xót. Có nhầm hay không vậy, vừa giống như cha vừa giống như anh, lại còn giống cả thầy, đây chẳng phải là nhân cách phân liệt hay sao?

Nhưng bây giờ, cô đã tin. Đường Thần Duệ đối với cô, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người tình hoàn hảo, càng ngày anh càng khiến cho cô cảm thấy cuộc gặp gỡ này có lẽ cũng không phải là một chuyện quá xấu.

Hướng Vãn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đánh răng rửa mặt. Dòng nước ào ào chảy qua lòng bàn tay, tâm tư của cô cũng giống như những giọt nước ấy, tuôn chảy ra ngoài.

Thích anh sao? Cứ cho là như vậy.



Yêu anh sao? Chuyện này hình như vẫn còn quá xa vời…

Đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm, sau khi ăn xong, Hướng Vãn thu dọn bàn ăn sạch sẽ, đứng ở phòng bếp lau chùi một mạch. Buổi sáng đầu thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng nhỏ khiến người đang phơi nắng lập tức cảm thấy rất thư thái, nhất là loại người không ôm chí lớn như Tịch Hướng Vãn, càng một lòng gửi vào trong gió: A…Mùa thu là mùa thích hợp để chơi game nha ~~~

Xoa xoa tay đi tới, vốn đang định cho thỏ ăn cơm, lại phát hiện bạn thỏ nhỏ vừa nãy đã được Đường Thần Duệ cho ăn no rồi, ợ một cái no nê, thư thái nằm trên tấm thảm trong phòng khách phơi nắng. Hướng Vãn đi tới ngồi xổm trước mặt nó, sờ tới sờ lui bộ lông mềm mượt của bạn thỏ.

Lúc cô vừa mới tới nhà của Đường Thần Duệ đã nhanh chóng thiết lập mối quan hệ cách mạng hữu nghị với bạn thỏ này rồi, quá trình cụ thể như sau:

Thời gian: Buổi chiều đầu tiên từ khi bắt đầu sống trong nhà Đường Thần Duệ.

Địa điểm: Phòng ngủ chính trong nhà Đường Thần Duệ.

Diễn biến:

Bạn thỏ nhỏ (><): Ngao ngao ngao! Người mới tới! Giường của Thần Thần không đủ lớn!

Hướng Vãn (hỏi): “Vậy làm sao bây giờ?”

Bạn thỏ nhỏ (lăn): Ngao ngao ngao! Ta không muốn ngủ trên sàn nhà!

Hướng Vãn (mừng rỡ, xung phong nhận việc): “Vậy ta đi ngủ trên sàn nhà!”

Đường Thần Duệ (như đinh đóng cột): “Không cho phép.”

Hướng Vãn (nhanh chóng phản ứng): “Vậy anh đi ngủ trên sàn nhà.”

Đường Thần Duệ: “…”

Khụ một tiếng, chỉ chỉ thỏ, Đường Thần Duệ (chậm rãi): “Mi đi ngủ trên sàn nhà.”

Ngao ——!

Bạn thỏ nhỏ ngồi chồm hổm trên giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, ánh mắt vừa bi phẫn vừa ủy khuất, tuyệt đối là biểu hiện khi bị vũ nhục, Đường Thần Duệ vừa gương mắt đối diện với nó, nó liền oạch một cái xoay người sang chỗ khác, dùng cái mông nhỏ trắng như tuyết phản đối anh, lấy sự trầm mặc làm hành động kháng nghị.

Hướng Vãn (cấp tốc đứng về phía chiến tuyến của bạn thỏ): “Em với nó cùng nhau ngủ trên sàn nhà!”

