Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
Chương 50:
Lục Dược
27/03/2023
Vưu Tiểu Mễ phồng hai má, chậm rãi thở ra.
Cố Vân Thâm nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sao, bây giờ em cũng cao hơn hôm qua, chuyện này mới là quan trọng nhất mà. Không phải sao?”
Vưu Tiểu Mễ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh: “Nhưng mà ngày mai em sẽ không bị lùn lại chứ?”
Cố Vân Thâm không trả lời được câu hỏi này của Vưu Tiểu Mễ. Đột nhiên biến nhỏ lại trong chớp mắt đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mỗi ngày cao lên 1cm cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Sau này có bị biến nhỏ lại hay không? Ai mà biết được.
Cố Vân Thâm chọc chọc đầu Vưu Tiểu Mễ, rồi dùng lòng bàn tay nâng cằm cô lên, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta không suy nghĩ chuyện tối hôm qua nữa. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục quan sát được không?”
“Cũng phải vậy thôi…” Vưu Tiểu Mễ nghiêng người về phía trước, tựa cằm lên ngón tay Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm ngẩn ra, thoáng nở nụ cười: “Hiện tại nhìn em thật giống Nhị Mao nha.”
Nhị Mao đang ở ngoài cửa kêu lên miao miao rồi cạy cửa ra. Nó nhảy hai cái phòng lên trên bàn, đẩy Vưu Tiểu Mễ ra sau đó nằm xuống trước mặt Cố Vân Thâm, ngửa bụng lên trên, làm nũng kêu: “Miaoooo miaooooo miao miao miao…”
Vưu Tiểu Mễ bị nó đẩy ra, lảo đảo hai cái mới giữ vững được thân thể nhỏ bé của mình. Nhìn dáng vẻ làm nũng của Nhị Mao, Vưu Tiểu Mễ trợn mắt, chạy tới đẩy nó.
Nhị Mao khẽ liếc nhìn cô đầy khinh bỉ.
… Vật nhỏ, ngươi mà có thể đẩy được thân hình to lớn này của bản tiểu thư sao?
Vưu Tiểu Mễ giẫm lên cuốn từ điển ở bên cạnh và nhảy lên bụng Nhị Mao rồi đứng ở trên cái bụng to tròn của nó mà giậm chân một cái. Nhị Mao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Vưu Tiểu Mễ. Cảm giác bị giậm lên bụng… Chao ui, thật là thoải mái!
“Miao…”
Đôi mắt mèo màu xanh biếc của Nhị Mao nheo lại đầy hạnh phúc.
Vưu Tiểu Mễ sững sờ, cô qua đây là để đánh ghen chứ không phải là để xoa bóp cho nó! Cô chạy lên trước, đứng trên ngực Nhị Mao, kéo chùm râu của nó. Nhị Mao đang chìm đắm trong sự xoa bóp của Vưu Tiểu Mễ vội “miaoooo” lên, nháy mắt đã xù lông. Vưu Tiểu Mễ kịp thời nhảy xuống khỏi cổ nó.
Nhị Mao nghiến răng lao về phía Vưu Tiểu Mễ, đuổi cô tới tận mép bàn. Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn thấy mặt đất, lập tức hô to: “Đàn anh cứu em!”
Nhị Mao giơ tay tát tới Vưu Tiểu Mễ đang đứng ở mép bàn. Vưu Tiểu Mễ tránh thoát chân, bắt đầu chạy về một bên khác. Nhưng mà cô làm sao mà chạy nhanh hơn Nhị Mao được? Nhị Mao lại tiếp tục tát tới, dễ dàng đẩy Vưu Tiểu Mễ ngã ra bàn, chân mèo đè trên bụng cô.
“A! Nhột! Nhột! Nhị Mao tha cho chị đi, chị sai rồi! Chị sẽ không giành đàn anh với em nữa!”
Nhị Mao nhìn Vưu Tiểu Mễ đầy khinh bỉ, cái chân mèo đè trên bụng cô nhấn nhấn làm Vưu Tiểu Mễ cười hổn hển. Nhất Mao nghiêng đầu nhìn rất lâu, sau đó mới ngoắc cái đuôi từ từ đi tới, đặt cái chân lớn của mình lên bàn, tò mò nhìn Vưu Tiểu Mễ và Nhị Mao đang ầm ĩ.
Cố Vân Thâm buồn cười nhìn Vưu Tiểu Mễ đang cười không ngớt, không nhịn được nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”
Cố Vân Thâm ôm Nhị Mao lên rồi thả lên chân anh. Sau đó anh túm eo Vưu Tiểu Mễ, đỡ cô dậy, cười cười chọt bụng cô hỏi: “Rất nhột?”
“Đàn anh, anh đừng làm loạn!” Vưu Tiểu Mễ nâng ngón tay Cố Vân Thâm lên, đẩy ra ngoài.
