Chương 30: KIÊU NGẠO MẠNH MẼ
Lạt Tiêu
12/10/2021
Lời nói khinh bỉ của anh giống như một cái tát hung hàng đánh vào mặt
của Vy Lâm, làm cho cô trong nháy mat đỏ mặt tía tai, nhục nhã không
chịu nổi.
Cổ họng căng lên gay gắt, ngón tay cầm chặt lấy ly rượu đến mức trắng bệch, nhưng cô vẫn cố chấp bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt anh.
Ngâng cao đầu, không kiêu ngạo không tự ti mà đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh lùng của anh, cô nở nụ cười nhàn nhạt, có chút thẻ lượng, nói: "Bác sĩ Mộ, nghề nghiệp không phân địa vị cao thấp, tuy chúng tôi không làm nghề thiêng liêng như bác sĩ các anh, nhưng mỗi một đồng tiền chúng tôi làm ra đều dựa vào chính đôi tay của mình mà kiếm được, các anh có tư cách gì mà xem thường những người bán rượu như chúng tôi?"
Cô thứ nhất không cướp đoạt, thứ hai không ăn cấp, thứ ba không bản thân, thì dựa vào cái gì mà đàn ông bọn họ lại xem thường Cô?!
ý cười trên môi Mộ Biệt Thanh cảng sâu, càng lạnh: "Cô Tô nói với tôi những cái này để làm gì? Cô làm nghề gì, cao quý hay không cao quỹ có quan hệ gì đến tôi yê
Mộ Biệt Thanh lạnh lùng nói một câu, ngược làm đem tất cả quan hệ giữa anh và Vy Làm từ quá khứ đến hiện tại đều phủi sạch, rõ ràng mạch lạc
Hô hấp của Vy Lâm cứng lại, sắc mặt quân bách, vẫn chưa kịp trả lời lại thì Mộ Biệt Thanh đã vòng qua người cô, đi đến trước mặt Lâm Ngân Thành.
Đến cuối cùng anh cũng không uống ly rượu đó của Vy Lâm
"Bác sĩ Lâm, có thể uống không?"
Mộ Biệt Thanh đứng trước bàn thủy tinh, vừa tao nhã rót rượu, vừa hỏi Lâm Ngạn Thành trước mặt.
không thể không thừa nhận, người đàn ông này vô cùng có khí chất, một câu nói một hành động của anh đều lộ ra một loại khí chất ưu nhã chỉ con nhà gia giáo giàu có mới có được, loại cảm giác cao cao tại thượng làm cho người ta cảm thấy không với tới được
“Vẫn uống được." Lâm Ngạn Thành cười trả lời anh: "Sao vậy? Muốn uống với tôi à?"
Mộ Biệt Thanh khiêu khích nói: "Chỉ sợ anh không dám. Lâm Ngạn Thành mím môi cười: “Trên thế giới này có rượu nào mà Lâm Ngân Thành tôi không dám uống chứ! Bác sĩ Mộ muốn so tài như thế nào ?
"Rất đơn giản, ai ngã xuống trước thì người đó thua, người thua sẽ chịu trách nhiệm trả toàn bộ chi phí hôm nay!
"Được, không thành vấn đề l
Hai người đàn ông hoàn toàn đây hưng
phân
Vy Lâm muốn mở miệng khuyên Mộ Biệt Thanh, nhưng lại cảm thấy không có lập trường để lên tiếng, huống chi, cũng khó bảo đảm được anh sẽ không tiếp tục mở miệng giễu cợt
Cô cần gì phải tự mình chuốc lấy đau khổ chức
Vy Lâm vừa đầy mười bình rượu đến, chỉ yên lặng đứng một bên phụ trách rót rượu cho bọn họ.
Rất nhanh, một bình rượu đã được hai người đàn ông trong nháy mất uống sạch, các bác sĩ xung quanh cũng bắt đầu reo hò, Vy Lâm trong phút chốc cảm thấy căng thẳng.
Hai bình rượu đều hết sạch, bình thứ ba
lại tiếp tục... Cảnh, anh không phải nói dạ dày mình không khỏe mà vẫn có thể uống rượu được à? Đừng uống nữa, đã uống nhiều như vậy rồi
Dương Tử Sam cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa, tiến lên muốn khuyên Mộ Biệt Thanh.
