Người Yêu Nhỏ Bé Trong Ngăn Kéo
Chương 8:
Lục Dược
27/03/2023
Nghe tiếng đóng cửa, hai tay Vưu Tiểu Mễ đặt lên thành ngăn kéo, ló cái đầu nhỏ ra, ngạc nhiên nhìn Cố Vân Thâm. Cô cảm thấy mình đã phát hiện được một bí mật động trời.
"Mẹ, mẹ của anh chê, chê anh, anh... Anh lùn hả?" - Vưu Tiểu Mễ lắp bắp.
Cô thật sự không tài nào hiểu được, Cố Vân Thâm cao 191cm mà còn bị mẹ anh ấy chê lùn? Điều này khiến cho Vưu Tiểu Mễ cao 161cm xấu hổ không còn đường sống!
"Bà ấy cao 192cm" - Cố Vân Thâm đứng dậy, bưng ly sữa bò kia đi tới trước cửa sổ, đổ hết sữa bò vào cây xương rồng.
Ừng ực ừng ực.
Tầm mắt Vưu Tiểu Mễ một mực đuổi theo bóng dáng Cố Vân Thâm. Cô cảm thấy... Dù cho xương rồng là loài có sức sống ngoan cường cũng không chịu nổi sự dày vò này!
"Bà ấy hy vọng tôi cao hơn bà" - Cố Vân Thâm đặt ly sữa bò trống không lên bàn, thuận tiện "cầm" Vưu Tiểu Mễ ra khỏi ngăn kéo. Nhắc tới người mẹ này của mình, Cố Vân Thâm hơi buồn cười lắc đầu một cái, rồi thở dài.
Vưu Tiểu Mễ ngồi xếp bằng trên bàn, nhìn Cố Vân Thâm, im lặng. Không lâu sau, Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, đi tới trước laptop, đạp vào nút nguồn (power button). Cố Vân Thâm kinh ngạc nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
Vưu Tiểu Mễ khom người đẩy con chuột, dùng sức click mở trình duyệt web, nhìn thấy trang giao diện mặc định thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô leo lên bàn phím, đôi tay Vưu Tiểu Mễ nhấc chiếc váy nhỏ lên, lộ ra bắp chân trắng như tuyết, dùng sức đạp lên bàn phím.
Lạch cạch.
Cố Vân Thâm nhíu mày lại, anh rất muốn nói cô cần tìm gì thì cứ để anh giúp một tay, nhưng khi thấy dáng vẻ cô nhảy nhót trên bàn phím, không hiểu sao Cố Vân Thâm lại cảm thấy… hình như cũng đáng yêu.
Cuối cùng Vưu Tiểu Mễ cũng phí sức nhập được cái tên "Cố Thanh Hàng" này vào.
Enter!
Hừm... 194cm.
Vưu tiểu Mễ mím môi, với cách cũ, cô tiếp tục nhảy tung tăng trên bàn phím, nhập vào cái tên "Cố Minh Huy".
Enter!
Hừm... 195cm.
Ồ, Cố Vân Thâm là người lùn nhất nhà rồi.
Vưu Tiểu Mễ ngượng ngùng gãi đầu. Vưu Tiểu Mễ vốn muốn nói với Cố Vân Thâm rằng anh đã rất cao, nhưng mà chiều cao của thân thích nhà họ Cố đã tát mạnh cô một cái.
Bỗng nảy ra một ý.
Vưu Tiểu Mễ nhớ tới lúc nãy mình tìm kiếm Cố Minh huy thì trong tài liệu Baidu có nhắc tới một cái tên khác. Cô vội đạp lên bàn phím nhập vào cái tên "Khuất Chinh Vân".
Enter!
187cm.
Vưu Tiểu Mễ vội xoay người, nhe răng mỉm cười sáng lạn với Cố Vân Thâm: "Anh cao hơn bà nội anh 4cm lận!"
Cố Vân Thâm nhìn cô, "À" một tiếng rồi khẽ cười, anh rủ xuống mắt, lông mi dày đậm cũng run nhẹ theo. Bỗng nhiên Vưu Tiểu Mễ rất muốn vươn tay sờ lông mi của Cố Vân Thâm. Cô nuốt nước miếng cái ực, kiềm chế bản thân mình.
Cố Vân Thâm rút cây thước trong ống đựng bút ra, đặt cạnh người Vưu Tiểu Mễ.
"Ừ, còn cao hơn em 179cm nữa."
Vưu Tiểu Mễ sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
Cố Vân Thâm mang một chiếc kính không gọng, tập trung vẽ bản kiến trúc trên giấy. Vưu Tiểu Mễ quỳ bên cạnh chiếc điện thoại, vuốt qua vuốt lại trên màn hình điện thoại. Cô đang từ từ tập làm quen với việc dùng điện thoại bằng cơ thể tí hon này.
