Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
Chương 221: Không ngoan chút nào, phải đánh mông chị!
Thủy Tinh
15/03/2020
Editor: Wave Literature
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà hơi chu lên, một đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh.
Bánh bao nhỏ trực tiếp chạy về phía của Lạc Thần Hi.
Nhưng, Lạc Thần Hi đang được Mục Diệc Thần ôm, nên dù bé muốn, thì cũng chỉ có thể ôm lấy bắp đùi của ba ba, nhảy tưng tưng phía dưới đất mà thôi.
Lâm Thăng sững sờ.
Cô bé này thật đáng yêu mà!
Điều quan trọng là, lớn lên thì đặc biệt giống như Lạc Thần Hi, thực sự giống như phiên bản thu nhỏ của cô.
Lâm Thăng há miệng, "Đây sẽ không phải… con gái của Lạc tiểu thư chứ?"
Lục Văn Quân lườm hắn một cái, "Cậu nói cái gì vậy hả? Nếu tôi có cháu gái đáng yêu như thế, thì dù nằm mơ tôi cũng muốn cười tỉnh luôn đấy! Đây là đứa nhỏ thân thích trong nhà mà thôi!"
Mới vừa rồi còn nghĩ Lạc Thần Hi khoác lác, nhưng bây giờ nhìn thấy, không chỉ Mục đại thiếu rất săn sóc cô, mà cả cô công chúa của Mục gia cũng hoàn toàn khác so với tưởng tượng của bà.
Vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ, thì Lục Văn Quân đã thích từ tận sâu trong đáy lòng
"Thực sự quá đáng yêu, nếu như là con gái của Thần Hi thì tốt rồi."
Đúng lúc này, chỉ thấy bánh bảo nhỏ ngẩng đầu, kêu rất to với Mục Diệc Thần: "Ba ba, sao mà chị bị sưng vậy?"
Lâm Thăng ngơ ngác, "Đứa bé thân thích nào lại nói như vậy chứ?"
"Ha ha, nhớ lầm thôi." Lời nói dối bị chọc thủng tại chỗ, nhưng Lục Văn Quân vẫn cực kỳ bình tĩnh.
"Được rồi, trở về phòng bệnh thôi, con gái của tôi cũng đi rồi
Lâm Thăng yên lặng phun máu.
Xin hỏi rốt cuộc thì ngài có thể nhớ được những gì chứ?!
…
Đi vào ngồi ghế phía sau xe.
Lạc Thần Hi vừa lên xe, thì bánh bao nhỏ đã sốt sắng.
"Chị, ba ba nói chị đấu vật, nên chân đau, Đường Đường giúp chị xoa bóp một chút là sẽ tốt lên nha!"
Nói xong, một đôi tay nhỏ của bé đặt lên trên đùi của Lạc Thần Hi, đè lên xoa bóp.
Lạc Thần Hi dở khóc dở cười.
Cô vốn dĩ có đấu vật đâu cơ chứ!
Huống chi, chút sức lực nhỏ này bánh bao nhỏ, để ở trên chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Nhưng chỉ cần cô hơi di chuyển, thì bánh bao nhỏ sẽ bày ra khuôn mặt nhỏ, cáo trạng với Mục Diệc Thần: "Ba ba, chị không ngoan!"
Vẻ mặt của Mục Diệc Thần nghiêm túc, "Không sai, không ngoan chút nào, ba ba giúp con đánh mông chị!"
Bánh bao nhỏ giật mình trợn mắt lên, "Cái gì cơ ạ? Đừng đánh chị mà, sẽ rất đau đấy!"
Mục Diệc Thần càng nghiêm túc hơn, "Vậy ba ba đánh nhẹ một chút, như vậy sẽ không đau."
"Be be?" Đầu của bánh bao nhỏ lệch sang một bên
Lạc Thần Hi nghe không nổi nữa, "Mục Diệc Thần! Anh đang dạy Đường Đường cái gì vậy chứ? Đừng nói nhăng nói cuội nữa!"
Còn bảo Mục Vi Vi dạy hư Đường Đường hay sao, còn chính hắn thì sao cơ chứ?
Ánh mắt thâm trầm của Mục Diệc Thần tối lại, nhìn liếc sang cô, "Có phải nói nhăng nói cuội hay không, trở về nhà thì cô sẽ biết ngay mà."
Tưởng một cái hôn có thể làm khiến hắn nguôi giận hay sao hả?
