Chương 12: Cương thi bị lừa bán
Nhất Độ Quân Hoa
12/11/2013
Nhà, nếu là rất rất nhiều năm về sau, Xảo Nhi sẽ
không bao giờ dám nghĩ đến. May mà khi đó còn không có công ty kinh doanh nhà
cửa, cho nên vấn đề nhà cũng không có gì là không thực tế.
Cương thi mắt xanh và Xảo Nhi vẫn ở quán trọ vài ngày. Buổi tối nó đến bến tàu bốc hàng, khi trở về thường mang cho Xảo Nhi một ít thức ăn. Xảo Nhi cũng ngăn cản nhiều lần, dù sao buổi tối nó phải đi hấp thụ linh khí, nếu làm trễ nãi thì nó làm sao đây?
Đối với chuyện này, nó cũng rất cố chấp, vẫn ngày ngày đến bến tàu làm công. Dần dần, nó cũng cảm thấy không đúng -- Tại sao người khác làm ít hơn nó, nhưng tiền lại nhiều hơn?! Rốt cuộc nó không biết mình bị lãnh ít hơn bao nhiêu tiền (nó không biết đếm), nhưng cầm trong tay có thể nhìn ra sự khác biệt.
Dù sao không thể giao tiếp, nó cũng không lên tiếng. Mỗi lần cứ thừa dịp lúc đốc công phát tiền, nó sẽ trộm mấy cái. Vì động tác của nó quá nhanh, đương nhiên tên đốc công kia không phát hiện ra được. Đối với "siêu năng lực" của nó, chuyện này quá dễ dàng. Như thế, cứ mỗi đêm, nó liên tiếp trộm của đốc công, cho nên tiền của nó cũng nhiều hơn người khác rất nhiều.
Chỉ có điều, tên đốc công kia thì khổ rồi -- Sao gần đây mình lại phát sai tiền chứ?
Đó là công việc đầu tiên mà cương thi mắt xanh làm ở nơi phố phường này. Nó đã học được làm những việc mờ ám, hiểu biết được con người thật sự rất gian xảo, những người đàng hoàng, khư khư giữ bổn phận đều bị thiệt thòi.
Lúc lên đèn rực rỡ, cương thi mắt xanh đi dạo trên đường cái. Nó đi xem người ta xây nhà xung quanh, không ngừng nghiên cứu xem hang được xây lên thế nào.
Nó cảm thấy quán trọ rất an toàn, nên không dẫn theo Xảo Nhi. Mỗi ngày vào lúc lên đèn, nó cũng đi thật sớm. Buổi tối khi trở về sẽ mang cho cô một ít thức ăn, tiền còn dư lại thì cho cô hết. Nó không ăn những thức ăn được nấu chín, cũng không quan tâm Xảo Nhi xài số tiền này như thế nào.
Mà bến tàu không phải là nơi thanh tịnh. Đốc công hai bên thường xuyên ẩu đả nhau vì việc giành mối làm ăn. Ban đầu hai bên tách ra. Một bên mặc áo xanh, chủ yếu là dỡ hàng tại cửa số một và số hai. Bên kia mặc áo đen, chủ yếu là dỡ hàng cửa số ba và số bốn.
Thế nhưng thời gian cứ trôi qua như thế lại xuất hiện bất đồng. Bên áo đen cảm thấy cửa số ba và số bốn ít thuyền hơn với số một và số hai. Nên yêu cầu người có trách nhiệm đổi từ cửa số một sang cửa số ba, để công bằng.
Đương nhiên bên áo xanh không chịu như vậy-- Mày nói đổi là đổi ư? Vậy chúng tao còn mặt mũi gì nữa?
Càng về sau chuyện này cũng được giải quyết theo kiểu -- Đánh nhau. Người trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, đánh nhau dũng mãnh thì chiếm cửa một và hai. Người già yếu, thực lực kém hơn thì số ba và số bốn.
