Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 149: Chứng Fregoli (5)

Sấu Kỷ

07/11/2020

Edit: Phong Nguyệt

Anh xoa đầu Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Không sao, Miên Đông."

Mạnh Miên Đông vùi vào lòng Văn Nhiên nức nở, lặp lại: "Giơ tay lên."

"Được rồi." Văn Nhiên giơ tay lên, tùy ý để Mạnh Miên Đông cởi áo mình ra.

Sau khi Mạnh Miên Đông cởi áo ra, miệng vết thương lập tức bại lộ, dấu răng sâu hoắm, không ngừng rỉ máu.

"Xin lỗi." Mạnh Miên Đông vừa rồi chỉ lo muốn Văn Nhiên buông cậu ra, không kiềm chế sức lực. Máu tươi dường như chảy ra từ hai mắt cậu, làm hai mắt phát đau.

Lúc nào cậu cũng hoài nghi Văn Nhiên, mà Văn Nhiên chưa từng tổn thương cậu, trái lại chính cậu mới là người tổn thương Văn Nhiên.

Văn Nhiên luôn dùng ôn nhu, bao dung đối đãi với cậu, cũng chưa từng trách cứ cậu.

Tin tưởng Văn Nhiên đi, tin tưởng Văn Nhiên đi...

Cậu nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, đặt môi lên dấu răng.

Cậu vươn lưỡi ra, cẩn thận liếm.

Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, hòa lẫn với mùi máu lúc trước làm cậu bật khóc.

Cậu vừa khóc vừa không ngừng nói: "Văn Nhiên, có phải đau lắm không? Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."

Văn Nhiên không biết vì sao Mạnh Miên Đông lại làm vậy, Mạnh Miên Đông vốn không cần phải làm vậy.

"Không sao, thật sự không sao, không đau chút nào." Anh duỗi tay xoa đầu Mạnh Miên Đông, trong lòng tràn đầy nhu tình, đầu lưỡi Mạnh Miên Đông nóng rực, chẳng những muốn đốt sạch lý trí của anh, thậm chí anh còn muốn vuốt ve thân thể Mạnh Miên Đông.

Một giây trước khi tay anh đặt lên lưng Mạnh Miên Đông, anh cảm nhận được nước mắt Mạnh Miên Đông, miễn cưỡng thu hồi lý trí, không do dự, nhẹ nhàng đẩy Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông không phòng bị, dễ dàng bị đẩy ra.

Xuyên qua màn hơi nước, cậu ấm ức nhìn Văn Nhiên, hỏi: "Vì sao anh lại đẩy tôi ra?"

Văn Nhiên không trả lời, lấy khăn giấy lau nước mắt trên mặt Mạnh Miên Đông, lau hoài cũng không sạch.

Anh không thể không lui về sau, mặc áo vào, bất đắc dĩ nhìn Mạnh Miên Đông: "Miên Đông, đừng khóc."

Mạnh Miên Đông không muốn khóc, chỉ là cậu không thể khống chế nước mắt của mình, cậu tiến lên một bước, tiếp tục hỏi: "Vì sao anh lại đẩy tôi ra?"

"Anh..." Văn Nhiên thở dài, "Anh không phải quân tử, em đừng đứng gần anh quá."

Mạnh Miên Đông nghi hoặc một hồi, dời tầm mắt xuống, cách vải dệt, duỗi tay chạm vào.

Văn Nhiên vội vàng lui về phía sau, tay Mạnh Miên Đông rơi vào khoảng không.

Anh sợ mình mất khống chế, không ở lại nữa, nhanh chóng tạm biệt Mạnh Miên Đông: "Anh về đây, ngủ ngon, Miên Đông, em ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, anh không cho Mạnh Miên Đông kịp phản ứng, lướt qua Mạnh Miên Đông, đi ra cửa.

Mạnh Miên Đông thấy Văn Nhiên từng bước từng bước ra ngoài, bỗng dưng cảm giác Văn Nhiên sẽ không trở lại nữa.

Cậu chạy tới, ôm chặt Văn Nhiên từ phía sau, khóc lớn: "Anh đừng đi."

Văn Nhiên quay đầu nói: "Xin lỗi, anh quên mất, nếu anh đi rồi em ngủ không ngon nhỉ? Anh không đi nữa, em đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ đi."

"Anh thật sự không đi nữa?" Thấy Văn Nhiên gật đầu, Mạnh Miên Đông mới yên tâm, có được hứa hẹn của Văn Nhiên, cuối cùng nước mắt như đê vỡ cũng chịu ngừng.

Mạnh Miên Đông lại đến trước mặt Văn Nhiên, nhìn anh nói: "Cởi áo trên ra."

Văn Nhiên không đồng ý: "Miệng vết thương sẽ tự kết vảy, em không cần quan tâm tới nó làm chi."

"Không được." Mạnh Miên Đông lắc đầu, "Cởi ra."

Văn Nhiên cười khổ: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Mạnh Miên Đông mê man nói: "Tôi cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là rất muốn nhìn miệng vết thương của anh mà thôi."

Ban nãy, Văn Nhiên thiếu chút nữa đã có phản ứng, nếu cởi áo ra cho Mạnh Miên Đông xem miệng vết thương lần nữa, chắc chắn anh sẽ không nhịn được, dẫu sao anh đã cấm dục hơn một tháng, trừ cái lần phát tiết trên tay Mạnh Miên Đông.

Lần kia Mạnh Miên Đông dùng dung dịch rửa tay rất lâu, đối với Mạnh Miên Đông, có phải dục vọng của mình rất dơ bẩn không?

Nếu anh có phản ứng trước mặt Mạnh Miên Đông thì phải làm sao?

Thế nên anh cứng rắn nói: "Không cần, em đi tắm rửa đi."

Mạnh Miên Đông chưa từng bị Văn Nhiên dùng giọng điệu cứng rắn như vậy nói chuyện bao giờ, bất an dâng lên, Văn Nhiên chán ghét cậu ư?