Mặc dù là đang nghỉ hè, nhưng nhóm Wechat của ký túc xá vẫn hoạt động rất nhộn nhịp. Lúc Vưu Tiểu Mễ mở Weibo ra, bên trong đã có 99+ tin nhắn chưa đọc. Cô dùng sức quơ cánh tay nhỏ bé của mình giống như đang chèo thuyền để vuốt lên trên, đọc từng tin nhắn một.
Phòng ký túc xá của các cô có bốn người, Trần An An và cô là bạn học chung từ cấp ba, cho nên quan hệ giữa hai cô tốt hơn một chút. Lý Tư Nhữ là kiểu học sinh giỏi, đứng nhất khoa bọn họ trong kỳ thi đầu vào. Còn một người tên là Nguyễn Tiểu Vũ, một cô gái yêu kiều đa sầu đa cảm. Cô ấy rất tốt với những người khác, ngoại hình thì vượt mức tiêu chuẩn nên sống ở cái thế giới nhìn mặt này, nhân duyên của cô ấy rất tốt.
Quả nhiên Trần An An đã nhắn tin vào nhóm kể về chuyện Vưu Tiểu Mễ và Cố Vân Thâm.
Trần An An: Thật, thật đấy. Đến bây giờ tớ vẫn chưa thể tỉnh táo lại được. Mấy cậu không biết đâu, lúc ấy Cố Vân Thâm đến lấy vali cho Vưu Tiểu Mễ. Sau khi nghe xong vẻ mặt của mấy nữ sinh kia rất xuất sắc đó! Còn có hai nữ sinh vây quanh tớ muốn biết chi tiết! Nhưng tớ làm gì biết chi tiết trong đó chứ. Mặt tớ cũng ngơ ngác lắm luôn!
Lý Tư Nhữ: Để tớ phân tích thử, dựa theo IQ và EQ của Tiểu Mễ. Mấy cậu không lo cậu ấy bị lừa tình à? Ừm, thậm chí bây giờ còn không thèm làm công việc mà trước đó đã xin được, đây là yêu mất trí trong truyền thuyết đó sao? Tiểu Vũ cậu thấy thế nào.
Nguyễn Tiểu Vũ: Tớ cũng không biết nữa, tớ còn chưa nắm tay ai bao giờ, nhưng mà thứ đẹp đẽ như tình yêu thì phóng túng một lần cũng không sao đâu (#^^#)! [hoa hồng] [trái tim] [pháo hoa] [trái tim] [hôn môi] [trái tim]
"Mẹ, mẹ của anh chê, chê anh, anh... Anh lùn hả?" - Vưu Tiểu Mễ lắp bắp.
Cô thật sự không tài nào hiểu được, Cố Vân Thâm cao 191cm mà còn bị mẹ anh ấy chê lùn? Điều này khiến cho Vưu Tiểu Mễ cao 161cm xấu hổ không còn đường sống!
"Bà ấy cao 192cm" - Cố Vân Thâm đứng dậy, bưng ly sữa bò kia đi tới trước cửa sổ, đổ hết sữa bò vào cây xương rồng.
Ừng ực ừng ực.
Tầm mắt Vưu Tiểu Mễ một mực đuổi theo bóng dáng Cố Vân Thâm. Cô cảm thấy... Dù cho xương rồng là loài có sức sống ngoan cường cũng không chịu nổi sự dày vò này!
"Bà ấy hy vọng tôi cao hơn bà" - Cố Vân Thâm đặt ly sữa bò trống không lên bàn, thuận tiện "cầm" Vưu Tiểu Mễ ra khỏi ngăn kéo. Nhắc tới người mẹ này của mình, Cố Vân Thâm hơi buồn cười lắc đầu một cái, rồi thở dài.
Vưu Tiểu Mễ ngồi xếp bằng trên bàn, nhìn Cố Vân Thâm, im lặng. Không lâu sau, Vưu Tiểu Mễ đứng dậy, đi tới trước laptop, đạp vào nút nguồn (power button). Cố Vân Thâm kinh ngạc nhìn cô, không biết cô muốn làm gì.
Vưu Tiểu Mễ khom người đẩy con chuột, dùng sức click mở trình duyệt web, nhìn thấy trang giao diện mặc định thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô leo lên bàn phím, đôi tay Vưu Tiểu Mễ nhấc chiếc váy nhỏ lên, lộ ra bắp chân trắng như tuyết, dùng sức đạp lên bàn phím.
Lạch cạch.
Cố Vân Thâm nhíu mày lại, anh rất muốn nói cô cần tìm gì thì cứ để anh giúp một tay, nhưng khi thấy dáng vẻ cô nhảy nhót trên bàn phím, không hiểu sao Cố Vân Thâm lại cảm thấy… hình như cũng đáng yêu.
