Người Yêu Số Hai, Anh Trai Số Một
Chương 6: Tình yêu là một con dao nguy hiểm
Kati
18/03/2024
Vài ngày lại trôi qua, tiết trời dần trở lạnh. Lâm Tuyết vẫn không dám liên hệ với số máy trong tờ giấy. Dù sao thì việc dây dưa với kẻ có tai tiếng như vậy sẽ khá là rắc rối.
Tối đến, Lâm Tuyết nằm trên sô pha, cô mặc một bộ đồ ngủ bông hình thú để giữ ấm cơ thể. Ti vi mở tiếng rất to và đồ ăn vặt thì đầy trên bàn. Phải nói là trong cái tiết trời se se lạnh này, được nằm trong nhà, vừa ăn vừa xem ti vi là cảm giác tuyệt vời nhất.
Nhưng xui xẻo cho cô, hôm nay Phó Thụy về nhà sớm. Mới 6, 7 giờ anh đã mở cửa khiến Lâm Tuyết trở tay không kịp. Cô ngồi bật dậy tắt ti vi, nuốt vội miếng bánh rồi lúng túng hỏi:
- A-Anh hai hôm nay không đi làm tới khuya nữa sao!?
Đúng như dự đoán, Phó Thụy nhìn thấy nhà cửa bừa bộn liền cau mày. Anh cởi mũ và khẩu trang ra rồi gằn giọng:
- Không về sớm thì làm sao bắt được đứa lười như em?
- Hic, có lười đâu... em bày đồ ra nhưng lần nào ăn xong cũng dọn sạch sẽ mà.
Định cãi tiếp nhưng thấy ánh nhìn của anh trai đáng sợ quá, Lâm Tuyết đành đứng khỏi ghế:
- Được rồi để em dọn...
Phó Thụy đẩy nhẹ chiếc mắt kính rồi bất lực nói:
- Haizz... Không cần đâu. Để đó anh dọn cho. Lên lầu thay đồ đi.
Nhìn xuống bộ quần áo hình thú bông xù của mình, Lâm Tuyết lí nhí trong cổ họng:
- Hay thật... Giờ đến em mặc đồ như thế nào anh cũng quản...
- Không phải. Là thay đồ để đi chơi.
- A! Thật hả anh?
Lâm Tuyết hớn hở reo lên. Cô ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang. Thoắt một cái đã khoác lên người bộ đồ rất lịch sự. Lúc cả hai chuẩn bị ra khỏi nhà, cô mới sực nhớ ra, hỏi:
- Ủa mà đi đâu vậy anh?
Phó Thụy đáp:
- Anh đi bàn chuyện hợp đồng.
- Hả? Lại lấy em ra làm lá chắn nữa ư?
Chuyện này đã xảy ra khá nhiều lần. Vì nhan sắc của Lâm Phó Thụy nên rất nhiều người muốn tiếp cận anh, và những sao nữ trong showbiz cũng không phải là ngoại lệ. Họ thường lấy lí do bàn chuyện công việc để hẹn anh đi cà phê. Trong những trường hợp khó từ chối, Phó Thụy sẽ buộc phải dắt theo em gái để làm “bóng đèn”, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện yêu đương.
Lâm Tuyết đã quen với chuyện này. Một số lượng nhỏ diễn viên và ca sĩ đã biết mặt cô nhưng không đáng kể.
...----------------...
Đến trước cửa quán cà phê be bé, nằm sâu trong phố, Lâm Tuyết hỏi:
- Lần này là “nhân vật” nào đây anh?
Phó Thụy chỉnh lại khẩu trang của mình. Chiếc mũ lưỡi chai giúp anh che đi mái tóc màu bạch kim nổi bật. Anh mở cửa cho em gái, nói:
- Diễn viên Hoa Hoa.
- À... là cái chị mà hay đóng phim cổ trang ấy hả?
- Ừm.
Hai người đi vào trong, tìm một chiếc bàn ở góc không quá nổi bật. Trong lúc chờ đối phương đến, Lâm Tuyết hơi mất kiên nhẫn liền chống cằm hỏi Phó Thụy:
- Anh hai... em có câu hỏi này...
- Chuyện gì?
- Anh cũng 24, 25 tuổi rồi... ừm... sao đó giờ anh không có người yêu vậy? Gần đây nhiều ca sĩ, diễn viên để ý như thế mà anh đều từ chối... Toàn phải kéo em đi cùng... Hic...
Thấy vẻ mặt em gái nghiêm túc, khác hẳn với thường ngày, Phó Thụy mím môi suy nghĩ vài giây rồi đáp:
- Em còn nhớ lúc em bắt đầu học cấp 2, anh đã căn dặn điều gì không?
Chuyện đã rất lâu về trước nên Lâm Tuyết phải ngẫm ngợi một lúc. Tuy đã có đáp án nhưng cô vẫn chưa tự tin, ngờ vực trả lời:
- Hình như... anh nói là “Tình yêu là một con dao nguy hiểm”? Phải không?
