Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
Chương 207: Mục Diệc Thần, tên cầm thú này!
Thủy Tinh
29/02/2020
Editor: Wave Literature
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm không dời khỏi bờ môi của cô, hô hấp càng thêm trầm trọng.
"Vậy tôi giúp cô!"
Hắn vươn tay nắm lấy cằm cho cô, cúi đầu, mạnh mẽ chặn môi của cô lại.
Lạc Thần Hi chưa kịp giải thích, thì tất cả đã bị anh chặn hết lại.
Cô trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt mình, nỗ lực dùng ánh mắt biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng mình.
Hắn lại dám cưỡng hôn cô!
Rõ ràng mới vừa rồi mang giọng điệu ghét bỏ như thế cơ mà!
Mục Diệc Thần không hề coi chuyện cô yếu ớt phản kháng đó ra gì cả, vững chắc kiềm chế người phụ nữ nằm ở dưới thân mình, tùy ý mà vui vẻ thưởng thức cô.
Nhìn thấy cô hôm nay ở trên sàn biểu diễn thời trang hình chữ T, thì hắn đã có suy nghĩ muốn làm như thế rồi.
Cái người phụ nữ chết tiệt này suốt ngày trêu ong ghẹo bướm!
Khi mặc đồ của nam lại khiến cho nhiều người phụ nữ say mê như vậy, ngay cả Mục Vi Vi cũng coi cô trở thành nam thần của mình.
Nhìn thấy nhiều người xung quanh như vậy bày tỏ ái mộ bằng ánh mắt sùng bái như vậy, nhìn cả người của Lạc Thần Hi, Mục Diệc Thần lúc đó đã hận không trực tiếp lôi người phụ nữ này từ trên đó xuống.
Đặt ở phía dưới người mình, tàn nhẫn hôn môi cô!
Để cho tất cả mọi người đều biết, cô đã là phu nhân của Mục Diệc Thần hắn rồi.
Bất kể đàn ông hay phụ nữ, thì cũng đừng hòng ngấp nghé được cô một chút nào!
Nghĩ tới đây, hành động hôn môi cũng hắn càng thêm làm càn rỡ, nặng nề cắn trên môi của cô một cái.
Lạc Thần Hi bị đau, thậm chí còn cảm thấy vị tanh của máu.
Cô khóc không ra nước mắt.
Chết tiệt, người đàn ông này là là chó sao hả?!
Còn cắn người nữa chứ!
Không biết qua bao lâu, Mục Diệc Thần mới phát tiết được hết mấy phần buồn bực trong lòng, buông cô ra.
"Mục Diệc Thần, tên cầm thú này!"
Một khi đã giành lại được tự do, thì Lạc Thần Hi ngay lập tức mở miệng tức giận mắng.
Mục Diệc Thần từ phía trên lạnh lùng nhìn cô, "Cô nói cái gì hả? Lặp lại lần nữa."
Nhận ra tầm mắt của hắn đang rơi vào bờ môi của cô, thì Lạc Thần Hi cảm giác thấy môi mình càng đau đớn hơn, rụt cổ một cái, không dám lên tiếng nữa.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ oan ức của cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
"Làm sao tôi lại cầm thú hả? Tôi chỉ giúp cô thôi mà."
Hắn kéo tay của Lạc Thần Hi, đặt ở trên bụng của mình.
"Không phải vừa nãy cô sờ mó rất vui hay sao hả?"
Phía dưới bàn tay truyền đến cảm xúc co dãn căng tràn, khiến cho Lạc Thần Hi không tự chủ được tự miêu tả cơ bụng của Mục đại thiếu ở trong đầu mình.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm giác được, Mục Diệc Thần lôi kéo cô tay, tiếp tục đi xuống, đi xuống...
"Này! Mục Diệc Thần, anh đang làm gì thế? Anh... Cái tên lưu manh này, mau thả tôi ra!"
Mục Diệc Thần cong môi cười, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo từ trước đến nay, hiện lên một chút quyến rũ, "Sao vậy? Đỏ mặt sao? Cũng không phải cô chưa từng dùng qua nó! Cô còn nhớ không?