Cuối cùng Vưu Tiểu Mễ cũng phí sức nhập được cái tên "Cố Thanh Hàng" này vào.
Enter!
Hừm... 194cm.
Vưu tiểu Mễ mím môi, với cách cũ, cô tiếp tục nhảy tung tăng trên bàn phím, nhập vào cái tên "Cố Minh Huy".
Enter!
Hừm... 195cm.
Ồ, Cố Vân Thâm là người lùn nhất nhà rồi.
Vưu Tiểu Mễ ngượng ngùng gãi đầu. Vưu Tiểu Mễ vốn muốn nói với Cố Vân Thâm rằng anh đã rất cao, nhưng mà chiều cao của thân thích nhà họ Cố đã tát mạnh cô một cái.
Bỗng nảy ra một ý.
Vưu Tiểu Mễ nhớ tới lúc nãy mình tìm kiếm Cố Minh huy thì trong tài liệu Baidu có nhắc tới một cái tên khác. Cô vội đạp lên bàn phím nhập vào cái tên "Khuất Chinh Vân".
Enter!
187cm.
Vưu Tiểu Mễ vội xoay người, nhe răng mỉm cười sáng lạn với Cố Vân Thâm: "Anh cao hơn bà nội anh 4cm lận!"
Cố Vân Thâm nhìn cô, "À" một tiếng rồi khẽ cười, anh rủ xuống mắt, lông mi dày đậm cũng run nhẹ theo. Bỗng nhiên Vưu Tiểu Mễ rất muốn vươn tay sờ lông mi của Cố Vân Thâm. Cô nuốt nước miếng cái ực, kiềm chế bản thân mình.
Cố Vân Thâm rút cây thước trong ống đựng bút ra, đặt cạnh người Vưu Tiểu Mễ.
"Ừ, còn cao hơn em 179cm nữa."
Vưu Tiểu Mễ sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
Cố Vân Thâm mang một chiếc kính không gọng, tập trung vẽ bản kiến trúc trên giấy. Vưu Tiểu Mễ quỳ bên cạnh chiếc điện thoại, vuốt qua vuốt lại trên màn hình điện thoại. Cô đang từ từ tập làm quen với việc dùng điện thoại bằng cơ thể tí hon này.
Mặc dù là đang nghỉ hè, nhưng nhóm Wechat của ký túc xá vẫn hoạt động rất nhộn nhịp. Lúc Vưu Tiểu Mễ mở Weibo ra, bên trong đã có 99+ tin nhắn chưa đọc. Cô dùng sức quơ cánh tay nhỏ bé của mình giống như đang chèo thuyền để vuốt lên trên, đọc từng tin nhắn một.
Phòng ký túc xá của các cô có bốn người, Trần An An và cô là bạn học chung từ cấp ba, cho nên quan hệ giữa hai cô tốt hơn một chút. Lý Tư Nhữ là kiểu học sinh giỏi, đứng nhất khoa bọn họ trong kỳ thi đầu vào. Còn một người tên là Nguyễn Tiểu Vũ, một cô gái yêu kiều đa sầu đa cảm. Cô ấy rất tốt với những người khác, ngoại hình thì vượt mức tiêu chuẩn nên sống ở cái thế giới nhìn mặt này, nhân duyên của cô ấy rất tốt.
Quả nhiên Trần An An đã nhắn tin vào nhóm kể về chuyện Vưu Tiểu Mễ và Cố Vân Thâm.
Trần An An: Thật, thật đấy. Đến bây giờ tớ vẫn chưa thể tỉnh táo lại được. Mấy cậu không biết đâu, lúc ấy Cố Vân Thâm đến lấy vali cho Vưu Tiểu Mễ. Sau khi nghe xong vẻ mặt của mấy nữ sinh kia rất xuất sắc đó! Còn có hai nữ sinh vây quanh tớ muốn biết chi tiết! Nhưng tớ làm gì biết chi tiết trong đó chứ. Mặt tớ cũng ngơ ngác lắm luôn!
Lý Tư Nhữ: Để tớ phân tích thử, dựa theo IQ và EQ của Tiểu Mễ. Mấy cậu không lo cậu ấy bị lừa tình à? Ừm, thậm chí bây giờ còn không thèm làm công việc mà trước đó đã xin được, đây là yêu mất trí trong truyền thuyết đó sao? Tiểu Vũ cậu thấy thế nào.
Nguyễn Tiểu Vũ: Tớ cũng không biết nữa, tớ còn chưa nắm tay ai bao giờ, nhưng mà thứ đẹp đẽ như tình yêu thì phóng túng một lần cũng không sao đâu (#^^#)! [hoa hồng] [trái tim] [pháo hoa] [trái tim] [hôn môi] [trái tim]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.