Đường Thần Duệ: “…”

Đây thực sự là ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh ~~~

Đường Thần Duệ không nhiều lời vô ích, chặn ngang ôm lấy cô ném lên giường, lại nhìn chằm chằm bạn thỏ một lúc. Dưới khí thế áp bức không tiếng động của Đường Thần Duệ, bạn thỏ ngao ô một tiếng, lập tức thua trận. Tính tình Đường Thần Duệ nói xấu không xấu, nhưng cũng không hề tốt chút nào, cứng mềm đối với anh đều không có tác dụng. Bình thường Đường Thần Duệ luôn dung túng nó, không quản thúc quá nhiều, cho đến một ngày anh mệt muốn chết đi, đang ngủ lại bị nó ầm ĩ muốn cùng chơi với mình, kết quả Đường Thần Duệ tức giận đứng lên, không nói hai lời nhốt nó vào lồng tre, treo ngược lên lan can của ban công, cho hứng gió suốt một đêm liền.

Phải nói, trước đây Đường Dịch cũng thường xuyên dùng chiêu này để bắt nạt Kỷ Dĩ Ninh, nhưng tốt xấu gì bạn Dịch của chúng ta cũng chỉ xách nhẹ Dĩ Ninh lên sân thượng, dọa hai phát rồi thả xuống, còn Đường Thần Duệ thì không như thế, đem thỏ bắt vào lồng tre rồi treo lên lan can ban công suốt cả một đêm, nửa điểm chướng ngại tâm lý cũng không có, thoải mái đi ngủ.

Căn hộ nằm ở tầng thứ năm mươi bảy a, ở trong gió đêm lắc lư lắc lư suốt một đêm là cảm giác như thế nào ~~~ mỗi lần gió thổi qua, cái lồng liền kẽo kẹt kẽo kẹt đong đưa, giống như một khúc ca của những chiến sĩ cách mạng ngày ấy: ‘Gió đang lên, ngựa đang cất tiếng, Hoàng Hà đang gầm thét ~ Hoàng Hà đang gầm thét~~’, tùy lúc đều nhắc nhở bạn thỏ đáng thương rằng, một khi đã ngã xuống thì phải chết là điều không thể nghi ngờ…

Phòng ngủ tuy đáng quý, giường lớn tuy cao sang, nhưng so với sinh mệnh, hai thứ ấy đều không là gì hết!

Suy nghĩ như vậy, bạn thỏ nhỏ liền thương tâm chậm rãi bò xuống…

“Qua đây đi.”

Vẻ mặt Đường Thần Duệ có chút giãn ra, vươn tay ôm lấy bạn thỏ, đặt giữa người mình và Hướng Vãn, sau đó vuốt ve lông nó, cất tiếng: “Cả ba cùng nhau ngủ.”

Ngao ——!

“Ngao ——!”

Hướng Vãn cùng bạn thỏ nhỏ đồng thời phát ra tiếng khóc nức nở, đồng thời cảm động nhìn anh: người này còn chưa tính là quá xấu a ~~~

Không ai biết lúc này, diễn biến tâm lý của Đường Thần Duệ là như vậy: tốt xấu gì cũng là thỏ của Kỷ Dĩ Ninh cho, Đường Dịch vốn là kẻ không thể nói đạo l‎ý, chỉ cho mình làm thịt nó mà không cho người khác gây sự với con thỏ này, gây sự với thỏ Kỷ Dĩ Ninh tặng chính là gây sự với Kỷ Dĩ Ninh, gây sự với Kỷ Dĩ Ninh chính là gây sự với Đường Dịch, gây sự với Đường Dịch chính là…chán sống rồi sao?

Đường Thần Duệ thở dài.

—— Đường Dịch là người đầu tư lớn của anh, quan hệ tình cảm với người đầu tư là chuyện không thể thiếu được.

Căn cứ vào chuyện này, Tiểu Tịch cùng bạn thỏ nhỏ nhanh chóng hình thành sự thống nhất về mặt trận tư tưởng, rất có cảm tình cách mạng.

