Chương 19: Giây phút tương ngộ
T/H12
02/03/2024
Chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng Khánh Linh cũng thấy được chàng trai trong chiếc màu áo xanh lam. Cô mừng mà ríu luôn cả lưỡi. Chân tay vì thế cũng đơ ngang. Tay không vẫy. Cũng không hề chạy bổ nhào như trong mơ. Cô chỉ biết đứng lặng. Đôi mắt bồ câu tròn xoe đau đáu vào mặt người ta
Khi chiếc mũi cao dưới đôi kính đen, bờ môi từng áp sát cô trong mơ và mái tóc ngắn gọn gàng hiện rõ trong đáy mắt. Khánh Linh thật sự hóa đá. Cô không thể tin giấc mơ hoang đường kia lại ứng nghiệm ngay đời thực.
Cô vô thức nhìn người ta chằm chằm. Người ấy càng đến gần. Nụ cười càng đậm trên khóe môi.
Khánh Linh cuộn hai bàn tay, mím chặt môi...Và ngó lơ coi như không biết.
"Hi! Em!" Giọng trầm ấm quen thuộc. Cô nghe mà tự nhiên tức anh ách muốn hét thẳng vô bản mặt đẹp trai thấy phát chán xuất hiện không đúng lúc đó: "Hi gì mà hi! Ai là em chú! Già rồi còn hám gái non..Hế!"
Nhưng...dẫu sao người ta cũng thuộc hàng trưởng bối nên Khánh Linh chỉ biết xả cục tức bằng việc gạt vật chắn trước mắt qua bên: "Chú tránh ra cho tôi cái!" Người cô chờ là anh Hàn Lâm làm mướn bên Canada về chứ không phải ông Hàn Lâm đại gia làm chủ công ty to ở thành phố này!
Anh không giận còn vui vẻ hợp tác. Thuận theo cú hắt hủi của cô, đứng bên. Rồi bâng quơ hỏi: "Không phải em đi đón người yêu sao?" Hàn Lâm lười biếng buông tay kéo chiếc vali, bất ngờ cúi đầu dòm sát vào mặt Khánh Linh.
Ui! Tình huống này y trong mơ nha!
Để ngừa diễn biến tiếp theo, cô đưa hai tay bịp kín luôn cái miệng quyến rũ đang cười kia. Rồi phùng mang trợn mắt giáo huấn ông chồng hư...Hihi nhầm...ông chú đứa học trò.
"Chú định cướp nụ hôn đầu của tôi hả? Nói cho chú biết, đêm hồi hôm chú hôn tôi không kịp phản kháng, giờ đừng hòng nha!" Cô bấu luôn một cái thật chặt. Chặt đến nỗi Khánh Linh có cảm giác môi ông chú sắp bẹp dí trong lòng bàn tay mình luôn.
Hàn Lâm càng thích thú. Vì anh vừa phát hiện ra...
"Em c..ũng...th..ích anh, đúng không?"
Khánh Linh bóp mạnh tay, trừng mắt: "Ai thích chú? Ăn nói cẩn thận chút!" Để người cô yêu nghe được là ảnh quay về Canada ngay.
Ai ngờ người kia không biết nỗi lo trong lòng cô nên phá tới: "Em..m..ới nói c..òn gì! Kiss kiss...đó. Có thích anh..mới cho anh...kiss chứ!"
"Ngậm mồm!" Khánh Linh phát bực. Cô gia tăng lực như nắm luôn miệng ông chú già.
Hàn Lâm không đau, tranh thủ tận dụng cơ hội hôn đôi tay ngọc. Một lúc sau, Khánh Linh nhận ra người trước mặt nhắm mắt như phê cái gì đó, vừa lúc cô phát hiện lòng bàn tay mình có vật mềm mơn man. Cô bạt luôn cho anh cái: "Chú dám dê tôi!"
Hàn Lâm thấy đúng nên chẳng thanh minh. Anh xoa xoa miệng vài cái rồi nói: "Em thật ngang ngược. Đã thích không muốn buông còn trách anh. Mà em nhìn kìa..." Anh bất ngờ đưa tay ôm đầu cô xoay về một hướng. Rồi chỉ cho cô thấy một đôi cách đó không xa: "Người ta được người yêu đón ôm hôn đã đời. Còn anh...bị người yêu hành hạ muốn nát!"
Khánh Linh vừa thẹn vừa xao xuyến. Cô nuốt ngụm nước miếng. Rồi đẩy anh đi: "Chú xuống máy bay rồi thì về nhà đi ha! Ở đây không còn việc của chú!" Khánh Linh đẩy luôn chiếc vali về phía anh: "Về đi ha!"
"Anh về! Em còn ở lại làm gì?"
Cô liếc anh, khẽ dịch người sang hướng khác: "Không liên quan gì chú!"
"Sao không liên quan? Người em đón đã đón được rồi đây! Em phải chở anh về chứ?"
"Chú Lâm! Người tôi đón là người tôi yêu. Ảnh cũng tên Hàn Lâm! Nhưng Hàn Lâm của tôi gọi lên hay hơn tên chú!"