Lạc Thần Hi âm thầm run lẩy bẩy, có một loại linh cảm không lành.
Trở về biệt thự, khi ăn cơm tối xong, thì cô nhanh chóng ôm lấy Đường Đường, đi vào phòng dành cho trẻ em.
Lấy ra máy tính bảng ra, thả kẹo đường vào trong trang heo con.
Nhìn thấy bé say sưa ngồi chơi, thì Lạc Thần Hi cũng lấy điện thoại di động ra, nhắn tin qua Weixin cho Lục Văn Quân.
Cô còn một đống chuyện chưa nói, liều mạng nói ra ưu điểm của Mục Diệc Thần, muốn thuyết phục Lục Văn Quân, để cho cô ở lại Mục gia
Kết quả là, Lục Văn Quân chỉ trả lời một câu: "Sau này chú ý trường hợp một chút, trong trạm điện thoại công cộng có camera giám sát đấy."
Trong trạm, điện thoại, có camera, giám sát!
Lạc Thần Hi như bị sét đánh, chôn mặt trong gối của Đường Đường
Cô thật sự không muốn đến cái bệnh viện kia nữa mà!
…
Buổi tối, Lạc Thần Hi ở lại phòng dành cho trẻ em, cùng ngủ với Đường Đường.
Nằm ở trên chiếc giường mềm mại thơm ngát như thế, bỗng nhiên Lạc Thần Hi nhớ lại, ngày thứ hai gả đến Mục gia, cũng là lần đầu Đường Đường muốn cùng cô ngủ chung.
Mục Diệc Thần lúc đó có nói, giường trẻ em quá nhỏ, chỉ có thể một nhà ba người ngủ ở bên trong phòng ngủ chính mà thôi.
Sau đó cô mới phát hiện, chuyện này đơn giản không có ý gì cả.
Giường công chúa của Đường Đường rất lớn, ngủ hai người, hay ba người lớn đều được cả, một nhỏ một lớn càng không thành vấn đề.
"Đường Đường ngủ ngon!"
"Chị ngủ ngon!"
Hai mẹ con hôn má lẫn nhau, rồi ôm lấy nhau, cùng chìm vào mộng đẹp.
Đêm khuya, cửa phòng lặng yên không một tiếng động bỗng nhiên xuất hiện một cái khe.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà hơi chu lên, một đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh.
Bánh bao nhỏ trực tiếp chạy về phía của Lạc Thần Hi.
Nhưng, Lạc Thần Hi đang được Mục Diệc Thần ôm, nên dù bé muốn, thì cũng chỉ có thể ôm lấy bắp đùi của ba ba, nhảy tưng tưng phía dưới đất mà thôi.
Lâm Thăng sững sờ.
Cô bé này thật đáng yêu mà!
Điều quan trọng là, lớn lên thì đặc biệt giống như Lạc Thần Hi, thực sự giống như phiên bản thu nhỏ của cô.
Lâm Thăng há miệng, "Đây sẽ không phải… con gái của Lạc tiểu thư chứ?"
Lục Văn Quân lườm hắn một cái, "Cậu nói cái gì vậy hả? Nếu tôi có cháu gái đáng yêu như thế, thì dù nằm mơ tôi cũng muốn cười tỉnh luôn đấy! Đây là đứa nhỏ thân thích trong nhà mà thôi!"
Mới vừa rồi còn nghĩ Lạc Thần Hi khoác lác, nhưng bây giờ nhìn thấy, không chỉ Mục đại thiếu rất săn sóc cô, mà cả cô công chúa của Mục gia cũng hoàn toàn khác so với tưởng tượng của bà.
Vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ, thì Lục Văn Quân đã thích từ tận sâu trong đáy lòng
"Thực sự quá đáng yêu, nếu như là con gái của Thần Hi thì tốt rồi."
Đúng lúc này, chỉ thấy bánh bảo nhỏ ngẩng đầu, kêu rất to với Mục Diệc Thần: "Ba ba, sao mà chị bị sưng vậy?"
Lâm Thăng ngơ ngác, "Đứa bé thân thích nào lại nói như vậy chứ?"
"Ha ha, nhớ lầm thôi." Lời nói dối bị chọc thủng tại chỗ, nhưng Lục Văn Quân vẫn cực kỳ bình tĩnh.
"Được rồi, trở về phòng bệnh thôi, con gái của tôi cũng đi rồi
Lâm Thăng yên lặng phun máu.
