Chương 10: Bó hoa to
T/H12
02/03/2024
Chiếc xe cũ đã rẽ sang con đường khác. Chỉ để lại cho Hàn Lâm một vệt khói mờ mờ. Vậy mà, anh vẫn đứng trông theo.
Gió thu thôi bay. Áng mây trời cũng thôi trôi dạt. Để che ánh mặt trời cho một kẻ ngốc đang si.
"Bọt biển!
Anh yêu em" Hàn Lâm bất ngờ bắt tay làm loa, ngửa mặt nói vọng vào chín tầng không đang nhàn nhạt nắng.
Cảnh anh phát tiết vào hư không làm chiếc xe bảy chỗ vừa cua ra cổng chính một đoạn phải phanh gấp lùi xe.
"Con bị gì vậy Lâm?" Mẹ anh bước xuống đập vào lưng thằng con trai Út: "Đang ăn bỏ đi. Báo cả nhà đợi. Điện cả chục cuộc cũng không bắt máy.
Bộ...mày bị vợ đá rồi hả?" Bà nhìn nhìn vào bản mặt bị gái bắt mất hồn của con trai nghi ngờ hỏi.
Anh nhìn mẹ một hồi. Bất ngờ đưa tay ôm mặt mẹ cười thật tươi: "Đã tỏ tình đâu đá với đấm. Con tận mắt thấy mặt vợ con rồi!" Nói xong ngông nghênh bỏ đi không thèm nhìn mười con mắt đang thò ra cửa xe hóng hớt.
Mẹ anh: "Cái thằng này! Mày nói cái gì lạ vậy? Không phải mới sáng đã khoe mẹ con dâu út dễ thương sao?" Riết rồi bà cũng khùng theo nó. Ma ma, Phật phật bà không biết đâu mà lần.
Hàn Lâm trở lại chiếc Toyota Camry. Ngồi vào xe nhưng anh không vội khởi động mà mở điện thoại tra google Map. Biết được khoảng cách từ Nhà hàng Mỹ Ngọc đến Trường Đại học Sư phạm, anh canh giờ rồi gửi tin: "Bọt biển!
Em về tới nơi rồi chứ?"
Tin gửi đi, anh hồi hộp chờ mong.
Cô gái nhỏ như hiểu được lòng anh. Rất nhanh đã gửi tin sang: "Mới luôn á chú. Sao chú canh hay vậy?"
Anh cười dịu dàng với con bọt biển: "Linh cảm anh rất tốt!"
"Ồ! Hèn gì chú hay!
Mà chú ơi!"
"Anh đây!"
"Cháu có chuyện này kể chú nghe."
Hàn Lâm tự nhiên giật bắn người. Anh cầu mong câu chuyện cô kể không liên quan gì đến kẻ b.iến thái là anh.
"Anh luôn sẵn lòng."
Lập tức điều anh cầu đã được thần linh đáp ứng: "Cháu biết gã b.iến thái là ai rồi."
"Là ai?" Anh tự nhiên hồi hộp.
"Là chú thằng nhỏ học sinh của cháu."
Hàn Lâm cười. Anh đọc tiếp câu dưới.
"Đó là một tên bị hâm á chú!"
Nụ cười chợt hóa đá năm giây rồi ỉu sìu như cây non gặp mùa đại hạn. Anh nhìn chằm chằm vào bốn chữ 'một tên bị hâm' trái tim đang hưng phấn cuồng nhiệt yêu tự nhiên ớn lạnh.
Anh thốt lên: "Ồ!" Hàn Lâm không ngờ hình tượng anh trong mắt con bọt biển anh yêu lại kém thế? Tin này hơi sốc.
Anh muốn biết lí do: "Sao em đánh giá người ta như vậy?"
Bên kia thoáng chần chừ. Rồi gửi sang: "Hắn vừa có tiền vừa có nhan...mà bị...ế mốc ế meo á chú!
Cháu nghĩ bộ máy trung ương của hắn có vấn đề. Chứ cô gái nào không khoái một nam thần đại gia như hắn."
"Cháu cũng vậy à?"
"Dạ?"
"Ý là cháu cũng khoái mấy anh nam thần lắm polymer ý?"
Chú hỏi gì ngu vậy chú? Cháu có phải vật vô tri đâu?
Nhưng: "Hoàng tử và cô nàng Lọ Lem chỉ có trong truyện cổ thôi chú!"
"À!"
Vì em, anh sẽ hóa phép câu truyện cổ đó có ngoài đời thực.
"Alo! Cửa hàng hoa à? Ship cho tôi bó hồng đỏ 999 đóa."
"Dạ! Cho em xin địa chỉ ạ?"
"Lê Khánh Linh, lớp ĐV1, khoa Văn, trường Đại học Sư phạm thành phố.