Mộ Biệt Thanh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy, Dương Tử Sam liền cúi đầu, ủ rũ lùi về sau, không dám nói thêm câu nào nữa.
Giọng nói của Dương Tử Sam tuy rất nhỏ nhưng Vy Lâm vẫn có thể nghe rõ.
Ảnh mặt không tự chủ nhìn Mộ Biệt
Thanh ở bên cạnh, phát hiện một bên trấn của anh mò hội đã chảy ròng ròng, Vy Lâm có chút hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều liên mở miệng khuyên anh: "Đừng uống nữa, dạ dày của anh sẽ chịu không
"Câm
Mộ Biệt Thanh lạnh lùng phun ra hai chữ, tiếp tục nâng ly rượu lên, một hơi uống
“Thật sự là đừng uống nữa mà, uống rượu như thế này rất hại dạ dày, anh là bác sĩ, anh phải biết Vy Lâm gấp gáp nói.
Biệt Thanh cười lạnh: “Thân thể của tôi lúc nào thì đến lượt cô lo lắng?" Lời nói chế ngạo của anh, Vy Lâm chỉ làm như nghe không thấy "Đã như vậy, tôi đến uống thay anh! Dù sao tôi cũng uống quen rồi, chút rượu này đối với tôi không là gì cả!”
Vy Lâm vừa nói xong, bưng ly rượu lên rót vào trong miệng mình.
Ly rượu vẫn chưa xuống bụng, đột nhiên ly rượu bên miệng bị một bàn tay to thô lỗ đoạt lấy, trong nháy mắt chỉ nghe một tiếng "xoảng", ly thủy tinh bị đập xuống đất một cách giận dữ, mảnh vỡ văng tung tóe.
Mảnh vỡ thủy tinh văng đầy đất làm cho toàn thân Vy Lâm run lên.
Sự việc xảy ra đột ngột làm cho mọi người trong phòng đều giật mình, trong nháy mắt cả phòng im lặng như tờ .
Mộ Biệt Thanh đứng dưới ánh đèn u ám, một đôi mắt đen nhánh lạnh như băng nhìn chăm chăm Vy Lâm trước mặt, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
“Cút!”
Rốt cuộc anh cũng keo kiệt mở miệng nói một chữ với Vy Lâm.
Vy Lâm ngẩn ra...
“Ra ngoài. Giọng nói của Mộ Biệt Thanh càng thêm lạnh lẽo.
Lời nói lạnh lùng giống như một nhát dao hung hăng đâm vào ngực của Vy Lâm làm cho có đau đến nỗi hộ hấp cũng có chút run rẩy.
Vy Lâm cuối cùng vẫn là đi ra ngoài
Lúc đi ra ngoài, hốc mắt không tự giác mà đỏ lên.
Lâm Ngạn Thành nâng ly rượu cười nói: “Thì ra là tình nhân bé nhỏ của bác sĩ Mộ, tôi nói chứ làm sao vô duyên vô cớ mà cậu đến tìm tôi để so tài uống rượu! Chẳng qua cũng phải nói lại, khẩu vị của bác sĩ Mộ có chút không nhẹ Những người làm gái như vậy, chúng ta gặp dịp thì chơi, chơi xong thì cũng bỏ đi thôi, thế mà cậu lại đi tính toán với tôi l
"Am"
Ai cũng không kịp ngờ đến, một Mộ Biệt Thanh nho nhã uu tú, làm việc trầm ổn chín chăn thể mà lại vung năm đầm về phía khuôn mặt ra vẻ đạo mạn đó của Lãm Ngạn Thành
Mộ Biệt Thanh dù sao cũng là người đã luyện võ mấy năm, năm đấm kia vừa vung xuống đã làm cho Lâm Ngạn Thành đổ máu
"Mẹ nó! Lâm Ngạn Thành sở sở 16 mới đang không ngừng chảy máu của mình. "Mô Biệt Thanh, mẹ nó cậu bị điện rồi à? Muốn gây chuyện phải không?”
