Chương 42: Bà xã Hàn Lâm là...
T/H12
24/03/2024
Trong lúc nhân vật chính hóa đá. Còn đám nhân vật phụ hóng hớt đứng chờ xem phim hay. Lão sếp vừa dính nghi vấn yêu đương đồng giới. Hôm nay, trình làng cùng lúc hai cô gái, một là người yêu, một tự xưng là bà xã. Rốt cuộc đâu mới là chân ái của sếp Lâm?
Bộ phim đang ở phân cảnh hấp dẫn thì Thiên Hải vừa lúc đi vào. Nó có vẻ không ngạc nhiên lắm. Ung dung đi thẳng đến bên Khánh Linh, nhỏ giọng: “Chị, chị về dạy em học. Không có chị Hải học bài không vô!”
Lời mời giữa lúc quê cơ như thế này, Khánh Linh thầm đội ơn thằng học sinh. Nó đã xuất hiện cứu cô một màn bẽ mặt, tránh cho cô màn ra mắt dư thừa. Khánh Linh vô thức để nó dẫn đi mà mắt không hề một lần nhìn lại Hàn Lâm.
Cô cúi đầu, lầm lũi bước. Dù đã cố cầm gan, nuốt ngược hàng nước mắt. Nhưng đôi mắt bồ câu vẫn ngấn đầy lệ. Dù cố xua đuổi hình ảnh và lời nói vừa rồi để tâm hồn thôi không xáo trộn. Nhưng thật là khó!
Bờ mi nhỏ đâu ngăn được nước. Trên đôi má cô thiếu nữ hồn nhiên, một thời tắm sông, tát ao bắt cá, chợt lăn dài hàng nước mắt. Cô ngồi thụp xuống, hai tay bụm mặt trong garage.
“Chi!” Thiên Hải đang dắt xe. Nó thấy đau lòng. Trong trái tim một chàng trai vốn yêu thương một cô gái chợt phân chia thành hai thái cực đối lập nhau.
Một bên: Cũng tại mày chen chân phá đám. Phá một mình không lại, mày gọi người xúm trợ giúp. Giờ thì hay rồi, mày đã làm người mày yêu tổn thương. Mày là một thằng tồi nhỏ nhen, ích kỉ!
Bên kia liền gân cổ phản bác: Mày nói hay quá! Mày thử yêu đi rồi sẽ biết! Cảm giác mất đi người ấy nó hành hạ, dày vò còn khổ hơn đau răng!
Đêm về thao thức năm canh. Sáng đi học mang theo cái đầu rỗng. Trưa, chiều lôi thôi, lếch thếch đến mấy trung tâm ngồi nghe thầy cô luyện đề mà nửa tiếng cũng chui không nổi vào lỗ tai.
“Cứ như thế này, con rớt là cái chắc mẹ ạ!” Nó mệt mỏi gục đầu lên đùi mẹ khóc ngon lành. Rồi ngủ thiếp đi sau nhiều đêm thức trắng.
Mẹ Thiên Hải thương con. Bà lấy chiếc điện thoại con trai bảo bối đang cầm khư khư trên tay. Màn hình luôn ở chế độ sáng. Trang FB luôn mở, ở đó duy nhất có mỗi avatar con bọt biển dễ thương.
Mẹ Thiên Hải thở dài: Trái Đất này hết gái hay sao mà hai chú cháu nhà này lại nhào vô cùng yêu một cô gái! Giờ lâm vào tình cảnh này, thật sự bó tay!
Nhưng Thiên Hải không chịu thua. Sau một đêm ngủ đủ giấc, cái đầu vốn thông minh của nó lóe lên một ý nghĩ. Nó búng tay, tạm hài lòng với kế hoạch vừa vạch ra trong đầu.
“Mỹ Mỹ! Thím mà không về là hết cơ hội làm thím cháu đó nha!”
“Sao có thể? Chú mày xưa giờ vẫn đợi thím!”
“Đợi thím? Ổng sắp bố cáo vợ khắp thiên hạ, thím còn ở đó mà ảo tưởng!”
“Không thể nào?”
“Không tin thì thím về ngay và luôn!”
Trùng hợp thay, vừa biết tin từ miệng ba, hôm nay chú Lâm đưa Khánh Linh vào công ty làm việc nhân tiện ra mắt vợ tương lai. Thì Thiên Hải nhận được tin bà thím đã về. Nó liền bỏ học bay ra sân bay kéo bà thím Mỹ Mỹ đến thẳng công ty cướp người.
Vậy mới có cảnh giờ này nó ngồi an ủi Khánh Linh: “Thôi chị đừng buồn. Chú Lâm và thím Mỹ Mỹ là thanh mai, trúc mã thời thanh xuân. Hai người vốn là một đôi, em đã gửi hình cho chị rồi còn gì? Thím ấy vì muốn xứng với chú Lâm nên đi du học và làm việc luôn bên đó để tích lũy kinh nghiệm rồi trở về trợ giúp cho chồng.”
“…” Khánh Linh nghe mà lòng đau, tim đau.
