Chương 13: Tôi thậm chí không biết cậu ấy đang phải chịu đựng, chịu đựng rất nhiều thứ như vậy 2
Tiểu Yêu Tử
11/07/2020
Hiệu quả bình phục của tôi càng ngày càng tốt, dạo gần đây không hề xuất hiện triệu chứng đầu óc choáng váng, nôn ọe, chân tay mềm nhũn, vv… Tôi lại quay lại trường học, những tên lưu manh hồi trước hình như đã bị giáo viên xử phạt, mỗi khi nhìn thấy tôi đều tỏ ra sợ sệt vô cùng, ngay cả vài bạn học nữ cũng luôn như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Nhờ có Tích Diệp khoanh vùng những kiến thức quan trọng cho tôi, học lực của tôi không bị thụt lùi quá nhiều, tôi lại nhanh chóng đuổi kịp mọi người, sau kì thi tháng, tôi chỉ bị thấp đi mười hạng. Thầy chủ nhiệm đối xử với tôi rất tốt, nhiều ngày nay đều hàn huyên với tôi, cũng nói rằng thầy đặt rất nhiều hy vọng vào tôi, rằng tôi có thể nhanh chóng tiến vào hạng 40.
Những thứ này đáng nhẽ phải khiến tôi rất vui mới đúng, nhưng mà …. tôi lại không thể vui nổi một chút nào.
Ngày nào cũng vậy, sau tiết học cuối cùng buổi chiều, tôi lại trở về khu dạy học đi dạo. Tôi vẫn bắt xe về nhà, đến thư viện tự học, ban đêm lại đến sân thể dục của trường đại học y Hoa Tây, trèo lên tầng ghế trên cùng nghe hát….
Nhưng, tôi thật sự không vui.
Tôi không tìm thấy cậu ấy.
Tôi lại không tìm thấy cậu ấy đâu nữa.
Số máy bàn, điện thoại di động lẫn địa chỉ gia đình cậu ấy, tất cả đều không có thật!!
Đây là kết quả tôi tìm ra trong một ngày cuối tuần, kết quả này đã khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu tôi lại tìm được cậu ấy, tôi nhất định sẽ giam cậu ấy lại, không cho cậu ấy rời đi đâu nữa….. Cậu ấy nói gì tôi cũng không tin, cậu ấy chỉ cần luôn ở nơi tôi có thể nhìn thấy cậu là được!
Lại là một chiều nữa, hoàng hôn hôm nay cũng rực rỡ sắc màu, nhưng ở trong mắt tôi, nó đã không còn gì đẹp nữa. Tôi yên lặng đi đến tầng thượng khu nhà học, ngồi xuống nơi chúng tôi đã từng ngồi, nhìn lên những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường. Đột nhiên tôi bật dậy, bắt đầu quan sát kĩ dấu chân của tôi và cậu ấy. Dấu chân của tôi cao hơn một chút, phần trên là hình lưới đan xen, ở giữa là khoảng trống, dưới cùng là hình chữ U. Mà của cậu —- toàn thân tôi nháy mắt trở nên lạnh như đá, dấu giày của cậu ấy và của tôi giống nhau như đúc! Ngay cả kích thước lớn nhỏ cũng không hề khác biệt…….
Trở về phòng học, tôi lục tìm trong hộp bút của mình, cuối cùng cũng tìm ra chiếc bút mực xanh đã lâu tôi không dùng, trên thân bút có hình con hổ đáng yêu cực kì buồn cười….. Mảnh giấy nhỏ dưới gối đầu trong bệnh viện như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi, tại sao tôi lại chưa từng nghĩ đến, những dòng chữ đó, có phải hơi quá giống nét chữ của mình không?
Tôi bắt đầu nhớ lại bộ dáng của Tích Diệp.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, hớt hết tóc mái đen nhánh luôn che đi đôi mắt của mình lên, ghé sát vào gương nhìn kĩ……
Bên cạnh có một tên nam sinh thấy vậy huýt sáo một tiếng: “Ái chà, cậu hớt trán lên một cái cứ như thay đổi thành người khác vậy! Tôi thấy cậu chỉ cần trở về hơi chỉn chu lại vẻ ngoài một tí thì gái cả trường này sẽ phát điên vì cậu luôn đó!”
Tôi lại hoàn toàn không nghe vào tai mấy lời của cậu ta.
Tối hôm đó, tôi vất hết thuốc phải uống.
Ngày hôm sau, cũng vất hết. Ngày thứ ba, lại vất hết.
