Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
Chương 26:
Lục Dược
27/03/2023
Cố Vân Thâm đổ đầy nước ấm vào bồn rửa tay, lấy nắp hộp xà phòng đặt sang một bên. Sau đó nhỏ một giọt sữa tắm và dầu gội xuống nắp hộp xà phòng. Anh xếp chiếc khăn lông được cắt thành từng mảnh nhỏ và đặt vào cạnh hộp xà phòng. Cố Vân Thâm khá bất đắc dĩ nhìn Vưu Tiểu Mễ một cái, trong đầu nghĩ đúng là nhặt về một bà nội nhỏ.
"Cảm ơn đàn anh!"
Một chút phiền muộn nảy qua trong lòng thoáng chốc tan thành mây khói. Cố Vân Thâm để lại một câu "Có chuyện gì thì kêu tôi", rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Vưu Tiểu Mễ cởi quần áo trên người xuống, nắm vòi nước dè dặt bước vào trong nước. Ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến nỗi ngay cả đầu ngón chân cũng cảm nhận được!
"Rõ ràng chỉ cần một chiếc bồn tắm, không ngờ lại được cả một hồ bơi!" - Vưu Tiểu Mễ vừa ngân nga vừa nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tràn đầy hạnh phúc khi được ngâm nước ấm.
Vưu Tiểu Mễ tắm được một nửa, Nhất Mao và Nhị Mao lại đánh nhau ngoài sân. Đầu tiên là trong vườn hoa ở sân sau, mi tát một vuốt ta cắn một cái, ầm ầm đùng đùng. Đánh từ vườn hoa ở sân sau đến tận phòng khách, rồi lại đánh từ phòng khách lên đến lầu hai, đại chiến ba trăm hiệp ở hành lang lầu hai. Cuối cùng chiến đấu từ ngoài hành lang đến tận cửa phòng tắm.
Vưu Tiểu Mễ nhìn một chú mèo và một chú cún đánh nhau ngoài cửa kính mờ của phòng tắm, cô bất lực khẽ lắc đầu, ở chung một chỗ cả mà, sao lại không biết chung sống hòa bình chứ?
Nhưng mà dù cho Vưu Tiểu Mễ nhỏ đi thì dẫu sao vẫn là loài người, nghe không hiểu ngôn ngữ của chó mèo, lại càng không biết nói. Muốn khuyên bọn chúng cũng không khuyên được!
Cô nắm vòi nước, đi ra từ bồn rửa tay, cầm khăn lông lau khô những vệt nước đọng trên người.
Nhất Mao cắn mặt Nhị Mao một cái, kéo râu Nhị Mao khiến nó đau đớn. Lông trên người Nhị Mao xù lên, nó gào một tiếng thê lương, tặng cho mặt chó của Nhất Mao một vuốt, trên mặt Nhất Mao lập tức có một vệt đỏ bừng. Nhị Mao lại cho thêm một vuốt nữa, quả tim chó của Nhất Mao ngập tràn sợ hãi, kêu lên một tiếng rồi chợt lui về phía sau, nhưng mà phía sau nó là cửa nhà tắm đang đóng. Mặc dù cú va chạm này khiến cửa nhà tắm bị bật ra nhưng Nhất Mao cũng bị đụng đau cả đầu. Chú cún choáng váng ngã vào nhà tắm, nó nằm trên đất, thè đầu lưỡi to về phía Nhị Mao, ha ha ha.
Vưu Tiểu Mễ nhìn trận đánh đầy kịch liệt của chúng nó, nhìn ngây cả người. Cô sực tỉnh lại, đi tới mép bồn rửa tay cúi đầu nhìn chúng nó, mặc kệ bọn chúng có hiểu hay không, cô vẫn cứ tận tình khuyên bảo: "Sinh ra không dễ dàng sống không dễ dàng, cuộc sống càng không dễ dàng. Nếu đã lỡ sống chung với nhau, vậy thì nên… Aaaaaa…"
Cô quên mất nước đọng trên người mình vẫn chưa lau khô hoàn toàn, nhất là lòng bàn chân. Mà bồn rửa tay bằng cẩm thạch lại khá trơn trượt, cô sơ ý một chút đã trượt chân ngã ra khỏi bồn.
Xong rồi xong rồi xong rồi...
Nghênh đón Vưu Tiểu Mễ không phải là gạch sứ lạnh lẽo trên mặt đất mà là nhúm lông xù thật dài. Vưu Tiểu Mễ hơi sửng sốt, mới phát hiện mình vừa vặn rơi xuống trên người Nhất Mao.