Cậu không nói gì nữa, ngoan ngoãn ôm áo ngủ, quần lót đi tắm rửa.

Không bao lâu sau, thân thể cậu bị hơi nước vây quanh, sinh ra cảm giác sợ hãi, Văn Nhiên không nhân lúc cậu tắm rửa rời đi chứ?

Lý trí cậu chưa kịp ra mệnh lệnh, thân thể đã chạy khỏi nhà tắm, cậu còn chưa kịp rửa sạch bọt trên người.

Văn Nhiên đang ngồi trên sofa ngẩn người, thấy Mạnh Miên Đông cả người trần trụi chạy ra, không khỏi giật mình.

Trời bây giờ chưa tính là nóng, anh sợ Mạnh Miên Đông cảm lạnh, định phủ thêm khăn tắm cho cậu, lại không dám đến gần Mạnh Miên Đông.

Anh chỉ ngồi trên sofa, lo lắng hỏi: "Miên Đông, sao chưa tắm xong đã ra rồi?"

Mạnh Miên Đông thấy Văn Nhiên còn ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cậu đi tới trước mặt Văn Nhiên, bổ nhào vào lòng Văn Nhiên.

Quần áo của Văn Nhiên bất chợt bị nước trên cơ thể Mạnh Miên Đông thấm ướt.

Anh không thể không duỗi tay đẩy Mạnh Miên Đông ra, Mạnh Miên Đông đã có chuẩn bị, không dễ dàng bị đẩy ra như hồi nãy.

Anh không muốn làm Mạnh Miên Đông bị thương, không dám dùng quá sức, đành thở dài nhìn Mạnh Miên Đông: "Miên Đông, anh không đi, em tiếp tục tắm rửa đi."

Mạnh Miên Đông biết mình nên tiếp tục tắm rửa như lời Văn Nhiên, thân thể cậu lại không muốn rời xa Văn Nhiên chút nào.

Chẳng lẽ thân thể cậu đã thích Văn Nhiên?

Cậu nghe theo thân thể, thẳng thắn nói: "Tôi không muốn đi tắm rửa, tôi muốn ở bên anh."

Văn Nhiên đoán không ra hành vi của Mạnh Miên Đông là sao, bèn đề nghị: "Anh ôm em đi tắm rửa nhé? Cứ thế này em sẽ bị cảm lạnh."

Mạnh Miên Đông gật đầu: "Ừm."

Văn Nhiên bế Mạnh Miên Đông lên, mấy ngày nay có anh ở bên, Mạnh Miên Đông được đúng giờ ăn ba bữa, ngủ thẳng giấc nên không gầy như trước, song vẫn không nặng bao nhiêu.

Anh vô cùng đau lòng, ôm Mạnh Miên Đông đến dưới vòi sen, vừa muốn buông ra, lại bị Mạnh Miên Đông vòng tay ôm cổ.

Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên: "Tắm chung với tôi."

Văn Nhiên cực kì bất đắc dĩ: "Em đừng khảo nghiệm anh, em không sợ anh làm gì với em sao?"

"Anh muốn làm gì tôi cũng được." Mạnh Miên Đông nghe thấy mình nói như vậy, vì sao mình lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngoài thân thể, lý trí cậu cũng thích Văn Nhiên?

Văn Nhiên làm đồ ăn rất ngon, cái ôm của Văn Nhiên rất ấm áp, có Văn Nhiên cậu liền ngủ ngon.

Vì sao là Văn Nhiên? Hay là cậu đã sớm thích Văn Nhiên?

Bằng không cớ sao cậu không tin Văn Nhiên lại cho Văn Nhiên vào nhà mình, cho Văn Nhiên dùng phòng tắm của mình, cho Văn Nhiên mặc đồ ngủ của mình, cho Văn Nhiên lên giường của mình?

Vậy nên cậu thích Văn Nhiên, chẳng qua cậu chưa từng thích người nào nên không biết đây là thích thôi.

Nghe vậy, Văn Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Em có ý gì?"

Mạnh Miên Đông giải thích: "Em nghĩ mình đã thích anh."

Văn Nhiên lại ngạc nhiên, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Miên Đông, bây giờ em tỉnh táo sao?"

Mạnh Miên Đông cười nói: "Bây giờ em rất tỉnh táo."

Văn Nhiên ôn nhu quá mức, rõ ràng hiện tại có thể ôm cậu, hôn môi cậu, thậm chí làm tình với cậu, cuối cùng lại không làm gì.

Nói xong, cậu lập tức hôn anh.

Cậu chưa từng hôn ai, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu.

Không lâu trước đây, cậu tưởng tượng hình ảnh mình và Văn Nhiên hôn môi, không cảm thấy chán ghét, cũng không cảm thấy thích.

Giờ phút này, khi hai cánh môi chạm vào nhau, thế mà cậu lại cảm thấy chấn động đến mức cả linh hồn cũng run rẩy.

Môi Văn Nhiên rất nóng, chẳng bao lâu sau, cậu không cảm nhận được nữa —— Cậu bị Văn Nhiên đẩy ra.

Cậu lảo đảo, suýt nữa té ngã, may mà đỡ vách tường mới có thể đứng vững.

Cậu ngẩng đầu, tiến lên hai bước, nhón chân, ôm chặt eo Văn Nhiên, hôn lên môi anh

Văn Nhiên không đáp lại cậu, muốn đẩy cậu ra lần nữa, cậu chỉ có thể dùng sức đè Văn Nhiên lên tường.

Cậu không biết hôn môi, cũng chưa từng xem phim 18+, chỉ biết môi chạm môi.

Văn Nhiên nghiêm túc nhìn Mạnh Miên Đông, ngón tay thoáng vuốt ve khuôn mặt Mạnh Miên Đông, khàn khàn nói: "Buông anh ra, Miên Đông."

Tất nhiên anh muốn cùng Mạnh Miên Đông hôn môi, càng muốn cùng Mạnh Miên Đông lên giường, chẳng qua, Mạnh Miên Đông thật sự thích anh ư?

