Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 8: Một giấc
Kati
18/03/2024
Về đến nhà, Lâm Tuyết để chàng trai ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, còn bản thân mình thì chạy đi lấy thuốc sát trùng.
Khoảnh khắc Cảnh Duệ được bàn tay mềm mại của Lâm Tuyết cầm vào, trái tim anh đập nhanh hơn một chút. Đối với người đơn độc như Cảnh Duệ, hành động quan tâm này đã sưởi nắng cho trái tim đã chết từ lâu của anh.
Vừa bôi thuốc, Lâm Tuyết vừa hỏi:
- Anh đánh nhau giỏi như vậy sao lần trước lại để bọn kia trấn lột?
Cảnh Duệ mất vài giây suy nghĩ, phân vân không biết có nên nói ra hết toàn bộ sự thật cho cô nghe không. Rốt cuộc, anh lại lắc nhẹ đầu, chỉ buông một câu thật dịu dàng:
- Hôm nay chẳng phải là có em ở bên cạnh sao? Tôi phải bảo vệ em chứ.
Lâm Tuyết đỏ mặt ho khù khụ. Cô không dám nói gì thêm mà chỉ cắm đầu xử lí vết thương ở tay cho anh.
Sau khi đã băng bó xong cho Cảnh Duệ, Lâm Tuyết còn pha cho anh chút sữa ấm. Cô ngồi xuống bên cạnh nhìn đối phương uống rồi hỏi:
- Nhà anh ở xa đây không?.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
- Quan trọng gì... tôi ít khi về đó lắm...
- Vậy anh thường ngủ ở đâu?
- Bất cứ chỗ nào có mái hiên...
Ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra một năng lượng buồn khiến Lâm Tuyết cảm thấy thương cảm. Dù rất tò mò nhưng cô lại không dám hỏi, chỉ đưa ra một sáng kiến:
- Hay là... anh ở tạm đây hôm nay đi. Dù sao cũng khuya rồi.
Cảnh Duệ muốn từ chối nhưng vết thương và cơ thể ê ẩm này của anh không cho phép. Anh nhìn quanh nhà rồi cẩn thận thăm dò:
- Muộn thế này rồi... Phó Thụy vẫn chưa về à? Làm ca sĩ cực khổ nhỉ?
- Ơ... anh... anh biết anh hai của em? À không đúng! Sao anh biết em là em gái của ca sĩ Phó Thụy?
Hai mắt của Lâm Tuyết mở to, cô còn lắp bắp nữa. Cảnh Duệ cảm thấy trêu cô rất thú vị. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi đó mà lái sang chuyện khác:
- Nhưng nghe nói Phó Thụy rất khó tính, tôi ở đây đêm nay sẽ không bị đánh chết chứ?
- Ha ha, nếu bị phát hiện thì hai ta đều có tội!
- Vậy em tự gánh đi, tôi chạy.
- Trời ơi đồ vong ân bội nghĩa này! Em đánh anh chết trước!
Lâm Tuyết đánh nhẹ vào bắp tay Cảnh Duệ, cả hai bỗng bật cười trong không gian ấm áp của phòng khách. Mối quan hệ của họ cũng từ đây mà thân thiết hơn được một chút.
Thêm vào đó, Lâm Phó Thụy đã sớm gửi tin nhắn nhắc nhở em gái khóa cửa nẻo cẩn thận vì đêm nay anh phải ngủ lại trường quay. Vậy nên Cảnh Duệ có thể yên tâm đánh 1 giấc mà không bị phát hiện.
...----------------...
Lâm Tuyết bị tiếng báo thức buổi sáng làm cho thức giấc. Cô ngồi bật dậy, luống cuống mặc quần áo cho chỉnh tề rồi chạy xuống dưới lầu. Đêm hôm qua để Dương Cảnh Duệ ngủ ở trên ghế sô pha, quên mất rằng nếu lỡ sáng nay Phó Thụy về sớm, mở cửa ra thấy cảnh này chắc chắn sẽ nổi điên lên. Phải nhanh chóng gọi chàng trai kia dậy.
Cô gái nhỏ phóng một mạch đến phòng khách nhưng không thấy Cảnh Duệ đâu. Cô định cất tiếng gọi thì vừa đúng lúc Phó Thụy mở cửa bước vào nhà.
Vẻ mặt của Lâm Tuyết bây giờ trông rất buồn cười. Đầu bù tóc rối, làn da toát mồ hôi trắng bệch. Phó Thụy nhạy bén, nhận ra điều kì lạ liền hỏi:
- Sao cửa nhà không khóa vậy?
Hóa ra là Cảnh Duệ đã về từ sớm tinh mơ. Lâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trước thái độ nghiêm nghị của anh hai, cô vẫn ấp úng:
- A... em... em mới ra ngoài hít thở không khí... Vừa vào nhà thôi...