Nhất Mao cũng sợ hết hồn. Trước có Nhị Mao nhìn chằm chằm, vậy mà phía sau bỗng có thứ gì đó tập kích? Nó nhảy cẫng lên, banh móng cún chạy trối chết.
"A…" - Vưu Tiểu Mễ kêu lên một tiếng, hai tay túm chặt lông của Nhất Mao.
Nhất Mao chạy trốn quá nhanh, hai tay Vưu Tiểu Mễ ra sức nắm chặt bộ lông của nó, cơ thể của cô bay lên theo hướng đằng sau, khăn lông trắng quấn quanh người cũng rơi xuống.
Nhị Mao ngoái đầu, đôi mắt mèo màu lục bích tỏ vẻ nghi ngờ. Nhìn Nhất Mao mang Vưu Tiểu Mễ lao xuống hai lầu rồi mất hút. Nhị Mao vươn móng vuốt mèo sờ râu mép của mình rồi lười biếng nằm xuống lăn lộn, lộ cái bụng mềm mại ra.
Vưu Tiểu Mễ nhìn cầu thang dốc xuất hiện trước mặt mình, trong đầu thoáng qua đủ loại video về golden, husky, teddy khi xuống cầu thang. Đi bộ xuống cầu thang là tốt nhất, có thể để cô xuống lưng Nhất Mao một cách an toàn! Nhưng tuyệt đối đừng lăn xuống cầu thang mà!
Thế nhưng, hiển nhiên cô đã đánh giá thấp sự dũng cảm của Nhất Mao rồi. Nhất Mao hiên ngang lao nhanh xuống lầu như đi trên đất bằng. Không, còn chạy nhanh hơn trên đất bằng. Vưu Tiểu Mễ ngồi trên lưng như đi tàu lượn siêu tốc vậy.
"A a a a… Đàn anh…Cứu mạng với…"
Tiếng chảo dầu vang lách tách át mất tiếng kêu của Vưu Tiểu Mễ, Cố Vân Thâm đổ ào dĩa cá nhỏ vào trong chảo dầu. Tiếng vang trong chảo dầu hơi nhỏ một chút, lúc này Cố Vân Thâm mới thấp thoáng nghe thấy tiếng của Vưu Tiểu Mễ. Anh ngạc nhiên dỏng tai lắng nghe một lúc rồi buông sạn xuống, mới vừa ra khỏi phòng bếp thì Nhất Mao vừa lúc đụng vào chân anh. Nhất Mao lui về phía sau hai bước, lắc lắc cái đầu bị đụng đau.
"Cảm ơn đàn anh!"
Một chút phiền muộn nảy qua trong lòng thoáng chốc tan thành mây khói. Cố Vân Thâm để lại một câu "Có chuyện gì thì kêu tôi", rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Vưu Tiểu Mễ cởi quần áo trên người xuống, nắm vòi nước dè dặt bước vào trong nước. Ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến nỗi ngay cả đầu ngón chân cũng cảm nhận được!
"Rõ ràng chỉ cần một chiếc bồn tắm, không ngờ lại được cả một hồ bơi!" - Vưu Tiểu Mễ vừa ngân nga vừa nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác tràn đầy hạnh phúc khi được ngâm nước ấm.
Vưu Tiểu Mễ tắm được một nửa, Nhất Mao và Nhị Mao lại đánh nhau ngoài sân. Đầu tiên là trong vườn hoa ở sân sau, mi tát một vuốt ta cắn một cái, ầm ầm đùng đùng. Đánh từ vườn hoa ở sân sau đến tận phòng khách, rồi lại đánh từ phòng khách lên đến lầu hai, đại chiến ba trăm hiệp ở hành lang lầu hai. Cuối cùng chiến đấu từ ngoài hành lang đến tận cửa phòng tắm.
Vưu Tiểu Mễ nhìn một chú mèo và một chú cún đánh nhau ngoài cửa kính mờ của phòng tắm, cô bất lực khẽ lắc đầu, ở chung một chỗ cả mà, sao lại không biết chung sống hòa bình chứ?
Nhưng mà dù cho Vưu Tiểu Mễ nhỏ đi thì dẫu sao vẫn là loài người, nghe không hiểu ngôn ngữ của chó mèo, lại càng không biết nói. Muốn khuyên bọn chúng cũng không khuyên được!
Cô nắm vòi nước, đi ra từ bồn rửa tay, cầm khăn lông lau khô những vệt nước đọng trên người.