Mà song phương vẫn không ngừng nghỉ thường xuyên tranh chấp chuyện làm ăn như cũ. Sau khi cương thi mắt xanh gia nhập, càng tranh chấp kịch liệt hơn -- Nó có sức mạnh hơn người, động tác lại nhanh, đa số chủ hàng ai cũng chỉ định kêu nó. Nó không có tên, nhưng lại giống như con người, trăm ngàn năm qua cũng thích ứng được rất nhiều, bọn họ đặt thẳng một biệt danh cho nó, kêu là Mắt Xanh.
Hình tượng vừa sinh động vừa rõ ràng.
Qua mấy buổi tối, cương thi mắt xanh cũng biết. Vừa kêu hai chữ Mắt Xanh, là nó biết kêu nó. Nó muốn làm ra tiền nuôi đồ chơi, huống chi nó cảm thấy hứng thú đối với thế giới loài người này. Cho nên bất kể ai kêu nó làm gì, nó cũng lập tức đến chổ người đó.
Cứ như vậy, tên đốc công đầu tiên của nó không hài lòng -- Hắn ta cảm thấy mình phải có một nửa số tiền chủ hàng trả cho nó. Thứ hai, công nhân bốc xếp của cửa số một và số hai ở bến tàu không vui. Động tác nó quá nhanh, sức lực quá mạnh, chỉ cần có mình nó, thì vô số người khác phải về nhà thất nghiệp rồi.
Một đám người túm tụm lại thương lượng với nhau. Dự định trùm túi đánh nó một trận, nhưng lại sợ đánh không lại nó.
Cũng may trí tuệ của loài người là vô hạn. Bọn họ lại nghĩ ra một kế sách quan trọng giảm tổn hại ít nhất -- Dụ dỗ nó, ném ngoài biển.
Cho nên đêm hôm đó, có một chiếc thuyền kêu nó đi dỡ hàng. Nhưng phải ra biển, đến chổ của họ. Nó cũng nghe không hiểu, người ta kéo nó lên thuyền, nó liền lên.
Cương thi mắt xanh chưa từng thấy biển khơi. Nên nó cũng rất tò mò, một mực ở boong thuyền nhìn khắp nơi. Dù sao bọn người kia ở trong khoang thuyền, nó nghe cũng chẳng hiểu họ nói gì. Bọn họ cũng không tránh né nó, tiếp tục ba hoa khoác lác.
Ước chừng bốn canh giờ sau, trời dần dần sáng, cương thi mắt xanh ra dấu bảo nó phải về nhà. Mấy tên kia cũng nhìn không hiểu, còn cùng nhau dụ dỗ nó "Tới ngay đây, đừng nóng vội, đừng nóng vội."
Thuyền dân dần dừng lại tại một hòn đảo cô đơn. Mấy tên kia ra dấu cho nó, ý bảo nó khiêng cái cây to. Cho nên nó xuống thuyền. Gần như cùng lúc đó, thuyền càng xa bờ, bắt đầu quay trở về.
Cương thi mắt xanh đợi trên bờ rất lâu, hiển nhiên sắc trời dần sáng, nó không thể chờ thêm được nữa. Nó vốn có thể chìm xuống đáy biển né tránh trời sáng, chẳng qua là bây giờ rõ ràng nó định trở về quán trọ.
Trước khi trở về, nó muốn thử xem mình có thể bơi lội hay không? Nhưng thân nó quá nặng, mới vừa nhảy xuống nước, đã ùm một cái chìm nghỉm xuống biển.
Nó thử mấy lần, đạp nước rất lâu cũng không có hiệu quả. Nó mới biết, cương thi trên đất liền thật không thể bơi lội. Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc của Hạn Bạt (1)?
(1) Hạn Bạt: quái vật gây hạn hán.
Mấy lần tiếp theo nó bị chìm hẳn xuống đáy biển. Nó phát hiện ra, đáy biển là nơi rất dư thừa âm khí, linh khí giao hội không ngừng, tốt hơn nhiều so với núi rừng.
