Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 32: Giải thích không thành
Kati
05/04/2024
Gian phòng khách chỉ còn một mình Phó Thụy và những âm thanh từ ti vi. Các hiệu ứng khi anh và Hoa Hoa đứng chung một khung hình luôn là hình trái tim hoặc thứ gì đó mang đậm màu sắc tình yêu để gây hiểu lầm. Anh chậc một tiếng. Truyền thông chỉ làm vậy để thu hút người xem. Hơn nữa, anh biết rõ diễn viên Hoa Hoa có nhúng tay vào nhưng bản thân anh không làm gì được. Cô ta là nhà đầu tư cho bộ phim mà hai người đang đóng. Phó Thụy chỉ đành ngậm ngùi bỏ qua.
…----------------…
Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào cửa sổ, Lâm Tuyết vẫn còn ngủ, cuộn tròn trong chăn như một chú mèo nhỏ. Hôm nay cô không có tiết nên sẽ ở nhà chạy deadline. Còn Phượng Vũ, sinh viên kinh tế, đành phải dậy để tham gia lớp tài chính lúc 8 giờ.
Phượng Vũ bước xuống nhà, cặp sách quần áo đều tươm tất. Vừa hay thấy được khung cảnh Phó Thụy đang gọi điện cho bố nuôi. Anh mặc quần jeans áo phông rất lịch sự như thể chuẩn bị rời khỏi nhà.
- Thôi, bố với em đi ăn đi. Chiều nay con phải đến sớm để còn make up với tổng duyệt lại nữa. Chắc không có thời gian.
Thấy Phượng Vũ, Phó Thụy tạm biệt bố, cúp máy rồi nhanh chóng quay sang hỏi:
- Ủa? Em dậy sớm thế?
Khác với tưởng tượng của anh, cô bé chỉ “dạ” đúng một tiếng rồi quay đi. Phó Thụy thấy lạ liền vội vàng bước đến gần cô:
- Em sao vậy? Qua nay thấy em lạ lắm.
Đầu Phượng Vũ lắc nhẹ. Cô định xoay người bỏ đi thì bị anh chộp lấy cổ tay:
- Có chuyện gì thế? Nói cho anh đi!
Vùng vằng không thoát ra được lực tay của một người đàn ông, Phượng Vũ mới lí nhí trong miệng:
- Anh- anh bỏ em ra đi mà.
- Không, em phải nói rõ ràng đã.
Phó Thụy nhớ đến chương trình mà anh nhìn thấy lúc vừa về tối qua. Đoán chừng cô bé này đã xem được mấy cảnh thân mật trên truyền hình, anh vội giải thích:
- Cái chuyện mà mấy ngày hôm nay mọi người bàn tán về anh với Hoa Hoa… chỉ là tin đồn thôi.
Ngừng một nhịp, không thấy cô bé trả lời, anh liền nói tiếp:
- Chương trình đó làm truyền thông nên hay gán ghép lung tung để thu hút khán giả… Anh là ca sĩ được nhiều người biết đến, thời gian dài không có bạn gái nên chuyện bị đồn đoán bậy bạ là bình thường. Lần trước thì là nữ ca sĩ A, sau đó là chị rapper B, rồi người mẫu C, còn có cả-
Phượng Vũ ngắt lời:
- Thôi được rồi!
- Ý em là sao?
- Em đâu có nói gì anh đâu! Anh yêu ai là việc của anh chứ liên quan gì đến em?
Lời nói này như mũi tên đâm vào giữa ngực Phó Thụy, anh buông lỏng tay. Sau khi Phượng Vũ rút tay về, cô vừa xoa xoa vừa nói:
- Với lại… Anh xứng đáng với mấy chị trong showbiz hơn là một con nhỏ bình thường còn đang học đại học.
Dứt lời, cô liền bỏ đi, mặc kệ Phó Thụy đang đứng chết tâm tại chỗ. Lần đầu tiên anh cảm nhận được ngực mình đau đến vậy. Cảm giác này lạ lắm, giống như có một đợt sóng đang cuộn trào trong tim.
Mười giờ rưỡi Lâm Tuyết mới thức dậy. Cô ngáp lên ngáp xuống trong lúc lết thân xác nặng trịch xuống tầng trệt.
Đập vào mắt Lâm Tuyết là hình ảnh anh trai mình đang ngồi thẫn thờ trên sô pha. Cô lên tiếng, giọng còn hơi ngái ngủ:
- Sao anh chưa đi quay nữa? Nay không có lịch hả anh hai?
Phó Thụy thấy em gái bước xuống thì giật mình:
- Ơ… ừ… hôm nay rảnh. Chiều tối anh mới có show hát ở gần trung tâm, chắc sẽ về khuya…
- Vậy tối anh không đi ăn với em và bố hở?
- Ừm, dịp khác ha…
Vậy là Lâm Tuyết lẩm bẩm:
- Thế thì trưa đi ăn với anh Cảnh Duệ, tối đi ăn với bố…
- Gì đó? Đi với cái tên kia à?
