Chương 5: Boss Khải Xuất Chiêu
Mèo Ami
09/02/2017
“Giám đốc , nước của anh đây “ tôi gõ cửa
“Vào đi”
Tôi lễ phép bưng nước vào cho boss , anh ta đang cười mỉm nhìn tôi, hôm nay anh ta không đeo mắt kính nên nhìn bớt áp đảo người khác hơn một chút . Địch không động , ta không động tôi bưng cái khay đứng cảnh giác nhìn anh ta.
“Sao hôm nay lễ phép thế? Hôm qua mạnh mẽ lắm mà?” Anh ta cười khiêu khích nhìn tôi
“Xin lỗi giám đốc , tại tôi lo cho sức khỏe của anh nên hơi lớn tiếng”
“Cô Minh Tuệ mà cũng xin lỗi người khác à ?Lạ nhỉ?”
“Tôi..”
“Gỉa bộ cái gì , độ nổi tiếng của cô ai mà không biết”
“Ý anh là sao?”
“ Cấp 2 đánh bạn nam trong lớp học võ , người bị đánh chảy máu mũi ,người bị khâu 5 mũi, được phong làm đại ca của trường . Cấp 3 đánh bại chị đại của trường tiếp tục lên làm đại ca thống trị suốt 3 năm . Sau đó được gia đình cho đi du học , mới tốt nghiệp xong thì bị trục xuất về nước vì tội gây rối trật tự công cộng vì đánh 1 cô gái phải nhập viện bằng giày cao gót do giành đàn ông trong bar, say xỉn đốt trụi nhà kho của hàng xóm ..”
“Thôi thôi! Anh đừng nói nữa , chuyện gì qua rồi thì cho qua đi , giờ tôi tu rồi ” Tôi vội vàng ngắt lời anh ta Tthật không ngờ cái cô Tuệ này quá khứ lại khủng đến vậy , tôi cũng có chút giật mình
“Thật sao…?” Anh ta vẫn tiếp tục cười đểu
“Thật 100%” Tôi gật đầu như giã tỏi
“Được rồi đi chuẩn bị tài liệu sáng mai họp đi”
“Dạ”
“À mà khoan …”
“Có việc gì nữa ạ ?”
“Còn 45’ nữa để mang nước lên đấy”
Tôi căm hận nói thầm “ Đồ khốn”
“Cô chửi thầm tôi gì thế nghe không rõ lắm “ Anh ta chống cằm nhìn tôi nhếch mép hỏi.
“Đâu có , tôi làm gì dám chửi anh , tôi nói là tôi sẽ sắp xếp công việc thật ổn , toàn lực phục vụ giám đốc”. Tôi gắng nịnh anh ta.
“ À vậy thì tốt , cô đi làm đi “.
“Dạ” Tôi cắn răng lui ra.
Tôi mãi làm việc đến nỗi không có thời gian để nghỉ trưa , chưa chuẩn bị văn bản xong đã phải đi pha nước cho anh ta , nghe điện thoại của khách hàng … đi đi lại lại xoay như chong chóng. Lúc tôi đang đánh máy thì anh ta cùng trợ lí thong thả đi tới nhìn tôi , vẫn nụ cười đểu đó .
“Cô không đi ăn trưa sao?”
“Dạ tôi chưa làm xong việc ạ “
“À kệ cô chứ ,còn tôi thì xong rồi ,vậy làm tiếp đi nhé , tôi đi ăn trưa đây “. Anh ta nói rất thản nhiên
“Dạ”. Tôi ráng nhịn cơn tức đang dâng lên
Đi tới thang máy , bỗng nhiên anh ta quay lại , tôi mừng rỡ tưởng anh ta còn chút lương tâm cho tôi nghỉ ăn trưa. Tôi đói lắm rồi .
“Cho dù tôi không có ở đây nhưng cách 1 tiếng cô cũng phải đem nước lên đấy nhé.Cô cũng hơi mập đấy, không nên ăn nhiều đâu .Vậy nhé , cảm ơn cô và chúc cô buổi trưa vui vẻ “ Anh ta cười cười rồi đi vào thang máy.