Em nghĩ mình thích anh...

Mạnh Miên Đông nói như vậy, nhưng rất có khả năng là vì ỷ lại mình.

Có lẽ Mạnh Miên Đông hôn anh vì sợ anh rời đi.

Nếu anh rời đi, cả đêm Mạnh Miên Đông sẽ không ngủ ngon giấc.

"Không." Mạnh Miên Đông dừng nụ hôn không có ý nghĩa này, chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, "Anh đừng đẩy em ra."

"Được, anh không đẩy em ra." Văn Nhiên tùy ý để Mạnh Miên Đông ôm mình, một lát sau, anh khuyên nhủ, "Miên Đông, đi tắm rồi mặc đồ vào được chứ?"

Mạnh Miên Đông ngước mắt hỏi: "Em không muốn tắm rửa, em chỉ muốn ôm anh."

Văn Nhiên bảo đảm: "Anh sẽ không bỏ đi, em đi tắm rửa nhé?"

Mạnh Miên Đông yêu cầu: "Anh hôn em trước."

Văn Nhiên đặt một nụ hôn mềm mại lên môi Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông hoang mang: "Đây là hôn môi chân chính ư?"

"Đây không phải là hôn môi chân chính." Văn Nhiên gạt tóc mai dính trên mặt Mạnh Miên Đông, nói, "Miên Đông, hôn môi chân chính phải dành cho người em thật sự thích."

Mạnh Miên Đông hỏi: "Em nói em thích anh rồi, anh còn không phải người em thật sự thích sao?"

Văn Nhiên ôn nhu nói: "Em nói em nghĩ mình thích anh, ngay cả em cũng không biết có thật sự thích anh không thì anh không phải người em thật sự thích."

"Em..." Không chờ Mạnh Miên Đông nói xong, Văn Nhiên đã ngắt lời: "Anh đã hôn em rồi, em mau đi tắm rửa đi."

"Em chưa từng hôn ai, khi em hôn anh, em không thấy phản cảm, mà còn..." Mạnh Miên Đông nắm tay Văn Nhiên, đặt lên trái tim mình, "Mà còn cảm thấy tim đập nhanh, đây không phải là thật sự thích sao?"

Tim đập nhanh?

Văn Nhiên vẫn thầm nhủ đừng hi vọng quá lớn, quan hệ giữa anh và Mạnh Miên Đông có thể dịu xuống, Mạnh Miên Đông đồng ý gần gũi với anh là một tiến bộ vượt bậc rồi, anh không thể tham lam quá.

Hiện tại Mạnh Miên Đông lại nói lúc hôn mình, tim em ấy đập nhanh.

Miên Đông của anh đã thích anh rồi?

Anh quyết định làm phép thử, một tay giữ đầu Mạnh Miên Đông, một tay nâng cằm Mạnh Miên Đông, sau đó nói: "Tiếp theo anh sẽ hôn em, nếu em cảm thấy khó chịu thì hãy đẩy anh ra, em đừng bận tâm anh nghĩ gì, cũng đừng sợ anh rời đi, em chỉ cần quan tâm cảm giác của mình là được."

Mạnh Miên Đông tò mò hỏi: "Là hôn môi chân chính?"

Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Đúng vậy, là hôn môi chân chính."

Mạnh Miên Đông nhắm mắt lại, đợi nụ hôn của Văn Nhiên.

Chẳng những trên mặt Mạnh Miên Đông không có sợ hãi mà thân thể của cậu còn chủ động dán lên.

Văn Nhiên hít một hơi sâu, cúi đầu hôn.

Anh liếm môi Mạnh Miên Đông trước, rồi bắt đầu liếm mút, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe miệng Mạnh Miên Đông, sau đó thấp thỏm nói: "Miên Đông, nếu em không ghét lưỡi anh chui vào khoang miệng của em, thì em hãy hé miệng."

Anh nghĩ Mạnh Miên Đông sẽ chần chờ, nào ngờ Mạnh Miên Đông lập tức hé miệng, lộ ra đầu lưỡi run rẩy và khoang miệng mềm mại.

Anh cẩn thận ma sát khoang miệng non mềm, lướt qua mỗi chiếc răng mới nhấm nháp đầu lưỡi.



Đầu lưỡi Mạnh Miên Đông rất mẫn cảm, vừa chạm vào đã cuốn lên.

Văn Nhiên không tiếp tục, lui ra khỏi khoang miệng Mạnh Miên Đông, lại hỏi: "Có cảm thấy không thoải mái không?"

Sau một hồi, Mạnh Miên Đông mở hai mắt ra, bởi vì ban nãy mới khóc một trận, hai mắt còn phiếm hồng.

Cậu cẩn thận nhớ lại: "Rất thoải mái, thoải mái đến mức không biết hình dung ra sao."

"Vậy là tốt rồi." Văn Nhiên trịnh trọng nói, "Miên Đông, em có đồng ý ở bên anh không?"

Mạnh Miên Đông thấy tình yêu nồng nàn trong mắt Văn Nhiên, đột nhiên muốn khóc, nghẹn ngào nói: "Có, em đồng ý ở bên anh."

Văn Nhiên vui vẻ, hôn trán Mạnh Miên Đông một cái, nói: "Anh ra ngoài trước, em tắm rửa đi."

Mạnh Miên Đông kỳ quặc hỏi: "Nếu em đã đồng ý ở bên anh, anh không cần phải làm quân tử nữa, vì sao chúng ta không tắm chung?"

Đối mặt với một Mạnh Miên Đông lớn gan như vậy, Văn Nhiên bất đắc dĩ nói: "Ở bên nhau là từ từ mà đến, không phải ngày đầu tiên là lên giường ngay."

Mạnh Miên Đông hỏi: "Vậy mấy ngày mới lên giường?"

Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Vấn đề này không có đáp án xác định, phải tùy theo tình huống."

Mạnh Miên Đông lại hỏi: "Có phải trừ ngày đầu tiên ra thì tất cả các ngày khác đều có thể không?"