"À!" Anh che miệng giấu nụ cười. Rồi hỏi tiếp cô: "Vậy Hàn Lâm người yêu em mặc trang phục gì?"
"Chú thật nhiều chuyện."
"Em cứ nói, biết đâu anh ngồi chung chuyến."
Khánh Linh nghi ngờ nhưng thấy cũng có lí: "Ảnh dặn tôi, ảnh mặc chiếc áo như bức ảnh đã gửi."
"Có phải áo sơmi màu xanh lam không?"
"Phải!"
"Vậy em đón đúng người rồi! Đây! Em nhìn kĩ lại coi."
"Nhìn kĩ gì?"
"Người em đón là anh!" Hàn Lâm chỉ tay vào chiếc áo sơ mi xanh mình đang mặc. Rồi tiện thể xoay lưng lại cho cô ngắm.
Anh vừa quay người. Bóng lưng anh tức thì đập vào mắt Khánh Linh. Hình ảnh thật liền trùng khít với bóng lưng trong bức ảnh.
Con tim cô rung lên một hồi chuông mừng ngày gặp mặt. Nội tâm rúng động không ngừng.
Cô bước thật chậm về phía anh. Khẽ khàng đưa tay chạm vào bóng lưng. Mân mê lớp áo xanh thơm mùi gỗ mộc. Bàn tay dịch chuyển dần lên cổ. Và nhẹ nhàng chạm vào sau ót cô từng tương tư. Từng sợi tóc ngắn sau đầu cô ước ao đếm nay đã có thể trực tiếp vuốt ve. Cảm giác này mới thích làm sao! Tất cả như bước ra từ bức ảnh ngày nào anh gửi cho cô.
Khi đã ngắm đủ. Chạm vào cũng tương đối. Khánh Linh bất ngờ muốn kiểm chứng: "Avatar của anh là gì?"
"Bạch tuộc già!"
"Còn của em?"
"Con bọt biển màu vàng hình tròn siêu cute."
"Em từng nhận xét nụ cười của anh?"
"Cười đểu nhỉ?"
"Câu đầu tiên anh hỏi em?"
"Cháu có người yêu chưa?"
"Em trả lời anh như thế nào?"
"Bộ chú thèm bà thím lắm rồi hả?"
Như cuốn phim tua ngược quay về ngày gặp gỡ đầu tiên. Khánh Linh bất ngờ phát sốt. Cả người cô run rấy. Cô nhẹ nhàng thoái lui ra sau. Lùi dần, lùi dần. Rồi bất ngờ xoay lưng bỏ chạy.
Hàn Lâm nào biết. Anh nói: "Khánh Linh! Sẵn đây, anh muốn nói thêm: Anh rất rất rất thèm...em làm bà thím ở bên cạnh anh. Nên em cho anh cơ hội nha!"
Khi chiếc mũi cao dưới đôi kính đen, bờ môi từng áp sát cô trong mơ và mái tóc ngắn gọn gàng hiện rõ trong đáy mắt. Khánh Linh thật sự hóa đá. Cô không thể tin giấc mơ hoang đường kia lại ứng nghiệm ngay đời thực.
Cô vô thức nhìn người ta chằm chằm. Người ấy càng đến gần. Nụ cười càng đậm trên khóe môi.
Khánh Linh cuộn hai bàn tay, mím chặt môi...Và ngó lơ coi như không biết.
"Hi! Em!" Giọng trầm ấm quen thuộc. Cô nghe mà tự nhiên tức anh ách muốn hét thẳng vô bản mặt đẹp trai thấy phát chán xuất hiện không đúng lúc đó: "Hi gì mà hi! Ai là em chú! Già rồi còn hám gái non..Hế!"
Nhưng...dẫu sao người ta cũng thuộc hàng trưởng bối nên Khánh Linh chỉ biết xả cục tức bằng việc gạt vật chắn trước mắt qua bên: "Chú tránh ra cho tôi cái!" Người cô chờ là anh Hàn Lâm làm mướn bên Canada về chứ không phải ông Hàn Lâm đại gia làm chủ công ty to ở thành phố này!
Anh không giận còn vui vẻ hợp tác. Thuận theo cú hắt hủi của cô, đứng bên. Rồi bâng quơ hỏi: "Không phải em đi đón người yêu sao?" Hàn Lâm lười biếng buông tay kéo chiếc vali, bất ngờ cúi đầu dòm sát vào mặt Khánh Linh.
Ui! Tình huống này y trong mơ nha!
Để ngừa diễn biến tiếp theo, cô đưa hai tay bịp kín luôn cái miệng quyến rũ đang cười kia. Rồi phùng mang trợn mắt giáo huấn ông chồng hư...Hihi nhầm...ông chú đứa học trò.
"Chú định cướp nụ hôn đầu của tôi hả? Nói cho chú biết, đêm hồi hôm chú hôn tôi không kịp phản kháng, giờ đừng hòng nha!" Cô bấu luôn một cái thật chặt. Chặt đến nỗi Khánh Linh có cảm giác môi ông chú sắp bẹp dí trong lòng bàn tay mình luôn.