Xin hỏi rốt cuộc thì ngài có thể nhớ được những gì chứ?!
…
Đi vào ngồi ghế phía sau xe.
Lạc Thần Hi vừa lên xe, thì bánh bao nhỏ đã sốt sắng.
"Chị, ba ba nói chị đấu vật, nên chân đau, Đường Đường giúp chị xoa bóp một chút là sẽ tốt lên nha!"
Nói xong, một đôi tay nhỏ của bé đặt lên trên đùi của Lạc Thần Hi, đè lên xoa bóp.
Lạc Thần Hi dở khóc dở cười.
Cô vốn dĩ có đấu vật đâu cơ chứ!
Huống chi, chút sức lực nhỏ này bánh bao nhỏ, để ở trên chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Nhưng chỉ cần cô hơi di chuyển, thì bánh bao nhỏ sẽ bày ra khuôn mặt nhỏ, cáo trạng với Mục Diệc Thần: "Ba ba, chị không ngoan!"
Vẻ mặt của Mục Diệc Thần nghiêm túc, "Không sai, không ngoan chút nào, ba ba giúp con đánh mông chị!"
Bánh bao nhỏ giật mình trợn mắt lên, "Cái gì cơ ạ? Đừng đánh chị mà, sẽ rất đau đấy!"
Mục Diệc Thần càng nghiêm túc hơn, "Vậy ba ba đánh nhẹ một chút, như vậy sẽ không đau."
"Be be?" Đầu của bánh bao nhỏ lệch sang một bên
Lạc Thần Hi nghe không nổi nữa, "Mục Diệc Thần! Anh đang dạy Đường Đường cái gì vậy chứ? Đừng nói nhăng nói cuội nữa!"
Còn bảo Mục Vi Vi dạy hư Đường Đường hay sao, còn chính hắn thì sao cơ chứ?
Ánh mắt thâm trầm của Mục Diệc Thần tối lại, nhìn liếc sang cô, "Có phải nói nhăng nói cuội hay không, trở về nhà thì cô sẽ biết ngay mà."
Tưởng một cái hôn có thể làm khiến hắn nguôi giận hay sao hả?
Lạc Thần Hi âm thầm run lẩy bẩy, có một loại linh cảm không lành.
Trở về biệt thự, khi ăn cơm tối xong, thì cô nhanh chóng ôm lấy Đường Đường, đi vào phòng dành cho trẻ em.
Lấy ra máy tính bảng ra, thả kẹo đường vào trong trang heo con.
Nhìn thấy bé say sưa ngồi chơi, thì Lạc Thần Hi cũng lấy điện thoại di động ra, nhắn tin qua Weixin cho Lục Văn Quân.
Cô còn một đống chuyện chưa nói, liều mạng nói ra ưu điểm của Mục Diệc Thần, muốn thuyết phục Lục Văn Quân, để cho cô ở lại Mục gia
Kết quả là, Lục Văn Quân chỉ trả lời một câu: "Sau này chú ý trường hợp một chút, trong trạm điện thoại công cộng có camera giám sát đấy."
Trong trạm, điện thoại, có camera, giám sát!
Lạc Thần Hi như bị sét đánh, chôn mặt trong gối của Đường Đường
Cô thật sự không muốn đến cái bệnh viện kia nữa mà!
…
Buổi tối, Lạc Thần Hi ở lại phòng dành cho trẻ em, cùng ngủ với Đường Đường.
Nằm ở trên chiếc giường mềm mại thơm ngát như thế, bỗng nhiên Lạc Thần Hi nhớ lại, ngày thứ hai gả đến Mục gia, cũng là lần đầu Đường Đường muốn cùng cô ngủ chung.
Mục Diệc Thần lúc đó có nói, giường trẻ em quá nhỏ, chỉ có thể một nhà ba người ngủ ở bên trong phòng ngủ chính mà thôi.
Sau đó cô mới phát hiện, chuyện này đơn giản không có ý gì cả.
Giường công chúa của Đường Đường rất lớn, ngủ hai người, hay ba người lớn đều được cả, một nhỏ một lớn càng không thành vấn đề.
"Đường Đường ngủ ngon!"
"Chị ngủ ngon!"
Hai mẹ con hôn má lẫn nhau, rồi ôm lấy nhau, cùng chìm vào mộng đẹp.
Đêm khuya, cửa phòng lặng yên không một tiếng động bỗng nhiên xuất hiện một cái khe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.