Hướng Vãn sờ soạng vuốt ve một lúc, thấy bạn thỏ lúc đầu còn thoải mái phát ra tiếng ngao ô, dần dần liền chìm vào giấc ngủ. Cô ôm máy tính xách tay ngồi xuống đất, kích đúp chuột vào biểu tượng trên màn hình, mở ra cửa sổ trò chơi.

Vừa mới online, tin nhắn của Trình Lượng đã tới.

Ban ngày hết quần áo: 【Đem máu rót đầy! Cầm vũ khí! Chúng ta đi chém người!】

Tịch Hướng Vãn lấy tay che miệng, nở nụ cười.

Những người quen Trình Lượng đều biết, nguyên tắc sống của cậu ta chỉ có duy nhất hai chữ: thả lỏng và thả lỏng. Kiểm sát trưởng Trình có được toàn bộ sự lý trí và bình tĩnh mà một nhân viên tư pháp nên có, tầm nhìn rộng mở, miệng lưỡi sắc bén, trình độ đấu võ mồm trước giờ không hề có đối thủ, ở trong trò chơi cậu ta cũng luôn khoe khoang tự xưng là hiệp khách giang hồ, cho dù thường xuyên tham gia các cuộc ẩu đả đánh nhau. Thế nên đại anh hùng ‘Ban ngày hết quần áo’ đi tới chỗ nào, chỗ ấy nhất định sẽ phát sinh loại chuyện cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân như trong truyền thuyết~~~

Mặc dù bận bịu nhưng Hướng Vãn vẫn ung dung đáp lại:【 Ban ngày, thật không giống cậu nha ~~~】

Giản Tiệp đang đứng bên cạnh chậm rãi nhảy ra, giải thích:【 Cậu ta bị mấy người rác rưởi giày xéo chà đạp… 】

Đám rác rưởi ấy ngày nào cũng có, nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều.

Đồng chí Trình Lượng mới sáng sớm nay đã hết sức chăm chỉ, treo máy rồi bắt đầu đào thảo dược, một cuốc bổ xuống được một cây cỏ lác, lại một cuốc nữa bổ xuống được một cây cỏ lác. Bầu trời cuối thu thoáng mát vô cùng thích hợp với việc lao động và hái thuốc nhé ~~~ Tâm tình Trình Lượng vô cùng tốt, cúp điện thoại liền cầm sách luật học ngồi ở một bên chăm chỉ nghiên cứu.

Lại không ngờ rằng, đột nhiên có một đám người kéo tới, trong đó có cả dũng sĩ, cả đạo sĩ, còn có cả thầy thuốc, đám người này trước đây từng có mối thù bị cướp mỹ nhân với Trình Lượng, một tuần trước Trình Lượng vừa cứu được từ tay thủ hạ của bọn chúng một tiểu mỹ nhân vóc người dịu dàng, ôn nhu mềm mại, tên là ‘Ô mai hồng phấn’, lúc nào cũng nhỏ nhẹ kêu một tiếng “Tẫn ca ca ~~~*”, hiệu quả thu được không hề thua kém như Hoàng Dung gọi Quách Tĩnh[1], khiến cho bản tính anh hùng thương hương tiếc ngọc của đại hiệp ‘Ban ngày hết quần áo’ bộc phát mấy ngày liền. Vì thế, hôm nay đám người đó kéo đến báo thù.

(*Nguyên văn tên ID của Trình Lượng là Bạch nhật y sam tẫn, thế nên em này mới gọi là Tẫn ca ca :D)

Đám người này hiển nhiên rất có tố chất làm điều phi pháp, không hề hô hào cả đám xông lên mà là từng người từng người một tiến tới, đây là vì sao chứ? Rất đơn giản thôi, một khi đã muốn giết người, một đao trí mạng mới thoải mái hay từng đao từng đao chậm rãi đâm xuống mới là thoải mái đây? Đương nhiên là cái thứ hai rồi. Thế nên đám người đó lập tức quơ gậy gỗ và rìu chặt củi, lần lượt từng kẻ tiến lên, ta chém một đao, ngươi bắn một mũi, vô cùng tàn ác đem đại hiệp ‘Ban ngày hết quần áo’ đang treo máy luân từng nhát một.

