Quyển 1 - Chương 146: Bí Ẩn Lan Tây Thành
Phong Phiêu Tuyết
28/07/2020
Vừa rồi nàng tuyệt đối không có nhìn lầm, ánh mắt đó của tiết mạch chính là nhìn trâm bạc trên đầu nàng.Ánh mắt kia có thâm ý khác, nhưng chỉ
lóe lên một cái, nhưng mà, vậy là đủ rồi.
Hiện giờ nàng chính là rất tò mò, Tiết Mạch như thế nào biết được phong ấn trên người Dập Hoàng, vả lại khi nào thì gặp qua Dập Hoàng?
Lúc trước việc Dập Hoàng tìm Tiết Mạch cùng Ngũ Dịch muốn cái chỗ ở, Dập Hoàng tự nhiên sẽ không nói với Hạ Hinh Viêm, Tiết Mạch cùng Ngũ Dịch vì muốn giữ mặt mũi càng là sẽ không nói.
Nghi hoặc của Hạ Hinh Viêm hiện tại không có lời giải đáp, hiện giờ cũng không phải thời điểm để nói chuyện này, có nghi vấn gì vẫn là chờ từ không gian ra rồi lại nói cũng không muộn.
Thời gian Hạ Hinh Viêm cùng Tiết Mạch còn đang nói chuyện, học sinh của Học Viện Hoàng Gia đều đã chuẩn bị tốt. Thời gian càng thêm gấp gáp, Hạ Hinh Viêm càng không có thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị.
Góc váy nhẹ nhàng bị người nào đó kéo kéo, Hạ Hinh Viêm cúi đầu vừa lúc nhìn đến tiểu hồ ly dùng hàm răng lôi kéo góc váy nàng.
“Ách, ta mang tiểu hồ ly của ta vào không gian có được không?” Hạ Hinh Viêm đem tiểu hồ ly ôm lên, cười tủm tỉm nói, “Cái này chính là bảo bối của ta, không có hắn, ta không đi.”
Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng cùng Lan Tây Thành thành chủ hai mặt nhìn nhau, thật đúng là chưa từng gặp qua, người đi vào không gian còn muốn mang theo động vật đi vào.
Muốn đem linh thú vào cũng không sao, cũng không có gì là không thể, đơn gian vì dù có xảy ra chuyện thì, trách nhiệm cũng thuộc về Hạ Hinh Viêm mà thôi.
Bất quá, cái con hồ ly trong tay Hạ Hinh Viêm là linh thú sao? Linh thú sau khi tiến hành khế ước, chủ nhân sẽ dùng một loại không gian chuyên nuôi nhốt, đem linh thú nhốt vào bên trong, nơi nào lại để linh thú ở bên ngoài chạy lung tung như thế này.
“Một con hồ ly mà thôi, không có việc gì.” Linh Sư hiệp hội hội trưởng gật đầu đồng ý.
“Các vị, xin theo ta đến đây đi.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng đứng dậy, ý bảo Hạ Hinh Viêm năm người cùng hắn tới.
Đi ra khỏi căn phòng này, thế nhưng lại bước vào một căn phòng rộng mở khác nữa, bên trong trống trơn cái gì cũng đều không có, chỉ có một cánh cửa để tiến vào, còn lại ngay cả một cái cửa sổ cũng không có.
“Các ngươi đứng ở chỗ này.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng chỉ chỉ giữa phòng, nhìn đến bọn người Hạ Hinh Viêm đã đứng đâu vào đấy mới xoay người, cũng không biết đang sờ soạng cái gì ở trên tường.
Không đợi mọi người suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên trước mắt quang mang chợt lóe, một áp bách kỳ quái đột nhiên đánh úp tới, đánh bay tất cả lên không trung.
Cũng may bọn họ đều là người đã từng trải qua một ít trận chiến lớn nhỏ, tinh thần trấn định lại rất nhanh, thân thể vừa tùy ý lại không buông lỏng cảnh giác từ từ đáp xuống đất, không biết qua bao lâu, hình như là thời gian rất dài, lại hình như là chỉ vừa trôi qua vài cái chớp mắt.
Thân thể đang chậm chạp rơi xuống đất đột nhiên mắc kẹt giữa không trung không thể nhúc nhích, sau đó thì biến mất giữa không trung.
