Chương 9
Hạch Đào Giáp Tử
17/06/2023
13
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, tôi nhận được một lời mời rất vừa ý, cuộc sống cũng dần ổn định.
Chẳng bao lâu sau Giang Kiểu đã gả đến nước Mỹ, chuyện liên quan đến Bùi Xuyên và Giang Kiểu cũng dần dần mai danh ẩn tích, bị người ta quên lãng.
Sau khi tốt nghiệp, Kỳ Nghiêm quyết định một mình lập nghiệp, Bùi Xuyên hoàn toàn mất tin tức.
Ban đầu tôi sợ mình không xứng với tình cảm của Kỳ Nghiêm, sợ bản thân không còn tấm lòng trong sạch.
Sau này mới phát hiện tôi sớm đã hoàn toàn buông bỏ được Bùi Xuyên.
Kỳ Nghiêm dịu dàng lại kiên nhẫn, sẽ nghiêm túc ghi nhớ sở thích của tôi. Giữa chúng tôi dường như chẳng hoà hợp là mấy, nhưng lại có thể hòa nhập với nhau.
Kỳ sinh lý của tôi luôn rất đau, anh sẽ chu đáo chuẩn bị trước cho tôi thuốc giảm đau và nước đường nâu.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, tiến thêm một bước với Kỳ Nghiêm cũng không phải là không được.
Đi làm 2 năm, Kỳ Nghiêm ôm một bó hoa hồng đỏ rực tỏ tình với tôi.
Ánh đèn vàng ấm áp phác họa nên ngũ quan của anh, hơi thở anh run rẩy, mò mẫm trong túi rất lâu mới lấy ra được một chiếc hộp vuông vức.
Một viên kim cương tô điểm trên chiếc nhẫn, khúc xạ ánh sáng lấp lánh như hoa.
“Thẩm Mạn, ở bên anh nhé.” Ánh mắt Kỳ Nghiêm thành kính và nghiêm túc, giọng anh càng thêm rõ ràng hơn trên con phố trống vắng người qua lại.
Có lẽ anh biết tôi không thích bị người khác theo dõi, cố tình chọn một đêm hè yên ả.
Tôi im lặng nhìn anh, bỗng muốn pha trò: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
”Vậy anh xin em.” Khi nói lời này giọng anh rất bình tĩnh, ánh mắt sâu hun hút như muốn cuốn tôi vào đó, “Không có em thì anh không ổn đâu.”
Tôi như không chống cự nổi với thái độ này của anh, vội vàng nhìn sang nơi khác.
“Giờ thì em đồng ý chưa?”
”Vẫn chưa.”
“Giờ thì sao?”
“Anh đợi thêm đi.”
“Vậy được thôi.”
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, tôi nhận được một lời mời rất vừa ý, cuộc sống cũng dần ổn định.
Chẳng bao lâu sau Giang Kiểu đã gả đến nước Mỹ, chuyện liên quan đến Bùi Xuyên và Giang Kiểu cũng dần dần mai danh ẩn tích, bị người ta quên lãng.
Sau khi tốt nghiệp, Kỳ Nghiêm quyết định một mình lập nghiệp, Bùi Xuyên hoàn toàn mất tin tức.
Ban đầu tôi sợ mình không xứng với tình cảm của Kỳ Nghiêm, sợ bản thân không còn tấm lòng trong sạch.
Sau này mới phát hiện tôi sớm đã hoàn toàn buông bỏ được Bùi Xuyên.
Kỳ Nghiêm dịu dàng lại kiên nhẫn, sẽ nghiêm túc ghi nhớ sở thích của tôi. Giữa chúng tôi dường như chẳng hoà hợp là mấy, nhưng lại có thể hòa nhập với nhau.
Kỳ sinh lý của tôi luôn rất đau, anh sẽ chu đáo chuẩn bị trước cho tôi thuốc giảm đau và nước đường nâu.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, tiến thêm một bước với Kỳ Nghiêm cũng không phải là không được.
Đi làm 2 năm, Kỳ Nghiêm ôm một bó hoa hồng đỏ rực tỏ tình với tôi.
Ánh đèn vàng ấm áp phác họa nên ngũ quan của anh, hơi thở anh run rẩy, mò mẫm trong túi rất lâu mới lấy ra được một chiếc hộp vuông vức.
Một viên kim cương tô điểm trên chiếc nhẫn, khúc xạ ánh sáng lấp lánh như hoa.
“Thẩm Mạn, ở bên anh nhé.” Ánh mắt Kỳ Nghiêm thành kính và nghiêm túc, giọng anh càng thêm rõ ràng hơn trên con phố trống vắng người qua lại.
Có lẽ anh biết tôi không thích bị người khác theo dõi, cố tình chọn một đêm hè yên ả.
Tôi im lặng nhìn anh, bỗng muốn pha trò: “Nếu em không đồng ý thì sao?”
”Vậy anh xin em.” Khi nói lời này giọng anh rất bình tĩnh, ánh mắt sâu hun hút như muốn cuốn tôi vào đó, “Không có em thì anh không ổn đâu.”
Tôi như không chống cự nổi với thái độ này của anh, vội vàng nhìn sang nơi khác.
“Giờ thì em đồng ý chưa?”
”Vẫn chưa.”
“Giờ thì sao?”
“Anh đợi thêm đi.”
“Vậy được thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.