Trong giọng nói của cô còn mang theo tiếng cười không kìm lại được, trên mặt cũng bởi vì cười quá lâu mà ửng hồng.
“Đi xuống.” Cố Vân Thâm vỗ vỗ chân Nhị Mao.
Nhị Mao lười biếng kêu “miao”, rò ràng là cực kỳ không bằng lòng.
“Đừng có được voi đòi tiên.” Vẻ mặt Cố Vân Thâm nghiêm túc, nắm lấy cái bụng mềm mại của Nhị Mao.
Lúc này, Nhị Mao mới miễn cưỡng kêu lên một tiếng, nhảy xuống khỏi đùi anh. Vưu Tiểu Mễ làm mặt quỷ với Nhị Mao, vui vẻ ngồi trong lòng bàn tay Cố Vân Thâm đang mở ra trên bàn. Nhị Mao híp híp đôi mắt mèo của mình rồi kiêu ngạo quay đầu bỏ đi.
Cố Vân Thâm nâng Vưu Tiểu Mễ lên, thả cô vào trong túi áo, ngáp một cái rồi đi ra ngoài. Anh đưa Vưu Tiểu Mễ đến nhà vệ sinh rồi lại xoay người đi qua một nhà vệ sinh khác để rửa mặt. Vưu Tiểu Mễ đẩy vòi nước, dùng nắp chai hứng nước, sau đó bóp kem đánh răng lên bàn chải nhỏ mà Cố Vân Thâm làm cho cô. Kem đánh răng này là một cái lọ mini mà hôm qua Cố Vân Thâm lấy ra từ trong ngăn kéo, sau đó đục một cái lỗ nhỏ ở phía sau, Vưu Tiểu Mễ bóp kem ra từ cái lỗ đó. Cô vừa đánh răng vừa nhìn gương, nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của bản thân trong gương. Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mơ?
Cô cảm giác không phải mà, động tác đánh răng dần chậm lại.
Vậy thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cô nhảy lên cái thang làm từ mấy cái ghế, nhảy từ từ xuống tới mặt đất, đi ra bên ngoài. Trong phòng khách, Cố Vân Thâm đã rửa mặt xong, thay bộ quần áo khác, lười biếng nằm trên sô pha, cầm điều khiển tivi trong tay, liên tục đổi kênh. Nhị Mao cuộn tròn trong ngực anh, chiếm trọn vòng tay anh. Nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ, Nhị Mao liền nhìn cô với ánh mắt của kẻ thắng cuộc.
Cố Vân Thâm nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sao, bây giờ em cũng cao hơn hôm qua, chuyện này mới là quan trọng nhất mà. Không phải sao?”
Vưu Tiểu Mễ nghiêng đầu nghi ngờ nhìn anh: “Nhưng mà ngày mai em sẽ không bị lùn lại chứ?”
Cố Vân Thâm không trả lời được câu hỏi này của Vưu Tiểu Mễ. Đột nhiên biến nhỏ lại trong chớp mắt đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mỗi ngày cao lên 1cm cũng là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Sau này có bị biến nhỏ lại hay không? Ai mà biết được.
Cố Vân Thâm chọc chọc đầu Vưu Tiểu Mễ, rồi dùng lòng bàn tay nâng cằm cô lên, nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta không suy nghĩ chuyện tối hôm qua nữa. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục quan sát được không?”
“Cũng phải vậy thôi…” Vưu Tiểu Mễ nghiêng người về phía trước, tựa cằm lên ngón tay Cố Vân Thâm.
Cố Vân Thâm ngẩn ra, thoáng nở nụ cười: “Hiện tại nhìn em thật giống Nhị Mao nha.”
Nhị Mao đang ở ngoài cửa kêu lên miao miao rồi cạy cửa ra. Nó nhảy hai cái phòng lên trên bàn, đẩy Vưu Tiểu Mễ ra sau đó nằm xuống trước mặt Cố Vân Thâm, ngửa bụng lên trên, làm nũng kêu: “Miaoooo miaooooo miao miao miao…”
Vưu Tiểu Mễ bị nó đẩy ra, lảo đảo hai cái mới giữ vững được thân thể nhỏ bé của mình. Nhìn dáng vẻ làm nũng của Nhị Mao, Vưu Tiểu Mễ trợn mắt, chạy tới đẩy nó.
Nhị Mao khẽ liếc nhìn cô đầy khinh bỉ.
… Vật nhỏ, ngươi mà có thể đẩy được thân hình to lớn này của bản tiểu thư sao?
Vưu Tiểu Mễ giẫm lên cuốn từ điển ở bên cạnh và nhảy lên bụng Nhị Mao rồi đứng ở trên cái bụng to tròn của nó mà giậm chân một cái. Nhị Mao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Vưu Tiểu Mễ. Cảm giác bị giậm lên bụng… Chao ui, thật là thoải mái!
“Miao…”
Đôi mắt mèo màu xanh biếc của Nhị Mao nheo lại đầy hạnh phúc.