- Mặt trời vừa ló mà đã dậy rồi cơ? Hôm nay em lạ vậy?
Phó Thụy khẽ đưa tay đẩy chiếc mắt kính của mình. Tuy có chút nghi ngờ nhưng anh không nghĩ ra được nguyên nhân nào, đành phải bất lực tin vào lí do phi logic của em gái:
- Được rồi. Vậy vệ sinh cá nhân đi, anh làm đồ ăn sáng cho.
- Dạaa!
Lâm Tuyết cười tươi rói rồi chạy lên tầng. Tưởng đã thoát một kiếp nạn nhưng cô đã đánh giá thấp năng lực phân tích của Phó Thụy. Anh đã sớm biết có chuyện gì đó, cau mày nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của em gái.
...----------------...
Sau khi lên phòng, Lâm Tuyết moi tờ giấy hôm trước ra để lưu số liên lạc của Dương Cảnh Duệ. Sau buổi tối hôm qua, cô đã có một chút thiện cảm, tin tưởng anh ta là người tốt. Cho dù vẻ bề ngoài có hơi giang hồ thì tối qua cũng là Cảnh Duệ bảo vệ cho cô.
Cuối cùng cô cũng gửi tin nhắn cho anh sau bao ngày lưỡng lự.
“Cảnh Duệ, là em, Lâm Tuyết đây. Anh đã về nhà rồi à?”
Một lúc sau liền có tin nhắn đáp trả.
“Ừm”
Lâm Tuyết đọc xong thì phồng má ra vẻ khó chịu. Biết là con người Cảnh Duệ khó gần rồi nhưng mà có cần lạnh lùng như vậy không? Uổng công đêm qua cưu mang anh ta, đúng là cái đồ ăn cháo đá bát.
Nhưng mới chửi thầm được vài câu, Cảnh Duệ đã nhắn thêm.
“Phải rồi, cảm ơn em chuyện hôm qua. Tối nay có thời gian tôi sẽ mời em đi ăn”
Lâm Tuyết tủm tỉm cười, còn lầm bầm trong miệng:
- Thế này thì còn tạm chấp nhận, hí hí.
Nói gì thì nói, trong đầu Lâm Tuyết vẫn còn hàng vạn, hàng tỉ câu muốn hỏi Dương Cảnh Duệ. Vì sao anh ta lại có những tin đồn xấu? Vì sao anh biết cô là em gái của Phó Thụy? Vân vân và mây mây...
Khoảnh khắc Cảnh Duệ được bàn tay mềm mại của Lâm Tuyết cầm vào, trái tim anh đập nhanh hơn một chút. Đối với người đơn độc như Cảnh Duệ, hành động quan tâm này đã sưởi nắng cho trái tim đã chết từ lâu của anh.
Vừa bôi thuốc, Lâm Tuyết vừa hỏi:
- Anh đánh nhau giỏi như vậy sao lần trước lại để bọn kia trấn lột?
Cảnh Duệ mất vài giây suy nghĩ, phân vân không biết có nên nói ra hết toàn bộ sự thật cho cô nghe không. Rốt cuộc, anh lại lắc nhẹ đầu, chỉ buông một câu thật dịu dàng:
- Hôm nay chẳng phải là có em ở bên cạnh sao? Tôi phải bảo vệ em chứ.
Lâm Tuyết đỏ mặt ho khù khụ. Cô không dám nói gì thêm mà chỉ cắm đầu xử lí vết thương ở tay cho anh.
Sau khi đã băng bó xong cho Cảnh Duệ, Lâm Tuyết còn pha cho anh chút sữa ấm. Cô ngồi xuống bên cạnh nhìn đối phương uống rồi hỏi:
- Nhà anh ở xa đây không?.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
- Quan trọng gì... tôi ít khi về đó lắm...
- Vậy anh thường ngủ ở đâu?
- Bất cứ chỗ nào có mái hiên...
Ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra một năng lượng buồn khiến Lâm Tuyết cảm thấy thương cảm. Dù rất tò mò nhưng cô lại không dám hỏi, chỉ đưa ra một sáng kiến:
- Hay là... anh ở tạm đây hôm nay đi. Dù sao cũng khuya rồi.
Cảnh Duệ muốn từ chối nhưng vết thương và cơ thể ê ẩm này của anh không cho phép. Anh nhìn quanh nhà rồi cẩn thận thăm dò:
- Muộn thế này rồi... Phó Thụy vẫn chưa về à? Làm ca sĩ cực khổ nhỉ?
- Ơ... anh... anh biết anh hai của em? À không đúng! Sao anh biết em là em gái của ca sĩ Phó Thụy?