Phó Thụy gật đầu:
- Ừ... Anh đã đọc nhật kí của mẹ sau khi bà ấy mất. Những dòng cuối cùng được viết trong cuốn sổ, anh sẽ không bao giờ quên.
“Tình yêu là một con dao nguy hiểm. Nó không giết người ngay lập tức mà sẽ từ từ làm cho cuộc sống của chủ thể bị hủy hoại. Không bị đâm trước mặt... thì sẽ là sau lưng. Không chết... thì cũng sẽ bị cơn đau dày vò ngày qua ngày...”
Lúc trước, Phó Thụy đã nhắc đi nhắc lại câu nói này cho Lâm Tuyết nghe, không ngờ nó lại là của mẹ. Lúc bố mẹ ruột mất, cô còn quá nhỏ để hiểu nên đến tận bây giờ mới biết chuyện.
Hai anh em đang tâm sự thì nữ diễn viên Hoa Hoa tới cắt ngang mạch cảm xúc. Cô ta có hơi thất vọng khi thấy Lâm Tuyết:
- Chào anh, đây là...
- Là em gái tôi. Cô ngồi đi.
Hoa Hoa ngồi xuống, bộ đồ cô mặc rất sang trọng. Cô bối rối hỏi:
- Sao anh lại dẫn em gái theo...?
Phó Thụy vô cùng lạnh nhạt đáp:
- Có gì bất tiện sao? Chúng ta đi bàn chuyện công việc thôi mà?
- À, không... em chỉ tò mò thôi...
Không lòng vòng thêm, Phó Thụy lập tức vào chủ đề chính:
- Về bộ phim sắp tới, tôi đã xem qua kịch bản. Có thể-
Anh chưa nói xong, Lâm Tuyết đã tròn mắt há miệng:
- Ố! Anh hai! Anh đi đóng phim hả?
Nếu là hợp tác với Hoa Hoa thì chắc chắn anh cũng sẽ đóng phim cổ trang. Phó Thụy gật đầu rồi ra hiệu cho em gái im lặng, sau đó anh nói tiếp:
- Có thể sẽ phải đổi 1 số tình tiết mà tôi cảm thấy không phù hợp. Cô biết đó, tôi xuất thân là ca sĩ, không phải diễn viên. Nếu không cẩn thận thì sẽ nhận phản ứng trái chiều của khán giả.
Người đang cảm thấy hào hứng nhất ở thời điểm hiện tại chính là Lâm Tuyết. Chẳng ngờ anh trai mình một ngày sẽ đi đóng phim, mà còn là với nữa diễn viên xinh đẹp - Hoa Hoa. Chắc chắn anh Phó Thụy trong tạo hình cổ trang sẽ “bùng nổ visual” cho coi.
Tối đến, Lâm Tuyết nằm trên sô pha, cô mặc một bộ đồ ngủ bông hình thú để giữ ấm cơ thể. Ti vi mở tiếng rất to và đồ ăn vặt thì đầy trên bàn. Phải nói là trong cái tiết trời se se lạnh này, được nằm trong nhà, vừa ăn vừa xem ti vi là cảm giác tuyệt vời nhất.
Nhưng xui xẻo cho cô, hôm nay Phó Thụy về nhà sớm. Mới 6, 7 giờ anh đã mở cửa khiến Lâm Tuyết trở tay không kịp. Cô ngồi bật dậy tắt ti vi, nuốt vội miếng bánh rồi lúng túng hỏi:
- A-Anh hai hôm nay không đi làm tới khuya nữa sao!?
Đúng như dự đoán, Phó Thụy nhìn thấy nhà cửa bừa bộn liền cau mày. Anh cởi mũ và khẩu trang ra rồi gằn giọng:
- Không về sớm thì làm sao bắt được đứa lười như em?
- Hic, có lười đâu... em bày đồ ra nhưng lần nào ăn xong cũng dọn sạch sẽ mà.
Định cãi tiếp nhưng thấy ánh nhìn của anh trai đáng sợ quá, Lâm Tuyết đành đứng khỏi ghế:
- Được rồi để em dọn...
Phó Thụy đẩy nhẹ chiếc mắt kính rồi bất lực nói:
- Haizz... Không cần đâu. Để đó anh dọn cho. Lên lầu thay đồ đi.
Nhìn xuống bộ quần áo hình thú bông xù của mình, Lâm Tuyết lí nhí trong cổ họng:
- Hay thật... Giờ đến em mặc đồ như thế nào anh cũng quản...
- Không phải. Là thay đồ để đi chơi.
- A! Thật hả anh?
Lâm Tuyết hớn hở reo lên. Cô ba chân bốn cẳng chạy lên cầu thang. Thoắt một cái đã khoác lên người bộ đồ rất lịch sự. Lúc cả hai chuẩn bị ra khỏi nhà, cô mới sực nhớ ra, hỏi:
- Ủa mà đi đâu vậy anh?
Phó Thụy đáp:
- Anh đi bàn chuyện hợp đồng.
- Hả? Lại lấy em ra làm lá chắn nữa ư?