“Chị quên chú Lâm đi! Tránh xa chú ấy ra! Từ giờ đừng gặp lại ổng nữa!” Nó ga lăng đưa cánh tay dài chạm vào má người nó thích rồi nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt trong ngần trên làn da trắng sữa: “Chị nín đi! Đừng khóc ở đây! Nếu thèm thì về nhà khóc tiếp! Giờ lên xe em đưa chị đi!” Chứ ở đây thêm chút nữa, Thiên Hải lo ông chú sực tỉnh mộng, vội vàng chạy đi cướp lại người của nó.
Nó nóng ruột đỡ Khánh Linh, để cô ngồi thật vững trên chiếc 50CC nhái mẫu Exciter của nó.
“Chị ôm em vào nha! Em nổ máy đây!” Nó cẩn thận dặn Crush.
Ai dè…
Xe chưa kịp nổ. Ông chú trời đánh thánh đâm của nó đã xuất hiện bế Crush đang ngồi trên xe của nó xuống.
“Khánh Linh! Sao em lại ra đây! Làm anh lo muốn đứng tim!”
Hàn Lâm bế cô, siết vòng tay thật chặt để giữ người yêu. Cảm giác ấm áp này khiến con tim muốn bay vọt ra ngoài vừa rồi dần bình tĩnh lại.
Anh áp mặt mình xuống mặt cô: “Em có biết, anh sắp quy tiên không?” Miệng hỏi xong hôn luôn một cái vào môi cô. Rồi cẩn thận dặn: “Khánh Linh, em hãy nhớ thật kĩ điều này cho anh: Vị trí em trong tim anh là duy nhất! Không một cô gái nào có thể thay thế!”
Khánh Linh còn chưa hết giật mình vì màn cướp người. Nghe anh nói vậy lòng có chút vui nhưng vẫn còn ấm ức: “Anh đúng là xạo! Mau bỏ em xuống kẻo bà xã anh tưởng nhầm em là tiểu tam.”
Anh tán luôn trán mình vào trán cô, phán cho hai chữ: “Bậy bạ!” Rồi ngửa mặt lên trời, rướn cổ nói thật to: “Bà xã Hàn Lâm là bọt biển Khánh Linh!”
Hô to mười lần thấy chưa đủ, anh cúi đầu hỏi cô: “Anh làm liên thanh tới trưa luôn nhé!
Bà xã Hàn Lâm…!”
“Thôi đủ rồi!” Cô đưa tay bịt mỏ anh lại. Vì bà thím Mỹ Mỹ của thằng học sinh và đám tay chân bộ hạ của anh đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Trong hàng tá ánh nhìn tràn đầy phấn khích, có một ánh mắt chất chứa hờn ghen vừa chiếu thẳng vào Khánh Linh.
Bộ phim đang ở phân cảnh hấp dẫn thì Thiên Hải vừa lúc đi vào. Nó có vẻ không ngạc nhiên lắm. Ung dung đi thẳng đến bên Khánh Linh, nhỏ giọng: “Chị, chị về dạy em học. Không có chị Hải học bài không vô!”
Lời mời giữa lúc quê cơ như thế này, Khánh Linh thầm đội ơn thằng học sinh. Nó đã xuất hiện cứu cô một màn bẽ mặt, tránh cho cô màn ra mắt dư thừa. Khánh Linh vô thức để nó dẫn đi mà mắt không hề một lần nhìn lại Hàn Lâm.
Cô cúi đầu, lầm lũi bước. Dù đã cố cầm gan, nuốt ngược hàng nước mắt. Nhưng đôi mắt bồ câu vẫn ngấn đầy lệ. Dù cố xua đuổi hình ảnh và lời nói vừa rồi để tâm hồn thôi không xáo trộn. Nhưng thật là khó!
Bờ mi nhỏ đâu ngăn được nước. Trên đôi má cô thiếu nữ hồn nhiên, một thời tắm sông, tát ao bắt cá, chợt lăn dài hàng nước mắt. Cô ngồi thụp xuống, hai tay bụm mặt trong garage.
“Chi!” Thiên Hải đang dắt xe. Nó thấy đau lòng. Trong trái tim một chàng trai vốn yêu thương một cô gái chợt phân chia thành hai thái cực đối lập nhau.
Một bên: Cũng tại mày chen chân phá đám. Phá một mình không lại, mày gọi người xúm trợ giúp. Giờ thì hay rồi, mày đã làm người mày yêu tổn thương. Mày là một thằng tồi nhỏ nhen, ích kỉ!
Bên kia liền gân cổ phản bác: Mày nói hay quá! Mày thử yêu đi rồi sẽ biết! Cảm giác mất đi người ấy nó hành hạ, dày vò còn khổ hơn đau răng!
Đêm về thao thức năm canh. Sáng đi học mang theo cái đầu rỗng. Trưa, chiều lôi thôi, lếch thếch đến mấy trung tâm ngồi nghe thầy cô luyện đề mà nửa tiếng cũng chui không nổi vào lỗ tai.
