Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc
Chương 19
Cung Ninh
06/11/2014
Cô đã rất mệt mỏi và muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.
Ôm hắn, Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói: "Em mệt quá."
Lâm Hạo Vũ kịp thời ôm chặt cơ thể Phương Tử Ninh đang trượt ra khỏi vòng tay của hắn, đem tiền đặt ở trên quầy rượu, ẵm cô ra khỏi bar "Vong Tình".
"Để anh đưa em về nhà" Hắn nhẹ nhàng nhìn người đang nằm trong ngực, nói.
"Trong nhà không ai, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với anh." Phương Tử Ninh sợ cô đơn một mình, cô đẩy Lâm Hạo Vũ ra, kêu la không muốn về nhà.
"Được, chúng ta không về nhà." Lâm Hạo Vũ đem cô dáng vẻ đứng cũng không vững ôm vào trong ngực, đưa cô trở về Cao ốc Trung Nhật.
Có vẻ như tối nay, lại phải trải qua một đêm dài đằng đẵng.
"Hãy ngủ một giấc thật ngon nhá." Lâm Hạo Vũ ẵm Phương Tử Ninh đặt lên giường, không biết là nói với cô, hay tự nhủ chính mình.
"Hạo Vũ." Phương Tử Ninh giơ tay lên ôm chặt cổ Lâm Hạo Vũ, kéo đầu của hắn xuống, áp làn môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.
Cô khát khao vòng tay của hắn, khát khao nụ hôn của hắn, chỉ muốn hắn ôm cô giống như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất an tâm.
Lâm Hạo Vũ nhanh chóng lấy lại thế chủ động, nồng nhiệt hôn trả lại người nằm phía dưới, đôi môi ma sát cánh môi non nớt của cô, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, cùng với đầu lưỡi của cô chơi đùa.
Phương Tử Ninh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Hạo Vũ, cô cũng nhớ rõ đã lâu lắm rồi hắn không có hôn cô, thật sự rất nhớ nụ hôn của hắn.
Dùng sức kéo hắn xuống, cô khao khát muốn được tiếp xúc với cơ thể của hắn.
Lâm Hạo Vũ hôn từ bờ môi của cô, trượt xuống gáy, vừa hút vừa cắn, làm Phương Tử Ninh cảm thấy cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nóng ran, giống như bị lửa thiêu đốt.
Không được, quá nóng, cô muốn đi tắm để làm giảm nhiệt độ. Đẩy Lâm Hạo Vũ ra, cô đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Lâm Hạo Vũ bị đẩy ra phía sau, nằm trên giường. Hắn thiếu chút nữa thì mất khống chế và nếu cô không đẩy hắn ra, sáng mai, hắn thật không biết làm thế nào để đối mặt với những lời kết tội của cô.
Cô say, nhưng hắn không say, tại sao hắn lại có thể ở lúc cô đang yếu lòng, hơn nữa còn ở tình huống cô đang say rượu mà xâm phạm cô!
Vì đang tự trách mình, Lâm Hạo Vũ không phát hiện ra Phương Tử Ninh vào phòng tắm để tắm, lúc này cô đang mở vòi hoa sen xối vào cơ thể mình.
Thật thoải mái! Ngọn lửa đang thiêu đốt kia cũng giảm xuống.
Khóa vòi nước, bước ra khỏi bồn tắm, mới đặt chân lên sàn phòng tắm, cô trượt chân ngã xuống, cơ thể cùng sàn nhà đã tiếp xúc thân mật.
Lâm Hạo Vũ nghe được tiếng phịch từ phòng tắm truyền đến, lập tức chạy vào, cũng không kịp nghĩ xem có vấn đề gì xảy ra.
Chỉ cần một bước là đã vào tới phòng tắm, nhìn thấy Phương Tử Ninh đang nằm trên sàn nhà.
Thì ra cô vào đây để tắm! Nhìn quần áo ẩm ướt của cô, mọi chuyện dường như càng ngày càng trở nên khó giải quyết. Lâm Hạo Vũ vỗ vào trán kêu khổ.
Kéo cô đứng lên, hắn cầm chiếc khăn lông lớn trùm lên đầu cô, lau đi những giọt nước đọng trên tóc cô, sau đó dùng khăn tắm lớn bọc lấy những đường cong như ẩn như hiện trên cơ thể của Phương Tử Ninh, ẵm ra khỏi phòng tắm.
Tìm áo choàng tắm đưa cho cô, muốn chính cô thay. Sau đó bản thân rất quân tử quay người đi.