Chuyện này đã xảy ra khá nhiều lần. Vì nhan sắc của Lâm Phó Thụy nên rất nhiều người muốn tiếp cận anh, và những sao nữ trong showbiz cũng không phải là ngoại lệ. Họ thường lấy lí do bàn chuyện công việc để hẹn anh đi cà phê. Trong những trường hợp khó từ chối, Phó Thụy sẽ buộc phải dắt theo em gái để làm “bóng đèn”, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện yêu đương.
Lâm Tuyết đã quen với chuyện này. Một số lượng nhỏ diễn viên và ca sĩ đã biết mặt cô nhưng không đáng kể.
...----------------...
Đến trước cửa quán cà phê be bé, nằm sâu trong phố, Lâm Tuyết hỏi:
- Lần này là “nhân vật” nào đây anh?
Phó Thụy chỉnh lại khẩu trang của mình. Chiếc mũ lưỡi chai giúp anh che đi mái tóc màu bạch kim nổi bật. Anh mở cửa cho em gái, nói:
- Diễn viên Hoa Hoa.
- À... là cái chị mà hay đóng phim cổ trang ấy hả?
- Ừm.
Hai người đi vào trong, tìm một chiếc bàn ở góc không quá nổi bật. Trong lúc chờ đối phương đến, Lâm Tuyết hơi mất kiên nhẫn liền chống cằm hỏi Phó Thụy:
- Anh hai... em có câu hỏi này...
- Chuyện gì?
- Anh cũng 24, 25 tuổi rồi... ừm... sao đó giờ anh không có người yêu vậy? Gần đây nhiều ca sĩ, diễn viên để ý như thế mà anh đều từ chối... Toàn phải kéo em đi cùng... Hic...
Thấy vẻ mặt em gái nghiêm túc, khác hẳn với thường ngày, Phó Thụy mím môi suy nghĩ vài giây rồi đáp:
- Em còn nhớ lúc em bắt đầu học cấp 2, anh đã căn dặn điều gì không?
Chuyện đã rất lâu về trước nên Lâm Tuyết phải ngẫm ngợi một lúc. Tuy đã có đáp án nhưng cô vẫn chưa tự tin, ngờ vực trả lời:
- Hình như... anh nói là “Tình yêu là một con dao nguy hiểm”? Phải không?
Phó Thụy gật đầu:
- Ừ... Anh đã đọc nhật kí của mẹ sau khi bà ấy mất. Những dòng cuối cùng được viết trong cuốn sổ, anh sẽ không bao giờ quên.
“Tình yêu là một con dao nguy hiểm. Nó không giết người ngay lập tức mà sẽ từ từ làm cho cuộc sống của chủ thể bị hủy hoại. Không bị đâm trước mặt... thì sẽ là sau lưng. Không chết... thì cũng sẽ bị cơn đau dày vò ngày qua ngày...”
Lúc trước, Phó Thụy đã nhắc đi nhắc lại câu nói này cho Lâm Tuyết nghe, không ngờ nó lại là của mẹ. Lúc bố mẹ ruột mất, cô còn quá nhỏ để hiểu nên đến tận bây giờ mới biết chuyện.
Hai anh em đang tâm sự thì nữ diễn viên Hoa Hoa tới cắt ngang mạch cảm xúc. Cô ta có hơi thất vọng khi thấy Lâm Tuyết:
- Chào anh, đây là...
- Là em gái tôi. Cô ngồi đi.
Hoa Hoa ngồi xuống, bộ đồ cô mặc rất sang trọng. Cô bối rối hỏi:
- Sao anh lại dẫn em gái theo...?
Phó Thụy vô cùng lạnh nhạt đáp:
- Có gì bất tiện sao? Chúng ta đi bàn chuyện công việc thôi mà?
- À, không... em chỉ tò mò thôi...
Không lòng vòng thêm, Phó Thụy lập tức vào chủ đề chính:
- Về bộ phim sắp tới, tôi đã xem qua kịch bản. Có thể-
Anh chưa nói xong, Lâm Tuyết đã tròn mắt há miệng:
- Ố! Anh hai! Anh đi đóng phim hả?
Nếu là hợp tác với Hoa Hoa thì chắc chắn anh cũng sẽ đóng phim cổ trang. Phó Thụy gật đầu rồi ra hiệu cho em gái im lặng, sau đó anh nói tiếp:
- Có thể sẽ phải đổi 1 số tình tiết mà tôi cảm thấy không phù hợp. Cô biết đó, tôi xuất thân là ca sĩ, không phải diễn viên. Nếu không cẩn thận thì sẽ nhận phản ứng trái chiều của khán giả.
Người đang cảm thấy hào hứng nhất ở thời điểm hiện tại chính là Lâm Tuyết. Chẳng ngờ anh trai mình một ngày sẽ đi đóng phim, mà còn là với nữa diễn viên xinh đẹp - Hoa Hoa. Chắc chắn anh Phó Thụy trong tạo hình cổ trang sẽ “bùng nổ visual” cho coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.