Chương 11: Vở kịch nhỏ
Triêu Tiểu Thành
19/03/2014
Vở kịch nhỏ…Chính là một ngoại truyện nhỏ a…
Bác sĩ Thiệu lại xuất hiện làm bia đỡ đạn nữa rồi(* ̄︶ ̄)y
Một ngày trong năm nào đó, trong thành phố có dịch bệnh X bùng phát, truyền nhiễm rất nhanh, ba vị Đường phu nhân sợ tiêm liền bị ép đến bệnh viện của bác sĩ Thiệu tiêm phòng, tuy nhiên mỗi khi tiêm xong đều gặp phải tác dụng phụ là: trong vòng một tuần không thể H được. (Chúng bà con: Bà cũng chém quá đi.)
Vì thế mới có những câu truyện cũ như sau.
Cảnh tượng thứ nhất:
Bác sĩ Thiệu(hung dữ): “Tiểu Miêu! Không được chạy! Qua đây tiêm!”
Tiểu Miêu (hung dữ +1): “Anh dám tiêm tôi đánh anh liền!”
Bác sĩ Thiệu (đã sớm dự liệu từ trước): “Cô không tiêm tôi gọi Đường Kính tới giết chết cô!”
Tiểu Miêu (đã sớm dự liệu từ trước +1): “Anh ấy giết tôi? Buồn cười quá đi thôi! Chẳng lẽ tôi lại không biết đi trước một bước xử lí anh ấy à?︿( ̄︶ ̄)︿ “
Thiệu bác sĩ (囧 ): “Tiểu Miêu, coi như cô thắng…”
Tiểu Miêu không chịu tiêm, Tiểu Thiệu đối với cô sử dụng bạo lực, cô liền cắn anh ta, Tiểu Thiệu không dám động đậy nữa, gửi tin nhắn cầu viện binh tới.
Nửa giờ sau, Kính thiếu gia đến.
Đường Kính (mặt không biểu tình): “Tô Tiểu Miêu, em lại ngứa da rồi đúng không?”
Tiểu Miêu (dũng cảm-ing, lật bàn-ing): “Em không tiêm! Không tiêm!”
Đường Kính (buông tay): “Không tiêm đúng không? Như vậy là em muốn cùng chơi mạt chược với Kỷ Dĩ Ninh rồi?”
Tiểu Miêu (đổ mồ hôi): “…Thi thoảng tiêm một chút cũng được.”
Mười phút sau, Tiểu Miêu tiêm phòng xong, tay xoa mông-ing, nước mắt lưng tròng-ing.
Bác sĩ Thiệu chợt nhớ ra điều gì đấy, nói với Đường Kính: “Quên mất, thuốc này có tác dụng phụ, trong vòng một tuần tới anh không thể cùng cô ấy làm chuyện đó được.”
Kính thiếu trầm mặc trong năm phút đồng hồ.
Năm phút sau, Đường Kính(phiền não): “Sao anh không nói sớm.”
Bác sĩ Thiệu (kinh ngạc): “Bây giờ mới nói không phải đều như nhau sao?”
Đường Kính(vô cùng phiền não): “Cô ấy khỏe như trâu điên thế này, cần gì phải tiêm chứ? Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy?”
Bác sĩ Thiệu (hết sức 囧): “Tôi bảo Đường Kính, anh thật là…”
Cảnh tượng thứ hai:
Bác sĩ Thiệu(cười hiền lành): “Dĩ Ninh, qua đây tiêm có được không ~~~~”
Dĩ Ninh(yếu ớt nói… ): “Bác sĩ Thiệu, có thể không tiêm được không?”
Bác sĩ Thiệu(vô sỉ tiếp tục đe dọa ): “Dĩ Ninh, nếu cô không tiêm thì Đường Dịch sẽ tìm đến giết chết cô đấy ~~~~ “
Dĩ Ninh(bị dọa sợ): “…”
Bác sĩ Thiệu(đắc ý): Haha, ông đây thắng rồi!
Dĩ Ninh tiêm xong, về nhà.
Lên lầu, ôm Hải Bảo ngủ trong tình trạng ủy khuất, nước mắt vòng quanh.
Đường Dịch về nhà, lên lầu, tiến vào phòng ngủ, ôm lấy vợ yêu.
Nước mắt của Dĩ Ninh liền tuôn rơi, Đường Dịch(giận dữ): “Ai bắt nạt em?”
Dĩ Ninh (không chịu nói): “Không có…”
Đường Dịch (nâng cằm cô lên): “Nói, ai bắt nạt em?”
Dĩ Ninh (ủy khuất): “Bác sĩ Thiệu…bác sĩ Thiệu nói rằng nếu em không tiêm thì anh sẽ không còn cần em nữa…” (bạn học Thiệu: Này này! Tôi có nói như vậy đâu chứ! TT^TT)
Đường Dịch cầm lấy di động, gọi đến số của Khiêm Nhân(đằng đằng sát khí): “Cho cậu nửa giờ, xử lí Thiệu Kỳ Hiên cho tôi.”