Mộ Biệt Thanh cười lạnh, kéo cà vạt trên cổ, vừa mở nút áo vừa âm trầm đi về phía Lâm Ngạn Thành: “Đến đây, tôi lúc nào cũng nghênh đón "
Làm Ngạn Thành không ngờ Mộ Biệt Thanh lại như vậy, một năm đấm kia, anh ta thật sự cảm giác được hai người nếu thật sự đánh nhau thì bản thân anh ta chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của tên kia, anh ta vội vàng lùi về sau mấy bước: "Mộ Biệt Thanh, cậu đừng có điện nữa! Chuyện đánh nhau hôm nay cậu không sợ sẽ truyền đến tại của viện trưởng bên kia à?"
"Lão nhị, đừng loạn nữa, Lâm Ngạn Thành nói không sai, chuyện này mà thật sự làm lớn thì khó mà bảo đảm được viện trưởng bên kia sẽ không biết." Thái Lăng vội vàng đứng ra hòa giải, hạ thấp giọng nói với Mộ Biệt Thanh:
Mộ Biệt Thanh xem thường, từng bước đi về phía Lâm Ngạn Thành.
"Cậu đừng nháo loạn nữa! Mộ Biệt
Thanh, chỉ vì một cô gái mà cậu Làm Ngạn Thành vẫn chưa nói xong thì đã bị một năm đấm đấm vào miệng của anh ta: "Lâm Ngạn Thành, ai đã đánh cái miệng thủi không biết sạch sẽ này của anh chưa?"
"Mẹ nó!”
Lâm Ngạn Thành hoàn toàn bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, nhảy dựng lên nhào qua chỗ Mộ Biệt Thanh, nhưng quả đấm vẫn chưa kịp vung tới thì đã bị Vân Phong đăng sau ngăn lại: "Lâm Ngạn Thành, anh đừng làm loạn nữa! Mọi người đều vui vẻ ra ngoài chơi, anh thì ngược lại muốn đánh nhau phải không?” Vân Phong hiển nhiên đứng về phía của Mộ Biệt Thanh.
“Người gây chuyện là tôi sao? Là tôi sao!! Là cậu ta động tay trước với ông đây! Tôi nói một câu về người phụ nữ đó thì sao? Bản thân cậu ta không phải cũng xem thường người phụ nữ đó à?” Lâm Ngạn Thành đỏ mắt hét lên.
Mộ Biệt Thanh chỉ lỗ mũi của anh ta, kiêu ngạo gầm nhẹ với anh ta: “Lâm Ngạn Thành, tôi cảnh cáo anh, đối với bất kì người phụ nữ nào anh cũng đều có thể động tay động chân được, nhưng chỉ riêng cô ấy, chính là không được! Còn nữa, cô ấy chỉ có thể để một mình Mộ Biệt Thanh tôi xem thường, còn người đàn ông khác không có tư cách này
Một màn cường thể kiêu ngạo của Mô
Bắc Thần làm cho tất cả những người phụ nữ ở đây đều mê mấn không có sức kháng cự, thậm chi đến Dương Tử Sam đang ngăn người bên Vân Phong cũng mang khuôn mặt si mê nhìn Mộ Bac Thân Thầy Cảnh thật sự quá ngầu Nếu như tôi có thể được thầy ấy bảo vệ như vậy, chết cũng không hối tiếc!"
Vân Phong nhịn không được mà giễu cợt cô - Dương Tử Sam, thì ra cô cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy ha! Còn cả ngày cân nhắn những cô gái khác sao lại si mẻ như vậy, tôi thấy cô càng si mê hơn!”
Dương Tử Sam đánh lên cánh tay rần chắc của Vân Phong, mím môi nói: "Cần anh quan tâm chắc! Dù sao không si mê với anh thi được rồi!
