Chương 16: Ai xuống nước trước
Mèo Ami
06/05/2017
Tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, cảm thấy tay chân nhức mỏi nhưng quan
trọng là cái bụng yêu quý chỉ còn âm ỉ đau thôi chứ không đến nỗi đau
đến chết đi sống lại như hôm qua, lúc này cửa phòng mở ra, tên tiểu thụ
đáng ghét đang tiến vào, chúng tôi chạm mắt nhau nhưng tôi không muốn
nhìn mặt anh ta nên giả vờ xoay người sang bên kia ngủ tiếp.
“Cô tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”. Anh ta nhẹ nhàng hỏi
Tôi vẫn im lặng
“Thế nào? Vẫn còn giận tôi sao?”. Anh ta xoay vai tôi lại.
Tôi nhìn trừng trừng anh ta nhưng vẫn không nói lời nào.
“Thôi mà, tôi xin lỗi được chưa, đừng giận dỗi nữa”. Bỗng dưng anh ta dịu dàng nhìn tôi rồi vuốt sợi tóc ra sau tai cho tôi.
Không hiểu sao, lúc này nước mắt của tôi không khống chế được chảy ra, lúc mới đến thế giới này tuy rằng có lúng túng, sợ hãi nhưng tôi vẫn không khóc hay lúc tranh cãi kịch liệt với Thiên Khải tôi vẫn cố nhịn không rơi giọt nước mắt nào. Nhưng không hiểu sao khi anh ta đối xử dịu dàng thế này tôi lại không kìm nén được nước mắt, cứ như bao uất ức, sợ hãi, giận dỗi, mệt mỏi đã được tích tụ bao lâu đều xả ra hết vậy, càng lúc tôi khóc càng lớn hơn.
Boss nhìn thấy tôi khóc đứt ruột đứt gan như vậy cũng bối rối, vội lấy tay lau nước mắt cho tôi nhỏ nhẹ dỗ dành tôi, nhưng anh ta càng dỗ tôi càng khóc nhiều hơn. Cuối cùng không biết làm gì để tôi ngừng khóc nên anh ta ôm tôi vào lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi. Khóc một lúc sau thì tôi kiệt sức nên tiếng khóc cứ nhỏ dần rồi im hẳn, đến khi tôi ngẩng đầu lên thì áo Thiên Khải đã ướt một mảng lớn rồi. Tôi hơi xấu hổ nhìn ra chỗ khác còn anh ta dường như không quan tâm lắm về việc cái áo hàng hiệu của mình dính đầy nước mắt nước mũi của tôi chỉ bình thản lấy hộp cháo trên bàn đưa cho tôi.
“Cô ăn cháo đi rồi uống thuốc, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đến tuần sau hãy đi làm”
“Tôi xin nghỉ làm rồi mà” Tôi bướng bỉnh.
“Nhưng tôi chưa phê chuẩn mà nhỉ?”
“Tôi không biết, tôi muốn nghỉ việc”
Đột nhiên, anh ta đặt tay lên vai tôi sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, gương mặt đẹp trai kề sát lại, tôi còn cảm nhận được hơi thở mang hương bạc hà của anh ta :
“Ngoan, nghỉ ngơi cho khỏe, tuần sau đi làm lại.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm, tên này rất ghét thân cận với người khác mà sao tự nhiên lại..?
Chắc cũng bất ngờ với hành động của mình nên anh ta vội vàng đứng dậy:
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đi làm đây”. Rồi đi nhanh ra cửa.
“Cô tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?”. Anh ta nhẹ nhàng hỏi
Tôi vẫn im lặng
“Thế nào? Vẫn còn giận tôi sao?”. Anh ta xoay vai tôi lại.
Tôi nhìn trừng trừng anh ta nhưng vẫn không nói lời nào.
“Thôi mà, tôi xin lỗi được chưa, đừng giận dỗi nữa”. Bỗng dưng anh ta dịu dàng nhìn tôi rồi vuốt sợi tóc ra sau tai cho tôi.
Không hiểu sao, lúc này nước mắt của tôi không khống chế được chảy ra, lúc mới đến thế giới này tuy rằng có lúng túng, sợ hãi nhưng tôi vẫn không khóc hay lúc tranh cãi kịch liệt với Thiên Khải tôi vẫn cố nhịn không rơi giọt nước mắt nào. Nhưng không hiểu sao khi anh ta đối xử dịu dàng thế này tôi lại không kìm nén được nước mắt, cứ như bao uất ức, sợ hãi, giận dỗi, mệt mỏi đã được tích tụ bao lâu đều xả ra hết vậy, càng lúc tôi khóc càng lớn hơn.
Boss nhìn thấy tôi khóc đứt ruột đứt gan như vậy cũng bối rối, vội lấy tay lau nước mắt cho tôi nhỏ nhẹ dỗ dành tôi, nhưng anh ta càng dỗ tôi càng khóc nhiều hơn. Cuối cùng không biết làm gì để tôi ngừng khóc nên anh ta ôm tôi vào lòng vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi. Khóc một lúc sau thì tôi kiệt sức nên tiếng khóc cứ nhỏ dần rồi im hẳn, đến khi tôi ngẩng đầu lên thì áo Thiên Khải đã ướt một mảng lớn rồi. Tôi hơi xấu hổ nhìn ra chỗ khác còn anh ta dường như không quan tâm lắm về việc cái áo hàng hiệu của mình dính đầy nước mắt nước mũi của tôi chỉ bình thản lấy hộp cháo trên bàn đưa cho tôi.
“Cô ăn cháo đi rồi uống thuốc, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đến tuần sau hãy đi làm”
“Tôi xin nghỉ làm rồi mà” Tôi bướng bỉnh.
“Nhưng tôi chưa phê chuẩn mà nhỉ?”
“Tôi không biết, tôi muốn nghỉ việc”
Đột nhiên, anh ta đặt tay lên vai tôi sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi, gương mặt đẹp trai kề sát lại, tôi còn cảm nhận được hơi thở mang hương bạc hà của anh ta :
“Ngoan, nghỉ ngơi cho khỏe, tuần sau đi làm lại.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm, tên này rất ghét thân cận với người khác mà sao tự nhiên lại..?
Chắc cũng bất ngờ với hành động của mình nên anh ta vội vàng đứng dậy:
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi về đi làm đây”. Rồi đi nhanh ra cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.