“Cứ như thế này, con rớt là cái chắc mẹ ạ!” Nó mệt mỏi gục đầu lên đùi mẹ khóc ngon lành. Rồi ngủ thiếp đi sau nhiều đêm thức trắng.
Mẹ Thiên Hải thương con. Bà lấy chiếc điện thoại con trai bảo bối đang cầm khư khư trên tay. Màn hình luôn ở chế độ sáng. Trang FB luôn mở, ở đó duy nhất có mỗi avatar con bọt biển dễ thương.
Mẹ Thiên Hải thở dài: Trái Đất này hết gái hay sao mà hai chú cháu nhà này lại nhào vô cùng yêu một cô gái! Giờ lâm vào tình cảnh này, thật sự bó tay!
Nhưng Thiên Hải không chịu thua. Sau một đêm ngủ đủ giấc, cái đầu vốn thông minh của nó lóe lên một ý nghĩ. Nó búng tay, tạm hài lòng với kế hoạch vừa vạch ra trong đầu.
“Mỹ Mỹ! Thím mà không về là hết cơ hội làm thím cháu đó nha!”
“Sao có thể? Chú mày xưa giờ vẫn đợi thím!”
“Đợi thím? Ổng sắp bố cáo vợ khắp thiên hạ, thím còn ở đó mà ảo tưởng!”
“Không thể nào?”
“Không tin thì thím về ngay và luôn!”
Trùng hợp thay, vừa biết tin từ miệng ba, hôm nay chú Lâm đưa Khánh Linh vào công ty làm việc nhân tiện ra mắt vợ tương lai. Thì Thiên Hải nhận được tin bà thím đã về. Nó liền bỏ học bay ra sân bay kéo bà thím Mỹ Mỹ đến thẳng công ty cướp người.
Vậy mới có cảnh giờ này nó ngồi an ủi Khánh Linh: “Thôi chị đừng buồn. Chú Lâm và thím Mỹ Mỹ là thanh mai, trúc mã thời thanh xuân. Hai người vốn là một đôi, em đã gửi hình cho chị rồi còn gì? Thím ấy vì muốn xứng với chú Lâm nên đi du học và làm việc luôn bên đó để tích lũy kinh nghiệm rồi trở về trợ giúp cho chồng.”
“…” Khánh Linh nghe mà lòng đau, tim đau.
“Chị quên chú Lâm đi! Tránh xa chú ấy ra! Từ giờ đừng gặp lại ổng nữa!” Nó ga lăng đưa cánh tay dài chạm vào má người nó thích rồi nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt trong ngần trên làn da trắng sữa: “Chị nín đi! Đừng khóc ở đây! Nếu thèm thì về nhà khóc tiếp! Giờ lên xe em đưa chị đi!” Chứ ở đây thêm chút nữa, Thiên Hải lo ông chú sực tỉnh mộng, vội vàng chạy đi cướp lại người của nó.
Nó nóng ruột đỡ Khánh Linh, để cô ngồi thật vững trên chiếc 50CC nhái mẫu Exciter của nó.
“Chị ôm em vào nha! Em nổ máy đây!” Nó cẩn thận dặn Crush.
Ai dè…
Xe chưa kịp nổ. Ông chú trời đánh thánh đâm của nó đã xuất hiện bế Crush đang ngồi trên xe của nó xuống.
“Khánh Linh! Sao em lại ra đây! Làm anh lo muốn đứng tim!”
Hàn Lâm bế cô, siết vòng tay thật chặt để giữ người yêu. Cảm giác ấm áp này khiến con tim muốn bay vọt ra ngoài vừa rồi dần bình tĩnh lại.
Anh áp mặt mình xuống mặt cô: “Em có biết, anh sắp quy tiên không?” Miệng hỏi xong hôn luôn một cái vào môi cô. Rồi cẩn thận dặn: “Khánh Linh, em hãy nhớ thật kĩ điều này cho anh: Vị trí em trong tim anh là duy nhất! Không một cô gái nào có thể thay thế!”
Khánh Linh còn chưa hết giật mình vì màn cướp người. Nghe anh nói vậy lòng có chút vui nhưng vẫn còn ấm ức: “Anh đúng là xạo! Mau bỏ em xuống kẻo bà xã anh tưởng nhầm em là tiểu tam.”
Anh tán luôn trán mình vào trán cô, phán cho hai chữ: “Bậy bạ!” Rồi ngửa mặt lên trời, rướn cổ nói thật to: “Bà xã Hàn Lâm là bọt biển Khánh Linh!”
Hô to mười lần thấy chưa đủ, anh cúi đầu hỏi cô: “Anh làm liên thanh tới trưa luôn nhé!
Bà xã Hàn Lâm…!”
“Thôi đủ rồi!” Cô đưa tay bịt mỏ anh lại. Vì bà thím Mỹ Mỹ của thằng học sinh và đám tay chân bộ hạ của anh đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Trong hàng tá ánh nhìn tràn đầy phấn khích, có một ánh mắt chất chứa hờn ghen vừa chiếu thẳng vào Khánh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.