Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Chương 1

Cung Ninh

06/11/2014

"Ừ, ăn ngon thật, đúng là mỹ vị nhân gian!"

Một đôi cô dâu chú rể đang trên sân khấu phát biểu những lời hạnh phúc, Phương Tử Ninh lại chỉ lo trốn ở một góc ăn ngấu ăn nghiến. Toàn bộ cử động của cô đều rơi vào tầm mắt của Lâm Hạo Vũ, bộ dáng tham ăn như heo con kia, vô cùng hấp dẫn tầm mắt của hắn.

Cô bao nhiêu tuổi? 16 hay 17? Nếu không, sao động tác này có thể hồn nhiên trong sáng thế?

Nếu sống trong xã hội thượng lưu, tướng ăn như thế nhất định sẽ bị trích vì thô lỗ, nhưng hắn lại yêu thích bộ dáng này của cô vì cử chỉ không chút nào ra vẻ làm bộ.

Tùy theo sở thích mà sống thật là tốt!

Phương Tử Ninh cảm thấy có người đang nhìn chòng chọc vào mình, cô không khỏi từ trong đồ ăn ngẩng đầu lên, nhìn sang “WOW! Người đàn ông ở trước mắt có phải từ trong truyện tranh Nhật Bản đi ra hay không?” Thật là người đàn ông siêu đẹp trai! Phương Tử Ninh nhìn đến ngây dại. Cô nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt trong suốt của cô đối với hắn chỉ có "kinh ngạc", không có bất kỳ ý đồ gì, tinh khiết như dòng suối chảy ở khe núi, làm cho người ta bất giác thanh tỉnh lại.

Phương Tử Ninh cảm giác trong mắt người đàn ông kia xuất hiện một chút bỡn cợt, mới phát hiện ra rốt cuộc chính mình càng nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt này, càng thấy ngẩn người. Cô cần phải đặc biệt thanh minh rằng, không phải Phương Tử Ninh cô háo sắc, mà là có một vị “đại soái ca” ở ngay trước mắt, nếu không nhìn mấy lần thì thật có tội với bản thân.

"Xin chào" Phương tử Ninh ngượng ngùng chào hỏi đại soái ca.

Lâm Hạo Vũ cười gật đầu một cái. Bộ dáng cô ấy không có chút làm bộ làm tịch nào, càng thêm hấp dẫn hắn.

"Thật sự là đẹp trai a" Phương Tử Ninh thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói. Nụ cười quyến rũ làm nghiêng thành, trong thực tế cũng có thể được sử dụng ở nam giới sao?

"Cô nói cái gì? " Lâm Hạo Vũ đã đi tới bên người cô, bởi vì hắn đang cố gắng muốn được gần gũi với cô.

"Ah!" hắn đột nhiên đến gần, làm Phương Tử Ninh giật mình, tay ôm trước ngực hoảng hốt vỗ nhẹ.

"Có phải là giọng nói của tôi quá khó nghe hay không, cho nên làm cô sợ đến như vậy?" Lâm Hạo Vũ bị vẻ mặt phong phú cùng động tác đáng yêu của cô chọc cười.

"Không phải! Giọng nói của anh không hề kém Trương Học Hữu!"

"Tôi tên là Lâm Hạo Vũ." Lâm Hạo Vũ giới thiệu bản thân với cô.

"Ngay cả tên cũng đẹp như vậy!" Phương tử Ninh một mặt nhỏ giọng cảm thán, còn một mặt đưa bánh ngọt cầm trong tay vào miệng.



"Cô ăn nhiều như vậy, tại sao cả người đều như không có thịt?" Lâm Hạo Vũ không hiểu hỏi. Bây giờ xu hướng giảm cân không phải rất phổ biến ở các cô gái sao? Cô gái nhỏ trước mắt này sao lại liều chết ăn, hơn nữa còn nhìn rất gầy ?

"Ba tôi cũng nói như vậy với tôi." Phương Tử Ninh đáp.

Lời của cô khiến Lâm Hạo Vũ ho khan một hồi. Hắn so với ba cô được sao? Nếu không, làm sao lại khiến cô nghĩ đến ba mình?

Phương Tử Ninh tốt bụng cầm ly nước, đưa cho hắn.

"Cám ơn!" Lâm Hạo Vũ đưa tay, muốn nhận lấy ly nước Phương Tử Ninh đưa tới

"Trời! Anh có phải là nghệ sĩ hay không ? Có phải chơi đàn dương cầm hay không? Tay của anh thật đúng là đẹp!" Phương Tử Ninh bắt được tay Lâm Hạo Vũ, lật tới lật lui nhìn kỹ, thỉnh thoảng phát ra tiếng tán thưởng "Chậc chậc"

Trời cao tạo ra con người thật sự rất không công bằng nha, có vài người dẫn ra cửa liền cảm thấy xin lỗi, sợ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố; nhưng có vài người thậm chí ngay cả ngón tay cũng hoàn mỹ thế kia!

"Thật đáng tiếc, tôi căn bản không biết đàn dương cầm." Cô gái nhỏ trước mắt này không hiểu cái gì gọi "Nam nữ thụ thụ bất thân" sao? Cư nhiên tùy tiện nắm tay hắn, bọn họ chỉ mới gặp mặt lần đầu thôi!