Bác sĩ Thiệu(khóc lóc): Dĩ Ninh cô thắng rồi…
Biết được tác dụng phụ là không thể H, Đường Dịch liền u ám, Dĩ Ninh liền phát sầu.
Dĩ Ninh (đề nghị): “Hay là anh đi tắm nước lạnh xem sao…?”
Đường Dịch giận.
Mặt trăng mọc lên, Đường Dịch biến sói. Mặc kệ! Đều là do mặt trăng gây họa! Đường Dịch không thèm đếm xỉa đến nhắc nhở của Tiểu Thiệu, động thủ ăn thịt Dĩ Ninh.
Dĩ Ninh (chân thành): “Thật ra chúng mình có thể cầm đèn nói chuyện đêm khuya cũng được, em kể cho anh nghe chuyện cũ thời đại học giữa em và Tồn Huyễn được không?”
“…”
Dục vọng của Đường Dịch nhất thời tiêu tán, so với nước lạnh còn hiệu quả hơn…
= =
Cảnh tượng thứ ba:
Bác sĩ Thiệu(chuyên nghiệp mỉm cười): “Tịch tiểu thư, mời tiêm!”
Tiểu Tịch (không có hứng thú với bác sĩ): “Không tiêm.”
Bác sĩ Thiệu (tốn hơi thừa lời): “Cô không tiêm Đường Thần Duệ sẽ tìm đến giết cô đấy!”
Tiểu Tịch (vò đầu): “Anh ấy không cần tìm cũng đã đủ giết tôi rồi!”
Thiệu bác sĩ (đầu đầy mồ hôi): Tên khốn nạn Đường Thần Duệ này…cậu thắng….
Tiểu Tịch không chịu tiêm, Tiểu Thiệu bắt đầu gọi viện binh, gửi tin nhắn tới chỗ Đường Thần Duệ.
Mười giây sau, Đường Thần Duệ nhắn lại: “Thuốc này có tác dụng phụ gì không?”
Bác sĩ Thiệu: “…………………”
Một phút đồng hồ sau, di động của Tiểu Tịch rung lên.
Tin nhắn của Đường Thần Duệ gửi tới: “Về nhà đi, không cần tiêm cái đó, anh sẽ không tìm giết em đâu.”
Bác sĩ Thiệu lại xuất hiện làm bia đỡ đạn nữa rồi(* ̄︶ ̄)y
Một ngày trong năm nào đó, trong thành phố có dịch bệnh X bùng phát, truyền nhiễm rất nhanh, ba vị Đường phu nhân sợ tiêm liền bị ép đến bệnh viện của bác sĩ Thiệu tiêm phòng, tuy nhiên mỗi khi tiêm xong đều gặp phải tác dụng phụ là: trong vòng một tuần không thể H được. (Chúng bà con: Bà cũng chém quá đi.)
Vì thế mới có những câu truyện cũ như sau.
Cảnh tượng thứ nhất:
Bác sĩ Thiệu(hung dữ): “Tiểu Miêu! Không được chạy! Qua đây tiêm!”
Tiểu Miêu (hung dữ +1): “Anh dám tiêm tôi đánh anh liền!”
Bác sĩ Thiệu (đã sớm dự liệu từ trước): “Cô không tiêm tôi gọi Đường Kính tới giết chết cô!”
Tiểu Miêu (đã sớm dự liệu từ trước +1): “Anh ấy giết tôi? Buồn cười quá đi thôi! Chẳng lẽ tôi lại không biết đi trước một bước xử lí anh ấy à?︿( ̄︶ ̄)︿ “
Thiệu bác sĩ (囧 ): “Tiểu Miêu, coi như cô thắng…”
Tiểu Miêu không chịu tiêm, Tiểu Thiệu đối với cô sử dụng bạo lực, cô liền cắn anh ta, Tiểu Thiệu không dám động đậy nữa, gửi tin nhắn cầu viện binh tới.
Nửa giờ sau, Kính thiếu gia đến.
Đường Kính (mặt không biểu tình): “Tô Tiểu Miêu, em lại ngứa da rồi đúng không?”
Tiểu Miêu (dũng cảm-ing, lật bàn-ing): “Em không tiêm! Không tiêm!”
Đường Kính (buông tay): “Không tiêm đúng không? Như vậy là em muốn cùng chơi mạt chược với Kỷ Dĩ Ninh rồi?”
Tiểu Miêu (đổ mồ hôi): “…Thi thoảng tiêm một chút cũng được.”
Mười phút sau, Tiểu Miêu tiêm phòng xong, tay xoa mông-ing, nước mắt lưng tròng-ing.