Văn Nhiên gật gật đầu nói: "Đúng vậy, đều có thể."

Mạnh Miên Đông chủ động nói: "Vậy ngày mai chúng ta lên giường đi."

Văn Nhiên kinh ngạc hỏi: "Vì sao là ngày mai?"

Mạnh Miên Đông vặn hỏi: "Không phải trừ ngày đầu tiên ra thì tất cả các ngày khác đều có thể à? Vì sao không thể là ngày mai?"

Văn Nhiên tò mò: "Miên Đông, tại sao em gấp gáp muốn lên giường như thế?"

Mạnh Miên Đông thành thật nói: "Không phải lên giường là có thể nhìn cơ thể của nhau ư? Em muốn nhìn miệng vết thương của anh."

Câu trả lời của Mạnh Miên Đông nằm ngoài dự kiến của Văn Nhiên, anh nói: "Em muốn lên giường với anh chỉ vì muốn nhìn miệng vết thương của anh?"

Mạnh Miên Đông lắc đầu: "Em cảm thấy mình rất kỳ quái, lúc nào em cũng kỳ quái, em thích ở một mình, quan hệ với ba mẹ cũng rất nhạt, rõ ràng em không tin anh, lại cho anh vào nhà, còn cảm thấy cái ôm của anh thật ấm áp, ôm anh ngủ thật yên tâm, em chưa từng cho ai vào nhà, đừng nói là ôm ngủ, vậy nên ban nãy em mới nói rằng có lẽ em thích anh."

Cậu tạm dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa em cũng muốn biết cảm giác làm chuyện thân mật với anh là gì."

Văn Nhiên bật cười: "Em sẽ nhanh chóng biết cảm giác đó là thế nào, nhưng không phải là ngày mai."

Mạnh Miên Đông bất mãn: "Tại sao không phải là ngày mai?"

Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Em là người anh thích, anh quý trọng em, anh muốn em từ từ sa vào, khiến cả thể xác và tinh thần của em đều muốn bị anh chiếm hữu chứ không phải chỉ vì muốn nếm thử cảm giác lên giường với anh."

Mạnh Miên Đông chưa từng yêu đương, không hiểu hai cái này khác nhau chỗ nào, cuối cùng không phải đều là lên giường sao?

Văn Nhiên nhìn Mạnh Miên Đông ngơ ngơ ngác ngác, chọt má cậu nói: "Miên Đông ngoan, đi tắm đi."

Nói xong, anh lập tức đi ra ngoài.

Ngoài miệng nói toàn lời hay, thân thể đã sớm chịu không nổi, anh vừa ra khỏi phòng tắm, liền đi tới nhà vệ sinh trong phòng ngủ Mạnh Miên Đông giải quyết.

Cho dù bây giờ tim Mạnh Miên Đông đập nhanh vì anh, song đối với tình ái, Mạnh Miên Đông vẫn rất khờ khạo, anh không muốn Mạnh Miên Đông hối hận.

Anh có đủ kiên nhẫn chờ đợi, giống như lời anh nói, anh muốn Mạnh Miên Đông từ từ sa vào.

Anh rửa tay sạch sẽ, ngồi trên sofa chờ Mạnh Miên Đông ra.

Quần áo trên người gần khô hết mà thân thể vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Khoảng mười phút sau, Mạnh Miên Đông ra tới, mặc đồ ngủ, nước nhỏ tí tách trên tóc.

Anh lấy một cái khăn, để Mạnh Miên Đông nằm trên đùi mình, lau tóc cho cậu,.

Lau một nửa, anh mới nhớ đến chuyện Trâu Tinh Hà.

Mạnh Miên Đông đã đồng ý đi gặp Trâu Tinh Hà, đáng lẽ anh phải nhanh chóng hẹn thời gian gặp mặt Trâu Tinh Hà mới phải.

Vấn đề là anh nhắc đến Trâu Tinh Hà bây giờ hình như hơi mất hứng nhỉ?

Chắc chắn Mạnh Miên Đông sẽ tiếp tục phòng bị anh.

Nghĩ nghĩ, anh quyết định để ngày mai nói.

Chung quy anh cũng chỉ là kẻ nhát gan.

Lau khô tóc cho Mạnh Miên Đông xong, anh cũng đi tắm rửa, tắm xong, anh và Mạnh Miên Đông ôm nhau ngủ.

Ngày hôm sau nhanh chóng tới, anh lại chậm chạp không mở miệng.

Bây giờ anh có thể dễ dàng xoa đầu Mạnh Miên Đông, có thể dễ dàng hôn môi Mạnh Miên Đông, có thể dễ dàng ôm Mạnh Miên Đông vào lòng...

Anh rất sợ mất đi những thứ này.

Ngày thứ ba cũng sẽ nhanh chóng trôi qua.

Trâu Tinh Hà cho anh năm ngày, anh không thể lãng phí.

Vì thế trước khi đi ngủ, anh duỗi tay ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, lo lắng hỏi: "Sáng mai anh gọi cho Trâu Tinh Hà, bảo Trâu Tinh Hà ngày mốt gặp em nhé?"

Quả nhiên thân thể Mạnh Miên Đông bắt đầu căng cứng, may mà cậu không đẩy anh ra.

Ba ngày này, Mạnh Miên Đông mặc kệ tất cả chìm đắm trong ôn nhu của Văn Nhiên, quên mất Chung Gia Ngọc, quên mất Trâu Tinh Hà.

Vừa nghe đến Trâu Tinh Hà, cảm giác sợ hãi khi bị Chung Gia Ngọc giám thị, theo dõi nháy mắt dâng trào.

Chung Gia Ngọc "không chỗ nào không có" ngụy trang thành sếp của cậu, Tô Thanh Thanh, hàng xóm, người qua đường...

Chung Gia Ngọc đã chết hai lần, nhưng chưa chết hẳn.

Chung Gia Ngọc còn có thể biến thành hai người đồng thời xuất hiện trước mặt cậu!