Phương Tử Ninh rất hợp tác thay áo choàng tắm, sau đó đứng trước mặt Lâm Hạo Vũ hỏi: "Em có thể ngủ chưa?"
Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh thay xong quần áo. Áo choàng quá rộng, khiến cô trông giống như một cô bé nghịch ngợm lấy trộm quần áo của người lớn.
Ấn vai của cô để cô ngồi ở trên giường, hắn quỳ xuống giúp cô xắn tay áo lên mấy lớp, sau đó sấy khô tóc cho cô.
Phương Tử Ninh ngái ngủ ngáp dài, tựa đầu vào trước ngực của Lâm Hạo Vũ .
"Ngủ đi." Sấy khô tóc, Lâm Hạo Vũ đứng lên, nhìn Phương Tử Ninh đang mệt mỏi nói.
"Em muốn ôm anh ngủ." Chợt mất đi lồng ngực ấm áp của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh mở mắt ra.
Lâm Hạo Vũ nhớ lại cái đêm ở Nhật, khi cô uống say, cũng yêu cầu hắn ôm cô ngủ.
Giằng co đến hơn nửa đêm, hắn cũng mệt mỏi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Phương Tử Ninh, hiện tại nếu như hắn không ôm cô ngủ, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Hắn thở ra một hơi, kéo cô nằm xuống.
Phương Tử Ninh lập tức nhích sát vào ngực Lâm Hạo Vũ, mặt dán lên lồng ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, nhỏ giọng nói: "Hạo Vũ, em rất thích anh."
Lâm Hạo Vũ giật mình. Mới vừa rồi cô gọi tên của hắn, cô nói thích hắn, có phải thật vậy hay không?
Lời nói của người say có thể tin được không? Tất cả mọi người đều nói rằng những người say rượu thường nói những lời thật lòng. Chỉ có điều, từ “thích” của cô định nghĩa như thế nào? Cô có thể thích một vật nào đó, có thể thích một câu chuyện, hoặc có thể thích mọi người bên cạnh cô, nhưng cô thích hắn rốt cuộc là ở giới hạn nào?
"Tử Ninh, lặp lại lần nữa." Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh nói. Một câu nói của cô lại dễ dàng đốt lên hi vọng của hắn.
"Em thích anh đã lâu thật lâu rồi, chỉ có điều bây giờ em mới biết, nhưng tại sao anh lại không thích. . . . . ." Vế phía sau cô bỏ lửng, bởi vì cô đã đi gặp Chu Công rồi. Hai chữ "Phụ Nữ" nói ở trong mộng.
Lâm Hạo Vũ mừng như điên.
Cô nói cô thích hắn đã lâu thật lâu, nhưng đến bây giờ cô mới biết, Điều này có nghĩa rằng cô đã thừa nhận địa vị của hắn trong lòng cô?
Lâm Hạo Vũ cảm giác trái tim đã chết của hắn đang từ từ sống lại, chỉ vì câu nói của cô khi say rượu.
Ôm cô, Lâm Hạo Vũ cũng mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.
Đêm ấm áp mà yên tĩnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Phương Tử Ninh tỉnh dậy, mở mắt liền thấy lồng ngực của Lâm Hạo Vũ.
Được hắn ôm như thế này cảm giác rất chân thực, lồng ngực Hạo Vũ thật là ấm áp, thật thoải mái, hy vọng có thể vĩnh viễn được hắn ôm như thế.
Nhưng thực tế là thực tế, bất luận như thế nào cô cũng không quên được sự thực là hắn đồng tính luyến ái. Hắn có thể ôm cô như vậy, vì nghĩ cô cũng là đàn ông chăng?
Vừa lúc đột nhiên hiểu ra tình yêu trong lòng mình, cô lại thấy đau lòng hơn vì sự thật hắn là đồng tính luyến ái.
Bàn tay nhỏ bé đùa giỡn với những nút áo ngủ của hắn, Phương Tử Ninh đang suy nghĩ xem bây giờ có nên trình diễn một màn kích tình nóng bỏng không, trong sách đều nói, vào lúc sáng sớm, dục vọng của đàn ông tương đối mãnh liệt, nếu như bây giờ cô trêu đùa hắn, không biết có nhận được một chút kết quả nào không.
Cô hi vọng hắn có thể trở về bình thường càng sớm càng tốt, bởi vì cô yêu hắn, cô hi vọng hắn cũng có thể yêu mình.