Hai mắt của Lâm Tuyết mở to, cô còn lắp bắp nữa. Cảnh Duệ cảm thấy trêu cô rất thú vị. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi đó mà lái sang chuyện khác:
- Nhưng nghe nói Phó Thụy rất khó tính, tôi ở đây đêm nay sẽ không bị đánh chết chứ?
- Ha ha, nếu bị phát hiện thì hai ta đều có tội!
- Vậy em tự gánh đi, tôi chạy.
- Trời ơi đồ vong ân bội nghĩa này! Em đánh anh chết trước!
Lâm Tuyết đánh nhẹ vào bắp tay Cảnh Duệ, cả hai bỗng bật cười trong không gian ấm áp của phòng khách. Mối quan hệ của họ cũng từ đây mà thân thiết hơn được một chút.
Thêm vào đó, Lâm Phó Thụy đã sớm gửi tin nhắn nhắc nhở em gái khóa cửa nẻo cẩn thận vì đêm nay anh phải ngủ lại trường quay. Vậy nên Cảnh Duệ có thể yên tâm đánh 1 giấc mà không bị phát hiện.
...----------------...
Lâm Tuyết bị tiếng báo thức buổi sáng làm cho thức giấc. Cô ngồi bật dậy, luống cuống mặc quần áo cho chỉnh tề rồi chạy xuống dưới lầu. Đêm hôm qua để Dương Cảnh Duệ ngủ ở trên ghế sô pha, quên mất rằng nếu lỡ sáng nay Phó Thụy về sớm, mở cửa ra thấy cảnh này chắc chắn sẽ nổi điên lên. Phải nhanh chóng gọi chàng trai kia dậy.
Cô gái nhỏ phóng một mạch đến phòng khách nhưng không thấy Cảnh Duệ đâu. Cô định cất tiếng gọi thì vừa đúng lúc Phó Thụy mở cửa bước vào nhà.
Vẻ mặt của Lâm Tuyết bây giờ trông rất buồn cười. Đầu bù tóc rối, làn da toát mồ hôi trắng bệch. Phó Thụy nhạy bén, nhận ra điều kì lạ liền hỏi:
- Sao cửa nhà không khóa vậy?
Hóa ra là Cảnh Duệ đã về từ sớm tinh mơ. Lâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trước thái độ nghiêm nghị của anh hai, cô vẫn ấp úng:
- A... em... em mới ra ngoài hít thở không khí... Vừa vào nhà thôi...
- Mặt trời vừa ló mà đã dậy rồi cơ? Hôm nay em lạ vậy?
Phó Thụy khẽ đưa tay đẩy chiếc mắt kính của mình. Tuy có chút nghi ngờ nhưng anh không nghĩ ra được nguyên nhân nào, đành phải bất lực tin vào lí do phi logic của em gái:
- Được rồi. Vậy vệ sinh cá nhân đi, anh làm đồ ăn sáng cho.
- Dạaa!
Lâm Tuyết cười tươi rói rồi chạy lên tầng. Tưởng đã thoát một kiếp nạn nhưng cô đã đánh giá thấp năng lực phân tích của Phó Thụy. Anh đã sớm biết có chuyện gì đó, cau mày nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của em gái.
...----------------...
Sau khi lên phòng, Lâm Tuyết moi tờ giấy hôm trước ra để lưu số liên lạc của Dương Cảnh Duệ. Sau buổi tối hôm qua, cô đã có một chút thiện cảm, tin tưởng anh ta là người tốt. Cho dù vẻ bề ngoài có hơi giang hồ thì tối qua cũng là Cảnh Duệ bảo vệ cho cô.
Cuối cùng cô cũng gửi tin nhắn cho anh sau bao ngày lưỡng lự.
“Cảnh Duệ, là em, Lâm Tuyết đây. Anh đã về nhà rồi à?”
Một lúc sau liền có tin nhắn đáp trả.
“Ừm”
Lâm Tuyết đọc xong thì phồng má ra vẻ khó chịu. Biết là con người Cảnh Duệ khó gần rồi nhưng mà có cần lạnh lùng như vậy không? Uổng công đêm qua cưu mang anh ta, đúng là cái đồ ăn cháo đá bát.
Nhưng mới chửi thầm được vài câu, Cảnh Duệ đã nhắn thêm.
“Phải rồi, cảm ơn em chuyện hôm qua. Tối nay có thời gian tôi sẽ mời em đi ăn”
Lâm Tuyết tủm tỉm cười, còn lầm bầm trong miệng:
- Thế này thì còn tạm chấp nhận, hí hí.
Nói gì thì nói, trong đầu Lâm Tuyết vẫn còn hàng vạn, hàng tỉ câu muốn hỏi Dương Cảnh Duệ. Vì sao anh ta lại có những tin đồn xấu? Vì sao anh biết cô là em gái của Phó Thụy? Vân vân và mây mây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.