Nhất Mao cắn mặt Nhị Mao một cái, kéo râu Nhị Mao khiến nó đau đớn. Lông trên người Nhị Mao xù lên, nó gào một tiếng thê lương, tặng cho mặt chó của Nhất Mao một vuốt, trên mặt Nhất Mao lập tức có một vệt đỏ bừng. Nhị Mao lại cho thêm một vuốt nữa, quả tim chó của Nhất Mao ngập tràn sợ hãi, kêu lên một tiếng rồi chợt lui về phía sau, nhưng mà phía sau nó là cửa nhà tắm đang đóng. Mặc dù cú va chạm này khiến cửa nhà tắm bị bật ra nhưng Nhất Mao cũng bị đụng đau cả đầu. Chú cún choáng váng ngã vào nhà tắm, nó nằm trên đất, thè đầu lưỡi to về phía Nhị Mao, ha ha ha.
Vưu Tiểu Mễ nhìn trận đánh đầy kịch liệt của chúng nó, nhìn ngây cả người. Cô sực tỉnh lại, đi tới mép bồn rửa tay cúi đầu nhìn chúng nó, mặc kệ bọn chúng có hiểu hay không, cô vẫn cứ tận tình khuyên bảo: "Sinh ra không dễ dàng sống không dễ dàng, cuộc sống càng không dễ dàng. Nếu đã lỡ sống chung với nhau, vậy thì nên… Aaaaaa…"
Cô quên mất nước đọng trên người mình vẫn chưa lau khô hoàn toàn, nhất là lòng bàn chân. Mà bồn rửa tay bằng cẩm thạch lại khá trơn trượt, cô sơ ý một chút đã trượt chân ngã ra khỏi bồn.
Xong rồi xong rồi xong rồi...
Nghênh đón Vưu Tiểu Mễ không phải là gạch sứ lạnh lẽo trên mặt đất mà là nhúm lông xù thật dài. Vưu Tiểu Mễ hơi sửng sốt, mới phát hiện mình vừa vặn rơi xuống trên người Nhất Mao.
Nhất Mao cũng sợ hết hồn. Trước có Nhị Mao nhìn chằm chằm, vậy mà phía sau bỗng có thứ gì đó tập kích? Nó nhảy cẫng lên, banh móng cún chạy trối chết.
"A…" - Vưu Tiểu Mễ kêu lên một tiếng, hai tay túm chặt lông của Nhất Mao.
Nhất Mao chạy trốn quá nhanh, hai tay Vưu Tiểu Mễ ra sức nắm chặt bộ lông của nó, cơ thể của cô bay lên theo hướng đằng sau, khăn lông trắng quấn quanh người cũng rơi xuống.
Nhị Mao ngoái đầu, đôi mắt mèo màu lục bích tỏ vẻ nghi ngờ. Nhìn Nhất Mao mang Vưu Tiểu Mễ lao xuống hai lầu rồi mất hút. Nhị Mao vươn móng vuốt mèo sờ râu mép của mình rồi lười biếng nằm xuống lăn lộn, lộ cái bụng mềm mại ra.
Vưu Tiểu Mễ nhìn cầu thang dốc xuất hiện trước mặt mình, trong đầu thoáng qua đủ loại video về golden, husky, teddy khi xuống cầu thang. Đi bộ xuống cầu thang là tốt nhất, có thể để cô xuống lưng Nhất Mao một cách an toàn! Nhưng tuyệt đối đừng lăn xuống cầu thang mà!
Thế nhưng, hiển nhiên cô đã đánh giá thấp sự dũng cảm của Nhất Mao rồi. Nhất Mao hiên ngang lao nhanh xuống lầu như đi trên đất bằng. Không, còn chạy nhanh hơn trên đất bằng. Vưu Tiểu Mễ ngồi trên lưng như đi tàu lượn siêu tốc vậy.
"A a a a… Đàn anh…Cứu mạng với…"
Tiếng chảo dầu vang lách tách át mất tiếng kêu của Vưu Tiểu Mễ, Cố Vân Thâm đổ ào dĩa cá nhỏ vào trong chảo dầu. Tiếng vang trong chảo dầu hơi nhỏ một chút, lúc này Cố Vân Thâm mới thấp thoáng nghe thấy tiếng của Vưu Tiểu Mễ. Anh ngạc nhiên dỏng tai lắng nghe một lúc rồi buông sạn xuống, mới vừa ra khỏi phòng bếp thì Nhất Mao vừa lúc đụng vào chân anh. Nhất Mao lui về phía sau hai bước, lắc lắc cái đầu bị đụng đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.