Chương 14: Tôi không xong rồi
Mèo Ami
15/04/2017
Tôi bước tới gần thì thấy có một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào
xe, ánh trăng chiếu xuống kéo cái bóng của người ấy dài ra trông có vẻ
thê lương. Tôi lững thững bước qua người đó, hôm nay là một ngày mệt mỏi nên bây giờ tôi cũng không muốn nói gì thêm, lúc này tôi chỉ muốn tắm
rửa sau đó trùm chăn ngủ một giấc thật ngon, không muốn suy nghĩ gì nữa.
Bỗng nhiên, một bàn tay túm chặt lấy cổ tay tôi giật mạnh một cái buộc tôi phải xoay người lại đối diện với gương mặt đáng ghét đã nghi ngờ tôi sáng nay. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ cô đơn của anh ta, những lời trách mắng gay gắt chẳng thể nào thốt lên được. Phiền não quá, tôi thật sự không muốn đối mặt với Thiên Khải lúc này chút nào, tôi giằng tay ra khỏi tay anh ta.
“Tôi muốn nói chuyện với cô “
“Tôi bây giờ không muốn nói chuyện gì với anh cả. Tối rồi, anh về nhà đi “
“Cũng được, mai lên công ty chúng ta sẽ nói tiếp”
“Không cần, tôi muốn nghỉ việc…”
“Không được, cô không được nghỉ việc, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cô” Anh ta tóm lấy hai vai tôi lắc mạnh. Khổ quá, anh đẹp trai ơi,tôi chỉ muốn nói là tôi muốn nghỉ làm một ngày để nghỉ ngơi mà thôi.
“Này, anh nghe tôi nói đã..A! a…”
Bỗng dưng, một cơn đau bụng ập đến, tôi đau tới nỗi đứng không vững, khụy xuống, Boss Khải vội vàng đỡ lấy tôi.
“Này, cô bị sao thế?”
“Không biết nữa, tôi đau bụng quá”. Tôi quằn quại
“Cô chủ! Trời ơi cô bị làm sao vậy, anh làm gì cô chủ của tôi hả” Hà Hoa chạy về phía tôi, cô bé hoảng loạn quăng luôn cả giỏ trứng xuống đường, vỡ nát hết cả.
Cô bé vội vàng nhấn chuông, đập cửa rầm rầm kêu tài xế chở tôi đi bệnh viện.
Thiên Khải ôm tôi, trong đôi mắt anh tràn đầy vẻ lo lắng, tôi thất thần đưa tay lên vuốt mặt anh, cơn đau khiến tôi không nói nổi, tôi cảm giác như mình sắp không trụ được bao lâu nữa.
“Có lẽ tôi không xong rồi, anh ở lại phải cố gắng sống thật tốt đấy, em…” Ba chữ em yêu anh thần thánh tôi chưa kịp nói thì người đã mềm nhũn, ngất xỉu trong vòng tay Boss Khải.
Thiên Khải gào thét “ Minh Tuệ, Minh Tuệ” rồi bế thốc tôi lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện trong tiếng la “Cô chủ!” thảm thiết của Hà Hoa.
Đến bệnh viên, tôi bị tống thẳng vào phòng cấp cứu, Thiên Khải ở ngoài đứng ngồi không yên. Một lát sau, thấy bác sĩ ra ngoài, Boss Khải lao đến hỏi tình hình tôi tới tấp. Bác sĩ chỉ nhìn anh ta rồi lắc đầu “Đã trễ rồi…”
Trong nháy mắt, Ngô Thiên Khải thấy sức lực mình bỗng dưng bị rút cạn, ngã ngồi xuống ghế dài trên hành lang bệnh viện.
Bỗng nhiên, một bàn tay túm chặt lấy cổ tay tôi giật mạnh một cái buộc tôi phải xoay người lại đối diện với gương mặt đáng ghét đã nghi ngờ tôi sáng nay. Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ cô đơn của anh ta, những lời trách mắng gay gắt chẳng thể nào thốt lên được. Phiền não quá, tôi thật sự không muốn đối mặt với Thiên Khải lúc này chút nào, tôi giằng tay ra khỏi tay anh ta.
“Tôi muốn nói chuyện với cô “
“Tôi bây giờ không muốn nói chuyện gì với anh cả. Tối rồi, anh về nhà đi “
“Cũng được, mai lên công ty chúng ta sẽ nói tiếp”
“Không cần, tôi muốn nghỉ việc…”
“Không được, cô không được nghỉ việc, tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cô” Anh ta tóm lấy hai vai tôi lắc mạnh. Khổ quá, anh đẹp trai ơi,tôi chỉ muốn nói là tôi muốn nghỉ làm một ngày để nghỉ ngơi mà thôi.
“Này, anh nghe tôi nói đã..A! a…”
Bỗng dưng, một cơn đau bụng ập đến, tôi đau tới nỗi đứng không vững, khụy xuống, Boss Khải vội vàng đỡ lấy tôi.
“Này, cô bị sao thế?”
“Không biết nữa, tôi đau bụng quá”. Tôi quằn quại
“Cô chủ! Trời ơi cô bị làm sao vậy, anh làm gì cô chủ của tôi hả” Hà Hoa chạy về phía tôi, cô bé hoảng loạn quăng luôn cả giỏ trứng xuống đường, vỡ nát hết cả.
Cô bé vội vàng nhấn chuông, đập cửa rầm rầm kêu tài xế chở tôi đi bệnh viện.
Thiên Khải ôm tôi, trong đôi mắt anh tràn đầy vẻ lo lắng, tôi thất thần đưa tay lên vuốt mặt anh, cơn đau khiến tôi không nói nổi, tôi cảm giác như mình sắp không trụ được bao lâu nữa.
“Có lẽ tôi không xong rồi, anh ở lại phải cố gắng sống thật tốt đấy, em…” Ba chữ em yêu anh thần thánh tôi chưa kịp nói thì người đã mềm nhũn, ngất xỉu trong vòng tay Boss Khải.
Thiên Khải gào thét “ Minh Tuệ, Minh Tuệ” rồi bế thốc tôi lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện trong tiếng la “Cô chủ!” thảm thiết của Hà Hoa.
Đến bệnh viên, tôi bị tống thẳng vào phòng cấp cứu, Thiên Khải ở ngoài đứng ngồi không yên. Một lát sau, thấy bác sĩ ra ngoài, Boss Khải lao đến hỏi tình hình tôi tới tấp. Bác sĩ chỉ nhìn anh ta rồi lắc đầu “Đã trễ rồi…”
Trong nháy mắt, Ngô Thiên Khải thấy sức lực mình bỗng dưng bị rút cạn, ngã ngồi xuống ghế dài trên hành lang bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.