“Hừ.." Vân Phong lưu manh nở nụ cười, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Sau khi Lâm Ngạn Thành kinh ngạc, cuối cùng cũng phất tay bỏ đi, sau khi anh ta đi, mọi người lại lần nữa vui vẻ trở lại, hăng hái bừng bừng hát gần hai tiếng mười hai bình rượu lớn uống không còn một giọt mới đứng dậy đi ra khỏi Ngự Tồn. Mọi người hầu như đều say không chỉ có Dương Tử Sam vẫn còn thanh
Tay trái của cô ấy kéo Vân Phong, tay phải đỡ lấy Mộ Biệt Thanh, từng bước từng bước đi ra bên ngoài.
Vừa lúc này Vy Lâm vừa mới tan lúc vừa chuẩn bị đạp xe về nhà thì nhìn thấy Dương Tử Sam đang gian nan đỡ lấy hai người đàn ông từ bên trong đi
Vy Lâm không có nửa phần do dự, với vàng chạy qua chỗ bọn họ, lo lắng hỏi Dương Tử Sam: "Uống rất nhiều sao?"
Dương Tử Sam giao Mộ Biệt Thanh cho Vy Lâm: "Cô Tô, Cảnh phiên cô đưa về nhà với a, còn tôi thì phụ trách tên
Dương Tử Sam chỉ Vân Phong trong
ngực.
"Được, yên tâm, tôi sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn." Vy Lâm vội vàng đỡ lấy Mộ Biệt Thanh từ tay của Dương Tử Sam.
“Ha ha, cô đưa anh ấy về, tôi rất yên tâm." Dương Tử Sam sâu xa lên, cuối cùng liếc nhìn Mộ Biệt Thanh say bất tinh nhân sự trong ngực của Vy Lâm, lúc này mới tiếp tục nói: Tô, tay của thầy Cảnh bị thương rồi, có thể đến lúc đó còn phiên có bằng bỏ giúp anh ấy, ngoài ra, nghe anh ấy nói dạ dày luôn không khỏe lắm mà lúc này lại uống nhiều rượu như vậy, chỉ sơ dạ dày anh ấy chịu không nổi, phiên có giúp anh ấy làm ấm dạ dày lên mới được." Dương Tử Sam tỉ mỉ nói từng việc.
"Ừ, được rồi." Vy Lâm đều nhớ hết, đôi mi thanh tú bởi vì lo lắng mà nhíu lại, liếc nhìn ngón tay sưng đỏ của anh, có chút hoài nghi “Tay của anh ấy sao đột nhiên lại bị thương?"
"Đánh nhau với người khác. Sau khi cô đi ra khỏi phòng của chúng tôi thì thấy Cảnh đánh nhau với tên khốn kiếp vẫn luôn chuốc rượu cô đó!" Dương Tử Sam đem tất cả sự việc trong phòng nói ra, thậm chí cả câu nói rất bá đạo của Mộ Biệt Thanh, cô ấy không bỏ lỡ một chữ nào kể lại cho Vy Lâm nghe: "Lúc đó thấy Cảnh của chúng tôi chỉ tay về phía tên khốn kiếp kia cảnh cáo “Lâm Ngạn Thành, tôi cảnh cáo anh, đối với bất kì người phụ nữ nào anh cũng có thể động tay động chân được, nhưng chỉ riêng cô ấy, chính là không được!! Còn nữa, cô ấy chỉ có thể để một minh Mộ Biệt Thanh tôi xem thường, còn người đàn ông khác không có tư cách này, cô Tô, cô nói xem thầy Cảnh của chúng tôi có phải rất ngầu không!"
Vy Lâm giật mình tại chỗ, đối với những lời mà Dương Tử Sam thuật lại, cô hiển nhiên tiêu hóa có chút không kịp.
"Anh ấy thật sự là nói như vậy? Vy Lâm nghi ngờ hỏi Dương Tử Sam, có chút không dám tin.
Trong lòng chua xót, lại còn có một cảm
giác đau đớn cuồn cuộn trong tim.
"Vâng, lúc đó thấy Cảnh của chúng tôi thật sự rất đẹp trail
That sao?
Hốc mặt của Vy Lâm có chút nóng lên, nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông anh tuần phi phám ở bên cạnh.
Anh say rồi, mắt nhằm chặt, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn dựa vào bả vai của
Thật ra, lúc nào anh cũng đẹp trai, thậm chi biểu hiện kiêu ngạo mạnh mẽ lúc xem thường cô cũng đều đẹp, làm cho lòng cô lấy động, thần sắc bừng tỉnh.