Sắc trời còn sớm, nó bay ra khỏi hòn đảo cô đơn. Tìm xung quanh hồi lâu mới thấy ông lão bán sữa đậu nành và bánh bao. Nó mua một ít mang về cho Xảo Nhi.
Khi ánh sáng đầu tiên ló dạng, nó đã trở về khách sạn. Lúc đó, Xảo Nhi đã rất lo lắng, thấy nó về cô mới yên lòng. Toàn bộ quần áo của nó ướt đẫm. Xảo Nhi bận rộn tìm bộ đồ sạch sẽ, định thay giúp nó.
Trí nhớ của nó cực tốt, vẫn nhớ được động tác mặc quần áo, lập tức nhận lấy mặc vào người.
Nó nằm chết dí dưới sàn. Xảo Nhi ăn xong cũng chạy tới dưới giường, nằm trên người nó. Trước khi ngủ, nó trò chuyện chút ít với Xảo Nhi, nói là trò chuyện, thật ra cũng chỉ là viết chữ. Xảo Nhi rất cố gắng nhớ kỹ từng chữ nó dạy mình, để hai người dễ dàng trao đổi hơn chút.
Dần dần nó cũng giống như Xảo Nhi, hay hỏi chút ít vấn đề ngu ngốc. Như là hôm nay ăn gì, hôm nay ở trong phòng làm gì vân vân…
Mỗi lần Xảo Nhi đều nghiêm túc trả lời nó. Cho nên chỉ là chút việc vặt cũng đủ để một người một thi hàn huyên với nhau.
Đêm hôm sau, nó lại đến bến tàu làm công, mấy tên làm hại nó cũng sợ ngây người. Cũng may nó không phát hiện người ta hại nó, vẫn tiếp tục làm việc, bộ dạng đàng hoàng hiền lành.
Dần dần, nó cũng có chút tiếng tăm ở bến cảng. Phàm là hàng đến, chủ hàng rất vui vẻ la lên trong đám người "Mắt Xanh đâu, Mắt Xanh đến đây dỡ hàng đi."
Nó cũng tập thành thói quen, vừa nghe có người gọi nó, liền biết có công việc.
Nó lại làm tiếp, những công nhân khác trên bến tàu cũng không nhịn được nữa. Phải biết việc dỡ hàng này vốn cần sự rề rà từ từ. Đại đa số ai cũng làm việc tính giờ, cả đêm là mười tám đồng. Nếu bắt đầu làm việc từ ban ngày, và làm thêm buổi tối thì được khoảng bốn mươi đồng.
Loài người thuần túy muốn kéo dài công việc, tốn thời gian, có thể kì kèo đến một ngày một đêm, quyết không chịu làm xong trong ngày.
Tốc độ nó như vậy, đương nhiên người khác không hài lòng rồi -- Cản con đường làm ra tiền của người ta mà.
Cứ như vậy, người mang oán hận trong lòng cũng không ít. Rốt cuộc, tối hôm đó, đốc công cửa số một của bến tàu không nhịn được nữa, cùng với mười mấy công nhân bốc xếp thương lượng với nhau. Quyết định dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này!
Cương thi mắt xanh vẫn như ngày thường. Sau khi kết thúc công việc lại đi đến đầu phố, mua một ít thức ăn mang về cho Xảo Nhi. Từ sau khi lần trước phát hiện ra biển có linh khí dư thừa dị thường, nó lại có lòng muốn xây dựng hang tại nơi làng chài ven biển.
Đáy biển chẳng phân biệt ngày đêm, cũng có thể hấp thụ được linh khí trời đất. Nhưng nếu ban ngày, đồ chơi của nó không thể sống dưới đáy biển được.
Cho nên đặt cô ở nơi này để có thể trông chừng bất cứ lúc nào, miễn cho việc bị trộm đi mất.
Xây dựng hang của loài người cần kỹ thuật rất cao. Nó phức tạp hơn mồ của cương thi nhiều. Cho nên dù là nặng lực học tập của nó cực mạnh, cũng không thể lập tức bắt đầu.
Nửa đêm hôm đó, nó đi tham quan học hỏi hang loài người xây dựng. Trong bóng tối, có người đi theo sau nó, hành động nhẹ hơn rất nhiều so với bình thường. Nhưng thính lực của nó nhạy bén, ngay cả tiếng hít thở của người đó cũng nghe được rõ ràng.
Có rất nhiều người, hơi thở cũng rất quen thuộc. Nó chỉ khẽ ngửi đã biết đó là mấy công nhân bốc xếp trên bến tàu. Thật ra nghiêm túc mà nói, loài người cũng là một loại thức ăn của cương thi, cho nên nó đối với hơi thở loài người hết sức nhạy cảm.
Mấy người đó vẫn núp trong bóng tối. Cương thi mắt xanh chỉ nghĩ bọn họ cũng chuẩn bị xây hang nên đến đây học tập, nên cũng không để ý. Vẫn tiếp tục tò mò sờ sờ những vật liệu xây hang của loài người.
Lúc đạo hạnh nó còn yếu, cũng từng đào tổ Yến và hang chuột chơi. Nhưng hang của con người có cấu tạo rõ ràng to lớn hơn tổ yến và hang chuột nhiều. Thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với bản thân họ.
Buổi tối có ít vật liệu đã được chủ nhân mang vào nhà. Nó tò mò đi tới đi lui trên mặt đất, ước lượng độ cao độ rộng, vô cùng chú tâm.
Mấy kẻ ngu ngốc ở trong chổ tối, thương lượng với nhau xong xuôi - Được, đi ra đánh nó một trận trước!
Không phải cương thi mắt xanh không kịp phản ứng. Chẳng qua nó không biết mấy người này muốn làm gì. Bọn họ trùm một túi vải đen lên đầu nó, nó còn tưởng rằng họ đang chơi đùa với mình.
Phía sau có người cầm gậy gỗ giáng lên người của nó tới tấp. Cho nên nghề đánh phủ đầu này, thật sự có lịch sử đã lâu.
Khúc gậy to đánh lên người, nhưng cương thi mắt xanh không thấy đau. Nó bị đánh mấy cái đã cảm thấy thú vị.
Xảo Nhi cũng thường xuyên giận dỗi đánh nó, chỉ có điều là không cầm gậy thôi. Nó nhanh chóng kéo chiếc túi trên đầu ra, thuận tay túm lấy một cây gậy gỗ của một người. Nghiên cứu hoàn hảo xong, cuối cùng giơ gậy gỗ lên, thử dò xét gõ lên trán mình một cái, gậy gỗ vang lên một tiếng rồi gãy đôi.
Mấy người kia kinh sợ ngây người. Đáng sợ hơn là nó lại gõ một cái lên kẻ đang ngây ra vì bị nó đoạt gậy gỗ -- Lần này nó cũng dùng sức rất nhẹ, nó nuôi Xảo Nhi, nên biết được loài người rất yếu ớt. Cho nên chỉ dùng lực đùa giỡn gõ lên trán hắn ta.
Sau đó tên hung đổ chỉ cảm thấy hình ảnh chợt lóe lên, đã bể đầu chảy máu.
Một khoảng yên tĩnh kéo dài, khi nó lại lấy một cây gậy gỗ khác thì mọi người mới tỉnh hồn lại, bỏ chạy trối chết, vứt lại dưới đất mười mấy cây gậy.
Sự thật chứng mình cương thi mắt xanh vô cùng hiền lành. Nó cho rằng mình làm hư cây gậy, cho nên bọn họ không cùng chơi với nó nữa. Nó nhặt mấy cây gậy trên mặt đất lên, tính tối hôm sau lúc bắt đầu làm việc sẽ trả lại cho bọn họ.
Sau khi Xảo Nhi biết chuyện xảy ra, đã lặp đi lặp lại với nó rất nhiều lần -- Cái đó kêu là đánh, là hành động khi loài người tấn công lẫn nhau, không phải là chơi!
Cương thi mắt xanh liền tức giận: Bọn người to gan, ngay cả cương thi cũng dám đánh!
Cương thi mắt xanh và Xảo Nhi vẫn ở quán trọ vài ngày. Buổi tối nó đến bến tàu bốc hàng, khi trở về thường mang cho Xảo Nhi một ít thức ăn. Xảo Nhi cũng ngăn cản nhiều lần, dù sao buổi tối nó phải đi hấp thụ linh khí, nếu làm trễ nãi thì nó làm sao đây?
Đối với chuyện này, nó cũng rất cố chấp, vẫn ngày ngày đến bến tàu làm công. Dần dần, nó cũng cảm thấy không đúng -- Tại sao người khác làm ít hơn nó, nhưng tiền lại nhiều hơn?! Rốt cuộc nó không biết mình bị lãnh ít hơn bao nhiêu tiền (nó không biết đếm), nhưng cầm trong tay có thể nhìn ra sự khác biệt.
Dù sao không thể giao tiếp, nó cũng không lên tiếng. Mỗi lần cứ thừa dịp lúc đốc công phát tiền, nó sẽ trộm mấy cái. Vì động tác của nó quá nhanh, đương nhiên tên đốc công kia không phát hiện ra được. Đối với "siêu năng lực" của nó, chuyện này quá dễ dàng. Như thế, cứ mỗi đêm, nó liên tiếp trộm của đốc công, cho nên tiền của nó cũng nhiều hơn người khác rất nhiều.
Chỉ có điều, tên đốc công kia thì khổ rồi -- Sao gần đây mình lại phát sai tiền chứ?
Đó là công việc đầu tiên mà cương thi mắt xanh làm ở nơi phố phường này. Nó đã học được làm những việc mờ ám, hiểu biết được con người thật sự rất gian xảo, những người đàng hoàng, khư khư giữ bổn phận đều bị thiệt thòi.
Lúc lên đèn rực rỡ, cương thi mắt xanh đi dạo trên đường cái. Nó đi xem người ta xây nhà xung quanh, không ngừng nghiên cứu xem hang được xây lên thế nào.
Nó cảm thấy quán trọ rất an toàn, nên không dẫn theo Xảo Nhi. Mỗi ngày vào lúc lên đèn, nó cũng đi thật sớm. Buổi tối khi trở về sẽ mang cho cô một ít thức ăn, tiền còn dư lại thì cho cô hết. Nó không ăn những thức ăn được nấu chín, cũng không quan tâm Xảo Nhi xài số tiền này như thế nào.
Mà bến tàu không phải là nơi thanh tịnh. Đốc công hai bên thường xuyên ẩu đả nhau vì việc giành mối làm ăn. Ban đầu hai bên tách ra. Một bên mặc áo xanh, chủ yếu là dỡ hàng tại cửa số một và số hai. Bên kia mặc áo đen, chủ yếu là dỡ hàng cửa số ba và số bốn.
Thế nhưng thời gian cứ trôi qua như thế lại xuất hiện bất đồng. Bên áo đen cảm thấy cửa số ba và số bốn ít thuyền hơn với số một và số hai. Nên yêu cầu người có trách nhiệm đổi từ cửa số một sang cửa số ba, để công bằng.
Đương nhiên bên áo xanh không chịu như vậy-- Mày nói đổi là đổi ư? Vậy chúng tao còn mặt mũi gì nữa?
Càng về sau chuyện này cũng được giải quyết theo kiểu -- Đánh nhau. Người trẻ tuổi, khỏe mạnh cường tráng, đánh nhau dũng mãnh thì chiếm cửa một và hai. Người già yếu, thực lực kém hơn thì số ba và số bốn.
Mà song phương vẫn không ngừng nghỉ thường xuyên tranh chấp chuyện làm ăn như cũ. Sau khi cương thi mắt xanh gia nhập, càng tranh chấp kịch liệt hơn -- Nó có sức mạnh hơn người, động tác lại nhanh, đa số chủ hàng ai cũng chỉ định kêu nó. Nó không có tên, nhưng lại giống như con người, trăm ngàn năm qua cũng thích ứng được rất nhiều, bọn họ đặt thẳng một biệt danh cho nó, kêu là Mắt Xanh.
Hình tượng vừa sinh động vừa rõ ràng.
Qua mấy buổi tối, cương thi mắt xanh cũng biết. Vừa kêu hai chữ Mắt Xanh, là nó biết kêu nó. Nó muốn làm ra tiền nuôi đồ chơi, huống chi nó cảm thấy hứng thú đối với thế giới loài người này. Cho nên bất kể ai kêu nó làm gì, nó cũng lập tức đến chổ người đó.
Cứ như vậy, tên đốc công đầu tiên của nó không hài lòng -- Hắn ta cảm thấy mình phải có một nửa số tiền chủ hàng trả cho nó. Thứ hai, công nhân bốc xếp của cửa số một và số hai ở bến tàu không vui. Động tác nó quá nhanh, sức lực quá mạnh, chỉ cần có mình nó, thì vô số người khác phải về nhà thất nghiệp rồi.
Một đám người túm tụm lại thương lượng với nhau. Dự định trùm túi đánh nó một trận, nhưng lại sợ đánh không lại nó.
Cũng may trí tuệ của loài người là vô hạn. Bọn họ lại nghĩ ra một kế sách quan trọng giảm tổn hại ít nhất -- Dụ dỗ nó, ném ngoài biển.
Cho nên đêm hôm đó, có một chiếc thuyền kêu nó đi dỡ hàng. Nhưng phải ra biển, đến chổ của họ. Nó cũng nghe không hiểu, người ta kéo nó lên thuyền, nó liền lên.
Cương thi mắt xanh chưa từng thấy biển khơi. Nên nó cũng rất tò mò, một mực ở boong thuyền nhìn khắp nơi. Dù sao bọn người kia ở trong khoang thuyền, nó nghe cũng chẳng hiểu họ nói gì. Bọn họ cũng không tránh né nó, tiếp tục ba hoa khoác lác.
Ước chừng bốn canh giờ sau, trời dần dần sáng, cương thi mắt xanh ra dấu bảo nó phải về nhà. Mấy tên kia cũng nhìn không hiểu, còn cùng nhau dụ dỗ nó "Tới ngay đây, đừng nóng vội, đừng nóng vội."
Thuyền dân dần dừng lại tại một hòn đảo cô đơn. Mấy tên kia ra dấu cho nó, ý bảo nó khiêng cái cây to. Cho nên nó xuống thuyền. Gần như cùng lúc đó, thuyền càng xa bờ, bắt đầu quay trở về.
Cương thi mắt xanh đợi trên bờ rất lâu, hiển nhiên sắc trời dần sáng, nó không thể chờ thêm được nữa. Nó vốn có thể chìm xuống đáy biển né tránh trời sáng, chẳng qua là bây giờ rõ ràng nó định trở về quán trọ.
Trước khi trở về, nó muốn thử xem mình có thể bơi lội hay không? Nhưng thân nó quá nặng, mới vừa nhảy xuống nước, đã ùm một cái chìm nghỉm xuống biển.
Nó thử mấy lần, đạp nước rất lâu cũng không có hiệu quả. Nó mới biết, cương thi trên đất liền thật không thể bơi lội. Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc của Hạn Bạt (1)?
(1) Hạn Bạt: quái vật gây hạn hán.
Mấy lần tiếp theo nó bị chìm hẳn xuống đáy biển. Nó phát hiện ra, đáy biển là nơi rất dư thừa âm khí, linh khí giao hội không ngừng, tốt hơn nhiều so với núi rừng.
Sắc trời còn sớm, nó bay ra khỏi hòn đảo cô đơn. Tìm xung quanh hồi lâu mới thấy ông lão bán sữa đậu nành và bánh bao. Nó mua một ít mang về cho Xảo Nhi.
Khi ánh sáng đầu tiên ló dạng, nó đã trở về khách sạn. Lúc đó, Xảo Nhi đã rất lo lắng, thấy nó về cô mới yên lòng. Toàn bộ quần áo của nó ướt đẫm. Xảo Nhi bận rộn tìm bộ đồ sạch sẽ, định thay giúp nó.
Trí nhớ của nó cực tốt, vẫn nhớ được động tác mặc quần áo, lập tức nhận lấy mặc vào người.
Nó nằm chết dí dưới sàn. Xảo Nhi ăn xong cũng chạy tới dưới giường, nằm trên người nó. Trước khi ngủ, nó trò chuyện chút ít với Xảo Nhi, nói là trò chuyện, thật ra cũng chỉ là viết chữ. Xảo Nhi rất cố gắng nhớ kỹ từng chữ nó dạy mình, để hai người dễ dàng trao đổi hơn chút.
Dần dần nó cũng giống như Xảo Nhi, hay hỏi chút ít vấn đề ngu ngốc. Như là hôm nay ăn gì, hôm nay ở trong phòng làm gì vân vân…
Mỗi lần Xảo Nhi đều nghiêm túc trả lời nó. Cho nên chỉ là chút việc vặt cũng đủ để một người một thi hàn huyên với nhau.
Đêm hôm sau, nó lại đến bến tàu làm công, mấy tên làm hại nó cũng sợ ngây người. Cũng may nó không phát hiện người ta hại nó, vẫn tiếp tục làm việc, bộ dạng đàng hoàng hiền lành.
Dần dần, nó cũng có chút tiếng tăm ở bến cảng. Phàm là hàng đến, chủ hàng rất vui vẻ la lên trong đám người "Mắt Xanh đâu, Mắt Xanh đến đây dỡ hàng đi."
Nó cũng tập thành thói quen, vừa nghe có người gọi nó, liền biết có công việc.
Nó lại làm tiếp, những công nhân khác trên bến tàu cũng không nhịn được nữa. Phải biết việc dỡ hàng này vốn cần sự rề rà từ từ. Đại đa số ai cũng làm việc tính giờ, cả đêm là mười tám đồng. Nếu bắt đầu làm việc từ ban ngày, và làm thêm buổi tối thì được khoảng bốn mươi đồng.
Loài người thuần túy muốn kéo dài công việc, tốn thời gian, có thể kì kèo đến một ngày một đêm, quyết không chịu làm xong trong ngày.
Tốc độ nó như vậy, đương nhiên người khác không hài lòng rồi -- Cản con đường làm ra tiền của người ta mà.
Cứ như vậy, người mang oán hận trong lòng cũng không ít. Rốt cuộc, tối hôm đó, đốc công cửa số một của bến tàu không nhịn được nữa, cùng với mười mấy công nhân bốc xếp thương lượng với nhau. Quyết định dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này!
Cương thi mắt xanh vẫn như ngày thường. Sau khi kết thúc công việc lại đi đến đầu phố, mua một ít thức ăn mang về cho Xảo Nhi. Từ sau khi lần trước phát hiện ra biển có linh khí dư thừa dị thường, nó lại có lòng muốn xây dựng hang tại nơi làng chài ven biển.
Đáy biển chẳng phân biệt ngày đêm, cũng có thể hấp thụ được linh khí trời đất. Nhưng nếu ban ngày, đồ chơi của nó không thể sống dưới đáy biển được.
Cho nên đặt cô ở nơi này để có thể trông chừng bất cứ lúc nào, miễn cho việc bị trộm đi mất.
Xây dựng hang của loài người cần kỹ thuật rất cao. Nó phức tạp hơn mồ của cương thi nhiều. Cho nên dù là nặng lực học tập của nó cực mạnh, cũng không thể lập tức bắt đầu.
Nửa đêm hôm đó, nó đi tham quan học hỏi hang loài người xây dựng. Trong bóng tối, có người đi theo sau nó, hành động nhẹ hơn rất nhiều so với bình thường. Nhưng thính lực của nó nhạy bén, ngay cả tiếng hít thở của người đó cũng nghe được rõ ràng.
Có rất nhiều người, hơi thở cũng rất quen thuộc. Nó chỉ khẽ ngửi đã biết đó là mấy công nhân bốc xếp trên bến tàu. Thật ra nghiêm túc mà nói, loài người cũng là một loại thức ăn của cương thi, cho nên nó đối với hơi thở loài người hết sức nhạy cảm.
Mấy người đó vẫn núp trong bóng tối. Cương thi mắt xanh chỉ nghĩ bọn họ cũng chuẩn bị xây hang nên đến đây học tập, nên cũng không để ý. Vẫn tiếp tục tò mò sờ sờ những vật liệu xây hang của loài người.
Lúc đạo hạnh nó còn yếu, cũng từng đào tổ Yến và hang chuột chơi. Nhưng hang của con người có cấu tạo rõ ràng to lớn hơn tổ yến và hang chuột nhiều. Thậm chí còn lớn hơn rất nhiều so với bản thân họ.
Buổi tối có ít vật liệu đã được chủ nhân mang vào nhà. Nó tò mò đi tới đi lui trên mặt đất, ước lượng độ cao độ rộng, vô cùng chú tâm.
Mấy kẻ ngu ngốc ở trong chổ tối, thương lượng với nhau xong xuôi - Được, đi ra đánh nó một trận trước!
Không phải cương thi mắt xanh không kịp phản ứng. Chẳng qua nó không biết mấy người này muốn làm gì. Bọn họ trùm một túi vải đen lên đầu nó, nó còn tưởng rằng họ đang chơi đùa với mình.
Phía sau có người cầm gậy gỗ giáng lên người của nó tới tấp. Cho nên nghề đánh phủ đầu này, thật sự có lịch sử đã lâu.
Khúc gậy to đánh lên người, nhưng cương thi mắt xanh không thấy đau. Nó bị đánh mấy cái đã cảm thấy thú vị.
Xảo Nhi cũng thường xuyên giận dỗi đánh nó, chỉ có điều là không cầm gậy thôi. Nó nhanh chóng kéo chiếc túi trên đầu ra, thuận tay túm lấy một cây gậy gỗ của một người. Nghiên cứu hoàn hảo xong, cuối cùng giơ gậy gỗ lên, thử dò xét gõ lên trán mình một cái, gậy gỗ vang lên một tiếng rồi gãy đôi.
Mấy người kia kinh sợ ngây người. Đáng sợ hơn là nó lại gõ một cái lên kẻ đang ngây ra vì bị nó đoạt gậy gỗ -- Lần này nó cũng dùng sức rất nhẹ, nó nuôi Xảo Nhi, nên biết được loài người rất yếu ớt. Cho nên chỉ dùng lực đùa giỡn gõ lên trán hắn ta.
Sau đó tên hung đổ chỉ cảm thấy hình ảnh chợt lóe lên, đã bể đầu chảy máu.
Một khoảng yên tĩnh kéo dài, khi nó lại lấy một cây gậy gỗ khác thì mọi người mới tỉnh hồn lại, bỏ chạy trối chết, vứt lại dưới đất mười mấy cây gậy.
Sự thật chứng mình cương thi mắt xanh vô cùng hiền lành. Nó cho rằng mình làm hư cây gậy, cho nên bọn họ không cùng chơi với nó nữa. Nó nhặt mấy cây gậy trên mặt đất lên, tính tối hôm sau lúc bắt đầu làm việc sẽ trả lại cho bọn họ.
Sau khi Xảo Nhi biết chuyện xảy ra, đã lặp đi lặp lại với nó rất nhiều lần -- Cái đó kêu là đánh, là hành động khi loài người tấn công lẫn nhau, không phải là chơi!
Cương thi mắt xanh liền tức giận: Bọn người to gan, ngay cả cương thi cũng dám đánh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.