Hạ Hinh Viêm đem hắc ám trước mắt tiêu diệt hết, lúc này mới thấy rõ ràng nàng đã vào không gian, nơi nàng đang đứng là một bục thang cao bằng cẩm thạch trắng, phía dưới chân là một mảnh hư không, đi lên phía trước vài bước, từ trên bục thang đi xuống lại đi xuống, một mảnh đen như mực nhìn không tới bất cứ thứ gì.
Địa phương kỳ quái, không có đường, không có đèn, cái gì cũng đều không có, chỉ có bọn họ bên này cùng một bức tường bằng cẩm thạch trắng cách họ khoảng mười mét, bởi vì có ánh sáng nhàn nhạt từ cẩm thạch phát ra cho nên họ mới có thể thấy rõ ràng.
“Ngươi muốn cùng nhau đi sao?” Học viên Học Viện Hoàng Gia đột nhiên lên tiếng hỏi Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm xoay người, hơi hơi mỉm cười: “Ta cảm thấy chúng ta vẫn là chia nhau ra hành động tốt hơn.”
Nghe được Hạ Hinh Viêm nói, Học viên Học Viện Hoàng Gia hiển nhiên là thở ra một hơi nhẹ nhõm, đặc biệt là Nghiêm Cảnh Thủ càng là đem huyền tâm thả xuống dưới.
Kỳ thật cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì, hắn luôn cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh Hạ Hinh Viêm. Đặc biệt là sau khi biết được cấp bậc linh lực của Hạ Hinh Viêm, cảm giác không thoải mái của hắn liền càng sâu.
“Kia hảo, vậy chúng ta đi trước.” Học Viên Học Viện Hoàng Gia đi đầu hướng một phương hướng đi đến.
Người bên cạnh còn kỳ quái hỏi: “Nơi đó không có đường đi, nếu đi qua không chừng sẽ ngã xuống dưới.”
“Nơi này có đường, nơi nơi đều là đường.” Tên học viên đi đầu đắc ý nói, “Theo ta đi đi.”
Hiển nhiên, hắn dám khẳng định như vậy điều có nguyên do, chính là hắn từng nghe lén được người Lan Tây Thành nói về không gian này, khi vào không gian bao vây điều là bóng tối lại không có đường đi, chỉ sợ mình bước nhầm liền bước vào hư không, nhưng kỳ thực ở đây đâu đâu cũng là đường.
Những người phía sau "nha" một tiếng cũng cắn răng bước đi theo, đi theo vào.
“Hinh viêm, chúng ta đi từ bên kia đi.” Tiểu hồ ly ở bên người Hạ Hinh Viêm vòng tới vòng lui, hiển nhiên cái địa phương này làm hắn thực hưng phấn.
“Ngươi tin lời nói của Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng sao?” Hạ Hinh Viêm cười lạnh một tiếng, căn bản là không nóng nảy tình huống hiện giờ của bản thân.
Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Lan Tây Thành là một nơi quỷ dị, bọn họ có không gian này ít nhất cũng ngàn năm, nhưng lại không có người nào có thể tùy tiện tiến vào không gian.”
Nói tới đây, tiểu hồ ly đột nhiên dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì: “Hinh viêm, thực lực Lan Tây Thành càng ngày càng mạnh nga.”
“Thực lực càng ngày càng mạnh?” Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn tiểu hồ ly, “Lời này nói có ý gì?”
Một thành trì thực lực mạnh hay không mạnh còn phải xem trong thành có đại linh sư toạ trấn hay không, nếu nói thực lực càng ngày càng mạnh không phải nói Lan Tây Thành ra có một vị đại linh sau nào đó toạ trấn hay sao?
“Chính là vị Linh Sư bên trong càng ngày càng lợi hại……” Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ, tựa hồ lại tìm được một câu thích hợp nói thêm, “Chính là giống như trình độ thực lực của vị linh sư này cùng nhau đề cao.”
“Có ý tứ.” Hạ Hinh Viêm sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nàng từ đầu đã biết cái Lan Tây Thành này không có đơn giản như vậy, quả nhiên ẩn tàng nhiều bí mật.
“Đi thôi.” Hạ Hinh Viêm đem tiểu hồ ly một phen xách lên ôm vào trong ngực.
Mặc kệ Lan Tây Thành có cái bí mật gì, đều cùng nàng không có quan hệ, nàng nhất định phải đi tìm cơ hội ở trong này, có thể vì dập hoàng cởi bỏ phong ấn.