Cổ họng căng lên gay gắt, ngón tay cầm chặt lấy ly rượu đến mức trắng bệch, nhưng cô vẫn cố chấp bảo vệ tôn nghiêm của mình trước mặt anh.
Ngâng cao đầu, không kiêu ngạo không tự ti mà đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh lùng của anh, cô nở nụ cười nhàn nhạt, có chút thẻ lượng, nói: "Bác sĩ Mộ, nghề nghiệp không phân địa vị cao thấp, tuy chúng tôi không làm nghề thiêng liêng như bác sĩ các anh, nhưng mỗi một đồng tiền chúng tôi làm ra đều dựa vào chính đôi tay của mình mà kiếm được, các anh có tư cách gì mà xem thường những người bán rượu như chúng tôi?"
Cô thứ nhất không cướp đoạt, thứ hai không ăn cấp, thứ ba không bản thân, thì dựa vào cái gì mà đàn ông bọn họ lại xem thường Cô?!
ý cười trên môi Mộ Biệt Thanh cảng sâu, càng lạnh: "Cô Tô nói với tôi những cái này để làm gì? Cô làm nghề gì, cao quý hay không cao quỹ có quan hệ gì đến tôi yê
Mộ Biệt Thanh lạnh lùng nói một câu, ngược làm đem tất cả quan hệ giữa anh và Vy Làm từ quá khứ đến hiện tại đều phủi sạch, rõ ràng mạch lạc
Hô hấp của Vy Lâm cứng lại, sắc mặt quân bách, vẫn chưa kịp trả lời lại thì Mộ Biệt Thanh đã vòng qua người cô, đi đến trước mặt Lâm Ngân Thành.
Đến cuối cùng anh cũng không uống ly rượu đó của Vy Lâm
"Bác sĩ Lâm, có thể uống không?"
Mộ Biệt Thanh đứng trước bàn thủy tinh, vừa tao nhã rót rượu, vừa hỏi Lâm Ngạn Thành trước mặt.
không thể không thừa nhận, người đàn ông này vô cùng có khí chất, một câu nói một hành động của anh đều lộ ra một loại khí chất ưu nhã chỉ con nhà gia giáo giàu có mới có được, loại cảm giác cao cao tại thượng làm cho người ta cảm thấy không với tới được
“Vẫn uống được." Lâm Ngạn Thành cười trả lời anh: "Sao vậy? Muốn uống với tôi à?"
Mộ Biệt Thanh khiêu khích nói: "Chỉ sợ anh không dám. Lâm Ngạn Thành mím môi cười: “Trên thế giới này có rượu nào mà Lâm Ngân Thành tôi không dám uống chứ! Bác sĩ Mộ muốn so tài như thế nào ?
"Rất đơn giản, ai ngã xuống trước thì người đó thua, người thua sẽ chịu trách nhiệm trả toàn bộ chi phí hôm nay!
"Được, không thành vấn đề l
Hai người đàn ông hoàn toàn đây hưng
phân
Vy Lâm muốn mở miệng khuyên Mộ Biệt Thanh, nhưng lại cảm thấy không có lập trường để lên tiếng, huống chi, cũng khó bảo đảm được anh sẽ không tiếp tục mở miệng giễu cợt
Cô cần gì phải tự mình chuốc lấy đau khổ chức
Vy Lâm vừa đầy mười bình rượu đến, chỉ yên lặng đứng một bên phụ trách rót rượu cho bọn họ.
Rất nhanh, một bình rượu đã được hai người đàn ông trong nháy mất uống sạch, các bác sĩ xung quanh cũng bắt đầu reo hò, Vy Lâm trong phút chốc cảm thấy căng thẳng.
Hai bình rượu đều hết sạch, bình thứ ba
lại tiếp tục... Cảnh, anh không phải nói dạ dày mình không khỏe mà vẫn có thể uống rượu được à? Đừng uống nữa, đã uống nhiều như vậy rồi
Dương Tử Sam cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa, tiến lên muốn khuyên Mộ Biệt Thanh.