Lại nói, trong game online lấy bối cảnh là võ hiệp thời trung cổ thế này, thông thường khi bị công kích, nhân vật nữ sẽ kêu lên vô cùng dâm đãng, còn nhân vật nam sẽ hét to cực kì bi tráng, song người thiết kế ra trò chơi này có lẽ là người đề cao chủ nghĩa bình đẳng, nam nữ ngang hàng, thế nên đã để cho nhân vật nam sau khi bị công kích có tiếng kêu dâm đãng không kém gì nhân vật nữ. Thế là chỉ thấy ‘Ban ngày hết quần áo’ đứng đó nhận lấy vô số công kích từ khắp nơi, ‘ưm ưm a a ~~~’ thảm thiết vô số lần, cuối cùng rốt cuộc nổ tung thành từng mảnh.

(Momo: Là bị công kích hay bị cưỡng gian đây = =, người thiết kế trò này BT kinh đi được)

Đám con nhà giàu rác rưởi mừng rỡ như điên, thừa dịp thắng lợi liền chạy lên các diễn đàn của Baidu phát lại những đoạn mắng chửi dành cho Trình Lượng: “Kẻ vô tình bạc nghĩa, lấy oán trả ơn, đắc chí ngông cuồng đã chết, kháo*! Mẹ nó! Đã chết đi được!…”

(*Kháo: Một từ chửi tục, đồng nghĩa với F**k. Chỗ này có một đoạn tớ hơi thắc mắc, vì sao trong convert lại có Baidu ở đây = =, theo như tớ hiểu, chẹp, rút ra từ kinh nghiệm đọc võng du ít ỏi của mình, diễn đàn mà mấy kẻ này lên phải là diễn đàn của game online này chứ, Baidu nào ở đây @@. Thôi bà con cứ tạm hiểu như thế nhé :D)

Hai câu trước người này chửi mắng cái gì không quan trọng, mấu chốt là Trình Lượng chỉ xem hiểu hai câu sau, phiên dịch thành văn xuôi hiện đại thì chính là: xxx ngươi một hồi, mẹ nó, ông đây thật thoải mái!

Trình Lượng đọc xong sách luật học đi tới vừa lúc nhìn thấy những lời này, cảm thấy trong lồng ngực lập tức tích tụ một ngụm máu tươi chỉ chực chờ phun thẳng ra ngoài.

Con mẹ nó! Ngươi là cái thứ gì! Chỉ là một kẻ nhãi nhép cấp 50 cũng dám đến cường bạo đại thần cấp 130 như ta sao?!

Giản Tiệp đem đoạn chửi mắng Trình Lượng ấy đưa cho Tịch Hướng Vãn, Hướng Vãn tập trung nhìn vào, nhất thời thổn thức không thôi: Baidu ơi là Baidu, thật đúng là tinh hoa trí tuệ của nhân dân lao động mà ~~~ còn nhỏ như vậy đã biết cách dùng kiểu nói ấy để mắng chửi người rồi, bi ai cho nền giáo dục của Trung Quốc quá ~~~

‘Ban ngày hết quần áo’ lửa giận ngút trời:【Biến thái! Nhất định là những kẻ bất mãn với đời sống hiện thực nên mới chạy vào trong game phát tiết sự biến thái của mình!】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’ luôn luôn thích làm loại chuyện đổ thêm dầu vào lửa:【Đúng đúng! Nhất định phải đánh hội đồng chúng nó đi!!】

Tịch Hướng Vãn sờ cằm nghĩ nghĩ, tâm tư làm sai lệch mục tiêu, nhịn không được gõ một câu cảm khái.