Hiện giờ nàng chính là rất tò mò, Tiết Mạch như thế nào biết được phong ấn trên người Dập Hoàng, vả lại khi nào thì gặp qua Dập Hoàng?
Lúc trước việc Dập Hoàng tìm Tiết Mạch cùng Ngũ Dịch muốn cái chỗ ở, Dập Hoàng tự nhiên sẽ không nói với Hạ Hinh Viêm, Tiết Mạch cùng Ngũ Dịch vì muốn giữ mặt mũi càng là sẽ không nói.
Nghi hoặc của Hạ Hinh Viêm hiện tại không có lời giải đáp, hiện giờ cũng không phải thời điểm để nói chuyện này, có nghi vấn gì vẫn là chờ từ không gian ra rồi lại nói cũng không muộn.
Thời gian Hạ Hinh Viêm cùng Tiết Mạch còn đang nói chuyện, học sinh của Học Viện Hoàng Gia đều đã chuẩn bị tốt. Thời gian càng thêm gấp gáp, Hạ Hinh Viêm càng không có thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị.
Góc váy nhẹ nhàng bị người nào đó kéo kéo, Hạ Hinh Viêm cúi đầu vừa lúc nhìn đến tiểu hồ ly dùng hàm răng lôi kéo góc váy nàng.
“Ách, ta mang tiểu hồ ly của ta vào không gian có được không?” Hạ Hinh Viêm đem tiểu hồ ly ôm lên, cười tủm tỉm nói, “Cái này chính là bảo bối của ta, không có hắn, ta không đi.”
Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng cùng Lan Tây Thành thành chủ hai mặt nhìn nhau, thật đúng là chưa từng gặp qua, người đi vào không gian còn muốn mang theo động vật đi vào.
Muốn đem linh thú vào cũng không sao, cũng không có gì là không thể, đơn gian vì dù có xảy ra chuyện thì, trách nhiệm cũng thuộc về Hạ Hinh Viêm mà thôi.
Bất quá, cái con hồ ly trong tay Hạ Hinh Viêm là linh thú sao? Linh thú sau khi tiến hành khế ước, chủ nhân sẽ dùng một loại không gian chuyên nuôi nhốt, đem linh thú nhốt vào bên trong, nơi nào lại để linh thú ở bên ngoài chạy lung tung như thế này.
“Một con hồ ly mà thôi, không có việc gì.” Linh Sư hiệp hội hội trưởng gật đầu đồng ý.
“Các vị, xin theo ta đến đây đi.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng đứng dậy, ý bảo Hạ Hinh Viêm năm người cùng hắn tới.
Đi ra khỏi căn phòng này, thế nhưng lại bước vào một căn phòng rộng mở khác nữa, bên trong trống trơn cái gì cũng đều không có, chỉ có một cánh cửa để tiến vào, còn lại ngay cả một cái cửa sổ cũng không có.
“Các ngươi đứng ở chỗ này.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng chỉ chỉ giữa phòng, nhìn đến bọn người Hạ Hinh Viêm đã đứng đâu vào đấy mới xoay người, cũng không biết đang sờ soạng cái gì ở trên tường.
Không đợi mọi người suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên trước mắt quang mang chợt lóe, một áp bách kỳ quái đột nhiên đánh úp tới, đánh bay tất cả lên không trung.
Cũng may bọn họ đều là người đã từng trải qua một ít trận chiến lớn nhỏ, tinh thần trấn định lại rất nhanh, thân thể vừa tùy ý lại không buông lỏng cảnh giác từ từ đáp xuống đất, không biết qua bao lâu, hình như là thời gian rất dài, lại hình như là chỉ vừa trôi qua vài cái chớp mắt.
Thân thể đang chậm chạp rơi xuống đất đột nhiên mắc kẹt giữa không trung không thể nhúc nhích, sau đó thì biến mất giữa không trung.
Hạ Hinh Viêm đem hắc ám trước mắt tiêu diệt hết, lúc này mới thấy rõ ràng nàng đã vào không gian, nơi nàng đang đứng là một bục thang cao bằng cẩm thạch trắng, phía dưới chân là một mảnh hư không, đi lên phía trước vài bước, từ trên bục thang đi xuống lại đi xuống, một mảnh đen như mực nhìn không tới bất cứ thứ gì.
Địa phương kỳ quái, không có đường, không có đèn, cái gì cũng đều không có, chỉ có bọn họ bên này cùng một bức tường bằng cẩm thạch trắng cách họ khoảng mười mét, bởi vì có ánh sáng nhàn nhạt từ cẩm thạch phát ra cho nên họ mới có thể thấy rõ ràng.
“Ngươi muốn cùng nhau đi sao?” Học viên Học Viện Hoàng Gia đột nhiên lên tiếng hỏi Hạ Hinh Viêm.
Hạ Hinh Viêm xoay người, hơi hơi mỉm cười: “Ta cảm thấy chúng ta vẫn là chia nhau ra hành động tốt hơn.”
Nghe được Hạ Hinh Viêm nói, Học viên Học Viện Hoàng Gia hiển nhiên là thở ra một hơi nhẹ nhõm, đặc biệt là Nghiêm Cảnh Thủ càng là đem huyền tâm thả xuống dưới.
Kỳ thật cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì, hắn luôn cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh Hạ Hinh Viêm. Đặc biệt là sau khi biết được cấp bậc linh lực của Hạ Hinh Viêm, cảm giác không thoải mái của hắn liền càng sâu.
“Kia hảo, vậy chúng ta đi trước.” Học Viên Học Viện Hoàng Gia đi đầu hướng một phương hướng đi đến.
Người bên cạnh còn kỳ quái hỏi: “Nơi đó không có đường đi, nếu đi qua không chừng sẽ ngã xuống dưới.”
“Nơi này có đường, nơi nơi đều là đường.” Tên học viên đi đầu đắc ý nói, “Theo ta đi đi.”
Hiển nhiên, hắn dám khẳng định như vậy điều có nguyên do, chính là hắn từng nghe lén được người Lan Tây Thành nói về không gian này, khi vào không gian bao vây điều là bóng tối lại không có đường đi, chỉ sợ mình bước nhầm liền bước vào hư không, nhưng kỳ thực ở đây đâu đâu cũng là đường.
Những người phía sau "nha" một tiếng cũng cắn răng bước đi theo, đi theo vào.
“Hinh viêm, chúng ta đi từ bên kia đi.” Tiểu hồ ly ở bên người Hạ Hinh Viêm vòng tới vòng lui, hiển nhiên cái địa phương này làm hắn thực hưng phấn.
“Ngươi tin lời nói của Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng sao?” Hạ Hinh Viêm cười lạnh một tiếng, căn bản là không nóng nảy tình huống hiện giờ của bản thân.
Tiểu hồ ly lắc lắc đầu: “Lan Tây Thành là một nơi quỷ dị, bọn họ có không gian này ít nhất cũng ngàn năm, nhưng lại không có người nào có thể tùy tiện tiến vào không gian.”
Nói tới đây, tiểu hồ ly đột nhiên dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì: “Hinh viêm, thực lực Lan Tây Thành càng ngày càng mạnh nga.”
“Thực lực càng ngày càng mạnh?” Hạ Hinh Viêm kỳ quái nhìn tiểu hồ ly, “Lời này nói có ý gì?”
Một thành trì thực lực mạnh hay không mạnh còn phải xem trong thành có đại linh sư toạ trấn hay không, nếu nói thực lực càng ngày càng mạnh không phải nói Lan Tây Thành ra có một vị đại linh sau nào đó toạ trấn hay sao?
“Chính là vị Linh Sư bên trong càng ngày càng lợi hại……” Tiểu hồ ly nghĩ nghĩ, tựa hồ lại tìm được một câu thích hợp nói thêm, “Chính là giống như trình độ thực lực của vị linh sư này cùng nhau đề cao.”
“Có ý tứ.” Hạ Hinh Viêm sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nàng từ đầu đã biết cái Lan Tây Thành này không có đơn giản như vậy, quả nhiên ẩn tàng nhiều bí mật.
“Đi thôi.” Hạ Hinh Viêm đem tiểu hồ ly một phen xách lên ôm vào trong ngực.
Mặc kệ Lan Tây Thành có cái bí mật gì, đều cùng nàng không có quan hệ, nàng nhất định phải đi tìm cơ hội ở trong này, có thể vì dập hoàng cởi bỏ phong ấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.