Một nút, hai nút, ba nút. . . . . . Tay Phương tử Ninh run rẩy cởi từng nút áo ngủ của Lâm Hạo Vũ ra.
Len lén liếc mắt nhìn Lâm Hạo Vũ, hắn còn đang ngủ, cô yên tâm đem tất cả nút áo cởi ra hết, sau đó mở rộng vạt áo ngủ của hắn.
Thì ra cơ thể của đàn ông cũng đáng xem như vậy! Không phải nói chỉ cơ thể của phụ nữ mới có thể làm cho người ta chảy nước miếng sao? Phương Tử Ninh nhìn chằm chằm vào lồng ngực nở nang của Lâm Hạo Vũ, đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm qua bộ dạng của hắn cũng như vậy, cô cảm thấy khô miệng, căng thẳng nuốt nước miếng một cái.
Không trách được đàn ông sẽ thích đàn ông, thì ra cơ thể của đàn ông cũng rất hấp dẫn, ít nhất cơ thể của Lâm Hạo Vũ cũng rất hấp dẫn.
Cảm giác có bàn tay đang vuốt ve trên lồng ngực mình, đã đánh thức Lâm Hạo Vũ.
Hắn mở mắt ra, thấy Phương Tử Ninh đang giở trò với hắn. Gần đây hình như cô rất thích trêu chọc hắn, khiến hắn mất khống chế, việc này có ý nghĩa gì?
Chạm vào đôi mắt thâm trầm của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang, cô chột dạ ngẩng đầu lên, chặn miệng hắn lại, không để cho hắn có thời gian phản đối.
Lâm Hạo Vũ trừng mắt kinh ngạc, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không? Say rượu lâu như vậy cũng nên tỉnh chứ?
Trên người cô mặc chiếc áo choàng tắm có cổ rất rộng, cảnh xuân trước ngực nhìn không sót một thứ gì, mặc dù cô từng oán trách nó rất bằng phẳng, nhưng hắn cảm thấy rằng, cảnh xuân thực sự rất đẹp—— đợi chút, hắn thật đáng chết, lại suy nghĩ lung tung rồi!
Ôm hắn, Phương Tử Ninh nhỏ giọng nói: "Em mệt quá."
Lâm Hạo Vũ kịp thời ôm chặt cơ thể Phương Tử Ninh đang trượt ra khỏi vòng tay của hắn, đem tiền đặt ở trên quầy rượu, ẵm cô ra khỏi bar "Vong Tình".
"Để anh đưa em về nhà" Hắn nhẹ nhàng nhìn người đang nằm trong ngực, nói.
"Trong nhà không ai, em không muốn về nhà, em muốn ở cùng với anh." Phương Tử Ninh sợ cô đơn một mình, cô đẩy Lâm Hạo Vũ ra, kêu la không muốn về nhà.
"Được, chúng ta không về nhà." Lâm Hạo Vũ đem cô dáng vẻ đứng cũng không vững ôm vào trong ngực, đưa cô trở về Cao ốc Trung Nhật.
Có vẻ như tối nay, lại phải trải qua một đêm dài đằng đẵng.
"Hãy ngủ một giấc thật ngon nhá." Lâm Hạo Vũ ẵm Phương Tử Ninh đặt lên giường, không biết là nói với cô, hay tự nhủ chính mình.
"Hạo Vũ." Phương Tử Ninh giơ tay lên ôm chặt cổ Lâm Hạo Vũ, kéo đầu của hắn xuống, áp làn môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.
Cô khát khao vòng tay của hắn, khát khao nụ hôn của hắn, chỉ muốn hắn ôm cô giống như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất an tâm.
Lâm Hạo Vũ nhanh chóng lấy lại thế chủ động, nồng nhiệt hôn trả lại người nằm phía dưới, đôi môi ma sát cánh môi non nớt của cô, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, cùng với đầu lưỡi của cô chơi đùa.
Phương Tử Ninh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Lâm Hạo Vũ, cô cũng nhớ rõ đã lâu lắm rồi hắn không có hôn cô, thật sự rất nhớ nụ hôn của hắn.
Dùng sức kéo hắn xuống, cô khao khát muốn được tiếp xúc với cơ thể của hắn.
Lâm Hạo Vũ hôn từ bờ môi của cô, trượt xuống gáy, vừa hút vừa cắn, làm Phương Tử Ninh cảm thấy cơ thể từ trên xuống dưới trở nên nóng ran, giống như bị lửa thiêu đốt.