Buổi tối hôm mà chúng ta kết hôn, rõ ràng cô còn đặc biệt thích thú, âm thanh kêu lên còn cực kỳ lớn đấy!"
Lạc Thần Hi cảm thấy lòng bàn tay như thể bị phỏng, "Tôi... Ngày hôm đó tôi uống say, cái gì tôi cũng không nhớ rõ nữa!"
"Ha ha, trí nhớ thật kém nha. Không nhớ rõ cũng không sao đâu, tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút."
Mục Diệc Thần nói xong, trực tiếp nhấc áo ngủ của Lạc Thần Hi lên.
Đúng lúc này...
"Từng giấc mơ một bay vụt ra khỏi giếng trời…"
Điện thoại di động của Lạc Thần Hi vang lên.
Người phụ nữ rơi vào mê loạn trong nháy mắt tỉnh táo, "Tôi... Điện thoại của tôi..."
Mục đại thiếu nghiến răng nghiến lợi đè cô trở lại trên giường.
"Không cho xao lãng!"
Người phụ nữ nãy trêu chọc hắn nhiều lần như vậy, mỗi lần đều trêu chọc rồi chạy trốn, lần này, cho dù ông trời có đến cũng vô dụng mà thôi!
Đừng hòng hắn từ bỏ miếng thịt ngon đã dâng đến tận miệng.
Chuông điện thoại reo một lúc, ngừng lại.
Mục đại thiếu cuối cùng cũng coi như có thể yên tâm thoải mái ăn thỏ trắng nhỏ.
Nhưng ai biết, vừa mới ăn mấy cái, thì điện thoại di động lại vang lên.
Mục Diệc Thần không thể nhịn được nữa, một tay áp chế người phụ nữ ở dưới thân, một tay kia vươn đến tủ lấy điện thoại di động ở đầu giường.
Đang chuẩn bị ấn nút tắt máy, thì hắn nhìn lướt qua màn hình, con mắt lập tức híp lại nguy hiểm.
Thịnh Dục sao?!
Thịnh Dục lại gọi điện thoại cho bà xã hắn vào lúc nửa đêm hay sao!
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm không dời khỏi bờ môi của cô, hô hấp càng thêm trầm trọng.
"Vậy tôi giúp cô!"
Hắn vươn tay nắm lấy cằm cho cô, cúi đầu, mạnh mẽ chặn môi của cô lại.
Lạc Thần Hi chưa kịp giải thích, thì tất cả đã bị anh chặn hết lại.
Cô trợn to hai mắt, trừng mắt nhìn người đàn ông ở trước mắt mình, nỗ lực dùng ánh mắt biểu hiện sự phẫn nộ trong lòng mình.
Hắn lại dám cưỡng hôn cô!
Rõ ràng mới vừa rồi mang giọng điệu ghét bỏ như thế cơ mà!
Mục Diệc Thần không hề coi chuyện cô yếu ớt phản kháng đó ra gì cả, vững chắc kiềm chế người phụ nữ nằm ở dưới thân mình, tùy ý mà vui vẻ thưởng thức cô.
Nhìn thấy cô hôm nay ở trên sàn biểu diễn thời trang hình chữ T, thì hắn đã có suy nghĩ muốn làm như thế rồi.
Cái người phụ nữ chết tiệt này suốt ngày trêu ong ghẹo bướm!
Khi mặc đồ của nam lại khiến cho nhiều người phụ nữ say mê như vậy, ngay cả Mục Vi Vi cũng coi cô trở thành nam thần của mình.
Nhìn thấy nhiều người xung quanh như vậy bày tỏ ái mộ bằng ánh mắt sùng bái như vậy, nhìn cả người của Lạc Thần Hi, Mục Diệc Thần lúc đó đã hận không trực tiếp lôi người phụ nữ này từ trên đó xuống.
Đặt ở phía dưới người mình, tàn nhẫn hôn môi cô!
Để cho tất cả mọi người đều biết, cô đã là phu nhân của Mục Diệc Thần hắn rồi.
Bất kể đàn ông hay phụ nữ, thì cũng đừng hòng ngấp nghé được cô một chút nào!
Nghĩ tới đây, hành động hôn môi cũng hắn càng thêm làm càn rỡ, nặng nề cắn trên môi của cô một cái.