Anh trai phản ứng cực kì nhanh khiến cô chỉ biết cười trừ:
- Dạ vâng… tranh thủ đi ăn đi chơi chứ cuối tuần em cắm mặt chạy deadline rồi…
Thấy Phó Thụy không nói gì mà chỉ nhếch miệng cười. Chợt nhớ đến hôm nay là ngày nghỉ của anh, cô lắp bắp:
- N- Nè… đừng nói là… anh cũng muốn đi nha!?
…----------------…
Ánh nắng vàng nhạt chiếu vào cửa sổ, Lâm Tuyết vẫn còn ngủ, cuộn tròn trong chăn như một chú mèo nhỏ. Hôm nay cô không có tiết nên sẽ ở nhà chạy deadline. Còn Phượng Vũ, sinh viên kinh tế, đành phải dậy để tham gia lớp tài chính lúc 8 giờ.
Phượng Vũ bước xuống nhà, cặp sách quần áo đều tươm tất. Vừa hay thấy được khung cảnh Phó Thụy đang gọi điện cho bố nuôi. Anh mặc quần jeans áo phông rất lịch sự như thể chuẩn bị rời khỏi nhà.
- Thôi, bố với em đi ăn đi. Chiều nay con phải đến sớm để còn make up với tổng duyệt lại nữa. Chắc không có thời gian.
Thấy Phượng Vũ, Phó Thụy tạm biệt bố, cúp máy rồi nhanh chóng quay sang hỏi:
- Ủa? Em dậy sớm thế?
Khác với tưởng tượng của anh, cô bé chỉ “dạ” đúng một tiếng rồi quay đi. Phó Thụy thấy lạ liền vội vàng bước đến gần cô:
- Em sao vậy? Qua nay thấy em lạ lắm.
Đầu Phượng Vũ lắc nhẹ. Cô định xoay người bỏ đi thì bị anh chộp lấy cổ tay:
- Có chuyện gì thế? Nói cho anh đi!
Vùng vằng không thoát ra được lực tay của một người đàn ông, Phượng Vũ mới lí nhí trong miệng:
- Anh- anh bỏ em ra đi mà.
- Không, em phải nói rõ ràng đã.
Phó Thụy nhớ đến chương trình mà anh nhìn thấy lúc vừa về tối qua. Đoán chừng cô bé này đã xem được mấy cảnh thân mật trên truyền hình, anh vội giải thích:
- Cái chuyện mà mấy ngày hôm nay mọi người bàn tán về anh với Hoa Hoa… chỉ là tin đồn thôi.
Ngừng một nhịp, không thấy cô bé trả lời, anh liền nói tiếp:
- Chương trình đó làm truyền thông nên hay gán ghép lung tung để thu hút khán giả… Anh là ca sĩ được nhiều người biết đến, thời gian dài không có bạn gái nên chuyện bị đồn đoán bậy bạ là bình thường. Lần trước thì là nữ ca sĩ A, sau đó là chị rapper B, rồi người mẫu C, còn có cả-
Phượng Vũ ngắt lời:
- Thôi được rồi!
- Ý em là sao?
- Em đâu có nói gì anh đâu! Anh yêu ai là việc của anh chứ liên quan gì đến em?
Lời nói này như mũi tên đâm vào giữa ngực Phó Thụy, anh buông lỏng tay. Sau khi Phượng Vũ rút tay về, cô vừa xoa xoa vừa nói:
- Với lại… Anh xứng đáng với mấy chị trong showbiz hơn là một con nhỏ bình thường còn đang học đại học.
Dứt lời, cô liền bỏ đi, mặc kệ Phó Thụy đang đứng chết tâm tại chỗ. Lần đầu tiên anh cảm nhận được ngực mình đau đến vậy. Cảm giác này lạ lắm, giống như có một đợt sóng đang cuộn trào trong tim.
Mười giờ rưỡi Lâm Tuyết mới thức dậy. Cô ngáp lên ngáp xuống trong lúc lết thân xác nặng trịch xuống tầng trệt.
Đập vào mắt Lâm Tuyết là hình ảnh anh trai mình đang ngồi thẫn thờ trên sô pha. Cô lên tiếng, giọng còn hơi ngái ngủ:
- Sao anh chưa đi quay nữa? Nay không có lịch hả anh hai?
Phó Thụy thấy em gái bước xuống thì giật mình:
- Ơ… ừ… hôm nay rảnh. Chiều tối anh mới có show hát ở gần trung tâm, chắc sẽ về khuya…
- Vậy tối anh không đi ăn với em và bố hở?
- Ừm, dịp khác ha…
Vậy là Lâm Tuyết lẩm bẩm:
- Thế thì trưa đi ăn với anh Cảnh Duệ, tối đi ăn với bố…
- Gì đó? Đi với cái tên kia à?
Anh trai phản ứng cực kì nhanh khiến cô chỉ biết cười trừ:
- Dạ vâng… tranh thủ đi ăn đi chơi chứ cuối tuần em cắm mặt chạy deadline rồi…
Thấy Phó Thụy không nói gì mà chỉ nhếch miệng cười. Chợt nhớ đến hôm nay là ngày nghỉ của anh, cô lắp bắp:
- N- Nè… đừng nói là… anh cũng muốn đi nha!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.