Tôi đợi thang máy đi xuống mới gào lên “Mẹ kiếp , vui cái đầu anh”.
“Vào đi”
Tôi lễ phép bưng nước vào cho boss , anh ta đang cười mỉm nhìn tôi, hôm nay anh ta không đeo mắt kính nên nhìn bớt áp đảo người khác hơn một chút . Địch không động , ta không động tôi bưng cái khay đứng cảnh giác nhìn anh ta.
“Sao hôm nay lễ phép thế? Hôm qua mạnh mẽ lắm mà?” Anh ta cười khiêu khích nhìn tôi
“Xin lỗi giám đốc , tại tôi lo cho sức khỏe của anh nên hơi lớn tiếng”
“Cô Minh Tuệ mà cũng xin lỗi người khác à ?Lạ nhỉ?”
“Tôi..”
“Gỉa bộ cái gì , độ nổi tiếng của cô ai mà không biết”
“Ý anh là sao?”
“ Cấp 2 đánh bạn nam trong lớp học võ , người bị đánh chảy máu mũi ,người bị khâu 5 mũi, được phong làm đại ca của trường . Cấp 3 đánh bại chị đại của trường tiếp tục lên làm đại ca thống trị suốt 3 năm . Sau đó được gia đình cho đi du học , mới tốt nghiệp xong thì bị trục xuất về nước vì tội gây rối trật tự công cộng vì đánh 1 cô gái phải nhập viện bằng giày cao gót do giành đàn ông trong bar, say xỉn đốt trụi nhà kho của hàng xóm ..”
“Thôi thôi! Anh đừng nói nữa , chuyện gì qua rồi thì cho qua đi , giờ tôi tu rồi ” Tôi vội vàng ngắt lời anh ta Tthật không ngờ cái cô Tuệ này quá khứ lại khủng đến vậy , tôi cũng có chút giật mình
“Thật sao…?” Anh ta vẫn tiếp tục cười đểu
“Thật 100%” Tôi gật đầu như giã tỏi
“Được rồi đi chuẩn bị tài liệu sáng mai họp đi”
“Dạ”
“À mà khoan …”
“Có việc gì nữa ạ ?”
“Còn 45’ nữa để mang nước lên đấy”
Tôi căm hận nói thầm “ Đồ khốn”
“Cô chửi thầm tôi gì thế nghe không rõ lắm “ Anh ta chống cằm nhìn tôi nhếch mép hỏi.
“Đâu có , tôi làm gì dám chửi anh , tôi nói là tôi sẽ sắp xếp công việc thật ổn , toàn lực phục vụ giám đốc”. Tôi gắng nịnh anh ta.
“ À vậy thì tốt , cô đi làm đi “.
“Dạ” Tôi cắn răng lui ra.
Tôi mãi làm việc đến nỗi không có thời gian để nghỉ trưa , chưa chuẩn bị văn bản xong đã phải đi pha nước cho anh ta , nghe điện thoại của khách hàng … đi đi lại lại xoay như chong chóng. Lúc tôi đang đánh máy thì anh ta cùng trợ lí thong thả đi tới nhìn tôi , vẫn nụ cười đểu đó .
“Cô không đi ăn trưa sao?”
“Dạ tôi chưa làm xong việc ạ “
“À kệ cô chứ ,còn tôi thì xong rồi ,vậy làm tiếp đi nhé , tôi đi ăn trưa đây “. Anh ta nói rất thản nhiên
“Dạ”. Tôi ráng nhịn cơn tức đang dâng lên
Đi tới thang máy , bỗng nhiên anh ta quay lại , tôi mừng rỡ tưởng anh ta còn chút lương tâm cho tôi nghỉ ăn trưa. Tôi đói lắm rồi .
“Cho dù tôi không có ở đây nhưng cách 1 tiếng cô cũng phải đem nước lên đấy nhé.Cô cũng hơi mập đấy, không nên ăn nhiều đâu .Vậy nhé , cảm ơn cô và chúc cô buổi trưa vui vẻ “ Anh ta cười cười rồi đi vào thang máy.
Tôi đợi thang máy đi xuống mới gào lên “Mẹ kiếp , vui cái đầu anh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.