Lạc Thần Hi bị đau, thậm chí còn cảm thấy vị tanh của máu.
Cô khóc không ra nước mắt.
Chết tiệt, người đàn ông này là là chó sao hả?!
Còn cắn người nữa chứ!
Không biết qua bao lâu, Mục Diệc Thần mới phát tiết được hết mấy phần buồn bực trong lòng, buông cô ra.
"Mục Diệc Thần, tên cầm thú này!"
Một khi đã giành lại được tự do, thì Lạc Thần Hi ngay lập tức mở miệng tức giận mắng.
Mục Diệc Thần từ phía trên lạnh lùng nhìn cô, "Cô nói cái gì hả? Lặp lại lần nữa."
Nhận ra tầm mắt của hắn đang rơi vào bờ môi của cô, thì Lạc Thần Hi cảm giác thấy môi mình càng đau đớn hơn, rụt cổ một cái, không dám lên tiếng nữa.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ oan ức của cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
"Làm sao tôi lại cầm thú hả? Tôi chỉ giúp cô thôi mà."
Hắn kéo tay của Lạc Thần Hi, đặt ở trên bụng của mình.
"Không phải vừa nãy cô sờ mó rất vui hay sao hả?"
Phía dưới bàn tay truyền đến cảm xúc co dãn căng tràn, khiến cho Lạc Thần Hi không tự chủ được tự miêu tả cơ bụng của Mục đại thiếu ở trong đầu mình.
Đúng lúc này, cô bỗng nhiên cảm giác được, Mục Diệc Thần lôi kéo cô tay, tiếp tục đi xuống, đi xuống...
"Này! Mục Diệc Thần, anh đang làm gì thế? Anh... Cái tên lưu manh này, mau thả tôi ra!"
Mục Diệc Thần cong môi cười, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo từ trước đến nay, hiện lên một chút quyến rũ, "Sao vậy? Đỏ mặt sao? Cũng không phải cô chưa từng dùng qua nó! Cô còn nhớ không?
Buổi tối hôm mà chúng ta kết hôn, rõ ràng cô còn đặc biệt thích thú, âm thanh kêu lên còn cực kỳ lớn đấy!"
Lạc Thần Hi cảm thấy lòng bàn tay như thể bị phỏng, "Tôi... Ngày hôm đó tôi uống say, cái gì tôi cũng không nhớ rõ nữa!"
"Ha ha, trí nhớ thật kém nha. Không nhớ rõ cũng không sao đâu, tôi không ngại giúp cô nhớ lại một chút."
Mục Diệc Thần nói xong, trực tiếp nhấc áo ngủ của Lạc Thần Hi lên.
Đúng lúc này...
"Từng giấc mơ một bay vụt ra khỏi giếng trời…"
Điện thoại di động của Lạc Thần Hi vang lên.
Người phụ nữ rơi vào mê loạn trong nháy mắt tỉnh táo, "Tôi... Điện thoại của tôi..."
Mục đại thiếu nghiến răng nghiến lợi đè cô trở lại trên giường.
"Không cho xao lãng!"
Người phụ nữ nãy trêu chọc hắn nhiều lần như vậy, mỗi lần đều trêu chọc rồi chạy trốn, lần này, cho dù ông trời có đến cũng vô dụng mà thôi!
Đừng hòng hắn từ bỏ miếng thịt ngon đã dâng đến tận miệng.
Chuông điện thoại reo một lúc, ngừng lại.
Mục đại thiếu cuối cùng cũng coi như có thể yên tâm thoải mái ăn thỏ trắng nhỏ.
Nhưng ai biết, vừa mới ăn mấy cái, thì điện thoại di động lại vang lên.
Mục Diệc Thần không thể nhịn được nữa, một tay áp chế người phụ nữ ở dưới thân, một tay kia vươn đến tủ lấy điện thoại di động ở đầu giường.
Đang chuẩn bị ấn nút tắt máy, thì hắn nhìn lướt qua màn hình, con mắt lập tức híp lại nguy hiểm.
Thịnh Dục sao?!
Thịnh Dục lại gọi điện thoại cho bà xã hắn vào lúc nửa đêm hay sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.