Chung Gia Ngọc là khủng bố, không thể đánh bại!

Bởi vì hiện tại cậu trốn trong nhà không ra ngoài nên mới không để Chung Gia Ngọc lợi dụng sơ hở, một khi cậu bước ra cửa, toàn thế giới sẽ đều là Chung Gia Ngọc.

Chung Gia Ngọc sẽ giết cậu, Chung Gia Ngọc nhất định sẽ giết cậu!

Bỗng nhiên, cậu bị Văn Nhiên ôm chặt hơn, tiếp đó cậu nghe thấy Văn Nhiên nói: "Vậy đừng gặp Trâu Tinh Hà nữa."

Văn Nhiên mềm lòng, nỗi sợ hãi của Mạnh Miên Đông từng chút từng chút đâm vào tim anh, anh không thể không mềm lòng.

Nhìn mặt mày Mạnh Miên Đông tái nhợt mà anh không biết làm sao.

Anh có thể vĩnh viễn cùng Mạnh Miên Đông ở đây, chỉ cần không ra khỏi cửa, Mạnh Miên Đông sẽ không gặp phải Chung Gia Ngọc, đồ dùng sinh hoạt có thể lên mạng mua hoặc anh ra ngoài mua.

Không bằng cứ như vậy đi?

Vậy thì Mạnh Miên Đông sẽ không sao.

Có lẽ thời gian dài, chứng Fregoli có thể tự khỏi.

Còn nếu nó chuyển biến xấu thì sao?

Ai cũng không thể đảm bảo rằng chứng Fregoli sẽ không chuyển biến xấu.

Lỡ như xấu đến mức Mạnh Miên Đông coi anh thành Chung Gia Ngọc thì sao?

Vậy không phải sự mềm lòng của anh hại cả Mạnh Miên Đông và mình sao?

Anh muốn nhẫn tâm thu hồi lời vừa rồi, lại nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: "Không sao, em đã đồng ý với anh."

Văn Nhiên không biết nên nói gì, chỉ thấp giọng nói: "Miên Đông..."

Anh lại nghe thấy Mạnh Miên Đông rầu rĩ nói "Văn Nhiên, ngủ ngon."

Một giấc này, Mạnh Miên Đông không ngủ, không phải vì cậu mơ thấy ác mộng bị Chung Gia Ngọc hành hạ đến chết mà vì cậu không buồn ngủ.

Trâu Tinh Hà, thật ra cậu không còn nhớ gương mặt của Trâu Tinh Hà ra sao.

Nhưng cậu vẫn nhớ rõ một câu Trâu Tinh Hà từng nói với mình: "Miên Đông, Gia Ngọc rớt nghiên cứu sinh rồi."

Nếu lúc ấy Chung Gia Ngọc thi đậu nghiên cứu sinh, có lẽ sẽ tìm được công tác tốt, có lẽ sẽ không trả thù cậu nhỉ?

Trên đời nào có nếu như.

Chung Gia Ngọc rớt nghiên cứu sinh, Chung Gia Ngọc tìm việc thất bại, cả nhân sinh Chung Gia Ngọc đều thất bại.

Đây là sự thật, không thể thay đổi, vì thế oán hận của Chung Gia Ngọc với cậu không thể tiêu tan.

Trước khi Văn Nhiên tỉnh lại, cậu làm bộ đã ngủ được một giấc, ngáp một cái, cọ trán vào ngực Văn Nhiên: "Em đói."

Văn Nhiên vốn không ngủ, anh biết Mạnh Miên Đông trong lòng mình cũng không ngủ.

Anh không chọc thủng, mà hôn trán Mạnh Miên Đông: "Em muốn ăn gì?"

Mạnh Miên Đông nghĩ nghĩ, trả lời: "Em muốn ăn sandwich."

Sandwich...

Mạnh Miên Đông ở thế giới thật nhảy lầu tự sát sau khi ăn sandwich anh làm.

Mạnh Miên Đông ở thế giới này từng nói với anh: "Nếu tôi bị Chung Gia Ngọc giết, nhờ anh nhặt xác giúp tôi."

Thoáng chốc, anh không thể khống chế cảm xúc của mình: "Không được ăn sandwich!"

Mạnh Miên Đông chưa từng thấy bộ dáng gần như điên cuồng của Văn Nhiên lúc này, giật mình, trong lòng lại không hề sợ hãi.

Cậu chủ động hôn môi Văn Nhiên, hỏi: "Văn Nhiên, anh sao vậy?"

"Anh không sao." Sau một lúc lâu Văn Nhiên mới bình tĩnh lại, "Xin lỗi, ăn cái khác được không?"

Mạnh Miên Đông gật đầu: "Được, vậy không ăn sandwich."

Văn Nhiên rời giường, dùng nước lạnh rửa mặt mới hoàn toàn bình tĩnh.

Chứng Fregoli của Mạnh Miên Đông còn lâu mới khỏi hẳn, không thể ra ngoài, còn anh tốt hơn Mạnh Miên Đông bao nhiêu?

Tối hôm qua, Mạnh Miên Đông đã đồng ý ở bên anh, anh đã thành công một nửa, cũng vì thế mà sợ mất đi hơn.

Có lẽ khi ra ngoài, Mạnh Miên Đông chịu kích thích từ bên ngoài, sẽ biến thành một Mạnh Miên Đông tràn ngập phòng bị với anh.

Anh rửa mặt đánh răng xong, đứng trước bồn rửa mặt, ngẩn người nhìn bản thân trong gương.

Sắc mặt anh không được tốt lắm, sắc mặt Mạnh Miên Đông càng không tốt hơn.

Đến khi nào anh và Mạnh Miên Đông mới có thể hạnh phúc bên nhau?

Anh thở dài một hơi, lấy năm cái bánh bao trứng sữa, năm cái bánh đậu, năm cái bánh bao xá xíu trong tủ lạnh ra, bỏ vào nồi hấp, rồi nấu một nồi sữa bò.