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’:【Tớ đây cũng bất mãn với hiện thực mà, vì sao tớ không biến thái chứ…?】

‘Ban ngày hết quần áo’:【… 】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’:【…】

‘Ban ngày hết quần áo’ :【Đừng có méo mó thế nữa = =】

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’:【Được rồi được rồi…nhất thời quên mất việc chính…】



Nói rồi, tổ ba người chuyên gây rối này cấp tốc trang bị thêm máu và vũ khí, đi khắp nơi tìm đám người kia dạy dỗ cho một trận.

Ngay sau đó, trên màn hình lập tức hiện lên một hồi hỗn chiến.

Bạn đã từng nhìn thấy một trận đánh trong game bao giờ chưa? Tất nhiên, tuyệt đối không hề giống như sở thích của Tịch Hướng Vãn, giang hồ nhi nữ cùng các giáo phái, hai bên nhân mã tương phùng, ôm quyền hành lễ với nhau: “Hôm nay hai người chúng ta cùng nhau luận kiếm tại Hoa Sơn, đại hiệp, mời! Đao kiếm không có mắt, nếu có lỡ đắc tội, mong đại hiệp sẽ rộng lòng bao dung!” Sau đó từng người từng người một liền vì giang hồ, vì đạo nghĩa, vì mĩ nhân, rút kiếm sắc ra khỏi vỏ ~~

Đánh nhau trong game còn xa mới theo kịp loại khí chất võ hiệp như thế này, hơn nữa lại có điểm giống với cảnh tượng đốt pháo hoa trong đêm giao thừa của dân gian, khắp bầu trời tràn ngập các ánh sáng trắng xanh xuất hiện lúc mọi người triển khai kỹ năng của mình, lộng lẫy như đang mở hội, ầm ầm một chiêu ‘Lôi đình vạn quân’, lại rầm rộ lóe lên một ‘Tia chớp đoạt mệnh’, rồi đột ngột xuất hiện một chiêu ‘Phiêu hương phi vũ’ hoa lệ vô cùng, trên màn ảnh nhất thời rực sáng ánh hồng như mặt trời phương Đông.

Hai bên đều là kẻ mạnh, thực lực tương đương nhau, thế nên trận hỗn chiến này đánh tương đối tốn sức.

Tịch Hướng Vãn vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để chiến thắng, tay trái liền vô ý thức đút vào trong túi quần, thế là mò được tấm thẻ mà Đường Thần Duệ vừa đưa. Cô cầm lên nhìn, mặt trên có một tài khoản cùng tên đăng nhập, phía dưới là một hàng chữ rõ ràng. Nét chữ của Đường Thần Duệ rất tuấn tú và hữu lực: một món quà nhỏ, chơi vui vẻ nhé!

Đây là tài khoản trong trò chơi này sao…

Hướng Vãn có chút đau đầu, trong cuộc hỗn chiến quyết định nửa đường thoát ra, rồi lại đăng nhập vào một lần nữa bằng tài khoản trên tấm thẻ mà Đường Thần Duệ vừa đưa, nhất thời, một cái tên vàng lấp lánh hiện lên trên màn ảnh, cũng đồng thời xuất hiện trước mắt cô.

Tính danh: Thanh Thần Hướng Vãn Quy

Nghề nghiệp: dũng sĩ

Đẳng cấp: 130

Cấp này cũng không quá ngạc nhiên, tài khoản trước kia của Tịch Hướng Vãn cũng đã luyện đến cấp 130 rồi, điều khiến cô ngạc nhiên chính là đám trang bị bên trong này, toàn bộ đều lóng lánh ánh vàng.

Hướng Vãn mở to mắt nhìn: vàng, là trang bị vàng kim đó!

Trang bị chuyên dụng dành cho chức danh võ sĩ, nếu tính ra giá thị trường bây giờ thì ít nhất cũng phải là một hai vạn….