Hàn Lâm càng thích thú. Vì anh vừa phát hiện ra...
"Em c..ũng...th..ích anh, đúng không?"
Khánh Linh bóp mạnh tay, trừng mắt: "Ai thích chú? Ăn nói cẩn thận chút!" Để người cô yêu nghe được là ảnh quay về Canada ngay.
Ai ngờ người kia không biết nỗi lo trong lòng cô nên phá tới: "Em..m..ới nói c..òn gì! Kiss kiss...đó. Có thích anh..mới cho anh...kiss chứ!"
"Ngậm mồm!" Khánh Linh phát bực. Cô gia tăng lực như nắm luôn miệng ông chú già.
Hàn Lâm không đau, tranh thủ tận dụng cơ hội hôn đôi tay ngọc. Một lúc sau, Khánh Linh nhận ra người trước mặt nhắm mắt như phê cái gì đó, vừa lúc cô phát hiện lòng bàn tay mình có vật mềm mơn man. Cô bạt luôn cho anh cái: "Chú dám dê tôi!"
Hàn Lâm thấy đúng nên chẳng thanh minh. Anh xoa xoa miệng vài cái rồi nói: "Em thật ngang ngược. Đã thích không muốn buông còn trách anh. Mà em nhìn kìa..." Anh bất ngờ đưa tay ôm đầu cô xoay về một hướng. Rồi chỉ cho cô thấy một đôi cách đó không xa: "Người ta được người yêu đón ôm hôn đã đời. Còn anh...bị người yêu hành hạ muốn nát!"
Khánh Linh vừa thẹn vừa xao xuyến. Cô nuốt ngụm nước miếng. Rồi đẩy anh đi: "Chú xuống máy bay rồi thì về nhà đi ha! Ở đây không còn việc của chú!" Khánh Linh đẩy luôn chiếc vali về phía anh: "Về đi ha!"
"Anh về! Em còn ở lại làm gì?"
Cô liếc anh, khẽ dịch người sang hướng khác: "Không liên quan gì chú!"
"Sao không liên quan? Người em đón đã đón được rồi đây! Em phải chở anh về chứ?"
"Chú Lâm! Người tôi đón là người tôi yêu. Ảnh cũng tên Hàn Lâm! Nhưng Hàn Lâm của tôi gọi lên hay hơn tên chú!"
"À!" Anh che miệng giấu nụ cười. Rồi hỏi tiếp cô: "Vậy Hàn Lâm người yêu em mặc trang phục gì?"
"Chú thật nhiều chuyện."
"Em cứ nói, biết đâu anh ngồi chung chuyến."
Khánh Linh nghi ngờ nhưng thấy cũng có lí: "Ảnh dặn tôi, ảnh mặc chiếc áo như bức ảnh đã gửi."
"Có phải áo sơmi màu xanh lam không?"
"Phải!"
"Vậy em đón đúng người rồi! Đây! Em nhìn kĩ lại coi."
"Nhìn kĩ gì?"
"Người em đón là anh!" Hàn Lâm chỉ tay vào chiếc áo sơ mi xanh mình đang mặc. Rồi tiện thể xoay lưng lại cho cô ngắm.
Anh vừa quay người. Bóng lưng anh tức thì đập vào mắt Khánh Linh. Hình ảnh thật liền trùng khít với bóng lưng trong bức ảnh.
Con tim cô rung lên một hồi chuông mừng ngày gặp mặt. Nội tâm rúng động không ngừng.
Cô bước thật chậm về phía anh. Khẽ khàng đưa tay chạm vào bóng lưng. Mân mê lớp áo xanh thơm mùi gỗ mộc. Bàn tay dịch chuyển dần lên cổ. Và nhẹ nhàng chạm vào sau ót cô từng tương tư. Từng sợi tóc ngắn sau đầu cô ước ao đếm nay đã có thể trực tiếp vuốt ve. Cảm giác này mới thích làm sao! Tất cả như bước ra từ bức ảnh ngày nào anh gửi cho cô.
Khi đã ngắm đủ. Chạm vào cũng tương đối. Khánh Linh bất ngờ muốn kiểm chứng: "Avatar của anh là gì?"
"Bạch tuộc già!"
"Còn của em?"
"Con bọt biển màu vàng hình tròn siêu cute."
"Em từng nhận xét nụ cười của anh?"
"Cười đểu nhỉ?"
"Câu đầu tiên anh hỏi em?"
"Cháu có người yêu chưa?"
"Em trả lời anh như thế nào?"
"Bộ chú thèm bà thím lắm rồi hả?"
Như cuốn phim tua ngược quay về ngày gặp gỡ đầu tiên. Khánh Linh bất ngờ phát sốt. Cả người cô run rấy. Cô nhẹ nhàng thoái lui ra sau. Lùi dần, lùi dần. Rồi bất ngờ xoay lưng bỏ chạy.
Hàn Lâm nào biết. Anh nói: "Khánh Linh! Sẵn đây, anh muốn nói thêm: Anh rất rất rất thèm...em làm bà thím ở bên cạnh anh. Nên em cho anh cơ hội nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.