Mộ Biệt Thanh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy, Dương Tử Sam liền cúi đầu, ủ rũ lùi về sau, không dám nói thêm câu nào nữa.
Giọng nói của Dương Tử Sam tuy rất nhỏ nhưng Vy Lâm vẫn có thể nghe rõ.
Ảnh mặt không tự chủ nhìn Mộ Biệt
Thanh ở bên cạnh, phát hiện một bên trấn của anh mò hội đã chảy ròng ròng, Vy Lâm có chút hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều liên mở miệng khuyên anh: "Đừng uống nữa, dạ dày của anh sẽ chịu không
"Câm
Mộ Biệt Thanh lạnh lùng phun ra hai chữ, tiếp tục nâng ly rượu lên, một hơi uống
“Thật sự là đừng uống nữa mà, uống rượu như thế này rất hại dạ dày, anh là bác sĩ, anh phải biết Vy Lâm gấp gáp nói.
Biệt Thanh cười lạnh: “Thân thể của tôi lúc nào thì đến lượt cô lo lắng?" Lời nói chế ngạo của anh, Vy Lâm chỉ làm như nghe không thấy "Đã như vậy, tôi đến uống thay anh! Dù sao tôi cũng uống quen rồi, chút rượu này đối với tôi không là gì cả!”
Vy Lâm vừa nói xong, bưng ly rượu lên rót vào trong miệng mình.
Ly rượu vẫn chưa xuống bụng, đột nhiên ly rượu bên miệng bị một bàn tay to thô lỗ đoạt lấy, trong nháy mắt chỉ nghe một tiếng "xoảng", ly thủy tinh bị đập xuống đất một cách giận dữ, mảnh vỡ văng tung tóe.
Mảnh vỡ thủy tinh văng đầy đất làm cho toàn thân Vy Lâm run lên.
Sự việc xảy ra đột ngột làm cho mọi người trong phòng đều giật mình, trong nháy mắt cả phòng im lặng như tờ .
Mộ Biệt Thanh đứng dưới ánh đèn u ám, một đôi mắt đen nhánh lạnh như băng nhìn chăm chăm Vy Lâm trước mặt, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
“Cút!”
Rốt cuộc anh cũng keo kiệt mở miệng nói một chữ với Vy Lâm.
Vy Lâm ngẩn ra...
“Ra ngoài. Giọng nói của Mộ Biệt Thanh càng thêm lạnh lẽo.
Lời nói lạnh lùng giống như một nhát dao hung hăng đâm vào ngực của Vy Lâm làm cho có đau đến nỗi hộ hấp cũng có chút run rẩy.
Vy Lâm cuối cùng vẫn là đi ra ngoài
Lúc đi ra ngoài, hốc mắt không tự giác mà đỏ lên.
Lâm Ngạn Thành nâng ly rượu cười nói: “Thì ra là tình nhân bé nhỏ của bác sĩ Mộ, tôi nói chứ làm sao vô duyên vô cớ mà cậu đến tìm tôi để so tài uống rượu! Chẳng qua cũng phải nói lại, khẩu vị của bác sĩ Mộ có chút không nhẹ Những người làm gái như vậy, chúng ta gặp dịp thì chơi, chơi xong thì cũng bỏ đi thôi, thế mà cậu lại đi tính toán với tôi l
"Am"
Ai cũng không kịp ngờ đến, một Mộ Biệt Thanh nho nhã uu tú, làm việc trầm ổn chín chăn thể mà lại vung năm đầm về phía khuôn mặt ra vẻ đạo mạn đó của Lãm Ngạn Thành
Mộ Biệt Thanh dù sao cũng là người đã luyện võ mấy năm, năm đấm kia vừa vung xuống đã làm cho Lâm Ngạn Thành đổ máu
"Mẹ nó! Lâm Ngạn Thành sở sở 16 mới đang không ngừng chảy máu của mình. "Mô Biệt Thanh, mẹ nó cậu bị điện rồi à? Muốn gây chuyện phải không?”