Quả nhiên, đến nửa đêm ngày nào đó, tôi lại bắt đầu choáng váng, nôn mửa, tôi bị đưa vào bệnh viện, lập tức bị truyền dịch, nước thuốc khiến tôi mơ màng sắp gục đến nơi.
Tất cả đều như tôi đã đoán.
Cậu ấy lại xuất hiện.
Nhờ có Tích Diệp khoanh vùng những kiến thức quan trọng cho tôi, học lực của tôi không bị thụt lùi quá nhiều, tôi lại nhanh chóng đuổi kịp mọi người, sau kì thi tháng, tôi chỉ bị thấp đi mười hạng. Thầy chủ nhiệm đối xử với tôi rất tốt, nhiều ngày nay đều hàn huyên với tôi, cũng nói rằng thầy đặt rất nhiều hy vọng vào tôi, rằng tôi có thể nhanh chóng tiến vào hạng 40.
Những thứ này đáng nhẽ phải khiến tôi rất vui mới đúng, nhưng mà …. tôi lại không thể vui nổi một chút nào.
Ngày nào cũng vậy, sau tiết học cuối cùng buổi chiều, tôi lại trở về khu dạy học đi dạo. Tôi vẫn bắt xe về nhà, đến thư viện tự học, ban đêm lại đến sân thể dục của trường đại học y Hoa Tây, trèo lên tầng ghế trên cùng nghe hát….
Nhưng, tôi thật sự không vui.
Tôi không tìm thấy cậu ấy.
Tôi lại không tìm thấy cậu ấy đâu nữa.
Số máy bàn, điện thoại di động lẫn địa chỉ gia đình cậu ấy, tất cả đều không có thật!!
Đây là kết quả tôi tìm ra trong một ngày cuối tuần, kết quả này đã khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Nếu tôi lại tìm được cậu ấy, tôi nhất định sẽ giam cậu ấy lại, không cho cậu ấy rời đi đâu nữa….. Cậu ấy nói gì tôi cũng không tin, cậu ấy chỉ cần luôn ở nơi tôi có thể nhìn thấy cậu là được!
Lại là một chiều nữa, hoàng hôn hôm nay cũng rực rỡ sắc màu, nhưng ở trong mắt tôi, nó đã không còn gì đẹp nữa. Tôi yên lặng đi đến tầng thượng khu nhà học, ngồi xuống nơi chúng tôi đã từng ngồi, nhìn lên những nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường. Đột nhiên tôi bật dậy, bắt đầu quan sát kĩ dấu chân của tôi và cậu ấy. Dấu chân của tôi cao hơn một chút, phần trên là hình lưới đan xen, ở giữa là khoảng trống, dưới cùng là hình chữ U. Mà của cậu —- toàn thân tôi nháy mắt trở nên lạnh như đá, dấu giày của cậu ấy và của tôi giống nhau như đúc! Ngay cả kích thước lớn nhỏ cũng không hề khác biệt…….
Trở về phòng học, tôi lục tìm trong hộp bút của mình, cuối cùng cũng tìm ra chiếc bút mực xanh đã lâu tôi không dùng, trên thân bút có hình con hổ đáng yêu cực kì buồn cười….. Mảnh giấy nhỏ dưới gối đầu trong bệnh viện như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi, tại sao tôi lại chưa từng nghĩ đến, những dòng chữ đó, có phải hơi quá giống nét chữ của mình không?
Tôi bắt đầu nhớ lại bộ dáng của Tích Diệp.
Tôi đi vào nhà vệ sinh, hớt hết tóc mái đen nhánh luôn che đi đôi mắt của mình lên, ghé sát vào gương nhìn kĩ……
Bên cạnh có một tên nam sinh thấy vậy huýt sáo một tiếng: “Ái chà, cậu hớt trán lên một cái cứ như thay đổi thành người khác vậy! Tôi thấy cậu chỉ cần trở về hơi chỉn chu lại vẻ ngoài một tí thì gái cả trường này sẽ phát điên vì cậu luôn đó!”
Tôi lại hoàn toàn không nghe vào tai mấy lời của cậu ta.
Tối hôm đó, tôi vất hết thuốc phải uống.
Ngày hôm sau, cũng vất hết. Ngày thứ ba, lại vất hết.
Quả nhiên, đến nửa đêm ngày nào đó, tôi lại bắt đầu choáng váng, nôn mửa, tôi bị đưa vào bệnh viện, lập tức bị truyền dịch, nước thuốc khiến tôi mơ màng sắp gục đến nơi.
Tất cả đều như tôi đã đoán.
Cậu ấy lại xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.