Oa, là người chơi nhân dân tệ trong truyền thuyết đây mà…

Bậc dân đen như cô quả nhiên không thể theo kịp được ~~~

Dũng sĩ tên vàng vừa bước lên sân khấu, tiến vào đội ngũ rồi thuận tay vung lên đại đao, quả nhiên một chiêu tuyệt sát, yêu ma quỷ quái nháy mắt đều chết sạch. Vốn dĩ, lấy đặc tính đánh rắn dập đầu của tổ ba người rối loạn này, tuyệt đối sẽ đuổi tận giết tuyệt mọi người, thế nhưng bây giờ có chuyện còn hấp dẫn hơn mấy kẻ trước mắt, cho nên Trình Lượng và Giản Tiệp đều dừng lại.

‘Ban ngày hết quần áo’ & ‘Mật dịch chảy vào đại dương’:【Hướng Vãn, cấp bậc này là do cậu luyện? 】

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’:【Đường Thần Duệ cho… 】

‘Ban ngày hết quần áo’ & ‘Mật dịch chảy vào đại dương’ :【…… 】

Mở tư liệu cá nhân của tài khoản này ra, ba người càng không còn gì để nói.

‘Ban ngày hết quần áo’ : 【Tài khoản này chỉ trong vòng một tuần đã luyện đến cấp 130, tốc độ quả đúng là kinh người…】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’ : 【Là kinh sợ…】

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’ : 【…】

Nhất thời, tổ ba người rối loạn không khỏi cùng lúc thổn thức không thôi.

Nghĩ đến ngày xưa, bọn họ mới chơi game này, vì luyện cấp mà đã phải nếm không ít trái đắng, cả đêm treo máy làm nhiệm vụ, rồi điên đảo câu cá đào cỏ lác, thế mà vẫn bị đám vô danh rác rưởi chém chết một lần lại một lần, mỗi khi có bang chiến thì liều mạng chống trả, đánh đến đầu rơi máu chảy, tiến vào ngục giam cũng không từ; vì mấy phần thưởng khích lệ của hệ thống biếu tặng mà quơ đao múa rìu ra sức chém boss, rồi rơi vào tình trạng một nghèo hai trắng, đành phải đập nồi bán sắt kiếm trang bị.

Nhìn lại ngày xưa, đó rõ ràng chính là một trang sử đẫm máu và nước mắt cùng với những giọt mồ hôi của tuổi xuân đã tuôn rơi ~~~~

Hồi ức trở về trong chốc lát, khi nhìn thấy vị dũng sĩ trang bị vàng kim lấp lánh trên màn ảnh, ba người liền không nhịn được méo miệng, lòng ghen tỵ nhanh chóng bùng cháy, vùng lên đến một cấp độ cao hơn, xúc động đến mức chỉ muốn chửi ầm lên rằng: hắn meo meo*, chênh lệch giữa giàu nghèo vì sao lại lớn thế chứ!

(*Momo: tớ cũng không hiểu meo meo ở đây tính là gì, sẽ đi hỏi tiếp vậy = =. Nguyên văn của nó là đây:他喵喵的)

Tịch Hướng Vãn vội vàng yếu ớt thoát khỏi tài khoản này, quyết định vẫn là nên cất kỹ đừng dùng thì hơn. Tuy rằng đây chỉ là trang bị trong trò chơi nhưng nếu xuất ra ở trong thị trường thì đó chính là vàng thật bạc trắng đấy, lấy quan hệ của cô và Đường Thần Duệ lúc này, hình như vẫn chưa đến độ có thể ăn bớt tiền của anh đâu…

Đúng lúc Hướng Vãn đang chuẩn bị thoát ra ngoài, hai người kia bỗng nhiên mắt sáng rực hẳn lên, không hổ là kiểm sát trưởng, một chút đầu mối cũng không buông tha.