Mộ Biệt Thanh cười lạnh, kéo cà vạt trên cổ, vừa mở nút áo vừa âm trầm đi về phía Lâm Ngạn Thành: “Đến đây, tôi lúc nào cũng nghênh đón "
Làm Ngạn Thành không ngờ Mộ Biệt Thanh lại như vậy, một năm đấm kia, anh ta thật sự cảm giác được hai người nếu thật sự đánh nhau thì bản thân anh ta chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của tên kia, anh ta vội vàng lùi về sau mấy bước: "Mộ Biệt Thanh, cậu đừng có điện nữa! Chuyện đánh nhau hôm nay cậu không sợ sẽ truyền đến tại của viện trưởng bên kia à?"
"Lão nhị, đừng loạn nữa, Lâm Ngạn Thành nói không sai, chuyện này mà thật sự làm lớn thì khó mà bảo đảm được viện trưởng bên kia sẽ không biết." Thái Lăng vội vàng đứng ra hòa giải, hạ thấp giọng nói với Mộ Biệt Thanh:
Mộ Biệt Thanh xem thường, từng bước đi về phía Lâm Ngạn Thành.
"Cậu đừng nháo loạn nữa! Mộ Biệt
Thanh, chỉ vì một cô gái mà cậu Làm Ngạn Thành vẫn chưa nói xong thì đã bị một năm đấm đấm vào miệng của anh ta: "Lâm Ngạn Thành, ai đã đánh cái miệng thủi không biết sạch sẽ này của anh chưa?"
"Mẹ nó!”
Lâm Ngạn Thành hoàn toàn bị chọc giận, hai mắt đỏ ngầu, nhảy dựng lên nhào qua chỗ Mộ Biệt Thanh, nhưng quả đấm vẫn chưa kịp vung tới thì đã bị Vân Phong đăng sau ngăn lại: "Lâm Ngạn Thành, anh đừng làm loạn nữa! Mọi người đều vui vẻ ra ngoài chơi, anh thì ngược lại muốn đánh nhau phải không?” Vân Phong hiển nhiên đứng về phía của Mộ Biệt Thanh.
“Người gây chuyện là tôi sao? Là tôi sao!! Là cậu ta động tay trước với ông đây! Tôi nói một câu về người phụ nữ đó thì sao? Bản thân cậu ta không phải cũng xem thường người phụ nữ đó à?” Lâm Ngạn Thành đỏ mắt hét lên.
Mộ Biệt Thanh chỉ lỗ mũi của anh ta, kiêu ngạo gầm nhẹ với anh ta: “Lâm Ngạn Thành, tôi cảnh cáo anh, đối với bất kì người phụ nữ nào anh cũng đều có thể động tay động chân được, nhưng chỉ riêng cô ấy, chính là không được! Còn nữa, cô ấy chỉ có thể để một mình Mộ Biệt Thanh tôi xem thường, còn người đàn ông khác không có tư cách này
Một màn cường thể kiêu ngạo của Mô
Bắc Thần làm cho tất cả những người phụ nữ ở đây đều mê mấn không có sức kháng cự, thậm chi đến Dương Tử Sam đang ngăn người bên Vân Phong cũng mang khuôn mặt si mê nhìn Mộ Bac Thân Thầy Cảnh thật sự quá ngầu Nếu như tôi có thể được thầy ấy bảo vệ như vậy, chết cũng không hối tiếc!"
Vân Phong nhịn không được mà giễu cợt cô - Dương Tử Sam, thì ra cô cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy ha! Còn cả ngày cân nhắn những cô gái khác sao lại si mẻ như vậy, tôi thấy cô càng si mê hơn!”
Dương Tử Sam đánh lên cánh tay rần chắc của Vân Phong, mím môi nói: "Cần anh quan tâm chắc! Dù sao không si mê với anh thi được rồi!
“Hừ.." Vân Phong lưu manh nở nụ cười, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Sau khi Lâm Ngạn Thành kinh ngạc, cuối cùng cũng phất tay bỏ đi, sau khi anh ta đi, mọi người lại lần nữa vui vẻ trở lại, hăng hái bừng bừng hát gần hai tiếng mười hai bình rượu lớn uống không còn một giọt mới đứng dậy đi ra khỏi Ngự Tồn. Mọi người hầu như đều say không chỉ có Dương Tử Sam vẫn còn thanh
Tay trái của cô ấy kéo Vân Phong, tay phải đỡ lấy Mộ Biệt Thanh, từng bước từng bước đi ra bên ngoài.