Vưu Tiểu Mễ sững sờ, cô qua đây là để đánh ghen chứ không phải là để xoa bóp cho nó! Cô chạy lên trước, đứng trên ngực Nhị Mao, kéo chùm râu của nó. Nhị Mao đang chìm đắm trong sự xoa bóp của Vưu Tiểu Mễ vội “miaoooo” lên, nháy mắt đã xù lông. Vưu Tiểu Mễ kịp thời nhảy xuống khỏi cổ nó.
Nhị Mao nghiến răng lao về phía Vưu Tiểu Mễ, đuổi cô tới tận mép bàn. Vưu Tiểu Mễ quay đầu nhìn thấy mặt đất, lập tức hô to: “Đàn anh cứu em!”
Nhị Mao giơ tay tát tới Vưu Tiểu Mễ đang đứng ở mép bàn. Vưu Tiểu Mễ tránh thoát chân, bắt đầu chạy về một bên khác. Nhưng mà cô làm sao mà chạy nhanh hơn Nhị Mao được? Nhị Mao lại tiếp tục tát tới, dễ dàng đẩy Vưu Tiểu Mễ ngã ra bàn, chân mèo đè trên bụng cô.
“A! Nhột! Nhột! Nhị Mao tha cho chị đi, chị sai rồi! Chị sẽ không giành đàn anh với em nữa!”
Nhị Mao nhìn Vưu Tiểu Mễ đầy khinh bỉ, cái chân mèo đè trên bụng cô nhấn nhấn làm Vưu Tiểu Mễ cười hổn hển. Nhất Mao nghiêng đầu nhìn rất lâu, sau đó mới ngoắc cái đuôi từ từ đi tới, đặt cái chân lớn của mình lên bàn, tò mò nhìn Vưu Tiểu Mễ và Nhị Mao đang ầm ĩ.
Cố Vân Thâm buồn cười nhìn Vưu Tiểu Mễ đang cười không ngớt, không nhịn được nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.”
Cố Vân Thâm ôm Nhị Mao lên rồi thả lên chân anh. Sau đó anh túm eo Vưu Tiểu Mễ, đỡ cô dậy, cười cười chọt bụng cô hỏi: “Rất nhột?”
“Đàn anh, anh đừng làm loạn!” Vưu Tiểu Mễ nâng ngón tay Cố Vân Thâm lên, đẩy ra ngoài.
Trong giọng nói của cô còn mang theo tiếng cười không kìm lại được, trên mặt cũng bởi vì cười quá lâu mà ửng hồng.
“Đi xuống.” Cố Vân Thâm vỗ vỗ chân Nhị Mao.
Nhị Mao lười biếng kêu “miao”, rò ràng là cực kỳ không bằng lòng.
“Đừng có được voi đòi tiên.” Vẻ mặt Cố Vân Thâm nghiêm túc, nắm lấy cái bụng mềm mại của Nhị Mao.
Lúc này, Nhị Mao mới miễn cưỡng kêu lên một tiếng, nhảy xuống khỏi đùi anh. Vưu Tiểu Mễ làm mặt quỷ với Nhị Mao, vui vẻ ngồi trong lòng bàn tay Cố Vân Thâm đang mở ra trên bàn. Nhị Mao híp híp đôi mắt mèo của mình rồi kiêu ngạo quay đầu bỏ đi.
Cố Vân Thâm nâng Vưu Tiểu Mễ lên, thả cô vào trong túi áo, ngáp một cái rồi đi ra ngoài. Anh đưa Vưu Tiểu Mễ đến nhà vệ sinh rồi lại xoay người đi qua một nhà vệ sinh khác để rửa mặt. Vưu Tiểu Mễ đẩy vòi nước, dùng nắp chai hứng nước, sau đó bóp kem đánh răng lên bàn chải nhỏ mà Cố Vân Thâm làm cho cô. Kem đánh răng này là một cái lọ mini mà hôm qua Cố Vân Thâm lấy ra từ trong ngăn kéo, sau đó đục một cái lỗ nhỏ ở phía sau, Vưu Tiểu Mễ bóp kem ra từ cái lỗ đó. Cô vừa đánh răng vừa nhìn gương, nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của bản thân trong gương. Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự chỉ là một giấc mơ?
Cô cảm giác không phải mà, động tác đánh răng dần chậm lại.
Vậy thì rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cô nhảy lên cái thang làm từ mấy cái ghế, nhảy từ từ xuống tới mặt đất, đi ra bên ngoài. Trong phòng khách, Cố Vân Thâm đã rửa mặt xong, thay bộ quần áo khác, lười biếng nằm trên sô pha, cầm điều khiển tivi trong tay, liên tục đổi kênh. Nhị Mao cuộn tròn trong ngực anh, chiếm trọn vòng tay anh. Nhìn thấy Vưu Tiểu Mễ, Nhị Mao liền nhìn cô với ánh mắt của kẻ thắng cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.