Bác sĩ Thiệu chợt nhớ ra điều gì đấy, nói với Đường Kính: “Quên mất, thuốc này có tác dụng phụ, trong vòng một tuần tới anh không thể cùng cô ấy làm chuyện đó được.”
Kính thiếu trầm mặc trong năm phút đồng hồ.
Năm phút sau, Đường Kính(phiền não): “Sao anh không nói sớm.”
Bác sĩ Thiệu (kinh ngạc): “Bây giờ mới nói không phải đều như nhau sao?”
Đường Kính(vô cùng phiền não): “Cô ấy khỏe như trâu điên thế này, cần gì phải tiêm chứ? Anh làm bác sĩ kiểu gì vậy?”
Bác sĩ Thiệu (hết sức 囧): “Tôi bảo Đường Kính, anh thật là…”
Cảnh tượng thứ hai:
Bác sĩ Thiệu(cười hiền lành): “Dĩ Ninh, qua đây tiêm có được không ~~~~”
Dĩ Ninh(yếu ớt nói… ): “Bác sĩ Thiệu, có thể không tiêm được không?”
Bác sĩ Thiệu(vô sỉ tiếp tục đe dọa ): “Dĩ Ninh, nếu cô không tiêm thì Đường Dịch sẽ tìm đến giết chết cô đấy ~~~~ “
Dĩ Ninh(bị dọa sợ): “…”
Bác sĩ Thiệu(đắc ý): Haha, ông đây thắng rồi!
Dĩ Ninh tiêm xong, về nhà.
Lên lầu, ôm Hải Bảo ngủ trong tình trạng ủy khuất, nước mắt vòng quanh.
Đường Dịch về nhà, lên lầu, tiến vào phòng ngủ, ôm lấy vợ yêu.
Nước mắt của Dĩ Ninh liền tuôn rơi, Đường Dịch(giận dữ): “Ai bắt nạt em?”
Dĩ Ninh (không chịu nói): “Không có…”
Đường Dịch (nâng cằm cô lên): “Nói, ai bắt nạt em?”
Dĩ Ninh (ủy khuất): “Bác sĩ Thiệu…bác sĩ Thiệu nói rằng nếu em không tiêm thì anh sẽ không còn cần em nữa…” (bạn học Thiệu: Này này! Tôi có nói như vậy đâu chứ! TT^TT)
Đường Dịch cầm lấy di động, gọi đến số của Khiêm Nhân(đằng đằng sát khí): “Cho cậu nửa giờ, xử lí Thiệu Kỳ Hiên cho tôi.”
Bác sĩ Thiệu(khóc lóc): Dĩ Ninh cô thắng rồi…
Biết được tác dụng phụ là không thể H, Đường Dịch liền u ám, Dĩ Ninh liền phát sầu.
Dĩ Ninh (đề nghị): “Hay là anh đi tắm nước lạnh xem sao…?”
Đường Dịch giận.
Mặt trăng mọc lên, Đường Dịch biến sói. Mặc kệ! Đều là do mặt trăng gây họa! Đường Dịch không thèm đếm xỉa đến nhắc nhở của Tiểu Thiệu, động thủ ăn thịt Dĩ Ninh.
Dĩ Ninh (chân thành): “Thật ra chúng mình có thể cầm đèn nói chuyện đêm khuya cũng được, em kể cho anh nghe chuyện cũ thời đại học giữa em và Tồn Huyễn được không?”
“…”
Dục vọng của Đường Dịch nhất thời tiêu tán, so với nước lạnh còn hiệu quả hơn…
= =
Cảnh tượng thứ ba:
Bác sĩ Thiệu(chuyên nghiệp mỉm cười): “Tịch tiểu thư, mời tiêm!”
Tiểu Tịch (không có hứng thú với bác sĩ): “Không tiêm.”
Bác sĩ Thiệu (tốn hơi thừa lời): “Cô không tiêm Đường Thần Duệ sẽ tìm đến giết cô đấy!”
Tiểu Tịch (vò đầu): “Anh ấy không cần tìm cũng đã đủ giết tôi rồi!”
Thiệu bác sĩ (đầu đầy mồ hôi): Tên khốn nạn Đường Thần Duệ này…cậu thắng….
Tiểu Tịch không chịu tiêm, Tiểu Thiệu bắt đầu gọi viện binh, gửi tin nhắn tới chỗ Đường Thần Duệ.
Mười giây sau, Đường Thần Duệ nhắn lại: “Thuốc này có tác dụng phụ gì không?”
Bác sĩ Thiệu: “…………………”
Một phút đồng hồ sau, di động của Tiểu Tịch rung lên.
Tin nhắn của Đường Thần Duệ gửi tới: “Về nhà đi, không cần tiêm cái đó, anh sẽ không tìm giết em đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.