Không được, quá nóng, cô muốn đi tắm để làm giảm nhiệt độ. Đẩy Lâm Hạo Vũ ra, cô đứng dậy, lảo đảo đi về phía phòng tắm.
Lâm Hạo Vũ bị đẩy ra phía sau, nằm trên giường. Hắn thiếu chút nữa thì mất khống chế và nếu cô không đẩy hắn ra, sáng mai, hắn thật không biết làm thế nào để đối mặt với những lời kết tội của cô.
Cô say, nhưng hắn không say, tại sao hắn lại có thể ở lúc cô đang yếu lòng, hơn nữa còn ở tình huống cô đang say rượu mà xâm phạm cô!
Vì đang tự trách mình, Lâm Hạo Vũ không phát hiện ra Phương Tử Ninh vào phòng tắm để tắm, lúc này cô đang mở vòi hoa sen xối vào cơ thể mình.
Thật thoải mái! Ngọn lửa đang thiêu đốt kia cũng giảm xuống.
Khóa vòi nước, bước ra khỏi bồn tắm, mới đặt chân lên sàn phòng tắm, cô trượt chân ngã xuống, cơ thể cùng sàn nhà đã tiếp xúc thân mật.
Lâm Hạo Vũ nghe được tiếng phịch từ phòng tắm truyền đến, lập tức chạy vào, cũng không kịp nghĩ xem có vấn đề gì xảy ra.
Chỉ cần một bước là đã vào tới phòng tắm, nhìn thấy Phương Tử Ninh đang nằm trên sàn nhà.
Thì ra cô vào đây để tắm! Nhìn quần áo ẩm ướt của cô, mọi chuyện dường như càng ngày càng trở nên khó giải quyết. Lâm Hạo Vũ vỗ vào trán kêu khổ.
Kéo cô đứng lên, hắn cầm chiếc khăn lông lớn trùm lên đầu cô, lau đi những giọt nước đọng trên tóc cô, sau đó dùng khăn tắm lớn bọc lấy những đường cong như ẩn như hiện trên cơ thể của Phương Tử Ninh, ẵm ra khỏi phòng tắm.
Tìm áo choàng tắm đưa cho cô, muốn chính cô thay. Sau đó bản thân rất quân tử quay người đi.
Phương Tử Ninh rất hợp tác thay áo choàng tắm, sau đó đứng trước mặt Lâm Hạo Vũ hỏi: "Em có thể ngủ chưa?"
Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh thay xong quần áo. Áo choàng quá rộng, khiến cô trông giống như một cô bé nghịch ngợm lấy trộm quần áo của người lớn.
Ấn vai của cô để cô ngồi ở trên giường, hắn quỳ xuống giúp cô xắn tay áo lên mấy lớp, sau đó sấy khô tóc cho cô.
Phương Tử Ninh ngái ngủ ngáp dài, tựa đầu vào trước ngực của Lâm Hạo Vũ .
"Ngủ đi." Sấy khô tóc, Lâm Hạo Vũ đứng lên, nhìn Phương Tử Ninh đang mệt mỏi nói.
"Em muốn ôm anh ngủ." Chợt mất đi lồng ngực ấm áp của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh mở mắt ra.
Lâm Hạo Vũ nhớ lại cái đêm ở Nhật, khi cô uống say, cũng yêu cầu hắn ôm cô ngủ.
Giằng co đến hơn nửa đêm, hắn cũng mệt mỏi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Phương Tử Ninh, hiện tại nếu như hắn không ôm cô ngủ, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Hắn thở ra một hơi, kéo cô nằm xuống.
Phương Tử Ninh lập tức nhích sát vào ngực Lâm Hạo Vũ, mặt dán lên lồng ngực của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, nhỏ giọng nói: "Hạo Vũ, em rất thích anh."
Lâm Hạo Vũ giật mình. Mới vừa rồi cô gọi tên của hắn, cô nói thích hắn, có phải thật vậy hay không?
Lời nói của người say có thể tin được không? Tất cả mọi người đều nói rằng những người say rượu thường nói những lời thật lòng. Chỉ có điều, từ “thích” của cô định nghĩa như thế nào? Cô có thể thích một vật nào đó, có thể thích một câu chuyện, hoặc có thể thích mọi người bên cạnh cô, nhưng cô thích hắn rốt cuộc là ở giới hạn nào?
"Tử Ninh, lặp lại lần nữa." Lâm Hạo Vũ nhìn Phương Tử Ninh nói. Một câu nói của cô lại dễ dàng đốt lên hi vọng của hắn.