Chờ bánh bao trứng sữa, bánh đậu, bánh bao xá xíu chín, anh định đi kêu Mạnh Miên Đông, nào ngờ Mạnh Miên Đông đã mặc đồ ngủ ngồi trước bàn ăn.

Anh bỏ bánh bao trứng sữa, bánh đậu, bánh bao xá xíu vào dĩa, bưng ra, sau đó đổ sữa bò vào ly.

Anh cầm hai ly thủy tinh, một ly đặt trước mặt Mạnh Miên Đông, một ly đặt trước mặt mình, ôn nhu nói: "Vừa rồi dọa em hả? Xin lỗi."

Mạnh Miên Đông phủ nhận: "Vừa rồi anh không dọa đến em, em chỉ không nghĩ tới anh còn có mặt này."

Cậu lại cười nói: "Phàm là con người đều có cảm xúc đúng không? Anh quá ôn nhu với em, ngược lại cảm thấy không chân thật."

Văn Nhiên bỗng nhiên cảm thấy Mạnh Miên Đông trước mặt là người bình thường, còn anh mới là bệnh nhân tâm thần.

Anh cố gắng bình tĩnh, cười nói: "Miên Đông, ăn sáng đi."

Mạnh Miên Đông không ăn, mà hỏi: "Anh có thể nói cho em biết vì sao anh không cho em ăn sandwich không?"

Văn Nhiên tránh nặng tìm nhẹ nói: "Một người rất quan trọng của anh đã chết, trước khi chết, người nọ ăn sandwich."

Người nọ là người yêu cũ của Văn Nhiên?

Mạnh Miên Đông muốn hỏi Văn Nhiên, lại sợ nghe thấy đáp án.

Cuối cùng cậu không lên tiếng, ăn bánh bao trứng sữa nóng hôi hổi của mình.

Ăn xong, Mạnh Miên Đông đi dọn dẹp.



Văn Nhiên vẫn ngồi trước bàn ăn, qua một hồi lâu, anh lấy di động trong túi ra.

Anh vào danh bạ, chọn số điện thoại của Trâu Tinh Hà, không nhấn gọi ngay.

Một khi nhấn gọi, Mạnh Miên Đông sẽ ra sao? Mạnh Miên Đông thật sự có thể tốt lên chứ không phải xấu đi? Nếu Mạnh Miên Đông coi Chung Gia Ngọc thành Trâu Tinh Hà thì sao?

Anh miên man suy nghĩ, cuối cùng gọi cho Trâu Tinh Hà.

Chuông điện thoại vang hồi lâu, Trâu Tinh Hà mới nghe máy: "Xin lỗi, tôi đang bận."

Văn Nhiên trả lời: "Không sao, ngày mai cậu rảnh không? Có thể gặp Miên Đông một lần không?"

Trâu Tinh Hà áy náy nói: "Ngày mai tôi có việc bận rồi, ngày mốt được không?"

Văn Nhiên may mắn nói: "Đương nhiên được."

Đúng vậy, anh cảm thấy may mắn khi nghe đến hai chữ "ngày mốt".

Không phải ngày mai, mà là ngày mốt, thật sự là may mắn.

Anh và Mạnh Miên Đông đều đang trốn tránh.

Ngày mốt rất nhanh tới.

Anh và Trâu Tinh Hà hẹn nhau lúc 9 giờ 30 phút, địa điểm là một quán cafe gần đó.

9 giờ sáng, anh và Mạnh Miên Đông sửa soạn xong, cùng nhau ra cửa.

Đáng lẽ vì đường ngắn không cần phải lái xe, Văn Nhiên sợ Mạnh Miên Đông thấy nhiều Chung Gia Ngọc nên mới lái xe.

Vừa lên xe, anh lập tức nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Miên Đông, em chỉ cần nhìn anh là được, đừng nhìn những chỗ khác."

Mạnh Miên Đông biết vì sao Văn Nhiên nói như vậy, lập tức đồng ý: "Ừm."

Xe lăn bánh, lướt qua vô số người và xe trên đường, cậu không nhìn bên ngoài, chỉ nhìn Văn Nhiên.

Đến khi xe dừng, cậu xuống xe, không thể tránh né mà nhìn thấy Chung Gia Ngọc.

Chung Gia Ngọc mặc đồng phục quán cafe, cười nói với họ: "Hoan nghênh quý khách."

Văn Nhiên cảm thấy Mạnh Miên Đông khác thường, theo tầm mắt Mạnh Miên Đông nhìn qua, đó là một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, không có khả năng là Chung Gia Ngọc đã chết từ lâu.

Mạnh Miên Đông nắm tay Văn Nhiên, tự mình thôi miên: Có Văn Nhiên ở bên cạnh, Chung Gia Ngọc không thể làm hại mình.

Trái tim Văn Nhiên nhói đau, nắm chặt tay Mạnh Miên Đông.

Bọn họ tìm vị trí trong góc ngồi xuống, Chung Gia Ngọc trong mắt Mạnh Miên Đông đưa menu, đứng một bên chờ họ gọi món.

Văn Nhiên thấp giọng nói: "Miên Đông, hắn không phải Chung Gia Ngọc."

Mạnh Miên Đông cũng thấp giọng trả lời: "Hắn chính là Chung Gia Ngọc, Văn Nhiên, anh đừng gạt em."

Văn Nhiên bất đắc dĩ, ở hoàn cảnh như vậy, có lẽ Mạnh Miên Đông chưa đợi được Trâu Tinh Hà tới đã hỏng mất.

Anh gọi điện cho Trâu Tinh Hà, sửa lại địa chỉ, báo địa chỉ nhà mình cho Trâu Tinh Hà.

Quán cà phê này là Trâu Tinh Hà chọn, lúc đó anh không phản đối vì anh ôm tâm lý may mắn ——Có lẽ Mạnh Miên Đông sẽ không xem người qua đường thành Chung Gia Ngọc.

Anh dẫn Mạnh Miên Đông về nhà, đã mấy ngày anh không về nhà, không khí có hơi oi bức.