Phương Tử Ninh ngắm nghía bàn tay của Lâm Hạo Vũ xong, mới giao ly nước trong tay cho hắn. Nhìn ngón tay thon dài nhẹ nắm lấy ly thủy tinh trong suốt óng ánh của hắn, bộ dáng kia thật là thanh nhã.

Người đàn ông này quả thực là hoàn mỹ!

Mái tóc đen tung bay, ôm trọn vầng trán đầy đặn, lông mày lưỡi mác đen đậm, cặp mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng khêu gợi cộng với dáng vẻ cao gầy , thật là …..

"Có ai đã từng nói cho anh biết, anh rất đẹp trai không?" Phương Tử Ninh thích thú nhìn Lâm Hạo Vũ hỏi.

Lâm Hạo Vũ nhẹ lắc đầu. Hắn biết dáng dấp mình không tệ, nhưng hắn cũng không cho là việc này đáng để kiêu ngạo, dù sao thân thể dung mạo là cha mẹ ban cho, không có gì đáng để kiêu ngạo.

"Làm sao có thể không có chứ? Anh thật giống như vai nam chính Yoshiteru trong “vợ chồng thích khám phá (1 bộ truyện tranh trinh thám Nhật)”, chỉ là, anh còn đẹp trai hơn Nghĩa Huy. Tôi dám cam đoan, nếu như anh đi làm minh tinh, nhất định sẽ tỏa sáng." Đàn ông anh tuấn như vậy nên đi làm minh tinh, để mọi người nhìn cho đã mắt.

"Yoshiteru?" Người này là ai? Lâm Hạo Vũ cũng không biết rõ "Vợ chồng thích khám phá" là tiểu thuyết hay điện ảnh.

"Đúng nha, Yoshiteru có lúc thật mê người, nhưng mà có lúc cũng rất buồn cười." Nhớ tới những động tác của Yoshiteru, Phương Tử Ninh không nhịn được muốn cười.



"Yoshiteru là ai?" Cô nói một chuỗi dài, hắn vẫn không hiểu, cho nên không thể làm gì khác hơn là trực tiếp hỏi.

"Truyện tranh Nhật Bản, vai nam chính trong “Vợ chồng thích khám phá” nha! Á, như anh chắc sẽ không xem loại sách này."

Anh ta thoạt nhìn trưởng thành, chững chạc, làm sao ngây thơ nhàm chán chuyên xem truyện tranh Nhật Bản giống như cô. Đây chính là lời bình về thể loại truyện tranh Nhật bản. Mỗi lần cô muốn giải oan cho nó thì luôn không tìm được một lý do nào có thể mang tính thuyết phục.

"Tôi nhìn rất già sao?" Lâm Hạo Vũ không kềm nổi ý nghĩ ấy mà hỏi. Cô ấy cho rằng, mình và cô ấy có khoảng cách về tuổi tác sao?

"Khụ. . . . . . Không phải vậy, ý của tôi là, anh là một người trưởng thành, chín chắn như vậy, sẽ không xem loại truyện không có nội dung lại ngây thơ ấu trĩ đó." Kỷ nguyên của sự thay đổi chăng? Sao đàn ông cũng bắt đầu để ý tới tuổi tác của họ.

"Thứ không có nội dung lại ngây thơ, sao cô lại thích xem?" Cô gái này dùng từ thật rất có ý tứ.

"Không có biện pháp nha! Thấy hợp ý thì nghiện thôi." Phương tử Ninh ngượng ngùng le lưỡi.

Lâm Hạo Vũ bị dáng vẻ le lưỡi của cô mê hoặc. Đầu lưỡi nho nhỏ màu hồng kia thoạt nhìn thật ngon miệng, không biết khi nếm vào sẽ có mùi vị gì? Ý nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ khiếp sợ. Không thể nào? Hắn lại có thể sẽ vì một con nhóc mà động tâm?

Phải biết rằng, có không ít cô gái trưởng thành xinh đẹp hấp dẫn hắn, nhưng lại chưa bao giờ thành công, bạn bè cũng cười hắn, nghĩ hắn bị “bất lực”, thỉnh thoảng sẽ giới thiệu một số bác sĩ nổi tiếng cho hắn. Nhưng bây giờ, cô chỉ cần thực hiện một hành động nhỏ, cũng làm cho trái tim hắn 28 năm yên tĩnh có thể nổi lên gợn sóng!

"Này! Này!" Phương tử Ninh giơ ra năm ngón tay, quơ quơ trước mắt Lâm Hạo Vũ.

"Cô có thể cho tôi mượn truyện tranh xem hay không?" Lâm Hạo Vũ kéo cánh tay của cô đang lay động trước mắt hắn hỏi.

"Cái gì? Anh cũng thích xem truyện tranh? Ha ha. . . . . ." Phương Tử Ninh cười lớn.

"Cười đã chưa?" Lâm Hạo Vũ nhìn cô cười, cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.

Quả thật buồn cười, nếu để cho bạn bè biết, hắn mượn truyện tranh của một nữ sinh trẻ tuổi, nhất định sẽ khiến cho bọn họ cười ba ngày ba đêm cũng không dừng lại được.

"Không phải ý này, anh đừng nghĩ sai. Tôi thật cao hứng khi có thêm một người bạn thích xem truyện tranh."

Thật sự là quá tốt! Mỗi lần cô say sưa xem truyện tranh, đều sẽ bị các bạn cùng học giễu cợt, sau khi xem xong cũng không biết thảo luận cùng người nào, giấu ở trong lòng thật là khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook