Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 3: Dương Cảnh Duệ
Kati
18/03/2024
Lâm Tuyết bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, phổng mũi vì những lời xì xầm ngưỡng mộ của “quần chúng ăn dưa“.
Được vài bước, chàng trai lúc nãy đã đuổi theo sau và gọi lớn để Lâm Tuyết dừng lại. Vừa chạy đến nơi, anh ta lập tức nói cảm ơn. Giọng anh vô cùng dịu dàng, khác xa với vẻ khó gần ban nãy. Hai người sánh vai nhau đi trên vỉa hè.
Lâm Tuyết phẩy tay:
- Có gì đâu mà cảm ơn, chuyện nhỏ mà!
- Nhưng... sao em lại tin tôi không lấy trộm đồ...?
- Thì ngày xưa bố em có hút thuốc nên em để ý thôi. Mấy người nghiện thuốc răng vàng lắm. Thêm chuyện lúc nào cũng phải có bật lửa trong người. Nhưng mà răng anh trắng bóc thế kia thì hút kiểu gì?
Khoé môi của chàng trai không tự chủ được mà nhếch lên:
- Cũng thông minh nhỉ?
- Cái đó đương nhiên! Ha ha!... Mà nếu anh không lấy trộm thì sao lại có thuốc lá trong túi vậy?
Không khí im lặng vài giây trước khi anh trầm giọng nói:
- Có người muốn hại tôi... Mà không sao, bỏ đi. Tôi đã quen rồi.
Lâm Tuyết thấy hơi khó hiểu. Nếu là cô bị người khác hãm hại, nhất định sẽ làm ầm lên cho ra lẽ. Cô muốn hỏi sâu hơn nhưng hai người lại chưa thân thiết đến mức đó. Hơn nữa, sắp đến giờ vào lớp rồi, còn phải báo cáo với anh hai nên khó mà dây dưa thêm được. Lâm Tuyết chạy vụt lên phía trước rồi vẫy tay chào tạm biệt:
- Đến trường của em rồi! Chào anh nha!
Chàng trai đứng đó, hai khóe miệng nhếch lên cười mỉm trông thật dịu dàng. Nhìn bóng lưng cô gái đi sâu vào trong cổng, anh mới chợt nhận ra hình như mình chưa kịp hỏi tên của đối phương...
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
Ngày đầu học tập trên trường, Lâm Tuyết đã làm quen được với một bạn nữ bằng tuổi, tên Phượng Vũ. Cô gái này so với Lâm Tuyết thì có phần ít nói và hướng nội hơn. Hai người tuy học khác khoa nhưng đã gặp nhau vào lúc ăn trưa, nói chuyện khá hợp nên đã lưu số liên lạc. Dù sao cũng đều là tân sinh viên, có bạn bè sẽ cảm thấy đỡ cô đơn hơn một chút.
Sau khi tạm biệt bạn mới tên Phượng Vũ ở cổng trường, Lâm Tuyết lại đi ngược con đường cũ để trở về nhà. Và đương nhiên là vẫn phải đi qua con hẻm lúc sáng.
Càng đi sâu vào bên trong, Lâm Tuyết càng nhìn thấy rõ, hình như có vài người phía trước. Chàng trai cô gặp lúc sáng đang bị vài ba thằng côn đồ vây quanh. Bọn chúng xăm trổ, hút thuốc trông rất đáng sợ. Cả đám đang tranh cãi chuyện gì đó. Tên cầm đầu hăm dọa:
- Dương Cảnh Duệ! Sáng nay là do mày gặp may thôi! Bây giờ nộp tiền ra đây!
Hình như chàng trai ấy đã bị bọn chúng đánh cho vài trận, giọng anh điềm đạm nhưng nghe ra khá đau đớn:
- Tuần trước tôi đã đưa tiền rồi.
- Mẹ kiếp! Còn nói láo? Tao thấy sáng nay mày vẫn còn tiền để bù mấy bao thuốc cơ mà? Đưa đây!
- Chẳng phải nó đã nói là tiền tôi tự kiếm được sẽ không lấy hay sao?
- Đừng nhiều lời! Đưa tiền đây!
Nghe rõ mồn một vụ trấn lột, Lâm Tuyết bước tới, tay cầm điện thoại, nói lớn:
- Giữa ban ngày ban mặt mà bắt nạt người khác, có tin tôi gọi cảnh sát không?
Bọn giang hồ rõ ràng là không sợ, nhưng bây giờ ngoài hẻm khá đông người, chọn cách rời đi mới là thông minh nhất. Trước khi quay lưng, chúng còn nói với Lâm Tuyết:
- Nó là Dương Cảnh Duệ đấy.
Sau khi chỉ còn hai người, Lâm Tuyết vội hỏi thăm tình hình:
- Anh ổn không?
Các ngón tay thon dài của chàng trai sờ nhẹ lên khóe môi, nơi có một vết bầm nhỏ:
- Không sao.
Lâm Tuyết nhìn từ trên xuống dưới. Chàng trai này bề ngoài trông rất hư hỏng, giống như một kẻ đánh nhau điêu luyện. Một bên tai phải xỏ khuyên, thêm nữa, bây giờ không mặc áo khoác nên để lộ ra cánh tay dán đầy băng cá nhân. Gương mặt lúc nào cũng cau có. Nhưng nhìn giang hồ như vậy mà lại để yên cho người khác đánh ư?
- Anh tên là Dương Cảnh Duệ à? Sao họ lại nói với em điều đó làm gì nhỉ?
Chàng trai phớt lờ câu hỏi, anh nhặt chiếc cặp dưới đất lên, phủi phủi vài cái:
- Lần sau đừng đi đường này, nguy hiểm lắm.
- Nhưng đây là đường về nhà của em. Mỗi ngày đều phải đi.
Dương Cảnh Duệ im lặng vài giây rồi thở dài:
- Haizz... được rồi. Em tên gì?
- Lâm Tuyết ạ!
Nghe cái tên, anh sững người lại. Sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc trở về sự điềm đạm ban đầu, chỉ lạnh lùng gật nhẹ đầu như đã hiểu gì đó. Anh quay lưng bỏ đi mà không nói lời nào làm cho Lâm Tuyết đứng đực mặt ra. Trong đầu cô nảy lên hàng trăm thắc mắc.
Vậy là kể từ đó, cái tên Lâm Cảnh Duệ luôn là dấu chấm hỏi lớn trong đầu Lâm Tuyết. Anh ta trông bí ẩn, phóng khoáng và có một chút dịu dàng ẩn sâu bên trong ánh mắt tưởng chừng như là bất cần đời kia.
Được vài bước, chàng trai lúc nãy đã đuổi theo sau và gọi lớn để Lâm Tuyết dừng lại. Vừa chạy đến nơi, anh ta lập tức nói cảm ơn. Giọng anh vô cùng dịu dàng, khác xa với vẻ khó gần ban nãy. Hai người sánh vai nhau đi trên vỉa hè.
Lâm Tuyết phẩy tay:
- Có gì đâu mà cảm ơn, chuyện nhỏ mà!
- Nhưng... sao em lại tin tôi không lấy trộm đồ...?
- Thì ngày xưa bố em có hút thuốc nên em để ý thôi. Mấy người nghiện thuốc răng vàng lắm. Thêm chuyện lúc nào cũng phải có bật lửa trong người. Nhưng mà răng anh trắng bóc thế kia thì hút kiểu gì?
Khoé môi của chàng trai không tự chủ được mà nhếch lên:
- Cũng thông minh nhỉ?
- Cái đó đương nhiên! Ha ha!... Mà nếu anh không lấy trộm thì sao lại có thuốc lá trong túi vậy?
Không khí im lặng vài giây trước khi anh trầm giọng nói:
- Có người muốn hại tôi... Mà không sao, bỏ đi. Tôi đã quen rồi.
Lâm Tuyết thấy hơi khó hiểu. Nếu là cô bị người khác hãm hại, nhất định sẽ làm ầm lên cho ra lẽ. Cô muốn hỏi sâu hơn nhưng hai người lại chưa thân thiết đến mức đó. Hơn nữa, sắp đến giờ vào lớp rồi, còn phải báo cáo với anh hai nên khó mà dây dưa thêm được. Lâm Tuyết chạy vụt lên phía trước rồi vẫy tay chào tạm biệt:
- Đến trường của em rồi! Chào anh nha!
Chàng trai đứng đó, hai khóe miệng nhếch lên cười mỉm trông thật dịu dàng. Nhìn bóng lưng cô gái đi sâu vào trong cổng, anh mới chợt nhận ra hình như mình chưa kịp hỏi tên của đối phương...
(Truyện chỉ được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
Ngày đầu học tập trên trường, Lâm Tuyết đã làm quen được với một bạn nữ bằng tuổi, tên Phượng Vũ. Cô gái này so với Lâm Tuyết thì có phần ít nói và hướng nội hơn. Hai người tuy học khác khoa nhưng đã gặp nhau vào lúc ăn trưa, nói chuyện khá hợp nên đã lưu số liên lạc. Dù sao cũng đều là tân sinh viên, có bạn bè sẽ cảm thấy đỡ cô đơn hơn một chút.
Sau khi tạm biệt bạn mới tên Phượng Vũ ở cổng trường, Lâm Tuyết lại đi ngược con đường cũ để trở về nhà. Và đương nhiên là vẫn phải đi qua con hẻm lúc sáng.
Càng đi sâu vào bên trong, Lâm Tuyết càng nhìn thấy rõ, hình như có vài người phía trước. Chàng trai cô gặp lúc sáng đang bị vài ba thằng côn đồ vây quanh. Bọn chúng xăm trổ, hút thuốc trông rất đáng sợ. Cả đám đang tranh cãi chuyện gì đó. Tên cầm đầu hăm dọa:
- Dương Cảnh Duệ! Sáng nay là do mày gặp may thôi! Bây giờ nộp tiền ra đây!
Hình như chàng trai ấy đã bị bọn chúng đánh cho vài trận, giọng anh điềm đạm nhưng nghe ra khá đau đớn:
- Tuần trước tôi đã đưa tiền rồi.
- Mẹ kiếp! Còn nói láo? Tao thấy sáng nay mày vẫn còn tiền để bù mấy bao thuốc cơ mà? Đưa đây!
- Chẳng phải nó đã nói là tiền tôi tự kiếm được sẽ không lấy hay sao?
- Đừng nhiều lời! Đưa tiền đây!
Nghe rõ mồn một vụ trấn lột, Lâm Tuyết bước tới, tay cầm điện thoại, nói lớn:
- Giữa ban ngày ban mặt mà bắt nạt người khác, có tin tôi gọi cảnh sát không?
Bọn giang hồ rõ ràng là không sợ, nhưng bây giờ ngoài hẻm khá đông người, chọn cách rời đi mới là thông minh nhất. Trước khi quay lưng, chúng còn nói với Lâm Tuyết:
- Nó là Dương Cảnh Duệ đấy.
Sau khi chỉ còn hai người, Lâm Tuyết vội hỏi thăm tình hình:
- Anh ổn không?
Các ngón tay thon dài của chàng trai sờ nhẹ lên khóe môi, nơi có một vết bầm nhỏ:
- Không sao.
Lâm Tuyết nhìn từ trên xuống dưới. Chàng trai này bề ngoài trông rất hư hỏng, giống như một kẻ đánh nhau điêu luyện. Một bên tai phải xỏ khuyên, thêm nữa, bây giờ không mặc áo khoác nên để lộ ra cánh tay dán đầy băng cá nhân. Gương mặt lúc nào cũng cau có. Nhưng nhìn giang hồ như vậy mà lại để yên cho người khác đánh ư?
- Anh tên là Dương Cảnh Duệ à? Sao họ lại nói với em điều đó làm gì nhỉ?
Chàng trai phớt lờ câu hỏi, anh nhặt chiếc cặp dưới đất lên, phủi phủi vài cái:
- Lần sau đừng đi đường này, nguy hiểm lắm.
- Nhưng đây là đường về nhà của em. Mỗi ngày đều phải đi.
Dương Cảnh Duệ im lặng vài giây rồi thở dài:
- Haizz... được rồi. Em tên gì?
- Lâm Tuyết ạ!
Nghe cái tên, anh sững người lại. Sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc trở về sự điềm đạm ban đầu, chỉ lạnh lùng gật nhẹ đầu như đã hiểu gì đó. Anh quay lưng bỏ đi mà không nói lời nào làm cho Lâm Tuyết đứng đực mặt ra. Trong đầu cô nảy lên hàng trăm thắc mắc.
Vậy là kể từ đó, cái tên Lâm Cảnh Duệ luôn là dấu chấm hỏi lớn trong đầu Lâm Tuyết. Anh ta trông bí ẩn, phóng khoáng và có một chút dịu dàng ẩn sâu bên trong ánh mắt tưởng chừng như là bất cần đời kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.