Anh mở cửa sổ để thông gió, gió thổi qua, bầu không khí mới loãng ra.

Mạnh Miên Đông dính bên người Văn Nhiên, như cái đuôi nhỏ.

Văn Nhiên đột nhiên nhận ra nhà mình ở tầng 9, không có trang bị cửa sổ chống trộm, nói cách khác, nếu Mạnh Miên Đông muốn tự sát, có thể dễ dàng nhảy qua cửa sổ.

Anh đóng cửa sổ lại, Mạnh Miên Đông nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Văn Nhiên không thể trả lời câu hỏi này..

Ước chừng hai mươi phút sau, âm thanh gõ cửa vang lên, anh đi ra mở cửa.

Anh đã từng đến nhà Chung Gia Ngọc, từng xem ảnh tốt nghiệp của họ, anh biết người trước mặt là Trâu Tinh Hà, bèn khách sáo: "Mời vào đây."

Nào ngờ, Trâu Tinh Hà vừa bước vào, Mạnh Miên Đông lại lạnh lùng nói: "Cậu không phải Trâu Tinh Hà, cậu là Chung Gia Ngọc!"

Trâu Tinh Hà giật mình liếc nhìn Mạnh Miên Đông một cái, lại hỏi Văn Nhiên: "Miên Đông sao vậy?"

Văn Nhiên nhẹ giọng nói: "Miên Đông mắc phải chứng ảo tưởng Fregoli, em ấy cho rằng Chung Gia Ngọc vì bị em ấy đoạt danh ngạch cử đi học nghiên cứu sinh nên trả thù mình, em ấy còn cho rằng Chung Gia Ngọc ngụy trang thành người khác tiếp cận em ấy, trong mắt em ấy bây giờ, cậu chính là Chung Gia Ngọc."

Anh vô cùng thất vọng, anh tưởng Trâu Tinh Hà có thể chứng minh Chung Gia Ngọc đã qua đời, không ngờ lại xuất hiện tình huống tệ nhất.

Trâu Tinh Hà nghe Văn Nhiên nói vậy, không dám tin, song nhìn từ biểu hiện của Mạnh Miên Đông lại giống hệt như lời Văn Nhiên nói.

Mạnh Miên Đông sợ Chung Gia Ngọc đi tới chỗ mình, cuống quít trốn sau lưng Văn Nhiên, nói: "Chung Gia Ngọc ngụy trang thành Trâu Tinh Hà, em không nhận sai, Văn Nhiên đuổi hắn đi đi."

Văn Nhiên duỗi tay ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, an ủi: "Đừng sợ, hắn thật sự không phải Chung Gia Ngọc, hắn là Trâu Tinh Hà."

Trâu Tinh Hà kỳ quái hỏi: "Miên Đông, cậu quên rồi sao? Chung Gia Ngọc đã mất hơn hai tháng rồi, lúc ấy cậu cũng tham gia tang lễ mà, sao cậu lại nói Chung Gia Ngọc còn sống?"

Tất nhiên Mạnh Miên Đông không tin: "Cậu chính là Chung Gia Ngọc, cậu muốn tôi thả lỏng cảnh giác, chỉ cần tôi thả lỏng cảnh giác, cậu sẽ ra tay!"

Văn Nhiên không biết nên làm gì, không thể không nhìn Trâu Tinh Hà nói: "Xin lỗi, để cậu đến một chuyến uổng công, xin cậu đi liền đi, Miên Đông chịu không nổi kích thích."

Trâu Tinh Hà không đi mà hỏi: "Sao Miên Đông lại phát bệnh?"

Văn Nhiên chưa kịp trả lời, Mạnh Miên Đông đã thoát khỏi vòng tay Văn Nhiên, thu mình trong góc tường, chỉ Văn Nhiên nói: "Anh và Chung Gia Ngọc cùng một bọn!"

Ánh mắt Mạnh Miên Đông dừng trên mặt anh tràn đầy phòng bị, hệt như trước kia.

Văn Nhiên cả người lạnh lẽo, giục Trâu Tinh Hà: "Cậu đi nhanh đi."

Trâu Tinh Hà thở dài, đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa, hắn nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Miên Đông, Gia Ngọc thật sự chết rồi."

Mạnh Miên Đông phản bác: "Chung Gia Ngọc chưa chết, cậu chính là Chung Gia Ngọc!"

Trâu Tinh Hà không biết làm sao, khép cửa lại, xuống lầu.

Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông ở lại giằng co với nhau, Văn Nhiên tiến một bước, Mạnh Miên Đông lui một bước.

Văn Nhiên không thể không đứng tại chỗ nói: "Miên Đông, đừng sợ, anh sẽ không làm hại em."

Mạnh Miên Đông run giọng: "Vậy sao anh lại tìm Chung Gia Ngọc tới?"

Văn Nhiên giải thích: "Anh không có tìm Chung Gia Ngọc, hắn thật sự là Trâu Tinh Hà."

Mạnh Miên Đông không ngừng lặp lại: "Hắn không phải Trâu Tinh Hà! Hắn không phải Trâu Tinh Hà! Hắn không phải Trâu Tinh Hà... Anh là kẻ lừa đảo, không đáng tin."

Cậu đã bắt đầu tin tưởng Văn Nhiên, cậu thích Văn Nhiên, còn muốn cùng Văn Nhiên lên giường,

Văn Nhiên lại phụ bạc cậu.

Cậu không nên ở đây nữa, cậu phải đi ngay lập tức, cách Văn Nhiên thật xa.

Cậu chạy như điên mở cửa, chạy về nhà mình.

Văn Nhiên nhìn cánh cửa mở toang hoang, nhìn căn phòng không có Mạnh Miên Đông, ngã ngồi trên mặt đất.

Biết thế anh không liên hệ Trâu Tinh Hà. Mà nào có tồn tại hai chữ biết thế.

Anh đã mất đi Miên Đông của anh, anh còn có thể cứu vãn sao?