"Em thích anh đã lâu thật lâu rồi, chỉ có điều bây giờ em mới biết, nhưng tại sao anh lại không thích. . . . . ." Vế phía sau cô bỏ lửng, bởi vì cô đã đi gặp Chu Công rồi. Hai chữ "Phụ Nữ" nói ở trong mộng.
Lâm Hạo Vũ mừng như điên.
Cô nói cô thích hắn đã lâu thật lâu, nhưng đến bây giờ cô mới biết, Điều này có nghĩa rằng cô đã thừa nhận địa vị của hắn trong lòng cô?
Lâm Hạo Vũ cảm giác trái tim đã chết của hắn đang từ từ sống lại, chỉ vì câu nói của cô khi say rượu.
Ôm cô, Lâm Hạo Vũ cũng mệt mỏi rơi vào giấc ngủ.
Đêm ấm áp mà yên tĩnh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Phương Tử Ninh tỉnh dậy, mở mắt liền thấy lồng ngực của Lâm Hạo Vũ.
Được hắn ôm như thế này cảm giác rất chân thực, lồng ngực Hạo Vũ thật là ấm áp, thật thoải mái, hy vọng có thể vĩnh viễn được hắn ôm như thế.
Nhưng thực tế là thực tế, bất luận như thế nào cô cũng không quên được sự thực là hắn đồng tính luyến ái. Hắn có thể ôm cô như vậy, vì nghĩ cô cũng là đàn ông chăng?
Vừa lúc đột nhiên hiểu ra tình yêu trong lòng mình, cô lại thấy đau lòng hơn vì sự thật hắn là đồng tính luyến ái.
Bàn tay nhỏ bé đùa giỡn với những nút áo ngủ của hắn, Phương Tử Ninh đang suy nghĩ xem bây giờ có nên trình diễn một màn kích tình nóng bỏng không, trong sách đều nói, vào lúc sáng sớm, dục vọng của đàn ông tương đối mãnh liệt, nếu như bây giờ cô trêu đùa hắn, không biết có nhận được một chút kết quả nào không.
Cô hi vọng hắn có thể trở về bình thường càng sớm càng tốt, bởi vì cô yêu hắn, cô hi vọng hắn cũng có thể yêu mình.
Một nút, hai nút, ba nút. . . . . . Tay Phương tử Ninh run rẩy cởi từng nút áo ngủ của Lâm Hạo Vũ ra.
Len lén liếc mắt nhìn Lâm Hạo Vũ, hắn còn đang ngủ, cô yên tâm đem tất cả nút áo cởi ra hết, sau đó mở rộng vạt áo ngủ của hắn.
Thì ra cơ thể của đàn ông cũng đáng xem như vậy! Không phải nói chỉ cơ thể của phụ nữ mới có thể làm cho người ta chảy nước miếng sao? Phương Tử Ninh nhìn chằm chằm vào lồng ngực nở nang của Lâm Hạo Vũ, đột nhiên nhớ tới sáng sớm hôm qua bộ dạng của hắn cũng như vậy, cô cảm thấy khô miệng, căng thẳng nuốt nước miếng một cái.
Không trách được đàn ông sẽ thích đàn ông, thì ra cơ thể của đàn ông cũng rất hấp dẫn, ít nhất cơ thể của Lâm Hạo Vũ cũng rất hấp dẫn.
Cảm giác có bàn tay đang vuốt ve trên lồng ngực mình, đã đánh thức Lâm Hạo Vũ.
Hắn mở mắt ra, thấy Phương Tử Ninh đang giở trò với hắn. Gần đây hình như cô rất thích trêu chọc hắn, khiến hắn mất khống chế, việc này có ý nghĩa gì?
Chạm vào đôi mắt thâm trầm của Lâm Hạo Vũ, Phương Tử Ninh có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang, cô chột dạ ngẩng đầu lên, chặn miệng hắn lại, không để cho hắn có thời gian phản đối.
Lâm Hạo Vũ trừng mắt kinh ngạc, rốt cuộc cô có biết mình đang làm gì không? Say rượu lâu như vậy cũng nên tỉnh chứ?
Trên người cô mặc chiếc áo choàng tắm có cổ rất rộng, cảnh xuân trước ngực nhìn không sót một thứ gì, mặc dù cô từng oán trách nó rất bằng phẳng, nhưng hắn cảm thấy rằng, cảnh xuân thực sự rất đẹp—— đợi chút, hắn thật đáng chết, lại suy nghĩ lung tung rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.