Còn phía người tặng cô chỉ cần ghi: Bạch tuộc già của em!"
Thế thôi!
Vậy mà, sáng thứ Hai sau tiết chào cờ đầu tuần, cả lớp ĐV1 đã nháo nhào cả lên vì bó hồng đỏ anh shipper ôm trên tay đứng ở cửa lớp.
"Cho hỏi bạn nào là Lê Khánh Linh?"
Một cái tên được xướng lên, gần bốn mươi đôi mắt lập tức hướng về cô bí thư chi Đoàn của lớp.
Khánh Linh như người cổ đại xuyên không đến thế giới này, cô ngơ ngẩn hết nhìn bạn bè lại nhìn anh giao hàng.
"Anh...có nhầm ai không ạ?" Cô đứng lên trố đôi mắt to đen nhìn sững vào anh kia.
Tự nhiên bị hỏi ngang làm người giao hàng giật mình. Anh ấy nhìn lại dòng địa chỉ và tên người gửi rồi hỏi cô: "Em là Lê Khánh Linh lớp ĐV1?"
"Dạ!"
"Người yêu của em là bạch tuộc già?"
Ơi mẹ ơi!
Trời có sập xuống. Đất có nứt toác ra cuốn cô vào bóng tối, tên cô có thể còn nhầm với người khác. Chứ ba chữ 'bạch tuộc già' kia không thể sai đi đường nào!
Khánh Linh lí nhí: "Dạ!"
Sau tiếng 'dạ' dù nhỏ xíu nhưng tức khắc bó hoa hồng đỏ bự liền áp vào lòng cô. Cùng với bó hoa, chuyện cô có người yêu là một con bạch tuộc già nào đó nháy mắt vang lên cả lớp. Tin xấu đồn xa. Tin đẹp cũng đồn xa. Khiến bao anh chàng đặt tâm dòm ngó đang e dè em còn nhỏ dại chưa dám manh động liền rục rịch chuẩn bị kế sách chinh phục người đẹp cùng con bạch tuộc già xấu xí nào kia.
"Khánh Linh! Tớ yêu cậu ngay từ ngày học đầu tiên!" Thằng lớp phó thư sinh như mấy gã công tử mọt sách trong phim cổ trang, tan học chặn đường về kí túc, mạnh dạn tỏ tình.
Khánh Linh giương đôi mắt trong veo nhìn cậu ấy thật thà nói: "Tớ chưa biết yêu. Và cũng không muốn yêu khi đang học."
Gió thu thôi bay. Áng mây trời cũng thôi trôi dạt. Để che ánh mặt trời cho một kẻ ngốc đang si.
"Bọt biển!
Anh yêu em" Hàn Lâm bất ngờ bắt tay làm loa, ngửa mặt nói vọng vào chín tầng không đang nhàn nhạt nắng.
Cảnh anh phát tiết vào hư không làm chiếc xe bảy chỗ vừa cua ra cổng chính một đoạn phải phanh gấp lùi xe.
"Con bị gì vậy Lâm?" Mẹ anh bước xuống đập vào lưng thằng con trai Út: "Đang ăn bỏ đi. Báo cả nhà đợi. Điện cả chục cuộc cũng không bắt máy.
Bộ...mày bị vợ đá rồi hả?" Bà nhìn nhìn vào bản mặt bị gái bắt mất hồn của con trai nghi ngờ hỏi.
Anh nhìn mẹ một hồi. Bất ngờ đưa tay ôm mặt mẹ cười thật tươi: "Đã tỏ tình đâu đá với đấm. Con tận mắt thấy mặt vợ con rồi!" Nói xong ngông nghênh bỏ đi không thèm nhìn mười con mắt đang thò ra cửa xe hóng hớt.
Mẹ anh: "Cái thằng này! Mày nói cái gì lạ vậy? Không phải mới sáng đã khoe mẹ con dâu út dễ thương sao?" Riết rồi bà cũng khùng theo nó. Ma ma, Phật phật bà không biết đâu mà lần.
Hàn Lâm trở lại chiếc Toyota Camry. Ngồi vào xe nhưng anh không vội khởi động mà mở điện thoại tra google Map. Biết được khoảng cách từ Nhà hàng Mỹ Ngọc đến Trường Đại học Sư phạm, anh canh giờ rồi gửi tin: "Bọt biển!
Em về tới nơi rồi chứ?"
Tin gửi đi, anh hồi hộp chờ mong.
Cô gái nhỏ như hiểu được lòng anh. Rất nhanh đã gửi tin sang: "Mới luôn á chú. Sao chú canh hay vậy?"
Anh cười dịu dàng với con bọt biển: "Linh cảm anh rất tốt!"
"Ồ! Hèn gì chú hay!