‘Ban ngày hết quần áo’ : 【Tên của tài khoản này rất có ý tứ nhỉ…】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’ : 【 Hướng Vãn, Đường Thần Duệ đang tán tỉnh cậu kìa…】

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’ :【…】

(Momo: Tên của tài khoản này là Thanh Thần Hướng Vãn Quy, tức là Hướng Vãn trở về bên người Đường Thần Duệ =]])

‘Ban ngày hết quần áo’ : 【Hướng Vãn, bình thường cậu hay gọi anh ấy là gì? Thần sao?】

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’ :【Không phải.】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’ :【Thần Thần?】

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’ : 【Đó là cách gọi của thỏ.】

‘Ban ngày hết quần áo’ : 【…】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’ : 【…】

Liếc về phía bốn chữ Thần Hướng Vãn Quy, Tịch Hướng Vãn nhất thời lúng túng, nhanh chóng log out.

‘Vạn lý trường pháo vĩnh viễn không ngã’ :【Thôi, tớ đi đọc sách đây.】

‘Ban ngày hết quần áo’ : 【Cậu ấy xấu hổ kìa.】

‘Mật dịch chảy vào đại dương’ :【Of course~~~】

‘Ban ngày hết quần áo’ : 【Aizz… Mùa thu là mùa của tình yêu a~~~】



Cũng không biết có phải bởi vì lúc log out nhìn thấy câu nói cuối cùng của Trình Lượng hay không mà lúc này Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy tâm động không rõ lý do.

Ở trong phòng khách không đầu không đuôi lung lay hai vòng, thấy chiếc di động đặt trên mặt bàn, Hướng Vãn nghĩ ngợi một chút, nhịn không được vươn tay nhanh chóng bấm xuống một dãy số.

Vừa nhận máy, thanh âm của Đường Thần Duệ đã vang lên rõ ràng ở đầu kia điện thoại. “Chuyện gì thế?”

Nghe thấy giọng nói của anh, nhất thời mọi điều muốn nói đều quên sạch, Hướng Vãn lắc lắc đầu: “Không…”

Giọng điệu của Đường Thần Duệ nghe rất công việc hóa, Hướng Vãn gần như có thể cảm nhận được lúc này bên kia đang đắm chìm trong bầu không khí với áp suất thấp đến mức nào.

Anh nhanh chóng trả lời: “Bây giờ anh đang bận, một giờ nữa sẽ gọi lại cho em.”

Lời còn chưa dứt, anh đã tắt điện thoại.

Cúp điện thoại, trong lòng Hướng Vãn nhất thời có chút trống rỗng.

Đường Thần Duệ ban nãy cùng với Đường Thần Duệ đêm qua, và Đường Thần Duệ sáng nay hoàn toàn khác biệt, khôn khéo bình tĩnh, lý trí lạnh lùng, chỉ có hai chữ đủ để hình dung anh lúc này: hoàn mỹ.

Hướng Vãn đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Ai, rõ ràng chỉ nghĩ nói với anh một tiếng cám ơn mà thôi, thế mà đến lúc ấy cái gì cũng nói không nên lời. Hơn nữa, bình thường cô đâu phải như thế, mỗi khi trình diện cấp trên cô đều rất bình tĩnh, lý trí và thành thục đấy chứ ~~~~

Hướng Vãn nhìn chằm chằm chiếc di động trong tay, trong lòng âm thầm phiền muộn: sao anh không gọi lại ngay chứ!

Nếu như Đường Thần Duệ gọi điện lại, cô nhất định có thể biểu hiện ổn trọng và hoàn hảo nhất có thể, cách nói năng bộc lộ rõ trí tuệ của mình, còn cả vẻ nữ tính thành thục bốc lửa nữa ~~~

Dây dưa tự kỷ rửa mặt một hồi, sau khi cảm giác thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn, bạn học Tiểu Tịch nhà chúng ta đối diện với chiếc gương, nhìn gương mặt ướt đẫm của mình, nhịn không được buông lời thấm thía: “Tịch Hướng Vãn, cái loại tính cách sĩ diện khổ vào thân này của mi vẫn là nên mau sửa đi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Người Yêu Hoàn Mỹ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook