Chương 24: Chuyện cũng đều đến một nơi
Lí Nhị Đình
08/11/2018
Chủ nhật lúc Phó Vũ Hiên rời đi Trần Thủy Mặc vẫn còn ngủ yên.
Bị điện thoại di động đánh thức Trần Thủy Mặc có chút sững sờ nhìn vị trí bên cạnh trên giường rỗng tuếch không khỏi có chút ảo não tại sao cô lại ngủ sâu như vậy được đây?! Vùi đầu trên gối đầu của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc lại có chút oán trách Phó Vũ Hiên phải đi cũng không kêu cô tỉnh nói cho cô biết một tiếng, cô còn chưa xác định anh có tức giận cô hay không!
Lại đang nằm trên giường lại một lát Trần Thủy Mặc buồn bã ỉu xìu rời giường rửa mặt nhìn mắt mình trong gương sưng lên như hột đào, giống như bị uất ức.
Nhưng tất cả tâm tình tiêu cực bỗng dưng tiêu tan khi cô nhìn thấy trên bàn ăn dọn xong bát đũa. Còn nhớ rõ lấy điểm tâm cho cô xem ra thủ trưởng không phải người nhỏ mọn như vậy!
Vừa bóc trứng gà xong, đã ngâm trong nước sốt hấp dẫn Trần Thủy Mặc vừa bấm điện thoại di động gởi tin nAnh nghĩ tới nghĩ lui chỉ dặn dò Phó Vũ Hiên đi đường cẩn thận. Tùy tiện vung di động trên bàn nên đụng con mèo nhỏ trang sức mang theo chuông nhỏ vang lên đinh đinh đương đương đột nhiên tâm tình Trần Thủy Mặc rất tốt muốn kêu một tiếng cao giọng.
Gần đây kiểm tra học bổ túc tương đối nghiêm Trần Thủy Mặc vội vàng hấp tấp chạy tới nhưng vẫn tới trễ mấy phút. Công tác nhiều năm ở chỗ này như vậy lần đầu Trần Thủy Mặc bị chửi mặc dù ngoài mặt vâng vâng dạ dạ trong lòng Trần Thủy Mặc đang oán thầm người thủ trưởng của mình một hồi lâu.
Không chỉ có như thế khi lên học bởi vì Trần Thủy Mặc không nghe rõ vấn đề học sinh nháo thành chuyện cười không lớn không nhỏ.
Trần Thủy Mặc lắc lắc cổ sắp cương cứng lúc tan việc thật đúng là hoài nghi mấy ngày nay có phải mình trêu chọc tiểu nhân hay không nếu không tại sao xui xẻo như vậy!
Có lẽ cô nên dành chút thời gian đi chùa dâng hương một chút để xua xúi quẩy.
Tối hôm qua đã quyết định quyết tâm muốn thoái thác chuyện bên Chiêm Nhất Nhất kia, buổi trưa Trần Thủy Mặc hẹn thời gian gặp mặt cùng Chiêm Nhất Nhất. Khi Trần Thủy Mặc tan việc chạy tới thì Chiêm Nhất Nhất đã mua không ít thứ, Trần Thủy Mặc nhìn lo¬go tất cả túi lớn nhỏ này không khỏi cảm thán đây mới là cuộc sống xã hội thượng lưu đấy!
"Được rồi, nhìn trúng cái gì chỉ cần mở miệng hôm nay tâm tình tớ tốt nên sẽ cho!" Chiêm Nhất Nhất không nhìn nổi dáng vẻ ghen ghét kẻ giàu của Trần Thủy Mặc.
"Hắc hắc tớ không có ý này nha?"
@@Maria Nyoko ~@@
Chiêm Nhất Nhất liếc Trần Thủy Mặc một cái: "Thấy tốt thì cứ lấy! Đừng được voi đòi tiên nha!"
Trần Thủy Mặc không mua quần áo vì Chiêm Nhất Nhất sẽ cung cấp cho cô mà không hoàn trả mặt khác cô không quá chú trọng ăn mặc. Nhưng nếu có người muốn tài trợ cho cô mà không mua chút gì chẳng phải là không cho đối phương mặt mũi.
Hai người lại mua sắm gần nửa giờ Chiêm Nhất Nhất mới gọi điện thoại tìm người đến giúp đỡ chở chiến lợi phẩm trở về.
"Tìm một chỗ uống chút gì không? Nóng đến chết rồi!" Chiêm Nhất Nhất vừa chỉ huy người cất đồ xong vừa nói với Trần Thủy Mặc.
"Được!" từ trước đến giờ Trần Thủy Mặc không trang điểm trực tiếp cầm khăn ướt lau mặt cũng không sợ:"Tớ mời khách!"
Chiêm Nhất Nhất gật đầu quyết định không tranh cùng Trần Thủy Mặc.
Nhưng sự thật chứng minh cô sai quá sai, không nên tin tưởng tâm địa Trần Thủy Mặc sẽ tốt chủ động mà mời khách!
Khi Chiêm Nhất Nhất ngồi ở trong KFC mát lạnh nhìn dáng vẻ Trần Thủy Mặc như nhặt được đại tiện nghi bưng hai ly đồ uống lạnh đến gần, lúc cô muốn dùng móng tay mới đính đá của mình đâm đầu của Trần Thủy Mặc xem một chút rốt cuộc bên trong đựng những thứ gì!
"Ly thứ hai nửa giá nhé!" @@Maria Nyoko ~@@
Mà sau khi Chiêm Nhất Nhất nghe được câu này thì dở khóc dở cười cầm lấy cà phê nói với Trần Thủy Mặc: "Đừng nói với tớ là cậu nghèo thành ra như vậy rồi!"
Trần Thủy Mặc không nói lời nào hút một ngụm lớn cười híp mắt nhìn Chiêm Nhất Nhất.
"Này Mặc, cậu có chuyện gì thì nói chứ đừng cười kinh khủng như vậy!" Chiêm Nhất Nhất vội vàng cầm khăn giấy lên che kín mặt định nhắm mắt làm ngơ.
"Nghe nói..." Trần Thủy Mặc lấy khăn giấy ra ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo Chiêm Nhất Nhất tới gần chút nữa còn cố ý nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói cậu phải đính hôn cùng Cao Bằng?"
"Xì..." Nghe xong Chiêm Nhất Nhất dựa người về sau rõ ràng chẳng thèm ngó tới: "Chuyện này à? Đây không phải là chuyện mà toàn bộ thành Nam Kinh đều biết sao? Tớ nói cậu phải dùng thủ đoạn như vậy sao?"
Trần Thủy Mặc không phục phồng lên miệng địa giải thích: " Không phải tớ đây lo lắng cho cậu sao?"
"Tớ có cái gì để lo lắng hay sao?" Chiêm Nhất Nhất cầm ống hút lên chen vào trong ly cà phê kem: "Đã sớm định xong chuyện chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn." Vừa nói cô vừa rất coi thường bĩu môi.
" Không phải cậu không muốn sao?"
"Mặc nếu cậu sinh ra ở gia đình như tớ thì phải tuân thủ quy tắc của hào môn."
"Cao Bằng này? Không phải anh ta nói không miễn cưỡng cậu sao?"
"Cao Bằng..." Chiêm Nhất Nhất nhỏ giọng nói lại hai chữ này nghĩ đến người đàn ông gần như tham dự từng giai đoạn cuộc đời cô thật sự có chút cảm giác mình nhìn không thấu."Anh ta cũng có nỗi khổ tâm riêng của anh ta... cho dù phe phái thân thích Cao gia chỉ có chi thứ cũng không ít người nhìn chằm chằm đây cũng là mệnh của anh ta... Ai được rồi được rồi tớ nói những thứ này với cậu làm gì..."
Trần Thủy Mặc điều chỉnh một tư thế ngồi có chút lo lắng nhìn tới Chiêm Nhất Nhất: " vậy còn cậu thích anh ta sao?" @@Maria Nyoko ~@@
Tay Chiêm nhất nhất run lên ống hút từ từ rơi xuống ly.
Có thích hay không thì có sự khác biệt gì đây? Nhớ ngày đó mình dũng cảm để yêu thì quay đầu lại kết quả cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa công dã tràng phải chạy trốn. Hiện tại nếu anh ta chịu cúi đầu quấn chặt nói theo đuổi cô như vậy cô còn có lý do gì không đồng ý đây?
Rốt cuộc là không bỏ được!
Chiêm Nhất Nhất lại nhặt ống hút lên ngậm trong miệng cũng không trả lời Trần Thủy Mặc vấn đề này.
"Chẳng lẽ hôm nay cậu tìm tớ để nói chuyện này sao?"
Trần Thủy Mặc thấy sắc mặt Chiêm Nhất Nhất nhanh chóng bình thường lại cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm."Đương nhiên không phải, tớ có chính sự muốn nói với cậu!"
Chiêm Nhất Nhất nhìn Trần Thủy Mặc một cái: "Tớ biết rồi tớ đồng ý với cậu!"
"Không phải chứ Chiêm Nhị? Cậu lợi hại như vậy! Biết thuật đọc tâm?" Trần Thủy Mặc không thể tin trợn to hai mắt. @@Maria Nyoko ~@@
Chiêm Nhất Nhất cười cười nghĩ thầm những tấm hình này cũng chỉ có Trần Thủy Mặc là người trong cuộc này tự xem không biết là phong tình vạn chủng như thế nào rồi! Ai không thể không nói thật đúng là có chút làm khó Phó Vũ Hiên rồi!
Rút lui thì rút lui đi! Dù sao cô cũng đã kiếm không ít!
"Cậu đã dùng thủ đoạn với thủ trưởng nhà cậu chưa?" Nếu Trần Thủy Mặc nói xong chính sự Chiêm Nhất Nhất cũng có tâm tình nói giỡn.
Trên mặt Trần Thủy Mặc thẹn thùng nên nhỏ giọng đáp: "Không có..."
"Mặc cậu nghe tớ! Cậu phải chủ động có biết hay không!"
Còn về chuyện chủ động thế nào sẽ để cho Trần Thủy Mặc từ từ lĩnh ngộ đi!
Trần Thủy Mặc vừa về tới nhà bắt đầu cảm thấy thân thể có cái gì không đúng vừa bắt đầu cô còn chưa có quá chú ý nghĩ tới có thể là dạ dày bị lạnh. Nhưng đợi đến sau nửa đêm cô lại vừa nôn vừa tiêu chảy, cơ thể bị mất nước trầm trọng tình huống không có chuyển biến tốt ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô gọi điện thoại cho Chiêm Nhất Nhất thì đầu kia không người nào nghe, Trần Thủy Mặc cắn răng gọi 120 rồi mang theo thẻ căn cước và card để nằm lên xe cứu thương.
Trên đường cô giao điện thoại cho y tá để các cô giúp một tay tiếp tục gọi điện thoại cho Chiêm Nhất Nhất nói là người thân duy nhất ở Nam Kinh của cô.
Chờ Chiêm Nhất Nhất cùng Cao Bằng vội vội vàng vàng chạy tới thì Trần Thủy Mặc đã truyền nước biển ngủ thiếp đi.
Cao Bằng giúp Trần Thủy Mặc bổ sung thủ tục nhập viện lại thu xếp xong tất cả thì trời đã sắp sáng.
Cũng may Trần Thủy Mặc chỉ là ngộ độc thức ăn nhẹ tình huống vẫn không quá nghiêm trọng.
Cao Bằng không đi vào trong phòng bệnh, anh đứng ở ngoài cửa chỉ là cách một tấm thủy tinh thản nhiên nhìn mặt Chiêm Nhất Nhất mệt mỏi canh giữ ở bên cạnh Trần Thủy Mặc, anh biết rõ không nên thế nhưng chợt có chút hâm mộ người nằm ở trên giường bệnh. Vẻ mặt Chiêm Nhất Nhất lúc nhận được điện thoại sợ là cả đời anh không quên đi được! Anh lại không biết một Chiêm Nhất Nhất giống như một người không để tâm đối với chuyện gì cũng sẽ có dáng vẻ lòng như lửa đốt như vậy!
Không phải cô ngụy trang quá tốt chính là anh phản ứng quá mức chậm lụt. Quá khứ cũng tốt hiện tại cũng được hình như bọn họ đều bỏ qua lẫn nhau ở đây.
@@Maria Nyoko ~@@
Sáng hôm đó, Cao Bằng đi xuống mua cháo trở lại khi về lại vừa lúc thấy Chiêm Nhất Nhất đang đứng ở trên hành lang cực kỳ tức giận cúp điện thoại.
"Thế nào?"
Chiêm Nhất Nhất thở phì phò không chút để ý nhìn Cao Bằng một cái hạ thấp giọng nói: "Cấp trên chó má của Mặc cũng quá khi dễ người, tại sao không cho xin nghỉ! Cô ấy đã như vậy..." Vừa bắt đầu còn tức giận càng về sau Chiêm Nhất Nhất lại có chút nghẹn ngào.
Cao Bằng trầm mặc bắt đầu ở trong đầu tìm tòi Trần Thủy Mặc đi làm ở đơn vị nào.
"Anh mua cái gì?" Chiêm Nhất Nhất lại lên tiếng cắt đứt trí nhớ của anh.
"Cháo..."
"Cám ơn!" Chiêm Nhất Nhất nhận lấy túi "Anh đi làm đi nơi này có tôi được rồi."
"Nhất Nhất..."
Chiêm Nhất Nhất đặt tay lên nắm cửa đột nhiên dừng lại cô lại nói:"Cám ơn!" Dứt lời đẩy cửa ra tiến nhanh vào hoàn toàn ngăn cách Cao Bằng bên ngoài.
@@Maria Nyoko ~@@
Cao Bằng giật giật khóe miệng hít sâu một hơi chậm rãi nghe lời đi làm.
Trong phòng bệnh Trần Thủy Mặc đã tỉnh, sắc mặt không tốt tựa vào đầu giường. Buổi sáng cô dậy hai lần cả người bị dày vò tiều tụy không thôi.
"Mặc, tớ phải thẳng thắng một chuyện..." Chiêm Nhất Nhất đặt cháo vào đầu giường hơi khó mở miệng.
Trần Thủy Mặc gật đầu một cái hiện tại ngay cả nói chuyện cô cũng rất cố hết sức.
"Hình như tớ không cẩn thận mà đắc tội với cấp trên của cậu, anh ta nói muốn... Muốn đuổi việc cậu..." Chiêm Nhất Nhất nói xong lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn phản ứng Trần Thủy Mặc: "Thật xin lỗi tớ sai lầm rồi! Tớ nhất định tìm công việc tốt hơn cho cậu!"
Chỉ là Trần Thủy Mặc bình thản nói:"Không có việc gì..."
" Không phải cậu tức giận?" Chiêm Nhất Nhất từ từ mở mắt ra nhìn Trần Thủy Mặc.
Trần Thủy Mặc cười cười chỉ chỉ cháo, Chiêm Nhất Nhất lập tức lấy hộp đồ ăn ra tính đút cô ăn.
Trần Thủy Mặc lắc đầu một cái ý bảo không cần đút cô tự mình tới. Chiêm Nhất Nhất cũng không miễn cưỡng đưa cái muỗng tới, mở miệng hỏi: "Cậu có nói cho thủ trưởng nhà cậu không?"
Trần Thủy Mặc lắc đầu một cái thổi thổi cháo trong miệng: "Không cần nói cho anh ấy..."
Biết quân tẩu không dễ dàng cùng cảm nhận được là hai chuyện khác nhau.
Trần Thủy Mặc cũng nghĩ tới nếu Phó Vũ Hiên ở bên mình thì tốt nhưng cô cũng chỉ suy nghĩ một chút sẽ không oán giận càng sẽ không cảm thấy anh có lỗi với cô. Ngay từ lúc cô quyết định kết hôn cùng anh thì cô chuẩn bị cẩn thận gánh chịu tương lai có thể xảy ra tất cả.
Lúc trên xe cứu thương Trần Thủy Mặc càng nghĩ nhiều hơn là không nên cho Phó Vũ Hiên biết cô sợ anh sẽ phân tâm càng sợ anh sẽ có cảm giác mình bạc đãi cô.
Nếu như tình cảm vốn không công bằng như vậy cô tình nguyện mình là người bỏ ra nhiều hơn đối phương.
"Cậu thật đúng là... Không khiến người ta yên tâm!" Chiêm Nhất Nhất cười cười đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc cái trán Trần Thủy Mặc.
Trần Thủy Mặc chậm rãi ăn nửa chén cháo nhỏ hạ muỗng đột nhiên nói: "Cậu cảm thấy tớ đi theo quân thì như thế nào?"
Bị điện thoại di động đánh thức Trần Thủy Mặc có chút sững sờ nhìn vị trí bên cạnh trên giường rỗng tuếch không khỏi có chút ảo não tại sao cô lại ngủ sâu như vậy được đây?! Vùi đầu trên gối đầu của Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc lại có chút oán trách Phó Vũ Hiên phải đi cũng không kêu cô tỉnh nói cho cô biết một tiếng, cô còn chưa xác định anh có tức giận cô hay không!
Lại đang nằm trên giường lại một lát Trần Thủy Mặc buồn bã ỉu xìu rời giường rửa mặt nhìn mắt mình trong gương sưng lên như hột đào, giống như bị uất ức.
Nhưng tất cả tâm tình tiêu cực bỗng dưng tiêu tan khi cô nhìn thấy trên bàn ăn dọn xong bát đũa. Còn nhớ rõ lấy điểm tâm cho cô xem ra thủ trưởng không phải người nhỏ mọn như vậy!
Vừa bóc trứng gà xong, đã ngâm trong nước sốt hấp dẫn Trần Thủy Mặc vừa bấm điện thoại di động gởi tin nAnh nghĩ tới nghĩ lui chỉ dặn dò Phó Vũ Hiên đi đường cẩn thận. Tùy tiện vung di động trên bàn nên đụng con mèo nhỏ trang sức mang theo chuông nhỏ vang lên đinh đinh đương đương đột nhiên tâm tình Trần Thủy Mặc rất tốt muốn kêu một tiếng cao giọng.
Gần đây kiểm tra học bổ túc tương đối nghiêm Trần Thủy Mặc vội vàng hấp tấp chạy tới nhưng vẫn tới trễ mấy phút. Công tác nhiều năm ở chỗ này như vậy lần đầu Trần Thủy Mặc bị chửi mặc dù ngoài mặt vâng vâng dạ dạ trong lòng Trần Thủy Mặc đang oán thầm người thủ trưởng của mình một hồi lâu.
Không chỉ có như thế khi lên học bởi vì Trần Thủy Mặc không nghe rõ vấn đề học sinh nháo thành chuyện cười không lớn không nhỏ.
Trần Thủy Mặc lắc lắc cổ sắp cương cứng lúc tan việc thật đúng là hoài nghi mấy ngày nay có phải mình trêu chọc tiểu nhân hay không nếu không tại sao xui xẻo như vậy!
Có lẽ cô nên dành chút thời gian đi chùa dâng hương một chút để xua xúi quẩy.
Tối hôm qua đã quyết định quyết tâm muốn thoái thác chuyện bên Chiêm Nhất Nhất kia, buổi trưa Trần Thủy Mặc hẹn thời gian gặp mặt cùng Chiêm Nhất Nhất. Khi Trần Thủy Mặc tan việc chạy tới thì Chiêm Nhất Nhất đã mua không ít thứ, Trần Thủy Mặc nhìn lo¬go tất cả túi lớn nhỏ này không khỏi cảm thán đây mới là cuộc sống xã hội thượng lưu đấy!
"Được rồi, nhìn trúng cái gì chỉ cần mở miệng hôm nay tâm tình tớ tốt nên sẽ cho!" Chiêm Nhất Nhất không nhìn nổi dáng vẻ ghen ghét kẻ giàu của Trần Thủy Mặc.
"Hắc hắc tớ không có ý này nha?"
@@Maria Nyoko ~@@
Chiêm Nhất Nhất liếc Trần Thủy Mặc một cái: "Thấy tốt thì cứ lấy! Đừng được voi đòi tiên nha!"
Trần Thủy Mặc không mua quần áo vì Chiêm Nhất Nhất sẽ cung cấp cho cô mà không hoàn trả mặt khác cô không quá chú trọng ăn mặc. Nhưng nếu có người muốn tài trợ cho cô mà không mua chút gì chẳng phải là không cho đối phương mặt mũi.
Hai người lại mua sắm gần nửa giờ Chiêm Nhất Nhất mới gọi điện thoại tìm người đến giúp đỡ chở chiến lợi phẩm trở về.
"Tìm một chỗ uống chút gì không? Nóng đến chết rồi!" Chiêm Nhất Nhất vừa chỉ huy người cất đồ xong vừa nói với Trần Thủy Mặc.
"Được!" từ trước đến giờ Trần Thủy Mặc không trang điểm trực tiếp cầm khăn ướt lau mặt cũng không sợ:"Tớ mời khách!"
Chiêm Nhất Nhất gật đầu quyết định không tranh cùng Trần Thủy Mặc.
Nhưng sự thật chứng minh cô sai quá sai, không nên tin tưởng tâm địa Trần Thủy Mặc sẽ tốt chủ động mà mời khách!
Khi Chiêm Nhất Nhất ngồi ở trong KFC mát lạnh nhìn dáng vẻ Trần Thủy Mặc như nhặt được đại tiện nghi bưng hai ly đồ uống lạnh đến gần, lúc cô muốn dùng móng tay mới đính đá của mình đâm đầu của Trần Thủy Mặc xem một chút rốt cuộc bên trong đựng những thứ gì!
"Ly thứ hai nửa giá nhé!" @@Maria Nyoko ~@@
Mà sau khi Chiêm Nhất Nhất nghe được câu này thì dở khóc dở cười cầm lấy cà phê nói với Trần Thủy Mặc: "Đừng nói với tớ là cậu nghèo thành ra như vậy rồi!"
Trần Thủy Mặc không nói lời nào hút một ngụm lớn cười híp mắt nhìn Chiêm Nhất Nhất.
"Này Mặc, cậu có chuyện gì thì nói chứ đừng cười kinh khủng như vậy!" Chiêm Nhất Nhất vội vàng cầm khăn giấy lên che kín mặt định nhắm mắt làm ngơ.
"Nghe nói..." Trần Thủy Mặc lấy khăn giấy ra ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo Chiêm Nhất Nhất tới gần chút nữa còn cố ý nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói cậu phải đính hôn cùng Cao Bằng?"
"Xì..." Nghe xong Chiêm Nhất Nhất dựa người về sau rõ ràng chẳng thèm ngó tới: "Chuyện này à? Đây không phải là chuyện mà toàn bộ thành Nam Kinh đều biết sao? Tớ nói cậu phải dùng thủ đoạn như vậy sao?"
Trần Thủy Mặc không phục phồng lên miệng địa giải thích: " Không phải tớ đây lo lắng cho cậu sao?"
"Tớ có cái gì để lo lắng hay sao?" Chiêm Nhất Nhất cầm ống hút lên chen vào trong ly cà phê kem: "Đã sớm định xong chuyện chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn." Vừa nói cô vừa rất coi thường bĩu môi.
" Không phải cậu không muốn sao?"
"Mặc nếu cậu sinh ra ở gia đình như tớ thì phải tuân thủ quy tắc của hào môn."
"Cao Bằng này? Không phải anh ta nói không miễn cưỡng cậu sao?"
"Cao Bằng..." Chiêm Nhất Nhất nhỏ giọng nói lại hai chữ này nghĩ đến người đàn ông gần như tham dự từng giai đoạn cuộc đời cô thật sự có chút cảm giác mình nhìn không thấu."Anh ta cũng có nỗi khổ tâm riêng của anh ta... cho dù phe phái thân thích Cao gia chỉ có chi thứ cũng không ít người nhìn chằm chằm đây cũng là mệnh của anh ta... Ai được rồi được rồi tớ nói những thứ này với cậu làm gì..."
Trần Thủy Mặc điều chỉnh một tư thế ngồi có chút lo lắng nhìn tới Chiêm Nhất Nhất: " vậy còn cậu thích anh ta sao?" @@Maria Nyoko ~@@
Tay Chiêm nhất nhất run lên ống hút từ từ rơi xuống ly.
Có thích hay không thì có sự khác biệt gì đây? Nhớ ngày đó mình dũng cảm để yêu thì quay đầu lại kết quả cũng như thiêu thân lao đầu vào lửa công dã tràng phải chạy trốn. Hiện tại nếu anh ta chịu cúi đầu quấn chặt nói theo đuổi cô như vậy cô còn có lý do gì không đồng ý đây?
Rốt cuộc là không bỏ được!
Chiêm Nhất Nhất lại nhặt ống hút lên ngậm trong miệng cũng không trả lời Trần Thủy Mặc vấn đề này.
"Chẳng lẽ hôm nay cậu tìm tớ để nói chuyện này sao?"
Trần Thủy Mặc thấy sắc mặt Chiêm Nhất Nhất nhanh chóng bình thường lại cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm."Đương nhiên không phải, tớ có chính sự muốn nói với cậu!"
Chiêm Nhất Nhất nhìn Trần Thủy Mặc một cái: "Tớ biết rồi tớ đồng ý với cậu!"
"Không phải chứ Chiêm Nhị? Cậu lợi hại như vậy! Biết thuật đọc tâm?" Trần Thủy Mặc không thể tin trợn to hai mắt. @@Maria Nyoko ~@@
Chiêm Nhất Nhất cười cười nghĩ thầm những tấm hình này cũng chỉ có Trần Thủy Mặc là người trong cuộc này tự xem không biết là phong tình vạn chủng như thế nào rồi! Ai không thể không nói thật đúng là có chút làm khó Phó Vũ Hiên rồi!
Rút lui thì rút lui đi! Dù sao cô cũng đã kiếm không ít!
"Cậu đã dùng thủ đoạn với thủ trưởng nhà cậu chưa?" Nếu Trần Thủy Mặc nói xong chính sự Chiêm Nhất Nhất cũng có tâm tình nói giỡn.
Trên mặt Trần Thủy Mặc thẹn thùng nên nhỏ giọng đáp: "Không có..."
"Mặc cậu nghe tớ! Cậu phải chủ động có biết hay không!"
Còn về chuyện chủ động thế nào sẽ để cho Trần Thủy Mặc từ từ lĩnh ngộ đi!
Trần Thủy Mặc vừa về tới nhà bắt đầu cảm thấy thân thể có cái gì không đúng vừa bắt đầu cô còn chưa có quá chú ý nghĩ tới có thể là dạ dày bị lạnh. Nhưng đợi đến sau nửa đêm cô lại vừa nôn vừa tiêu chảy, cơ thể bị mất nước trầm trọng tình huống không có chuyển biến tốt ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Cô gọi điện thoại cho Chiêm Nhất Nhất thì đầu kia không người nào nghe, Trần Thủy Mặc cắn răng gọi 120 rồi mang theo thẻ căn cước và card để nằm lên xe cứu thương.
Trên đường cô giao điện thoại cho y tá để các cô giúp một tay tiếp tục gọi điện thoại cho Chiêm Nhất Nhất nói là người thân duy nhất ở Nam Kinh của cô.
Chờ Chiêm Nhất Nhất cùng Cao Bằng vội vội vàng vàng chạy tới thì Trần Thủy Mặc đã truyền nước biển ngủ thiếp đi.
Cao Bằng giúp Trần Thủy Mặc bổ sung thủ tục nhập viện lại thu xếp xong tất cả thì trời đã sắp sáng.
Cũng may Trần Thủy Mặc chỉ là ngộ độc thức ăn nhẹ tình huống vẫn không quá nghiêm trọng.
Cao Bằng không đi vào trong phòng bệnh, anh đứng ở ngoài cửa chỉ là cách một tấm thủy tinh thản nhiên nhìn mặt Chiêm Nhất Nhất mệt mỏi canh giữ ở bên cạnh Trần Thủy Mặc, anh biết rõ không nên thế nhưng chợt có chút hâm mộ người nằm ở trên giường bệnh. Vẻ mặt Chiêm Nhất Nhất lúc nhận được điện thoại sợ là cả đời anh không quên đi được! Anh lại không biết một Chiêm Nhất Nhất giống như một người không để tâm đối với chuyện gì cũng sẽ có dáng vẻ lòng như lửa đốt như vậy!
Không phải cô ngụy trang quá tốt chính là anh phản ứng quá mức chậm lụt. Quá khứ cũng tốt hiện tại cũng được hình như bọn họ đều bỏ qua lẫn nhau ở đây.
@@Maria Nyoko ~@@
Sáng hôm đó, Cao Bằng đi xuống mua cháo trở lại khi về lại vừa lúc thấy Chiêm Nhất Nhất đang đứng ở trên hành lang cực kỳ tức giận cúp điện thoại.
"Thế nào?"
Chiêm Nhất Nhất thở phì phò không chút để ý nhìn Cao Bằng một cái hạ thấp giọng nói: "Cấp trên chó má của Mặc cũng quá khi dễ người, tại sao không cho xin nghỉ! Cô ấy đã như vậy..." Vừa bắt đầu còn tức giận càng về sau Chiêm Nhất Nhất lại có chút nghẹn ngào.
Cao Bằng trầm mặc bắt đầu ở trong đầu tìm tòi Trần Thủy Mặc đi làm ở đơn vị nào.
"Anh mua cái gì?" Chiêm Nhất Nhất lại lên tiếng cắt đứt trí nhớ của anh.
"Cháo..."
"Cám ơn!" Chiêm Nhất Nhất nhận lấy túi "Anh đi làm đi nơi này có tôi được rồi."
"Nhất Nhất..."
Chiêm Nhất Nhất đặt tay lên nắm cửa đột nhiên dừng lại cô lại nói:"Cám ơn!" Dứt lời đẩy cửa ra tiến nhanh vào hoàn toàn ngăn cách Cao Bằng bên ngoài.
@@Maria Nyoko ~@@
Cao Bằng giật giật khóe miệng hít sâu một hơi chậm rãi nghe lời đi làm.
Trong phòng bệnh Trần Thủy Mặc đã tỉnh, sắc mặt không tốt tựa vào đầu giường. Buổi sáng cô dậy hai lần cả người bị dày vò tiều tụy không thôi.
"Mặc, tớ phải thẳng thắng một chuyện..." Chiêm Nhất Nhất đặt cháo vào đầu giường hơi khó mở miệng.
Trần Thủy Mặc gật đầu một cái hiện tại ngay cả nói chuyện cô cũng rất cố hết sức.
"Hình như tớ không cẩn thận mà đắc tội với cấp trên của cậu, anh ta nói muốn... Muốn đuổi việc cậu..." Chiêm Nhất Nhất nói xong lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn phản ứng Trần Thủy Mặc: "Thật xin lỗi tớ sai lầm rồi! Tớ nhất định tìm công việc tốt hơn cho cậu!"
Chỉ là Trần Thủy Mặc bình thản nói:"Không có việc gì..."
" Không phải cậu tức giận?" Chiêm Nhất Nhất từ từ mở mắt ra nhìn Trần Thủy Mặc.
Trần Thủy Mặc cười cười chỉ chỉ cháo, Chiêm Nhất Nhất lập tức lấy hộp đồ ăn ra tính đút cô ăn.
Trần Thủy Mặc lắc đầu một cái ý bảo không cần đút cô tự mình tới. Chiêm Nhất Nhất cũng không miễn cưỡng đưa cái muỗng tới, mở miệng hỏi: "Cậu có nói cho thủ trưởng nhà cậu không?"
Trần Thủy Mặc lắc đầu một cái thổi thổi cháo trong miệng: "Không cần nói cho anh ấy..."
Biết quân tẩu không dễ dàng cùng cảm nhận được là hai chuyện khác nhau.
Trần Thủy Mặc cũng nghĩ tới nếu Phó Vũ Hiên ở bên mình thì tốt nhưng cô cũng chỉ suy nghĩ một chút sẽ không oán giận càng sẽ không cảm thấy anh có lỗi với cô. Ngay từ lúc cô quyết định kết hôn cùng anh thì cô chuẩn bị cẩn thận gánh chịu tương lai có thể xảy ra tất cả.
Lúc trên xe cứu thương Trần Thủy Mặc càng nghĩ nhiều hơn là không nên cho Phó Vũ Hiên biết cô sợ anh sẽ phân tâm càng sợ anh sẽ có cảm giác mình bạc đãi cô.
Nếu như tình cảm vốn không công bằng như vậy cô tình nguyện mình là người bỏ ra nhiều hơn đối phương.
"Cậu thật đúng là... Không khiến người ta yên tâm!" Chiêm Nhất Nhất cười cười đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc cái trán Trần Thủy Mặc.
Trần Thủy Mặc chậm rãi ăn nửa chén cháo nhỏ hạ muỗng đột nhiên nói: "Cậu cảm thấy tớ đi theo quân thì như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.