Chương 3
Hạch Đào Giáp Tử
17/06/2023
5.
Khép lại suy tư, tôi ngẩn mặt nhìn anh ta rồi lắc đầu:
“Xin lỗi, đây là một người bạn tặng cho tôi, thế nên tôi cũng không biết.”
Anh ta mang theo sự thất vọng mà lắc đầu, lịch sự lùi về sau:
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Anh ta ngoảnh mặt, ánh mắt tiếp tục dõi theo cô gái kia. Cho đến khi bóng dáng khuất dần tôi mới lấy lại tinh thần.
Trông phản ứng của anh ta, chắc là không quen biết tôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, lần này, chúng tôi sẽ không quen biết nữa. Tôi cụp mắt, dùng sức rứt sợi dây chuyền trên cổ xuống.
Vứt vào thùng rác.
Giống như một bộ phận sớm đã ăn sâu vào máu thịt bị buộc phải cắt rời.
Tôi bắt đầu dồn hết tâm trí nới rộng khoảng cách, dồn hết tâm trí không quan tâm đến tin tức của anh ta.
Nhưng họ là tiêu điểm trong đám đông nên nhất định sẽ chịu sự theo dõi, tin tức liên quan đến họ trong các cuộc bàn tán luôn lọt vào tai tôi.
Thiên tài khoa tài chính - Bùi Xuyên thích hoa khôi khoa nghệ thuật Giang Kiểu như thế nào.
Anh ta có thể vì một câu nói của cô mà chạy khắp thành phố mua hoa, sẽ kiềm chế ẩn nhẫn hôn lên trán cô, cũng sẽ kích động chỉ vì chuyện trên trời dưới biển có liên quan đến Giang Kiểu mà đánh nhau với người khác.
Án văn nhiệt huyết và hăng hái nhất trong cuộc đời anh ta, mỗi câu từ đều có liên quan đến chuyện yêu đương giữa anh và Giang Kiểu.
Tôi hiểu càng nhiều chuyện, cũng cách chân tướng hiện thực tàn nhẫn càng gần.
Thật ra tôi sớm đã nên tìm ra đầu mối.
Ví dụ như thỉnh thoảng anh ta sẽ nhớ nhầm sở thích của tôi, nhầm đến khó tin, còn tôi sẽ nghiêm túc nói với anh ta:
“Bùi Xuyên, em dị ứng với hải sản.”
Anh ta nhăn nhó, dường như bừng tỉnh, sắc mặt có chút bối rối, rất lâu sau cũng chỉ điềm tĩnh nôn ra hai chữ “Xin lỗi.”
Ví dụ tiếp theo, anh ta từng say bí tỉ trước mặt tôi, ở bên tai thì thầm hết lần này đến lần khác “Đừng rời xa anh.”
Tôi cũng hết lần này đến lần khác hứa hẹn với anh ta “Em không rời xa anh”, anh ta mới dần bình tĩnh lại.
Thực ra người anh ta muốn níu kéo là người khác, chưa từng là tôi.
Đáng tiếc tôi của quá khứ quá ngu ngốc, bây giờ nhớ lại những tình tiết sắc bén như dao đó, khuấy đảo lục phủ ngũ tạng đau âm ỉ.
Khép lại suy tư, tôi ngẩn mặt nhìn anh ta rồi lắc đầu:
“Xin lỗi, đây là một người bạn tặng cho tôi, thế nên tôi cũng không biết.”
Anh ta mang theo sự thất vọng mà lắc đầu, lịch sự lùi về sau:
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Anh ta ngoảnh mặt, ánh mắt tiếp tục dõi theo cô gái kia. Cho đến khi bóng dáng khuất dần tôi mới lấy lại tinh thần.
Trông phản ứng của anh ta, chắc là không quen biết tôi.
Nhưng như vậy cũng tốt, lần này, chúng tôi sẽ không quen biết nữa. Tôi cụp mắt, dùng sức rứt sợi dây chuyền trên cổ xuống.
Vứt vào thùng rác.
Giống như một bộ phận sớm đã ăn sâu vào máu thịt bị buộc phải cắt rời.
Tôi bắt đầu dồn hết tâm trí nới rộng khoảng cách, dồn hết tâm trí không quan tâm đến tin tức của anh ta.
Nhưng họ là tiêu điểm trong đám đông nên nhất định sẽ chịu sự theo dõi, tin tức liên quan đến họ trong các cuộc bàn tán luôn lọt vào tai tôi.
Thiên tài khoa tài chính - Bùi Xuyên thích hoa khôi khoa nghệ thuật Giang Kiểu như thế nào.
Anh ta có thể vì một câu nói của cô mà chạy khắp thành phố mua hoa, sẽ kiềm chế ẩn nhẫn hôn lên trán cô, cũng sẽ kích động chỉ vì chuyện trên trời dưới biển có liên quan đến Giang Kiểu mà đánh nhau với người khác.
Án văn nhiệt huyết và hăng hái nhất trong cuộc đời anh ta, mỗi câu từ đều có liên quan đến chuyện yêu đương giữa anh và Giang Kiểu.
Tôi hiểu càng nhiều chuyện, cũng cách chân tướng hiện thực tàn nhẫn càng gần.
Thật ra tôi sớm đã nên tìm ra đầu mối.
Ví dụ như thỉnh thoảng anh ta sẽ nhớ nhầm sở thích của tôi, nhầm đến khó tin, còn tôi sẽ nghiêm túc nói với anh ta:
“Bùi Xuyên, em dị ứng với hải sản.”
Anh ta nhăn nhó, dường như bừng tỉnh, sắc mặt có chút bối rối, rất lâu sau cũng chỉ điềm tĩnh nôn ra hai chữ “Xin lỗi.”
Ví dụ tiếp theo, anh ta từng say bí tỉ trước mặt tôi, ở bên tai thì thầm hết lần này đến lần khác “Đừng rời xa anh.”
Tôi cũng hết lần này đến lần khác hứa hẹn với anh ta “Em không rời xa anh”, anh ta mới dần bình tĩnh lại.
Thực ra người anh ta muốn níu kéo là người khác, chưa từng là tôi.
Đáng tiếc tôi của quá khứ quá ngu ngốc, bây giờ nhớ lại những tình tiết sắc bén như dao đó, khuấy đảo lục phủ ngũ tạng đau âm ỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.