Vừa lúc này Vy Lâm vừa mới tan lúc vừa chuẩn bị đạp xe về nhà thì nhìn thấy Dương Tử Sam đang gian nan đỡ lấy hai người đàn ông từ bên trong đi
Vy Lâm không có nửa phần do dự, với vàng chạy qua chỗ bọn họ, lo lắng hỏi Dương Tử Sam: "Uống rất nhiều sao?"
Dương Tử Sam giao Mộ Biệt Thanh cho Vy Lâm: "Cô Tô, Cảnh phiên cô đưa về nhà với a, còn tôi thì phụ trách tên
Dương Tử Sam chỉ Vân Phong trong
ngực.
"Được, yên tâm, tôi sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn." Vy Lâm vội vàng đỡ lấy Mộ Biệt Thanh từ tay của Dương Tử Sam.
“Ha ha, cô đưa anh ấy về, tôi rất yên tâm." Dương Tử Sam sâu xa lên, cuối cùng liếc nhìn Mộ Biệt Thanh say bất tinh nhân sự trong ngực của Vy Lâm, lúc này mới tiếp tục nói: Tô, tay của thầy Cảnh bị thương rồi, có thể đến lúc đó còn phiên có bằng bỏ giúp anh ấy, ngoài ra, nghe anh ấy nói dạ dày luôn không khỏe lắm mà lúc này lại uống nhiều rượu như vậy, chỉ sơ dạ dày anh ấy chịu không nổi, phiên có giúp anh ấy làm ấm dạ dày lên mới được." Dương Tử Sam tỉ mỉ nói từng việc.
"Ừ, được rồi." Vy Lâm đều nhớ hết, đôi mi thanh tú bởi vì lo lắng mà nhíu lại, liếc nhìn ngón tay sưng đỏ của anh, có chút hoài nghi “Tay của anh ấy sao đột nhiên lại bị thương?"
"Đánh nhau với người khác. Sau khi cô đi ra khỏi phòng của chúng tôi thì thấy Cảnh đánh nhau với tên khốn kiếp vẫn luôn chuốc rượu cô đó!" Dương Tử Sam đem tất cả sự việc trong phòng nói ra, thậm chí cả câu nói rất bá đạo của Mộ Biệt Thanh, cô ấy không bỏ lỡ một chữ nào kể lại cho Vy Lâm nghe: "Lúc đó thấy Cảnh của chúng tôi chỉ tay về phía tên khốn kiếp kia cảnh cáo “Lâm Ngạn Thành, tôi cảnh cáo anh, đối với bất kì người phụ nữ nào anh cũng có thể động tay động chân được, nhưng chỉ riêng cô ấy, chính là không được!! Còn nữa, cô ấy chỉ có thể để một minh Mộ Biệt Thanh tôi xem thường, còn người đàn ông khác không có tư cách này, cô Tô, cô nói xem thầy Cảnh của chúng tôi có phải rất ngầu không!"
Vy Lâm giật mình tại chỗ, đối với những lời mà Dương Tử Sam thuật lại, cô hiển nhiên tiêu hóa có chút không kịp.
"Anh ấy thật sự là nói như vậy? Vy Lâm nghi ngờ hỏi Dương Tử Sam, có chút không dám tin.
Trong lòng chua xót, lại còn có một cảm
giác đau đớn cuồn cuộn trong tim.
"Vâng, lúc đó thấy Cảnh của chúng tôi thật sự rất đẹp trail
That sao?
Hốc mặt của Vy Lâm có chút nóng lên, nghiêng đầu, liếc nhìn người đàn ông anh tuần phi phám ở bên cạnh.
Anh say rồi, mắt nhằm chặt, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn dựa vào bả vai của
Thật ra, lúc nào anh cũng đẹp trai, thậm chi biểu hiện kiêu ngạo mạnh mẽ lúc xem thường cô cũng đều đẹp, làm cho lòng cô lấy động, thần sắc bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.