Mà chú ơi!"
"Anh đây!"
"Cháu có chuyện này kể chú nghe."
Hàn Lâm tự nhiên giật bắn người. Anh cầu mong câu chuyện cô kể không liên quan gì đến kẻ b.iến thái là anh.
"Anh luôn sẵn lòng."
Lập tức điều anh cầu đã được thần linh đáp ứng: "Cháu biết gã b.iến thái là ai rồi."
"Là ai?" Anh tự nhiên hồi hộp.
"Là chú thằng nhỏ học sinh của cháu."
Hàn Lâm cười. Anh đọc tiếp câu dưới.
"Đó là một tên bị hâm á chú!"
Nụ cười chợt hóa đá năm giây rồi ỉu sìu như cây non gặp mùa đại hạn. Anh nhìn chằm chằm vào bốn chữ 'một tên bị hâm' trái tim đang hưng phấn cuồng nhiệt yêu tự nhiên ớn lạnh.
Anh thốt lên: "Ồ!" Hàn Lâm không ngờ hình tượng anh trong mắt con bọt biển anh yêu lại kém thế? Tin này hơi sốc.
Anh muốn biết lí do: "Sao em đánh giá người ta như vậy?"
Bên kia thoáng chần chừ. Rồi gửi sang: "Hắn vừa có tiền vừa có nhan...mà bị...ế mốc ế meo á chú!
Cháu nghĩ bộ máy trung ương của hắn có vấn đề. Chứ cô gái nào không khoái một nam thần đại gia như hắn."
"Cháu cũng vậy à?"
"Dạ?"
"Ý là cháu cũng khoái mấy anh nam thần lắm polymer ý?"
Chú hỏi gì ngu vậy chú? Cháu có phải vật vô tri đâu?
Nhưng: "Hoàng tử và cô nàng Lọ Lem chỉ có trong truyện cổ thôi chú!"
"À!"
Vì em, anh sẽ hóa phép câu truyện cổ đó có ngoài đời thực.
"Alo! Cửa hàng hoa à? Ship cho tôi bó hồng đỏ 999 đóa."
"Dạ! Cho em xin địa chỉ ạ?"
"Lê Khánh Linh, lớp ĐV1, khoa Văn, trường Đại học Sư phạm thành phố.
Còn phía người tặng cô chỉ cần ghi: Bạch tuộc già của em!"
Thế thôi!
Vậy mà, sáng thứ Hai sau tiết chào cờ đầu tuần, cả lớp ĐV1 đã nháo nhào cả lên vì bó hồng đỏ anh shipper ôm trên tay đứng ở cửa lớp.
"Cho hỏi bạn nào là Lê Khánh Linh?"
Một cái tên được xướng lên, gần bốn mươi đôi mắt lập tức hướng về cô bí thư chi Đoàn của lớp.
Khánh Linh như người cổ đại xuyên không đến thế giới này, cô ngơ ngẩn hết nhìn bạn bè lại nhìn anh giao hàng.
"Anh...có nhầm ai không ạ?" Cô đứng lên trố đôi mắt to đen nhìn sững vào anh kia.
Tự nhiên bị hỏi ngang làm người giao hàng giật mình. Anh ấy nhìn lại dòng địa chỉ và tên người gửi rồi hỏi cô: "Em là Lê Khánh Linh lớp ĐV1?"
"Dạ!"
"Người yêu của em là bạch tuộc già?"
Ơi mẹ ơi!
Trời có sập xuống. Đất có nứt toác ra cuốn cô vào bóng tối, tên cô có thể còn nhầm với người khác. Chứ ba chữ 'bạch tuộc già' kia không thể sai đi đường nào!
Khánh Linh lí nhí: "Dạ!"
Sau tiếng 'dạ' dù nhỏ xíu nhưng tức khắc bó hoa hồng đỏ bự liền áp vào lòng cô. Cùng với bó hoa, chuyện cô có người yêu là một con bạch tuộc già nào đó nháy mắt vang lên cả lớp. Tin xấu đồn xa. Tin đẹp cũng đồn xa. Khiến bao anh chàng đặt tâm dòm ngó đang e dè em còn nhỏ dại chưa dám manh động liền rục rịch chuẩn bị kế sách chinh phục người đẹp cùng con bạch tuộc già xấu xí nào kia.
"Khánh Linh! Tớ yêu cậu ngay từ ngày học đầu tiên!" Thằng lớp phó thư sinh như mấy gã công tử mọt sách trong phim cổ trang, tan học chặn đường về kí túc, mạnh dạn tỏ tình.
Khánh Linh giương đôi mắt trong veo nhìn cậu ấy thật thà nói: "Tớ chưa biết yêu. Và cũng không muốn yêu khi đang học."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.