Nhìn từ góc độ của anh, anh muốn chữa bệnh cho Mạnh Miên Đông mới đi tìm Trâu Tinh Hà.

Mà nhìn từ góc độ của Mạnh Miên Đông, anh và Chung Gia Ngọc cấu kết mưu hại Mạnh Miên Đông.

Mặt đất rất lạnh, còn lâu mới lạnh bằng thân thể anh.

Anh cảm thấy máu trong cơ thể đọng lại, muốn đâm thủng mạch máu.

Lát sau, anh cố gắng đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa nhà Mạnh Miên Đông đã đóng kín mít, anh gõ gõ cửa, Mạnh Miên Đông không lên tiếng.

—— Cũng đúng thôi, hiện tại anh là đồng lõa của Chung Gia Ngọc.

Anh gõ đến sưng tay, Mạnh Miên Đông cũng không mở cửa, bên trong im thin thít.

Nhất định Mạnh Miên Đông đang rất sợ hãi, vậy mà không có ai có thể bảo vệ Mạnh Miên Đông.

Khoảng một tiếng sau, anh mới nghe thấy một vài tiếng bước chân.

Tiếng bước chân ngừng lại, anh biết Mạnh Miên Đông đang đứng ở cửa.

Anh bỗng sinh ra mong đợi: Có khi nào Miên Đông sẽ mở cửa không?

Hiển nhiên, đây chỉ là hi vọng hão huyền của anh.

Thật lâu sau, Mạnh Miên Đông cũng không mở cửa.

"Miên Đông... Hắn thật sự không phải Chung Gia Ngọc." Anh biết lời giải thích của mình vô ích, có giải thích bao nhiêu lần cũng vô ích.

Quả nhiên, anh nghe thấy Mạnh Miên Đông trong nhà cười lạnh: "Văn Nhiên, tôi thích anh, lúc tôi đồng ý ở bên anh, tôi đã quyết định tin tưởng anh, không ngờ anh lại phản bội tôi, cho dù như vậy, tôi vẫn còn thích anh, vẫn còn cảm thấy cái ôm của anh thật ấm áp, anh nói xem có phải tôi ngu ngốc lắm không?"

Tiếp theo, Mạnh Miên Đông tự hỏi tự trả lời: "Đúng vậy, tôi vô cùng ngu ngốc, vô cùng dại dột."

Sau đó, tiếng khóc truyền ra từ khe cửa, chui vào tai Văn Nhiên.

Văn Nhiên tựa mặt lên cửa, đau lòng nói: "Đừng khóc, Miên Đông."

Mạnh Miên Đông không ngừng khóc thút thít: "Văn Nhiên, anh nói nếu Chung Gia Ngọc còn sống, anh sẽ giúp tôi giết hắn, sao vừa nãy anh không giết hắn?"

Văn Nhiên á khẩu không trả lời được, cuối cùng nói một câu cũ: "Bởi vì hắn không phải Chung Gia Ngọc."

Mạnh Miên Đông khóc đến khàn giọng: "Hắn chính là Chung Gia Ngọc, Văn Nhiên, mục đích của anh là gì? Nếu anh muốn giết tôi thì rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội."

Văn Nhiên nhẹ nhàng đáp: "Anh không có mục đích gì, anh chưa từng nghĩ tới muốn giết em, anh thà bị em giết chết."

"Phải không? Nhưng tôi không tin anh nữa, chúng ta chia tay, Văn Nhiên." Dứt lời, tiếng bước chân lại vang lên.

Miên Đông của anh đã không muốn để ý đến anh nữa.

Anh đứng trước cửa nhà Mạnh Miên Đông hồi lâu mới về nhà mình.

Thời gian một chút một chút trôi đi, màn đêm buông xuống, ánh sáng trong phòng dần dần bị bóng đêm nuốt chửng.

Hôm nay không có trăng, không có sao, một mình anh ngồi trong bóng đêm đen kịt, ngơ ngẩn nhìn mặt tường, ngay cả đói khát cũng không cảm giác được.

Mới sáng nay anh còn hôn Mạnh Miên Đông, hiện tại mặt Mạnh Miên Đông cũng không thể nhìn thấy.

Không có anh ở bên, Miên Đông của anh có thể ngủ ngon sao?

Dẫu không ngủ được, Mạnh Miên Đông cũng không đời nào xin anh giúp đỡ nhỉ?

Sau khi màn đêm buông xuống, đêm khuya nhanh chóng đến.

Mạnh Miên Đông cuộn người trên giường, trên giường còn lưu giữ hơi thở của Văn Nhiên, thậm chí cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn sót lại của Văn Nhiên.

Cậu thật ngu ngốc, đến chuyện thay chăn gối mà Văn Nhiên từng nằm cũng không nỡ.

Bộ mặt thật của Văn Nhiên đã bại lộ, không khác gì với suy đoán lúc trước của cậu.

Rốt cuộc mục đích của Văn Nhiên là gì?

Cậu không nghĩ ra, giúp Chung Gia Ngọc thì có lợi gì cho Văn Nhiên?

Nếu cái lợi này cậu có thể cho anh, anh có ngừng giúp Chung Gia Ngọc không?

Nếu Văn Nhiên không giúp Chung Gia Ngọc, có phải cậu và Văn Nhiên có thể bắt đầu một lần nữa không?

Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy mình thật ti tiện.

Văn Nhiên giúp Chung Gia Ngọc hại cậu, cậu còn nghĩ làm sao mới có thể cùng Văn Nhiên trở lại như những ngày trước.

Khi đó, mỗi ngày cậu và Văn Nhiên đều dính lấy nhau, mỗi ngày cậu và Văn Nhiên cùng nhau ăn cơm, mỗi ngày cậu và Văn Nhiên cùng nhau ngủ, mỗi sáng tỉnh lại, vừa mở mắt ra là có thể thấy Văn Nhiên.

Những ngày như vậy sẽ không bao giờ trở lại.

Hết chương 146

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook